"Nói ra việc này cũng là chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều biết thân thể vợ tôi vẫn luôn mảnh mai, cố tình mạt thế lại tới, tôi vẫn luôn áy náy vợ mình không đủ dinh dưỡng nên khi ra ngoài làm nhiệm vụ ngẫu nhiên thấy một con bò sữa chưa biến dị liền mang nó về lấy sữa cho vợ uống. Ai ngờ con bò chưa biến dị thực tế lại là thay đổi dị, nó sản xuất ra sữa bò có thể chống lại virus thây ma, đáng tiếc bò sữa quá mức yếu ớt, chỉ có thể nuôi nó ở nơi tìm thấy nó, nếu không nó chỉ cho ra sữa bò bình thường, ai cũng biết bò chỉ có thể cung cấp sữa bò hữu hạn, bởi vậy không có khả năng cung ứng cho mọi người."
Trong lúc nhất thời đám người ồ lên, nếu sự thật đúng như vậy, thuốc giải độc thây ma đích xác không có khả năng cung cấp cho tất cả, nhưng cũng có người không tin Hàn Triều nói, gào lên: "Triều gia gia chủ nói cái gì chính là cái gì, nói thuốc là sữa bò thì chính là sữa bò hay sao..."
Giọng nói dừng lại, nhìn tới sữa bò đưa tới trước mặt mình, nuốt nước miếng: "Tôi không... Đây cũng có thể là giả, cũng có khả năng là gia chủ đem thuốc giải độc trộn lẫn vào bên trong..."
"Tôi liền biết mọi người sẽ không tin lời tôi nói, cho nên khi nghe được tin thì đem bò từ chỗ nuôi đến đây ngay."
Nói xong anh kêu người dắt con bò tới: "Mọi người tìm người làm thực nghiệm đi, tôi chỉ nhắc nhở một việc, có bò sữa ở đây, tuy rằng thuốc giải độc không tới mức mỗi người được một phần nhưng hy vọng còn ở đó, nếu có người trong quá trình thực nghiệm xuống tay làm gì đó với nó, con bò bị chấn kinh không sản xuất sữa nữa hoặc chết đi, vậy mọi người đành chờ thành quả của viện nghiên cứu đi."
Trong lúc nhất thời hỗn độn lập tức yên lại, hô hấp người sống sót cũng chậm lại không ít, sợ dọa tới con bò sữa "mảnh mai" này, ngay cả người các gia tộc muốn tới làm thực nghiệm cũng hoãn lại không ít.
Sữa bò sản xuất ra đích thật có thể giải được virus thây ma, thực nghiệm thực mau đã kết thúc. Vấn đề tiếp theo chính là sở hữu bò sữa, người các gia tộc đương nhiên hy vọng loại đồ vật này có thể nắm trong tay mình, nhưng Triều gia có cho hay không là chuyện khác, Triều gia dựa vào cái gì đưa bò cho người khác, Đường gia lên tiếng muốn đem bò sữa mang về viện nghiên cứu, nhưng Hàn Triều kiên quyết phủ quyết, bò là tài sản của Triều gia, anh là thương nhân, sữa kháng nguyên do bò sản sinh ra hoàn toàn có thể để ra bán, người sống sót muốn thuốc giải độc hoàn toàn có thể tới mua, anh có thể bằng vào thuốc giải độc này mà kiếm được bộn tiền.
Người sống sót quan tâm cũng chỉ là, có nơi có thuốc giải độc thây ma, còn chuyện có phải dùng tinh hạch để mua hay không, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nếu viện nghiên cứu làm ra kết quả có thuốc giải độc thây ma, bọn họ có thể miễn phí lĩnh hay sao? Hoàn toàn không thể, họ còn sợ viện nghiên cứu một khi không cẩn thận làm chết bò sữa, cho nên đối với đề nghị của Đường gia, họ hoàn toàn phản đối, ngược lại đối với Hàn Triều bằng phẳng niêm yết giá cả càng có nhiều hảo cảm, mạt thế đã dạy họ chuyện thứ nhất là thiên hạ không có chuyện ăn không mà không phải trả tiền, cách làm của Triều gia làm họ ngược lại càng an tâm.
Một hồi tranh chấp do hai nhà Hàn, Vũ Văn khêu gợi lên cứ như vậy giải quyết thật đơn giản, còn chuyện hai nhà tức giận không cam lòng thì không phải là vấn đề Hàn Triều quan tâm, bất quá vài ngày sau mọi người đều biết là Hàn gia bán đứng Triều gia, mà Triều gia cũng thay đổi thái độ ngày xưa, chính thức quyết liệt với Hàn gia.
