Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Từ cái muỗng này có thể suy đoán ra được.” Giản Nhất nói.

Đinh cùng bàn không hiểu.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt qua tấm hình trong album điện thoại: “Cái được gọi là trang trí, chính là dùng cách đơn giản để làm tô điểm thêm cho chủ đề, đạt được hiệu ứng màu sắc tốt nhất đúng không?”

Đinh cùng bàn gật đầu: “Ừ.”

“Nhưng cậu nhìn chiếc muỗng bên đĩa Tiramisu này xem có cái gì?”

Đinh cùng bàn nhìn kỹ trả lời: “Kem.”

“Đúng vậy, còn gì nữa?”

“Sô cô la.”

“Còn gì nữa?”

“Mứt trái cây, mật ong.”

“Không sai, trên một cái muỗng đồng thời dính kem, sô cô la, mứt trái cây và mật ong, cái này hiển nhiên không phải một thợ làm bánh gây ra, chỉ có thể là một người ngoài nghề.”

“Vậy tại sao cậu lại đoán được người làm hỏng logo và người thiết kế không phải là một?”

“Cậu lại nhìn cái nĩa bên cạnh bánh Nagasaki mật ong, bánh hạnh nhân Viena Socola này, có phải chỉ dính một ít màu sắc trang trí không?” Giản Nhất hỏi.

Mặt Đinh cùng bàn thất thần tự hỏi, đột nhiên hiểu ra: “Oa! Tôi biết rồi! Một người chỉ dùng nĩa để vẽ hoa văn thì không thể lấy muỗng để quấy trộn các loại sốt sô cô la, mứt và mật ong được, hơn nữa còn dùng cách đơn giản để tô điểm thêm cho chiếc bánh thêm rạng rỡ, như vậy mới gọi là trang trí. Cho nên cái muỗng dính các loại sốt này không phải người thiết kế dùng, mà là người hủy logo.”

Giản Nhất gật đầu: “Có lẽ lúc đó đối phương rất hoảng loạn, sau khi phá hủy logo bị phát hiện, tùy tiện ném cái muỗng xuống, nên mới để lại dấu vết như vậy.”

Đinh cùng bàn nghe xong vô cùng kinh hãi, một bữa tiệc sinh nhật nhìn qua thuận lợi như vậy, không ngờ lại giấu sóng ngầm trong sự bình yên.

Giản Nhất vẫn nhìn bức hình.

“Chẳng lẽ là Tưởng Tiếu Tiếu?” Đinh cùng bàn hỏi.

Giản Nhất nhướng mày nhìn Đinh cùng bàn.

Vẻ mặt Đinh cùng bàn như đưa đám: “Tôi chỉ nhìn thấy cô ta đi lại bên cạnh chiếc bàn dài, ngoài ra không thấy ai khác.”

Giản Nhất không quan tâm nhiều đến Tưởng Tiếu Tiếu, dù sao cô cũng cảm nhận được định ý của Tưởng Tiếu Tiếu với mình. Bây giờ cô chỉ muốn biết ai là người tùy ý vẽ ra những ký hiệu ý nghĩa như vậy, nhất định là một tâm hồn yêu thích đồ ngọt, hiểu rõ các loại bánh mới có năng lực này.

Là ai nhỉ?

Là ai vô tình giúp cô, hay cố ý?

Giản Nhất tự hỏi.

“Giản Nhất.” Đinh cùng bàn gọi.


Giản Nhất hoàn hồn.

Đinh cùng bàn hỏi: “Tưởng Tiếu Tiếu thật à?”

“Tôi cũng không biết. Đúng rồi, khuôn viên riêng của khách sạn Hill có camera không?”

“Có, nhưng nó được bảo mật.”

“Không có cách nào xem à?”

“Báo cảnh sát? Hoặc là viết giấy để mẹ tôi phê duyệt, ngoài những cách này tôi cũng không còn cách nào khác.” Đinh cùng bàn khó xử nói.

Giản Nhất cười cười: “Cậu có thể viết giấy không?”

“Cậu muốn tìm người vẽ lại kia à?”

