Editor: Uniirr
Mạnh Kinh Huy muốn xông lên ngăn cản bọn họ nhưng lại bị một chiếc xe trên đường cản trở bước đi.
Chờ hắn nhìn lại, hai người đã đi mất tiêu.
Hắn đột nhiên có một ý tưởng đáng sợ —— Nam nhân bắt buộc Cửu Vi là Ô Tự?
Mà bên này, Ô Tự ôm Hà Cửu Vi ôm cũng không thoải mái, Hà Cửu Vi rất phản cảm hắn đυ.ng vào …“Em im lặng một chút!” Ô Tự nhịn không được mà quát.
Hà Cửu Vi trong đầu một mảnh hỗn độn, nhưng hơi thở của Ô Tự đối với cô mà nói thì chán ghét đều không đủ.
Vẻ mặt không tưởng tượng nổi của cô nhìn hắn.
“Thầy, mẹ nó thúi lắm! Như thế thì sao em an tĩnh!”
Sợ nhất là khi không khí đột nhiên an tĩnh.
Hà Cửu Vi nói lời thô tục thì muốn cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho cô choáng váng có một tia thanh tỉnh.
Cô lắc lắc đầu, ấn huyệt thái dương, trong đầu có một ý nghĩ giống như đột nhiên liền thông, chỉ vào Ô Tự tiếp tục mắng.
“Có phải thầy bỏ thuốc hay không? Thầy chết tâm đi! Vương bát đản!”
Nói xong Hà Cửu Vi bỏ chạy, chạy nghiêng lảo đảo vẫn phải đợi lên một xe taxi.
Ô Tự “…” Cho nên hắn hảo tâm liền trở thành lòng lang dạ thú?
Tuy rằng vừa nãy quả thật hắn cũng nghĩ trong đầu là muốn làm cái gì đó, nhưng không nên bị đối xử như thế nha.
Đột nhiên bả vai bị bắt lấy, Ô Tự vừa vừa quay đầu lại, đã bị một quyền đánh ngã xuống đất.
“Thao?”
Ô Tự chật vật té trên mặt đất, ngón cái đυ.ng đυ.ng khóe miệng, đều là máu, cảm giác đau đớn vì bị đánh vào mặt.
“Mẹ nó, mày có gương mặt đẹp mà lòng lại như cẩu! Mày mang Cửu Vi đi đâu ?”
Ô Tự thấy hôm nay thật xui xẻo.
“Tao có thể mang em ấy đi đâu? Em ấy đã đi trước rồi!”
Ngẫm lại chính mình trong khoảng thời gian này thật sự là không hiểu ra sao, làm một lão sư đều có thể làm chính mình gây sự với đám học sinh còn dẫn tới một đống sự việc.
Hắn theo bản năng không nghĩ so đo mà phạt các học sinh, chỉ có thể nhẫn xuống một quyền này.
“Đi rồi?”
Đầu Mạnh Kinh Huy bốc khói, Hà Cửu Vi không ở đây, hắn có thể hỏi.
“Trước kia mày bắt buộc em ấy? Mày là cầm thú!”
Ô Tự không nhẫn nữa, một tay chống đỡ ngồi dưới đất.
“Bắt buộc? Đó là em ấy tự dâng tới cửa.” Lời này nửa thật nửa giả, Mạnh Kinh Huy lại bị chấn động mà sững sờ tại chỗ.
Chính mình? Dâng tới cửa?
Ô Tự tiếp tục bổ đao.
“Tao nhớ rõ lúc em ấy ở dưới thân tao mà hầu hạ, như vậy…” Lại bị một quyền đánh lên mặt.
Hắn quả nhiên thiếu đánh.
Mạnh Kinh Huy nắm chặt nắm đấm ẩn ẩn run rẩy, cảnh cáo hắn.
“Tao cảnh cáo mày đừng nói lung tung, Mạnh gia tao không thể trêu vào!”
Ô Tự phun một ngụm máu, răng trắng nhiễm hồng.
“Mạnh gia? A! Mày cũng chỉ dựa vào Mạnh gia.
