Editor: Uniirr
Mỗi chữ thì nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì cô không hiểu.
“Anh… Anh…” Tô Nhượng không phải chính là tiểu xử nam bị cô “Chơi” đi? Hà Cửu Vi đau đầu.
Tô Nhượng ánh mắt đen tối, ý cười càng nồng hậu.
“Nghĩ ra?”
Hà Cửu Vi im lặng không nói, cô chỉ có thể bảo trì trầm mặc mới không làm bại lộ sự mừng thầm trong lòng!
Một nam nhân ưu tú như vậy cư nhiên bị cô chơi, ngửa mặt lên trời cười ba phút lại nói sau!
Nha đầu ngốc, sự vui sướиɠ trong mắt đã sớm bán đứng nội tâm của cô.
Tô Nhượng nghĩ, sữa đường thật đáng yêu.
Hắn vỗ vỗ đầu cô.
“Đi thôi, về nhà .”
Hà Cửu Vi không biết suy nghĩ thế nào, cảm thụ được động tác thân thiết sủng nịnh của hắn, mặt nóng lên, nghiêng người hôn khóe miệng hắn một ngụm.
“Ngủ ngon.” Động tác nhảy xuống xe liền mạch lưu loát.
Tô Nhượng ngây người thật lâu, bên miệng là hương vị ngọt ngào cô lưu lại, trong xe lưu lại hơi thở của cô, trong đầu đều là hình ảnh cô nhảy xuống xe đi vào nhà.
Sữa đường thật đáng yêu.
Tô Nhượng ôm ngực, chậc chậc, tim nhảy thực nhanh.
Bên này.
Hà Cửu Vi đυ.ng vào hai má đỏ ửng của mình, kiềm chế sự kích động đi vào phòng mới hét ầm lên.
Cô không che giấu tình cảm của mình.
Tô Nhượng là người đầu tiên làm cho cô muốn đi thân cận lại không dám đυ.ng vào, một người như vậy, cư nhiên chủ động đến bên người cô.
Ngẫm lại tâm đều tan chảy.
Cô lấy di động ra, nhắn tin cho Chu Thăng: Chu Thăng đồng học, quan hệ bạn tình của chúng ta chấm dứt.
Chu Thăng trực tiếp gọi qua.
“Hà Cửu Vi cậu không phải là người!”
Cô dường như có thể nhìn thấy bộ dáng tạc mao của hắn.
“Tôi biết tôi là nữ thần trong lòng cậu, không cần cường điệu.”
“Vì sao?” Chu Thăng thất bại mở miệng.
Hà Cửu Vi ngữ khí nhẹ nhàng, vừa nói vừa đem túi sách đặt lên giường.
“Tôi gặp được người trong lòng .”
Chu Thăng muốn tạc.
“Cậu không phải nói chưa muốn yêu đương sao?!”
“Trước khi gặp được hắn là như vậy.”
“A a a! Hắn là ai vậy!” Chu Thăng lại cường điệu.
“Hà Cửu Vi cậu không phải là người!”
Hà Cửu Vi cười cười.
“Tô Nhượng.”
“Mẹeee!” Điện thoại bị cúp.
Chu Thăng đi một góc khóc —— huhuhu, hắn vẫn luôn bạt nhổ chim vô tình, thế nào đến chỗ Hà Cửu Vi liền ngược lại? Không công bằng!
Lại hưng phấn lại tức giận thì thế nào, ngày hôm sau vẫn phải đến trường.
Hà Cửu Vi vừa ngồi vào chỗ, Chu Thăng không biết từ đâu nhảy ra.
“Hà Cửu Vi cậu không phải là người!”
Cả lớp yên tĩnh…
“Cậu ngồi xuống, tôi hỏi một vấn đề.”
Chu Thăng nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe cô hỏi.
“Số điện thoại của Tô Nhượng là bao nhiêu? Giúp tôi hỏi một chút.”
“Hà Cửu Vi cậu không phải là người!”
Cuối cùng Hà Cửu Vi vẫn có được số điện thoại.
Gọi qua…
“Cửu Vi?” Âm thanh vẫn dễ nghe như vậy!
Hà Cửu Vi vuốt vành tai của mình.
“Anh làm sao biết là em?”
Tô Nhượng không trả lời vấn đề này, chỉ nói.
“Tan học tôi đi đón em.”
Cả một ngày Chu Thăng đều bức bối gục xuống bàn mà ngủ không để ý tới Hà Cửu Vi, cô bất đắc dĩ, dù sao mình cũng có lỗi với hắn.
“Uy, đừng ngủ, còn như vậy tôi sẽ không để ý tới cậu.”
Âm thanh nói thầm, ấm ức.
“Dù sao cậu cũng chả để ý!” Hà Cửu Vi nghe một hồi lâu mới nghe rõ hắn nói gì.
“Bên ngoài còn rấy nhiều cô gái đang chờ cậu, sao cậu lại không vui?”
Chu Thăng đứng lên, mặt bị áp lên bàn mà có vết hồng.
“Xuân phong mười dặm không bằng cậu.”
“…” Hà Cửu Vi không biết nói gì.
“Cậu như vậy” hắn đem cằm chống trên bàn.
“Được rồi, tôi đã biết.
Chúng ta chỉ có thể làm anh em.”
“Vì sao không phải là chị em?”
“Điều này cũng không thể đáp ứng tôi?!”
“Được được được, anh em thì anh em…” Hà Cửu Vi nuốt nước miếng.
“Ôi chao, Tô Nhượng chắc đã đến cổng trường, tôi đi trước.”
“Hà Cửu Vi cậu không phải là người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...