Thiếu Nữ Huyền Học


“Cái gì nên nói đều đã nói!"
Phó Cảnh không biết Phó Hằng đem sự việc đổ hết lên người Cố Sanh, anh ta còn tưởng rằng Phó Hằng là đang nói bác gái Vương, vì thế trực tiếp như vậy nói cho anh ta nghe
Cái gì nên nói?
Phó Hằng ở bên kia lại ngốc ra, không biết chính mình cùng Cố Sanh rốt cuộc có cái gì đáng giá làm Phó Cảnh sinh khí như vậy, vì cô ta bênh vực kẻ yếu.

Bất quá anh ta ngay sau đó tưởng tượng, việc này hơn phân nửa là Cố Sanh tự biên tự diễn nói với Phó Cảnh.

Đúng vậy, anh ta đối Cố Sanh trước nay liền không quá tín nhiệm, cho dù Cố Sanh chưa từng làm thương tổn anh ta, anh ta như cũ cảm thấy người phụ nữ này tùy thời sẽ có âm mưu chờ anh ta.

Hiện tại Phó Cảnh vừa nói như vậy, Phó Hằng trong lòng liền càng thêm nhận định suy đoán của chính mình, mấy ngày hôm trước bởi vì Cố Sanh xa cách mà sinh ra một chút ấn tượng tốt, nháy mắt lại tiêu giảm không ít.

Anh ta cất giọng thanh lãnh, “ Cô ta dựng nên chuyện ma quỷ, cậu cũng tin? Lời nói cùng cậu nói, tôi cùng cô ta không bất luận quan hệ gì.”
“Ha ha! Anh đừng vội phủ nhận, không bằng đem vị hôn thê của anh gọi tới,chúng ta giáp mặt mặt,ba mặt một lời nói cho rõ!"
“Từ từ.” Phó Hằng trong lòng nghi hoặc, “ Liên quan gì đến Hứa Viện?”
“Chính anh làm ra chuyện tốt, trong lòng anh không rõ ràng lắm sao?”
Phó Cảnh trong lòng bị phẫn nộ tràn ngập, vừa mới gọi điện thoại, lời Phó Hằng nói càng làm anh ta tin tưởng vào chuyện này có liên quan đến anh ta!
Anh ta biết Phó Hằng vẫn luôn không vừa mắt anh ta, nhưng trước nay không nghĩ tới, Phó Hằng sẽ vì muốn bức anh ta mà thương tổn cha của mình.

Trong lòng không thoải mái, nói chuyện tự nhiên cũng tức giận.

Phó Cảnh cười lạnh một tiếng, “ Hứa Viện hạ cổ trùng với cha,chuyện này anh thật không biết?"
“Cái gì?!”
Phó Hằng đột nhiên đứng lên, điện thoại trong tay đã "đô đô" mấy tiếng,cuộc gọi đã kết thúc
Phó Hằng ở bên kia bình tĩnh một lát, anh ta tuy rằng vẫn luôn khó chịu với Phó Cảnh, nhưng Phó Cảnh không đến mức lấy loại chuyện này nói giỡn.

Huống hồ, ngày đó cha hôn mê một tuần sau, anh ta bắt đầu làm khó dễ ngán chân Phó Cảnh, lúc ấy Hứa Viện tựa hồ xác thật cũng đối anh ta ám chỉ đủ điều, lão gia tử đã ngủ rồi, đến lúc đó tỉnh lại, anh ta đã khống chế được quyền, lão gia tử cũng không có biện pháp……

Phó Hằng ngón tay gõ gõ mặt bàn, rồi sau đó đứng lên, gọi điện thoại cho Hứa Viện, nói mang cô ta đi du lịch.

Phó Cảnh nói chuyện điện thoại xong lúc xuống lầu, Cố Sanh đang ở dưới ăn cơm chiều, trên bàn bày không ít đồ ăn, nhà này đầu bếp tay nghề rất đúng ý ăn uống của Cố Sanh, làm cô ăn hết hai chén cơm lớn.

