Editor: Uniirr
Tô Nhượng vừa nghe, sở hữu lý trí hóa thành bột mịn, dùng sức cắn đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ, tùy ý hoành hành càn quét mỗi tấc.
“Ngô… Chậc…” Bên tai truyền đến tiếng rêи ɾỉ đang chiếu trên màn hình, hiện tại nghe tới lại chói tai, Tô Nhượng tùy tay bấm tắt, trong nhất thời một mảnh hắc ám, quần áo ma sát bầu bạn gắn bó, môi răng dây dưa trong không khí, phá lệ động lòng người.
Hà Cửu Vi rất trắng, cho dù một mảng tối vô biên, cũng có thể mơ hồ thấy được da thịt trắng nõn.
“Thiếu thao sao?” Hai người ôm chặt, Tô Nhượng không thể bỏ qua gậy thịt sưng đại cứng rắn ở bên cửa hoa huyệt, hoa châu run rẩy, một mảnh da^ʍ ẩm ướt.
Hà Cửu Vi nâng hai chân lên, vặn vẹo cọ khe mông Tô Nhượng.
“Không phải thiếu thao, mà là thiếu anh thao!”
Quả thực rối loạn đến cực hạn! Tô Nhượng không thể nhịn được nữa, rốt cuộc động!
Thời điểm thịt huyệt nhìn hoàng phiến đã động tình, ẩm ướt trơn mịn bị gậy thịt tráng kiện “Phốc phốc” một tiếng, phủi nếp nhăn trong huyệt thịt, da^ʍ mỹ lần lượt thay đổi.
Hà Cửu Vi bị gậy thịt trong cơ thể sưng to chống đỡ thân mình, hai luồng thịt mềm no đủ đánh lên l*иg ngực cứng rắn.
“A… chống đỡ… Quá lớn a…”
Qυყ đầυ cực đại, đâm vào hoa tâm cách đó không xa đã bị nước suối cuồn cuộn nuốt hết, hắn trì trệ không tiến.
“Lúc này ngại lớn?”
Có dòng nước đi ra miệng nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ gậy thịt khống chế không được nhảy nhảy, cách hoa tâm càng gần từng bước.
Hà Cửu Vi đưa tay mò xuống, đυ.
ng phải phân nửa gậy thịt chưa vào, cô đung đưa mông.
“Thích lớn, toàn bộ… Đều cắm vào… A ân a… Ha a…”
Gậy thịt gần vài phần, khéo đưa đẩy rốt cục đánh lên hoa tâm.
“Ân… Nóng quá…”
“Tiểu sữa đường thực rối loạn!”
Tô Nhượng hiểu rõ, lúc này Hà Cửu Vi đã bắt đầu hưởng thụ, ẩn nhẫn du͙© vọиɠ cũng bị phóng thích, thắt lưng thúc đẩy, nhanh chóng đâm tới miệng tử ©υиɠ!
“A… A a… sâu quá a…”
“Gà bự của anh vì cơ thể sữa đường cân đo mà chế tạo, bằng không sao thỏa mãn em được ? Ân? Có phải hay không?” Vừa hỏi vừa đâm sâu!
“Đúng vậy… Gà bự làm cho loạn huyệt dừng ngứa a…Ha…”
“Em nói sao em lại rối loạn như vậy? Lời nói dâʍ đãиɠ là nam nhân nào dạy em? Nói!”
“A! Quá sâu a…”
Hà Cửu Vi không ngốc, làm sao có thể trực tiếp trả lời, chỉ chọn lời nói dễ nghe.
“Anh… Không thích… em nói như vậy với anh sao? A a… Quá nhanh … Cửu Vi… muốn làm cho… Tô Nhượng… Ân a… Vui vẻ a!”
Cô cũng không có nói dối, Tô Nhượng là người đầu tiên cô muốn lấy lòng.
Nữ nhân dưới thân giờ khắc này chỉ thuộc về mình, cũng không miệt mài theo đuổi, động tác càng ngày càng hung mãnh.
Mỗi một lần rút chọc đều giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ, gϊếŧ một mảnh thịt huyệt hỗn độn.
“Sữa đường có biết mấy ngày nay vì em mà anh xem bao nhiêu hoàng phiến?”
Hà Cửu Vi cũng không biết hắn vì sao kêu mình là sữa đường, lực chú ý bị Tô Nhượng vì cô mà xem hoàng phiến hấp dẫn, thở gấp hỏi hắn.
“Ha… Xem… Xem hoàng phiến làm gì? Ân… Chính là chỗ… A…”
“Một trăm khối học phí em đều đưa, anh sao lại không biết xấu hổ không học cái này thỏa mãn em?”
Năm ngón tay ra sức véo mông, dùng sức nhấc lên, gậy thịt xâm nhập càng sâu, mị huyệt xoắn chặt.
“Ân… Thật chặt, thả lỏng!”
Hà Cửu Vi bị lời hắn nói chuyện một trăm khối thiếu chút nữa cười ra tiếng, lại bị mãnh liệt cấp đâm cho không biết thân mình ở lhương nào.
“Là gậy thịt quá lớn a… Đó… Anh học được cái gì a…”
“Học được không thể so với thực hành càng sảng khoái! Ai có thể so được với sữa đường của anh?”
“A! Đỉnh… Đỉnh đến… A a a a đến a…”
Lúc này xâm nhập tử ©υиɠ, hoa huyệt bắt đầu co rút, hình dạng gậy thịt lúc hiện lúc ẩn.
Tầm mắt Tô Nhượng đã thích ứng dần trong bóng đêm, cúi người, một tay chà đạp, một bên hút núʍ ѵú đang phun sữa.
Tiếng nước “Cô lỗ cô lỗ” bị âm thanh Hà Cửu Vi dâʍ đãиɠ kêu lên che lấp, trong phòng lan tràn hương sữa ngọt ngào, đều tiến hết vào miệng Tô Nhượng.
Không biết có phải vì xem hoàng phiến học được cái gì đó.
Nếu không phải Hà Cửu Vi biết Tô Nhượng vừa mới khai trai, cô khẳng định cho rằng hắn biết rõ kỹ xảo như vậy là lão tình trường.
Thanh âm cô bởi vì cao trào mà phát run.
“Ha… Anh thật sự…thao Cửu Vi… rất thích a… Cửu Vi kẹp… Cho anh… Thích không?”
Nói là nhân gian cực lạc cũng không đủ thích!
Cho dù loạn huyệt không ngừng phun nước buộc chặt lại thả lỏng, đến cuối liền liên tục buộc chặt, tần suất Tô Nhượng thao không đổi.
“Nếu anh nói khó chịu thì sao?”
Hà Cửu Vi cười quyến rũ, mạnh mẽ co rút lại âm cơ, huyệt thịt giống như bị lực lượng vô tận áp bách, toàn bộ truyền đến gậy thịt.
"Loạn huyệt đem gậy thịt ăn một ngụm!”
“Ha…” Kɧoáı ©ảʍ làm cho gậy thịt suýt tước vũ khí đầu hàng, Tô Nhượng không cam lòng yếu thế cúi người trùng điệp nắn bóp, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, dưới thân ẩm ướt.
“Anh mỏi mắt mong chờ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...