Vợ Trương Kiến Quốc- Lý Thục Phân đứng bên bật khóc: “Khuê nữ của ta mệnh khổ a”Sắc mặt Trương Kiến Quốc tối sầm xuống, khuê nữ lớn lên giống vợ hắn, thanh tú khả ái, chính mình cũng hết sức yêu thương, nuông chiếu, hiện giờ bị bán cho bọn buôn người, ai biết nàng bị bán cho dạng người gì, có hay không phải chịu khổ.Nghĩ đến tâm lại đau như cắt, Trương Kiến Quốc xanh mặt nắm càng nắm chặt cổ áo của bà mối Vương cảm thấy hôm nay hắn càng phải dạy dỗ bà ta.Bà mối Vương thấy thế oa oa kêu to, bà ta đã lớn tuổi rồi làm sao có thể chịu được nắm đấm của một người đã tham gia quân ngũ chứ.Nhược Thủy quét mắt liếc Trịnh thái thái, cân nhắc một hồi.
Nếu Lý lão bản trực tiếp đến cửa đòi tiền, Trịnh thái thái chắc chắn sẽ bán mình.
Mà mình lại không có người cha như Trương Kiến Quốc chống lưng chẳng bằng hiện giờ mình giao hảo với Trương Kiến Quốc, mình sẽ có thêm một người chống lưng làm quan.Nghĩ đến đây Nhược Thủy tiến lên một bước nói: “ Trương đại thúc, ta biết khuê nữ nhà ngài ở đâu?”Trương Kiến Quốc đình chỉ động tác trên tay một lúc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi bộ dáng thanh tú, đôi con ngươi linh động.
So với con gái hắn còn đẹp hơn ba phần.
Hắn nhíu mày hồi tưởng lại nói: “Ngươi là….
Chu gia nhị nha đầu? Ngươi hết ngốc? Ngươi biết Tiểu Quyên nhà ta ở đâu?Nhược Thủy gật gật đầu, mở miệng nói: “Ngài đem sinh thần bát tự của nữ nhi ngài nói cho ta, ta có thể tính ra vị trí của nàng”Lời Nhược Thủy vừa thốt ra, biểu tình trên mặt Trương Kiến Quốc rất phong phú.
Tính sinh thần bát tự? Chu gia nhị nha đầu này điên rồi!!Bà mối Vương giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng,giãy giụa kêu lên: “Nàng thật sự có thể tính ra.
Trước khi các ngươi tới nàng đã tính ra các ngươi sẽ tới tìm ta hỏi tội.
Nhị nha không muốn bị bán đi nên suýt nữa bị Trịnh Lan đánh chết, Diêm Vương cho nàng sống lại còn dạy nàng cách đoán mệnh nên bây giờ nàng mới hết ngốc.Mọi người nghe Nhược Thủy không muốn bị bán còn suýt bị Trịnh thái thái đánh chết đều nhìn Trịnh thái thái với ánh mắt khinh thường, giống như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn.Trịnh thái thái bị mọi người nhìn như vậy nghẹn đỏ mặt, hung tợn nhìn bà mối Vương, nhưng cũng không thể cãi lại.Nhược Thủy thấy Trương Kiến Quốc còn có vẻ do dự, cười nói: “Trương đại thúc đem bát tự của nữ nhi ngài cho ta cũng không bị tổn thất gì, biết đâu lại cứu được nữ nhi ngài.”Trương Kiến Quốc đồng ý, đem bát tự của nữ nhi viết xuống đưa cho Nhược Thủy.Nhược Thủy nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn bát tự vừa nhíu mày nói: “ Nữ nhi ngài đang ở thôn bên, ở cùng một người què.
Các ngươi mau chạy nhanh sang đó, nếu chậm chân nàng sẽ chết.”“Cái gì?”Trương Kiến Quốc kinh hãi nói: “Vì cái gì sẽ chết”Nhược Thủy trầm giọng nói: “Người mua nữ nhi ngài là người thích uống rượu, uống say liền đánh người.
Ta xem bát tự của nữ nhi ngài thấy nàng có ý định tự sát.