Thấy anh ta xuống dưới, Cố Sanh cho anh ta cái ánh mắt, “Giải quyết xong rồi?”
“Không có.” Phó Cảnh lắc đầu, “Phó Hằng ngày mai hẳn là sẽ qua tới.”
Cố Sanh “ Ừm” một tiếng, “Anh lúc trước nói, ngày mai xuất phát đi Phong thị.”
Đây là làm nói anh ta không cần làm chậm trễ chuyện của cô
Bất quá Phó Cảnh cũng không quên, “Yên tâm đi Cố đại sư.”
Cố Sanh ăn hai chén cơm, ăn đến no căng, buổi tối đả tọa vận hành hai chu thiên mới cảm thấy ổn hơn.Sư môn của cô tự có phương pháp độc đáo tu luyện, người học huyền học không chỉ yêu cầu năng lực, còn cần một thân thể tốt, tốt nhất phải có võ công, như vậy không chỉ có có thể tự bảo vệ mình, lúc bắt quỷ cũng có thể so người khác càng thêm nhẹ nhàng.

Điểm này, kiếp trước Cố Sanh làm rất tốt lúc xuyên qua lại thay đổi thân thể, đương nhiên cũng sẽ không bỏ việc tập luyện cho thân thể
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sáng sớm, Cố Sanh mới đi ra ngoài vận động xong, lúc trở lại khách sạn, liền nhìn thấy trong đại sảnh khách sạn một đôi nam nữ đứng đó, người nam thực quen mắt, đúng là Phó Hằng.

Thời điểm Cô thấy hai người họ, hai người tự nhiên cũng thấy được cô.

Phó Hằng còn không có cái biểu tình gì, cô gái kia lại nháy mắt có điểm không vui.

“A Hằng, anh như thế nào không nói cô ta cũng ở chỗ này a?”
Cô ta nũng nịu cùng Phó Hằng làm nũng, nhưng hôm nay Phó Hằng không nói lý cùng cô ta, nữ nhân trừng Cố Sanh càng trừng đến càng dùng sức.

Cố Sanh lại chỉ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, trừ bỏ cảm thấy tới sớm, không có cái gì cảm giác khác
Cô bởi vì tu luyện, hơn nữa do nguyên nhân thể chất, không dễ ra mồ hôi, cho nên cho dù đi ra ngoài chạy nửa ngày, trên người còn là phi thường thoải mái, lúc đi ngang qua Phó Hằng, anh ta thậm chí cảm thấy, trên người cô mang theo một hương gió mát lạnh.

Cố Sanh bước nhanh đi lên thang lầu, mới vừa đi lên, liền nhìn đến Phó Cảnh từ phòng đi ra, hỏi cô ăn cơm sáng không.


Cố Sanh gật gật đầu, bởi vì buổi sáng tâm tình không tồi, cho nên khẽ cười một chút.

Phó Cảnh quả thực có điểm thụ sủng nhược kinh, phải biết rằng, từ anh ta quen biết Cố Sanh, liền cảm thấy người có khuôn mặt trẻ con này giống như một vị cảnh sát nhỏ, không dễ dàng nói cười, liền tính là cười, cũng hơn phân nửa là cái cười trào phúng khinh bỉ, rất ít có nụ cười đơn thuần.

Phó Cảnh ngẩn ngơ, chờ Cố Sanh đóng cửa phòng lại, mới hồi phục tinh thần lại.

Anh ta chậm rãi xuống lầu, lại phát hiện Phó Hằng hai người trong nháy mắt, sắc mặt trầm xuông, “Xem ra thật sự tới rất sớm.”
Phó Hằng bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, vừa rồi nhìn đến kia hai người họ nói chuyện, anh không biết như thế nào, trong lòng thế nhưng có loại cảm giác không sảng khoái
Rõ ràng lúc trước, Cố Sanh luôn là như vậy đi theo phía sau anh ta, lộ ra ý cười ngọt ngào.

Hiện giờ găp lại cmình, lại liền tiếp đón cũng đều lười.

Nếu thật sự dễ dàng từ bỏ như vậy, lúc.

trước nói những lời muốn chết muốn sống, để làm cái gì
Phó Hằng trong lòng không khỏi cảm thấy có điểm châm chọc, vì thế Khi nghe được Phó Cảnh những lời này, trong lòng càng khó chịu.