Chưa đủ lông đủ cánh còn dám cảnh cáo tao, tao cảnh cáo mày một câu, người, phải dựa vào thực lực của chính mình nói chuyện, thiếu mẹ nó hố cha.”
Hắn dự tính sau tuần này xin điều đi công tác ở C thị, bên kia ba mẹ hắn đã chuẩn bị tốt các mối quan hệ.
Lúc này hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ có thể nói, thứ nhất, hắn đang hố cha, thứ hai, hắn thật sự nghĩ không nhiều lắm.
Bởi vì, hố cha không ai địch nổi Mạnh Kinh Huy hắn.
Mạnh Kinh Huy không biết có nghe lọt tai không, nhíu mày nhìn hắn vài lần, vẫn quyết định thuận theo ý tưởng trong lòng, đi lên trước lại đánh hắn hai quyền, mới rời khỏi.
Ô Tự.
“Thao! Phi…” Con mẹ nó răng đều bị đáng gãy mất!
Hà Cửu Vi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mà hai ngày cô cùng Mạnh Kinh Huy không hề liên hệ.
Cô nghĩ có thể vì huấn luyện quân sự, hôm nay đều đã bắt đầu đi học, phải liên hệ với cô rồi chứ?
Hà Cửu Vi chuẩn bị đi đến trường, lại ngoài ý muốn thấy được Mạnh Kinh Huy đứng trước cửa nhà của cô.
Gương mặt cô lập tức tản mát ánh sáng, cả người đều trở nên rạng rỡ.
“Kinh Huy anh về rồi!”
Mạnh Kinh Huy mặt không thay đổi nhìn cô.
“Cửu Vi, chúng ta… Hãy tách ra để bình tĩnh một đoạn thời gian đi.”
Ngực hắn đau đớn, lúc trước Hà Cửu Vi từng phản bội, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải là người bị bắt buộc!
Hôm nay nghe được lời Ô Tự nói… Hắn cũng không tin hoàn toàn, nhưng đã ở trong đầu hắn lắc lư hai ngày.
“Qua một thời gian nữa anh sẽ đi, em cũng biết, anh ở A thị cũng bởi vì em.
Nhưng anh muốn xuất ngoại .”
Hà Cửu Vi còn không kịp suy nghĩ, cười gượng kéo tay hắn, lại bị vứt ra.
“Kinh Huy… Anh đừng giỡn…”
“Hiện rại, anh không có tâm tình vui đùa.
Hà Cửu Vi, anh đã biết nam nhân kia là ai , là Ô Tự, đúng hay không?"
_______________
Tác giả: Kỳ thực lúc đầu muốn cho Ô Tự và Hà Cửu Vi lên giường sau đó bị Mạnh Kinh Huy nhìn thấy … Nhưng viết nhiều chương như vậy, tôi đều bị đôi tình lữ này ân ái mà luyến tiếc, không muốn làm ai đau lòng, vẫn là bình yên chia tay đi.
Tôi có cảm giác nữ chủ đã vô lại với nhiều nam chính, nên hiện tại tôi nghĩ thầm cô ấy không cần kỹ nữ như vậy mà thôi
[ Mắt trợn trắng, lúc sau Mạnh Kinh Huy sẽ trở về.]
Tôi phát hiện, ở chỗ này, làm cho nam chính biến mất một đoạn thời gian, chính là xuất ngoại 2333333…
__________
Chương Thưởng: Dượng Và Cháu Ngoại
Editor: Uniirr
Ông trời dường như đối với Hà Cửu Vi không công bằng.
Cô chịu tang cha, mồ côi mẹ, gởi nuôi ở nhà dì.
Dì là người phụ nữ tính tình mạnh mẽ, mỗi ngày đều mắng Hà Cửu Vi là sao chổi, khắc cha khắc mẹ, là đứa con gái hư hỏng, sợ ngày nào đó ăn uóng nhà dì sẽ khắc chết cả nhà dì.
Hà Cửu Vi trừ bỏ chỗ này sớm đã không có nơi đi, chỉ có thể yên lặng nhịn xuống.