Nhưng mà chỉ có Hàn Triều biết, chuyện này cũng không kết thúc như vậy, Hàn gia bởi vì anh trộm người đi mà chèn ép anh thì còn hiểu được, còn Vũ Văn gia thì vì cái gì?
Đáp án xuất hiện ở hôn lễ của Hàn Tiến và Tiền Na, bởi vì bạn bên người Vũ Văn Thành là người phụ nữ có gương mặt của Thích Thất, ở trạm phát điện tỉnh X bọn họ bởi vì vội vã đi tìm Thích Thất mà không xử lý người phụ nữ giả dạng kia. Mà người phụ nữ đó lúc thoát đi đã được dị năng giả hệ tinh thần của Vũ Văn gia phát hiện mang cô ta trở về, Vũ Văn Thành khó chịu Hàn Triều đối đãi với vợ mình như vậy, lại từ trong miệng Thích Thất giả biết được sự tình sữa kháng nguyên, hận thù cá nhân cộng thêm ích lợi, bởi vậy mới có chuyện liên hợp giữa hai nhà đối phó với Hàn Triều.
Khi Hàn Triều biết được chuyện này, sắc mặt anh trở nên cực kỳ khó coi, chuyện này tuy rằng nhìn qua không có gì, không nguy hiểm tính mạng nhưng lại làm người cách ứng, anh không giải thích thì người khác sẽ cho rằng Thích Thất là loại phụ nữ lả lơi ong bướm, nếu giải thích rõ ràng lại là Vũ Văn Thành ái mộ vợ anh đến nỗi phỏng chế ra một Thích Thất giả để bên người để an ủi. Mặc kệ loại nào đều không phải là chuyện Hàn Triều muốn thấy, cố tình Vũ Văn Thành lại không biết mình bị lừa, mang theo Thích Thất giả đi khắp nơi rải rác chuyện xấu của anh, nói là Hàn Triều đối với Thích Thất quá kém nên Thích Thất mới chịu không nổi mà rời đi, mà Thích Thất giả do bị Chim Ưng dọa sợ trước đây, mỗi khi nhắc tới tên Triều gia lại sợ phát run, giống như đầu óc có vấn đề, tóm lại càng thêm xác minh lời đồn đáng sợ.
Biết Hàn Triều buồn bực cái gì, Thích Thất ngồi bên cạnh anh ngoéo ngoéo ngón tay Hàn Triều: "Anh đối với em thật tốt, thật sự, thật sự tốt, không phải như họ nói, đó chính là người giả, chúng ta không cần để ý đến bọn họ, thời gian lâu rồi người khác tự nhiên sẽ biết chân tướng sự tình."
Ôm Thích Thất vào trong lòng ngực, Hàn Triều thấp thấp than thở: "Anh biết, anh chỉ là tức giận chính mình..."
Nếu anh không nháo chuyện với Thích Thất sẽ không để cho người khác cảm thấy mình có hy vọng, cũng sẽ không xuất hiện cái người giả này.
"Được rồi, đừng lo lắng cho anh, anh không sao, con của chúng ta hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời hay không?"
Thích Thất hôn mê mười ngày ở trên Mãnh Long hẳn là do thai nhi gây ra, khi thây ma hệ tinh thần kia phát ra tiếng thét chói tai ắt hẳn đã kích khởi phản kháng của thai nhi, làm thai phát ra tinh thần lực bao vây bảo vệ chính mình và Thích Thất, nhưng mà có lẽ là dị năng hao tổn quá mức, cho nên Thích Thất và thai nhi đều lâm vào hôn mê. Hiện giờ Thích Thất tỉnh lại, nhưng thai nhi trong bụng lại không có động tĩnh gì, anh có tinh thần lực có thể giao lưu với con ở trong bụng Thích Thất, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn vô pháp nối liên lạc với con, nếu không phải Chu lão kiểm tra được mạch đập của thai nhi, anh không chỉ một lần cho rằng có phải thai nhi xuất hiện vấn đề, đương nhiên những chuyện này anh đều không nói cho Thích Thất, cô ấy chỉ cần an tâm sinh hoạt là đủ, mọi chuyện khác đều để anh giải quyết.
"Làm sao có cảm giác nhanh như vậy, Bối Thiến nói đến bốn tháng cô ấy mới bắt đầu cảm thấy thai động." Thích Thất nhắc tới con liền cười híp mắt, đối với chuyện con mình sẽ ra đời, cô tràn ngập chờ mong.
Cảm giác được tâm tình Thích Thất thật tốt, Hàn Triều cũng khẽ cười, một đời này thời gian bọn họ ở chung quá ngắn ngủi cũng không sao, họ còn có kiếp sau, kiếp sau nữa, vô luận cô ấy ở nơi nào, ở thời không nào, anh cũng sẽ tìm được cô, đời nào họ cũng sẽ có một kết thúc viên mãn.
...
Hàn Triều tiếp tục công việc lo lắng, an bài cho tương lai con mình, ở căn cứ thành phố B lại một lần nữa tràn ngập người sống sót tiến vào. Tình huống quốc gia Z lại một lần nữa thay đổi, những căn cứ nhỏ và trung một lần lại một lần bị thây ma vây thành, họ cũng không ngăn cản được thú biến dị đành phải bỏ thành chạy trốn, người sống sót chạy tới các căn cứ lớn tìm kiếm che chở. Lúc này quốc gia Z chỉ còn căn cứ thành phố B ở trung tâm, liền kề có căn cứ thành phố H, thành phố Y, còn có căn cứ Tây Bắc thuộc Lôi gia, Tây Nam trước đây thuộc Hàn gia, khi mạt thế bắt đầu do vật tư khuyết thiếu mà không thu hồi được căn cứ này, nó trở thành căn cứ duy nhất ở quốc gia Z không chịu khống chế của một gia tộc nào cả, căn cứ Đông Nam ở gần bờ biển, tinh hạch từ sinh vật biển cũng khá dồi dào, kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại lại thu hút được đủ các gia tộc tiến vào, cho nên tình huống ở đó cũng không khác gì ở thành phố B, lúc này ở quốc gia Z ngoại trừ Lôi gia chỉ có thành phố H thuộc Vũ Văn gia cùng Lương Tử Hùng nắm thành phố Y là địa phương tồn tại một thế lực đơn độc.
Thây ma cùng thú vây thành không ngừng xâm lấn các căn cứ, ngắn ngủn trong một tháng, thành phố B đã bị vài lần vây thành, ở thành phố B không ngừng xây dựng thêm công trình bảo vệ thành, loại tấn công liên tục và qui mô như vậy đời trước Hàn Triều chỉ có thể thấy ở mười năm sau mạt thế mới có thể xuất hiện. Hiện tượng này phát sinh đại biểu cho mùa hạ sắp qua đi, mùa đông sẽ đến, các đàn thây ma là do thây ma cao cấp xua tới, mà đàn thú là do chúng nó có đủ năng lượng vượt qua rét lạnh mùa đông, lúc đông đến chúng sẽ dựng dục giao phối ra đời sau, tình huống như thế này sẽ kéo dài, nhưng nhân loại cũng sẽ nhanh chóng thích ứng với tình huống này, sau đó nỗ lực sống sót vượt qua trở ngại.
Bối Thiến bảy tháng bụng đã rất lớn, có vật tư Hàn Triều cung ứng, còn có Chu lão cẩn thận chăm sóc, Bối Thiến rốt cuộc có thể giống như một thai phụ bình thường vui sướng chờ đợi con mình sinh ra. Nhưng Thích Thất sau ba tháng mang thai dưới mắt thường có thể thấy được cô nhanh chóng gầy ốm xuống, trên người chỗ duy nhất thấy được thịt chỉ là chỗ bụng hơi nhô lên. Từ lúc thấy được chuyện này, Hàn Triều không còn tâm tình ra ngoài nữa mà ở nhà với Thích Thất, còn Lương Tử Hùng cũng mấy ngày trước cũng không đi ra ngoài mà chuyên tâm ở nhà chăm lo cho Bối Thiến. Nhưng cho dù mỗi ngày Hàn Triều ở cùng với Thích Thất, suy nghĩ đủ loại biện pháp vẫn không cản được Thích Thất ngày một suy yếu, dị năng của cô đã hoàn toàn không thể dùng. Nhưng Thích Thất vẫn thật vui vẻ, bởi vì trước khi dị năng cô hoàn toàn biến mất đã có thể làm đầy tất cả các bình trong va ly, con của cô sẽ dùng được một thời gian dài.
Chỉ cần trộn một ít linh tuyền ngọc dịch vào thức ăn cho Bối Thiến, thân thể cô ấy sẽ sinh ra đủ năng lượng cung cấp cho thai nhi, nhưng ngọc dịch lại không có tác dụng gì cho Thích Thất, cơ thể cô từng ngày từng ngày càng suy yếu đi, sắc mặt Hàn Triều cũng một ngày một ngày đen lại, vô luận cấp đồ bổ gì cho Thích Thất, thân thể cô cũng giống như một cái động không đáy, không có chút hiệu quả nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...