“ Cậu ngày hôm qua nói rất hay, tốt nhất đừng lừa gạt tôi.”
“A! Tôi thật ra hy vọng cùng anh không có quan hệ.”
Một bên Hứa Viện vốn dĩ nghe Phó Hằng nói mang cô ta đi ra ngoài chơi liền rất vui vẻ, bởi vì khi tự đính hôn tới nay, tuy rằng Phó Hằng không nguyện ý đính hôn, nhưng vẫn luôn đối với cô ta không nóng không lạnh, cũng làm cô ta buồn lòng.

Thẳng đến khi xuống máy bay, cô mới biết được là nơi này, Hứa Viện lúc ấy là thực sự rất hoảng loạn, nhưng ngẫm lại, dùng cổ trùng loại chuyện này, Phó Hằng luôn luôn không tin, hẳn là không có khả năng sẽ hoài nghi đến trên người cô ta
Đương nhiên, lúc này, cô ta còn không biết Phó lão gia đã tỉnh.

Hiện giờ đứng ở chỗ này, nghe bọn họ hai anh em đối thoại, cô ta lại như thế nào càng nghe càng thấy không thích hợp

Phó Cảnh cái loại con riêng, con hoang này tồn tại giống nhau, Phó Hằng luôn luôn hận anh ta, hôm nay sao có thể như vậy dễ nói chuyện.

Cô ta trong lòng có chút hoảng, ngoài mặt lại bày ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà cô ta không biết, vừa lúc nãy kia hai người nói chuyện, kỳ thật chính là cố ý thử cô ta
Cô ta trong nháy mắt kia hỗn loạn, đã sớm bị nhìn ra
Phó Hằng sắc mặt bất biến, lòng lại trầm xuống, mở miệng nói: “ Cô làm sao vậy? Sợ cái gì?”
“Em, em không sợ, chính là có điểm cảm thấy lạnh.” Hứa viện tự nhiên không thừa nhận, bên trong hoảng loạn tìm ra cái cớ sứt mẻ
“28 độ khá ấm, Hứa tiểu thư còn lạnh? A! Cũng thật không phải người bình thường.”
“ Tôi, tôi bị cảm.”
Hứa viện còn dẹo miệng không thừa nhận, nghĩ dù sao không có chứng cứ, hai người này cũng không thể khẳng định là cô ta hạ cổ trùng.

Đúng lúc này, cửa trên lầu bỗng nhiên mở ra, đi lên một lần nữa rửa mặt chải đầu Cố Sanh lại đi ra, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ nho nhỏ
Cô từ trên lầu một đi xuống, đứng ở trước mặt mấy người họ, tay duỗi ra, đem hộp gỗ mở ra, bên trong là mấy con sâu trắng ngà cổ trùng, rất là ghê tởm, lại còn có ở mấp máy.

Phó Hằng Phó Cảnh còn tốt, Hứa Viện lại sợ tới mức hét lên một tiếng, “Lấy đi, mau lấy đi a!”
Phó Hằng giơ tay một cái đã bắt được cánh tay đang đánh loạn xạ của cô ta, âm thanh lạnh lẽo, “Làm cái gì?”
“A Hằng, cách thứ này xa một chút.” Hứa Viện vẫn là rất sợ thứ cổ trùng này, nhịn không được khuyên Phó Hằng.

Ngay sau đó, cô liền nghe được Cố Sanh âm lanh lãnh đạm nói, “Sợ cái gì? Mấy này chỉ sâu chết mà thôi.”
Hứa Viện liều mạng lắc đầu, thứ kia cũng không phải là sâu, đó là cổ trùng
Cố Sanh lại vào lúc này nhìn cô ta một cái, bên phải khóe môi hơi hơi cong lên, tựa hồ là trào phúng.

Hứa Viện ép chính mình bình tĩnh lại, liền nghe Cố Sanh nói: “Xem ra cô cũng nhận biết chúng nó.”
“Không, tôi không quen biết.” Hứa Viện đem đầu điên cuồng lắc, lại phát hiện ánh mắt Phó Hằng nhìn cô ta đã khác
Hứa Viện sợ sâu, nhưng cái kia trường hợp lúc anh gặp qua, tuyệt đối không phải như bây giờ, cô ta rõ ràng là biết đó là thứ gì, có công dụng gì, cho nên mới như vậy sợ hãi.