Ngài mau đi đi, chậm một lúc nữa nàng sẽ chết”Bà mối Vương sợ run người, Trương Tiểu Quyên nếu bị tra tấn mà tự sát, Trương Kiến Quốc kia sẽ đánh chết bà ta mất, vội nói: “Thôn bên ta biết, trong thôn đó người què cũng chỉ có Lý người què, hắn ngày thường đúng thật là thích uống rượu.
Ta mang các ngươi đến nhà hắn”Trương Kiến Quốc lạnh mặt gật đầu, mang theo Lý Thục Phân và bà mối Vương chạy tới thôn bên.
Người trong thôn đứng xem náo nhiệt đều cảm thấy đoán mệnh hết sức mới mẻ.
Thấy Trương Kiến Quốc rời đi cùng bà mối Vương, không tự chủ được đi theo sau chờ xem Nhược Thủy có nói đúng hay không,Chờ mọi người rời đi hết Trịnh thái thái mới hồi phục tinh thần, máng Nhược Thủy: “Ngươi là cái đồ của nợ, ngươi nói bậy gì đó, Trương Kiến Quốc hiện tại đã có chức vị trong quân đội, nếu hắn tới nhà Lý người què mà không tìm thấy người, còn không phải quay về nhà ta gây phiền toái? Nhà ta sao dám chọc giận người có quyền a”Nhược Thủy sửa soạn chiếc áo khoác bằng vải bông của mình, nhíu nhíu mày, chiếc áo này cũng quá thô ráp.
Đối với lời của Trịnh thái thái cũng không để tâm.
Nói giỡn, nàng trong giới phong thủy ở kinh đo đã có danh tiếng hơn hai mươi năm.
Tứ đại gia tộc đều là khách quen của nàng.
Nếu việc nhỏ như vậy không tính ra, nàng sao có thể lăn lội nhiều năm trong giới.Quả nhiên, đợi tầm hai canh giờ, vợ chồng Trương Kiến Quốc mang theo một cô nương tầm tuổi Nhược Thủy, bị muoij người trong thôn vây quanh lại đi tới Chu gia.Trịnh thái thái thấy thế trận này liền hoảng sợ, liếc đến bên người Trương Kiến Quốc, đồng tử mở lớn.
Trương Tiểu Quyên?Là Trương Tiểu Quyên!!! Thật sự tìm lại được?Lý Thục Phân tiến vào sân, không đẻ ý đên Trịnh thái thái, bước nhanh đến trước mặt Nhược Thủy, bùm một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Đại sư, xin người cứu nữ nhi nhà ta!”Trịnh thái thái và Vương Ngưng giật nảy người, đứng yên một chỗ không biết nói gì.
Trái ngược, Nhược Thủy vô cùng bình tĩnh tự nhiên đi lên đỡ Lý Thục Phân: “Có chuyện gì thì đứng lên nói, có thể cứu được ta chắc chắn sẽ cứu”Trường hợp này Nhược Thủy đã thấy nhiều nên mới bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng phản ứng của nàng trong mắt người khác lại cảm thán một phen.
Không hổ là gặp qua Diêm Vương nên mới có thể trấn định như vậy.Trong thôn nhiều người mê tín, đều cảm thấy người chết một lần xong đều có một thân bản lĩnh phi thường, nghe không ít chuyện xưa từ các cụ già trong thôn.Lý Thục Phân thấy phản ứng của Nhược Thủy liền vui vẻ, nàng cảm thấy Nhược Thủy khẳng định có khả năng cứu nữ nhi của mình, đứng dậy khóc lóc nói: “ Chúng ta theo lời ngài nói đi đến nhà Lý người què thôn bên.
Quả thật là tìm được Tiểu Quyên trong nhà hắn, lúc chúng ta đi vào chứng kiến Tiểu Quyên đang cầm con dao phay chuẩn bị cắt cổ tự sát.
Đem chúng ta dọa sợ gần chết.
Cha nàng chạy nhanh đến doạt con dao ném đi mới có thể cứu Tiểu Quyên một mạng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...