Giản Nhất gật đầu.

“Vậy được, để tôi viết, chẳng qua cậu phải kiên nhẫn chờ.”

“Không thành vấn đề.”

“Đưa số tài khoản cho tôi đi, để ba tôi chuyển tiền cho cậu.”

“Được.”

Giản Nhất gửi số tài khoản của mình cho Đinh cùng bàn, cậu lập tức chuyển tiếp cho ba Đinh, Giản Nhất mới xoay người làm một số việc tiền lương đã được chuyển đến, cô nhìn con số hai vạn trên điện thoại kinh ngạc không thôi, nhiều quá rồi.

Đinh cùng bàn ôm Cố Tiểu Đồng cười ha ha.

Cố Tiểu Đồng nhận bánh quy Giản Nhất đưa qua, ngồi ở trong lòng Đình cùng bàn gặm bánh, đôi mắt tròn xoe lại nhìn chằm chằm Đinh cùng bàn, nhìn đến nỗi cậu bạn nổi da gà, phải dùng tay che đôi mắt lại, hỏi Giản Nhất: “Em gái cậu sao cứ nhìn tôi vậy?”

“Tại cậu cười ngu ngốc đấy.”

Đinh cùng bàn: “Tôi mới không ngu ngốc, là vui vẻ được không.”

“Vui cái gì vẻ?”

“Vui vì ba tôi lại có thể viết bản thảo.”

Đinh cùng bàn vừa nói xong, chưa đầy một giờ Đinh Kiến Quân đã đến, quả nhiên là một ông chú béo cao khoảng một mét bảy, vừa béo vừa đen, mày rậm mắt to nhưng không khó nhận ra thời trẻ cũng là một thanh niên tuấn tú, cao lớn khỏe mạnh có phần giống Đinh Văn Văn. Ngoại trừ vẻ ‘cao lớn khỏe mạnh’ không phù hợp với vẻ ngoài của ông, thì những mặt khác có vẻ tương đối, ông mặc bộ quần áo bình thường, để tóc húi cua, trên cổ đeo hai cái máy ảnh lớn nhỏ, trông thấy Đinh cùng bàn đã thân mật gọi: “Văn Văn.”

Đinh cùng bàn đã bị gọi thành thói quen, không có nhiều phản ứng lắm.

Giản Nhất mỉm cười bước lên chào chú Đinh.

Đinh Kiến Quân nhìn Giản Nhất khẽ giật mình, không ngờ người gian khổ phấn đấu làm bánh ngọt trong miệng Văn Văn lại xinh đẹp như vậy, ông còn cho rằng sẽ cao lớn mạnh khỏe như Văn Văn ấy chứ.


“Ba, phỏng vấn luôn à?” Đinh cùng bàn lên tiếng hỏi.

“Bắt đầu luôn.” Đinh Kiến Quân lập tức nói.

“Được ạ, vậy bắt đầu thôi.”

Cái gọi là ‘phỏng vấn’ rất khác trong tưởng tượng của Giản Nhất, kỳ thật đầu tiên ba Đinh chụp lại những sản phẩm của Like.Giản, sau đó chụp hình bốn phía khu trung tâm phố đại học, theo dõi toàn bộ quá trình làm bánh của Giản Nhất. Ông không đặt quá nhiều câu hỏi, chờ đến khi Giản Nhất làm xong bánh ngọt thì cũng kết thúc buổi phỏng vấn, ba Đinh nếm thử một cái rồi thu hồi máy ảnh lớn nhỏ, quay đầu hỏi Đinh cùng bàn: “Văn Văn, trong điện thoại con còn giữ lại hình ảnh không?”

“Có ạ.”

“Lát sau gửi cho ba đi.”

“Được thôi.”

“Ba đi trước đây.”

“Đi nhanh vậy ạ?” Giản Nhất và mẹ Giản đồng thời đặt câu hỏi.

“Ừ, tôi đang có linh cảm nên phải chạy về viết bản thảo, tạm biệt.” Đinh Kiến Quân dứt khoát rời khỏi không quay đầu lại, đến cũng vội đi cũng cũng nhanh.