Dung mạo của Hà Cửu Vi theo tuổi mà tăng trưởng càng trác tuyệt mê người, dì mắng cô nhiều lần “Khuôn mặt này lớn lên chỉ có mà làm gái bán hoa khắp nơi câu dẫn người”.
Hà Cửu Vi không biết mình đã làm sai cái gì cũng bị dì chửi rủa, tuy nói cô ăn nhờ ở đậu, ở cũng ở phòng củi, ăn cũng ăn đồ thừa, trên người mặc một bộ quần áo cũ được giạt tới trắng bệch, vải dệt đều đã biến nhăn nheo.
Vì tính cách nhẫn nhục chịu đựng nên dì mới thấy cô dễ khi dễ, ngày càng táo tợn dùng tinh thần mà tra tấn cô.
Đến một ngày, dượng của Hà Cửu Vi trở về nhà, cô mới biết vận mệnh của mình đã không có bình yên.
Thời điểm dượng nhìn thấy Hà Cửu Vi, nhất thời không nhận ra, còn nghĩ đây là người hầu mới đến, dung mạo xinh đẹp làm cho tâm của hắn muốn chao đảo.
Hà Cửu Vi đến đây ở gần sáu năm mới nhìn thấy nam nhân phụ bạc mà dì mắng mỗi ngày, lúc này đã trở lại, dì vừa khóc vừa kể lể dì nhớ hắn khổ như thế nào.
Hà Cửu Vi không biết vì sao, chỉ lẳng lặng đứng một bên, cúi đầu không nói.
Nên bỏ lỡ ánh mắt đáng khinh nhìn cô.
Kỳ thực Hà Cửu Vi cũng đã đoán được tính cách của dì vì sao không giảng đạo lí như vậy.
Dì đã sớm gả vào đây, chồng không về nhà, dì chỉ có thể chăm sóc nhà cửa chờ chồng trở về.
Tuy dì cùng Hà mẫu là tỷ muội nhưng từ nhỏ bất hòa, Hà Cửu Vi cùng đường mới vào ở nhà dì, nhiều năm trước do dì ghen tị với dung mạo của tỷ tỷ, cô đơn khi chồng không về nên chỉ có cách phát tiết là chửi.
Nói đến cùng, dì cũng là người đáng thương.
Hà Cửu Vi nghĩ trong lòng, nghe được dì nới với dượng.
“Đây là con gái của tỷ tỷ thϊếp thân, tên là Cửu Vi.
Tỷ tỷ đã qua đời, Cửu Vi lại cùng đường, nên vào nhà ta ở nhờ, xin lão gia đừng trách thϊếp thân.”
Dượng quang minh chính đại đem ánh mắt rà xét người Hà Cửu Vi.
“Đều là người một nhà.
Cửu Vi sao? Vậy ở đây đi.”
Hà Cửu Vi đã vào ở năm năm, hai người thấy hắn không phản bác, gật đầu xác nhận.
Vì dượng trở về, chỗ ở của Hà Cửu Vi từ phòng củi chuyển đến phòng khách, đệm giường mềm mại, dù không phải là chiếc giường tốt nhất nhưng cô cũng thỏa mãn bật cười.
Đêm dài yên tĩnh, Hà Cửu Vi thấy cả người khô nóng, cảm giác có cái gì đó ướt sũng liếʍ thân thể của cô, làm cho cô khó chịu được xoay xoay thân mình.
“Thực rối loạn!” Mơ hồ không rõ lời nói da^ʍ tục từ trên người truyền đến, làm Hà Cửu Vi bừng tỉnh, cô cúi đầu thấy một người đang vùi đầu vào trong áo hôn nhũ hoa của cô!
“A! Ai vậy?… Cứu… Ngô ngô…”
Hà Cửu Vi không kịp kêu cứu miệng đã bị nhét một chiếc khăn vải.
Cô bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi nam nhân này, thì nam nhân không động đậy, trực tiếp đứng lên cởϊ qυầи áo muốn trực tiếp đem súng thao hoa huyệt.