Bởi vậy, anh ta trong lòng rốt cuộc cũng không thể tin hứa viện.

Anh ta lạnh lùng nhìn Hứa Viện, “ Tôi như thế nào cũng thật không nghĩ tới, cô lại tàn nhẫn như đến như vâyj.”
Đêm qua Phó Cảnh nói với anh một câu, giờ phút này bị anh ta đem ra từ đầu chí cuối trả lại cho Hứa Viện.


Hứa Viện vừa thấy vẻ mặt của anh, liền biết xong rồi, anh ta khẳng định là biết hết rồi
Cô ta không cam lòng muốn bắt lấy cánh tay Phó Hằng, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở giải thích, “A Hằng, em không muốn hại Phó thúc thúc, anh tin em! Em chỉ là muốn cho anh một chút thời gian, những cái đó gia sản vốn dĩ chính là thuộc về anh, vì cái gì muốn phân cho cái đứa con riêng này?!”
Cô ta một bên nói, một bên xoa xoa nước mắt trên mặt, càng nói càng cảm thấy chính mình là nói đúng, “Chỉ cần anh lấy được gia sản, em liền sẽ làm phó thúc thúc tỉnh dậy, sẽ không làm phó thúc thúc xảy ra chuyện, thật sự, là thật sự……”
Cô ta từng câu giải thích, Phó Hằng lại đem tay vung, tránh khỏi cánh tay định duỗi ra bắt lấy tay mình.

Đối với Cố Sanh mà nói, sự tình đã rõ ràng sáng tỏ, cô cũng không ý ở chỗ này xem bọn họ diễn kịch cái gì tình yêu hận tình thù, hỏi Phó Cảnh, “Sự tình rõ ràng, có thể đi rồi?”
“Có, có thể.”
Phó Cảnh còn có điểm ngây ra, anh biết nữ nhân này vẫn luôn kêu anh ta là con hoang, tuy rằng tức giận, lại cũng không hề để ý, rốt cuộc miệng mọc ở người bọn họ.

Không nghĩ tới hôm nay, cô cũng sẽ chật vật như vậy.

Anh ta không biết Cố Sanh ngày hôm qua là khi nào bắt lấy cổ trùng.

Hơn nữa thứ ghê tởm như vậy, Cố đại sư lại nguyện ý đi chạm vào, xem ra là thật sự thực vội vã đi Phong thị.

Anh ta cầm đồ đạc hai người thu dọn tốt, chuẩn bị ra cửa lái xe rời đi, đi ngang qua lầu một thời điểm thấy Phó Hằng sắc mặt âm trầm đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Hứa Viện
Phó Cảnh không để ý tới, chỉ là lúc hai người bước ra cửa kia một khắc, nghe thấy Phó Hằng gọi một tiếng, “Cố Sanh.”
Cố Sanh nghe thấy được, chỉ tiếc là linh hồn nguyên chủ đã hoàn toàn rời đi, thân thể này cũng không còn có cảm xúc gì để lại cho anh ta.

Vì thế Cố Sanh bước chân cũng không chậm lại trực tiếp cùng Phó Cảnh rời đi.

Phong thị cùng Biên Cương xem như hai thành phố kế bên, nhưng so với Biên Cương nông nghiệp phát triển khác nhau, Phong thị muốn càng hiện đại hoá, đi vào đó nơi nào cũng đều là cao ốc building, mà lại rất ít điền viên phong cảnh.

Phó Cảnh một đường lái xe tới đây, đến nơi Phong thị đã là rạng sáng, anh ta không thể tiếp tục lái xe, Cố Sanh cũng sẽ không lái xe, chỉ đành tìm khách sạn trước ở.

Tất cả hết thảy đều khá tốt, chỉ là ngủ đến 3, 4 giờ, Phó Cảnh bỗng nhiên nghe được cách vách vang lên từng đợt tiếng kêu, Phó Cảnh khó chịu, vừa định mở cửa ra xem đột nhiên bên ngoài liền im lặng
Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân “Đăng đăng đặng” vang lên, càng ngày càng gần.

Ngay sau đó, có người gõ cửa phòng anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui