Nói tới đây Lý Thục Phân không khỏi đối với Nhược Thủy kính trọng ba phần, Nhược Thủy tính quá chuẩn, không chỉ tính ra Tiểu Quyên đang ở nhà ai, còn tính ra chuyện nàng định tự sát, đi chậm một chút nữa liền mất mạng.
Nhược Thủy tính không sai chút nào, đúng đến mức khiến người ta sợ hãi.Nhược Thủy gật gật đầu, kết quả này nàng đã dự liệu từ sớm: “Nếu đã cứu được người còn muốn ta cứu gì nữa”Lý Thục Phân gạt nước mắt nói: “Người là cứu ra, nhưng Tiểu Quyên nhà ta không nhận ra ai cả, người như vô hồn, mơ mơ màng màng.
Cũng không biết bị làm sao? Ngài giúp chúng ta nhìn xem,Tiểu Quyên có thể cứu được không?”Nói một hồi Lý Thục Phân lại quay sang ôm nữ nhi gào khóc: “ Nương thật xin lỗi con để con phải bán cho loại người như thế, trên người không có một chỗ nào không bị đánh.
Hiện tại lại ngu ngơ mất hồn, ta….
Ta cũng không muốn sống nữa… huhu”Nhược Thủy chuyển tầm mắt sang Trương Tiểu Quyên, một cô nương vốn có đôi mắt to linh động, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ sắc mặt vàng như nến, có thể thấy cơ thể bị suy dinh dưỡng.
Quần áo trên người khắp nơi đầy lỗ thủng, làn da bị lộ ra ngoài đều in hằn những vết roi chằng chịt.
Trên cổ, trên tay nàng không có chỗ nào là lành lặn, xanh tím đan xen trông ghê người.
Ánh mắt của cô nương ấy dại ra không có tiêu cự, bộ dáng vô hồn.Mọi người nhìn thấy tình cảnh của Trương Tiểu Quyên đều lộ ra vẻ đồng tình, mặc kệ là ai nhìn thấy một người vốn dĩ là một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người bị tra tấn thành bộ dạng này đêuf không khỏi thương xót.
Bọn họ nhìn về phía bà mối Vương ánh mắt càng thêm ác liệt làm cho bà mối Vương cảm giác như đằng sau lưng như bị kim chích.Người bình thường bị kích thích, tra tấn cũng sẽ ra tình huống giống Trương Tiểu Quyên.
Chỉ là Nhược Thủy cẩn thận đánh giá Trương Tiểu Quyên phát hiện nàng không phải bị kích thích ra như vậy, ba hồn bảy phách của nàng thiếu đi một hồn hai phách, cho nên cả người trông mới si si ngốc ngốc.Tuy rằng không biết tại sao Trương Tiểu Quyên vì sao lại thiếu một hồn hai phách nhưng việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp nàng ấy tìm lại hồn phách nếu không để lâu thì dù tìm lại được hồn phách cũng không thể khiến chúng dug hợp được.Nhược Thủy chuyển tầm mắt về phía biểu tình khẩn trương của Lý Thục Phân và Trương Kiến Quốc, mỉm cười nói: “Tiểu Quyên bị lạc mất một hồn hai phách, chỉ cần chiêu hồn về nàng có thể khôi phục bình thường, các ngươi không cần lo lắng”Lý Thục Phân ánh mắt sáng ngời,kinh hỉ nói: “ Thật sự cso thể cứu?”Nhược Thủy mỉm cười nói: “Ngươi đi chuẩn bị ngân châm, dây tơ hồng, đàn hương, ta giúp Tiểu Quyên chiêu hồn”Trương Kiến Quốc không đợi Lý Thục Phân trả lời, vội nói: “Ta đi, ta đi chuẩn bị, vợ ngươi ở lại chăm sóc Tiểu Quyên là được”Ban đầu Trương Kiến Quốc chỉ muốn tìm lại nữ nhi của mình, giúp vợ xả giận.
Nhưng khi thấy tình cảnh của Trương Tiểu Quyên ở nhà Lý người què, hắn chấn kinh rồi.
Trên người nữ nhi không có một tí sức sống, cả người si si ngốc ngốc, giống hệt một con rối gỗ.
Toàn thân xanh xanh tím tím không có nổi một chỗ lành lặn, tay cầm một con dao chuẩn bị kết liếu đời mìnhTrước đây, hắn cảm thấy nương hắn bá nữ nhi đi cùng lắm chỉ bán cho nhà nghèo một chút.
Nếu thật sự quá nghèo thì hiện giờ hắn trở về lại có chức vị, hắn sẽ lo liệu cho nữ nhi.
Cũng không phải chuyện gì lớn.Nhưng chính mắt nhìn thấy bộ dáng của nữ nhi hắn mới nhận ra nương hắn tùy ý bán đi nữ nhi là việc đáng sợ cỡ nào.
Bọn họ thiếu chút nữa là giết chết một sinh mệnh, nàng bị tra tấn đến chết.Nhìn ánh mắt dại ra, khuôn mặt khờ dại của nữ nhi, hắn không dám tin tưởng đây là nữ nhi nhỏ nhắn xinh xắn, thích làm nũng ở trong lồng ngực hắn kêu ba ba.Khiếp sợ còn chưa lui đi, hắn lại chạm vào cái nhìn đầy oán độc của vợ, hắn biết vợ hắn căm hận một nhà hắn.
Hôm nay nếu nữ nhi thật sự chết, vợ hắn chắc chắn sẽ cùng hắn ly hôn.Lần đầu tiên hắn hận nương hắn.
Đó chính là cháu gái ruột a.
cháu gái duy nhất, nương hắn sao có thể tàn nhẫn như thế đem đứa cháu gái ngoan ngoãn bán đi.Hiện giờ đã cứu được nữ nhi, hắn muốn thể hiện sự quan tâm, bồi thường cho nữ nhi đồng thời níu kéo tình cảm với vợ.Trương Kiến Quốc nhanh chân mang về những vật phẩm mà Nhược Thủy yêu cầu.
Nhược thủy đem tơ hồng xuyên vào ngân châm.
Làm xong công tác chuẩn bị, Nhược Thủy phát hiện Trương Tiểu Quyên thế nhưng lại mất thêm một hồn nữa.
Chuyện này quá kỳ lạ,nếu không phải có người chiêu hồn của Trương Tiểu Quyên, không thể có chuyện dưới ánh mắt của nàng Trương Tiểu Quyên có thể mất đi một hồn.Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Quyên, lạnh giọng hỏi: “Trương đại thúc các ngươi ngày thường có đắc tội với ai không?”Trương Kiến Quốc sửng sốt, không biết vì sao Nhược Thủy lại đột nhiên hỏi vấn đề này nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Nhược Thủy hắn vẫn cung kính trả lời: “Nương ta tuyên đối truyền thống, ngày thường rất ít khi ra cửa.
Hơn nữa vợ ta tính tình hiền lành, không đắc tội với ai.
Ngay cả ta, bình thường cũn không ở trong thôn, hẳn là cũng không đắc tội qua người nào cả.”Nhược Thủy liếc mắt nhìn Trương Kiến Quốc thấy trên mặt hắn sát khí quấn quanh, nhíu mày nói: “Người lần này đi bên ngoài giết không ít người, trong đó có người đáng lẽ không nên chết”Trương Kiến Quốc nghe vậy cả kinh, lần này hắn đi ra bên ngoài đánh giặc xác thật đã giết không ít người , nhưng hắn cũng chưa từng cùng ai nói qua.
Ngay cả nương và vợ hắn cũng chưa nói thế nhưng tiểu cô nương này chỉ cần liếc qua đã có thể biết hắn giết người còn giết người không nên chết.
Cô nương này quả thật là thần a.Trương Kiến Quốc sợ hãi nói: “ Người đó đúng là chưa làm ra điều gì ác nhưng rất có khả năng là gian tế, loại chuyện này, thà rằng giết sai chứ không thể bỏ sót.”Nói xong, hắn cẩn thận hỏi Nhược Thủy: “Không lẽ….
Không lẽ người nọ có cái gì không ổn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...