Hà Cửu Vi mở to hai mắt, nam nhân này là… Là dượng!
“Ngô… Ngô ngô! !”
Tiếng mắng chửi không thể thốt ra, nước mắt của Hà Cửu Vi rơi lả chả.
Vì sao lại đối xử với cô như vậy? Cô còn muốn sống qua một năm này sẽ gả ra ngoài, sẽ tự do!
“Thế nào? Gấp ?”
Nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trừ qυầи ɭóŧ, vuốt ve bộ ngực trần trụi của Hà Cửu Vi.
“Dượng đến đây, không cần gấp! Bộ ngực lớn như vậy là muốn lưu lại cho dượng, sáng nay dượng đã muốn thao ngươi ngay tại chỗ, Cửu Vi thân mình có bao nhiêu đẹp, quả nhiên không phụ dượng mong đợi!”
Nói xong cúi người ngậm núʍ ѵú của cô "Chậc chậc" mà mυ'ŧ, động tác trong tay không ngừng, không để ý hoa huyệt khô hạn của Hà Cửu Vi, trực tiếp cắm hai ngón tay vào!
Hà Cửu Vi đau đến run rẩy, trong đều đều là hình ảnh gậy thịt thô to ghê tởm, không muốn nghe cầm thú nói ra lời nói ghê tởm, dùng sức xoắn mạnh hai ngón tay.
“Thực căng! Cửu Vi thả lỏng, dượng sẽ giúp ngươi, đem gà bự cắm vào, như vậy ngươi mới khoái hoạt!”
Ngón tay không quan tâm ra vào hoa huyệt, đầu ngón tay gấp khúc moi móc trên vách tường, hoa trong cốc không chịu khống chế phân bố ra chất lỏng dính ẩm ướt, nam nhân rút ngón tay đưa tới trước mặt Hà Cửu Vi.
“Nhìn xem ngươi có bao nhiêu rối loạn, chưa cắm vào đã dâʍ đãиɠ như vậy, thiếu thao sao? !”
Không phải, không phải!
Hà Cửu Vi nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu mà khóc, nam nhân tự cho biểu tình bị chà đạp thành quá phấn khởi, gậy thịt dưới thân cũng gắng gượng mà nhếch cao lên!
Thừa dịp hoa huyệt có dâʍ ɖị©ɧ thuận trơn, nam nhân phun nước miếng vào lòng bàn tay cầm gậy thịt xoa đều, nhắm ngay hoa huyệt mà đâm vào!
“Ngô! Ngô ngô! !” Hà Cửu Vi đau đến co rút, cô chỉ cảm thấy thân thể của mình như bị chém thành hai nửa, một căn gậy thịt nóng bỏng đâm vào tiểu huyệt, mị thịt làm hình thức phòng ngự, điên cuồng đem gậy thịt đẩy ra bên ngoài, nam nhân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm khái.
“Loạn huyệt của Cửu Vi rất chặt, ách… Còn căng nữa!”
Hắn lại dùng sức, đâm xuyên tấm màng!
Vô số cái miệng đều lôi kéo gậy thịt sưng lớn, nam nhân cảm giác lỗ chân lông trên người đều thoải mái, lực đạo càng mạnh mà thao.
“Ngô ngô…” Hà Cửu Vi run rẩy, không kịp nuốt nước bọt đem khăn vải tẩm ẩm ướt, âm thanh nức nở vì bị nam nhân thao dưới thân mãnh liệt, cô giống như cá thoát nước, xụi lơ trên bờ, ánh mắt trống rỗng nước mắt chảy không ngừng.
Trở về không được, trở về không được…
Cho dù trong lòng không muốn, nhưng trong hoa huyệt cuồn cuộn dâʍ ɖị©ɧ không ngừng đem gậy thịt bao phủ, nam nhân bị dâʍ ɖị©ɧ bao vây làm càng hăng, va chạm làm cho Hà Cửu Vi run rẩy, một lần so với lần trước đều mạnh hơn.
“Cửu Vii cũng thật rối loạn, có phải muốn nam nhân đến thao hoa huyệt ? Ân?”
Hà Cửu Vi cắn răng nhẫn nhịn nhưng thân thể truyền đến kɧoáı ©ảʍ, không như mong muốn, cách vải dệt đều có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ, nam nhân cười lớn một tiếng, đem miếng vải trong miệng cô vứt đi.
“Kêu a! Kêu ra! Làm cho dượng nghe một chút ngươi thích như thế nào !”
Cái miệng nhỏ cũng được tự do, Hà Cửu Vi kêu không ra tiếng, đầu lưỡi bị tê đến chết lặng, truyền ra đến chỉ có âm thanh tinh tế nức nở.
“A… A…”
Cho dù kêu lại thế nào? Ai sẽ đến cứu vận mệnh của cô? Hà Cửu Vi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, gắt gao cắn môi, kiên quyết không muốn kêu lên.
Không có âm thanh dễ nghe, nam nhân cũng không thèm để ý, hắn sớm đã bị thân dưới vân động thích đến cực lạc.
Nhìn thấy Hà Cửu Vi cắn răng quật cường mà kiều mị, hắn nhịn không được muốn nghe từ miệng cô phát ra âm thanh.
Rút gậy thịt ra, loạn huyệt trào hỗn hợp có màu hồng tơ máu, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, hắn nhìn đến đỏ mắt, nâng một chân của Hà Cửu Vi lên trên cánh tay, nhắm vào loạn huyệt mà ****!
“A…” Nam nhân rút gậy thịt ra, Hà Cửu Vi nghĩ hắn muốn thả mình, lại không nghĩ bị thao ra tiếng.
Như nguyện nghe được tiếng rêи ɾỉ nam nhân càng ra sức làm.
“Cửu Vi có thích không? Dượng thao của ngươi, cho ngươi mỗi ngày được không? Ha ha!”
Ở trong lòng thầm mắng vô sỉ hạ lưu, Hà Cửu Vi không muốn mở miệng, cho dù là mắng cũng không muốn.
“Thực rối loạn! Không gọi còn kẹp gậy thịt của lão tử nhanh như vậy!”
Gậy thịt đâm đến hoa tâm.
Nam nhân không được đáp lại mà cảm thấy vô vị, nghĩ đến trong phòng của mình còn một người phụ nữ thì buông đôi chân tuyết trắng mềm mại của Hà Cửu Vi, dùng sức vuốt ve bộ ngực của cô, dưới thân đẩy nhanh tốc độ, quá trình rút chọc làm cho Hà Cửu Vi rêи ɾỉ đứt quãng truyền ra.
Nam nhân nghe được vui sướиɠ, cảm thấy mỹ mãn thao thêm mấy trăm cái thì đâm sâu vào tử ©υиɠ mà phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng… Lau qua loa cho qua chuyện, nam nhân ngồi nhìn Hà Cửu Vi mất hết sức sống, một thân dơ bẩn, xanh tím trải rộng.
Xem nhẹ thân dưới lại cứng rắn, hắn tiến lên vỗ vỗ khuôn mặt của Hà Cửu Vi, vừa ngoan độc ngoan mà chà xát núʍ ѵú đỏ au, tà ác nói.
“Lần sau dượng lại tới đây thao ngươi!”Ánh trăng thanh lãnh, thổi tan mùi vị tìиɧ ɖu͙© trong phòng.
Hà Cửu Vi không tiếng động mà khóc, dưới thân như trước là đệm chăn mềm mại, cô cũng không vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Đêm qua dì bị dễ chịu theo thường lệ vào đây sai khiến Hà Cửu Vi, mở cửa phòng, đã thấy trong phòng không có một bóng người.
Trong không khí trong truyền đến hương vị tìиɧ ɖu͙© làm cho dì nhíu mày, cô tiến đến bên giường, vừa thấy, biến sắc, cuối cùng trầm mặc rời khỏi phòng.
P/s: Cưỡиɠ ɠiαи, không ảnh hưởng đến tình tiết sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...