Giản Nhất, mẹ Giản trợn mắt há mồm ngạc nhiên.

Đinh cùng bàn giải thích: “Tính tình của ba con như vậy đó, mẹ con cũng vì điểm này mà yêu ông ấy, mọi người đừng để ý nha.”

“Không sao không sao.” Mẹ Giản cười xấu hổ.

Giản Nhất nhanh chóng tiếp thu phong cách của người nhà Đinh cùng bàn, đấng ba mẹ có thể đặt tên cho con trai mình là “Văn Văn” thì chắc chắn không thể đi theo con đường bình thường, cho nên cô nghiêm túc nói với Đinh cùng bàn: “Đừng gửi những bức hình của người khác vẽ kia.”

“Tôi biết.” Đinh cùng bàn nói xong, lại lén nói cho Giản Nhất lần ‘phỏng vấn’ này không những sẽ lên tạp chí ẩm thực, còn sẽ được đăng tải trên Weibo của ông chú béo Đinh Kiến Quân. Đừng nhìn bề ngoài của ông chú béo mà xem nhẹ, trên Weibo của ông có tới ba triệu tín đồ sành ăn theo dõi. Đinh cùng bàn xúi giục Giản Nhất đăng ký Weibo, thuận tiện cọ nhiệt làm fans của chú béo.

Giản Nhất: “….”

Mặc dù Giản Nhất không còn lời nào để nói, nhưng cô cũng muốn mời Đinh cùng bàn ăn cơm tối để cảm ơn, nhưng vì buổi tối Đinh cùng bàn phải đến trường tự học, nên dời sang thứ sáu.

Đúng lúc này, cún con vẫn luôn bám đuôi Cố Tiểu Đồng nhảy nhót vui sướng, đột nhiên đụng phải hàng xóm bên cạnh đang đổ rác, toàn bộ chén nước sốt lẩu cay còn sót lại đều đổ lên người cún con lông trắng.

Cún con lông trắng run rẩy nhảy người ra xa, miệng kêu ư ử dường như rất chán ghét.

Cố Tiểu Đồng sợ hãi kêu ra tiếng: “Oa! Cẩu Cẩu, Cẩu cẩu của cháu!”

Giản Nhất ôm lấy Cố Tiểu Đồng.

Hàng xóm liên tục xin lỗi.

Giản Nhất nhẹ nhàng cười: “Không sao, không sao, tắm qua là được rồi.”


Cố Tiểu Đồng buồn bã nhìn vết bẩn trên người cún con.

“Không sao mà, chúng ta tắm cho nó là được.” Giản Nhất an ủi.

“Tắm như thế nào ạ.” Cố Tiểu Đồng vẫn rất buồn: “Toàn là dầu thôi, tắm sẽ không sạch.” Bình thường nếu trên người cô bé dính dầu, mẹ Giản đều nói không thể rửa sạch, nên cô bé cũng học theo.

Giản Nhất chợt nghĩ đến anh của Cầu cầu, an ủi Cố Tiểu Đồng hai câu liền gọi điện cho Lạc Nham.

Lúc này Lạc Nham đang ở công ty vẽ nhân vật trong game mới, màn hình di động bỗng rung lên, làm lệch đường nét nhân vậy trong máy tính, anh lập tức nhíu mày, ai lại không có mắt nhìn gọi đến giờ này. Không vui mà duỗi tay, vừa muốn ngắt cuộc gọi, dư quang thoáng liếc đến màn hình điện thoại thấy chữ ‘Bánh ngọt’, ánh mắt khẽ động, ngón tay thon dài lướt một cái tiếp máy. 

“Alo, chào Lạc tiên sinh, tôi là Giản Nhất của Like.Giản.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của Giản Nhất.

Mày Lạc Nham giãn ra: “Chào cô, có chuyện gì vậy?”

“Là như vậy, vừa rồi cầu cầu không may bị đổ nước canh lên người, bộ lông đều đã bẩn. Tôi nhớ sáng nay anh có nói trong nhà vẫn giữ đồ dùng tắm rửa của nó, những thứ này có thể tẩy được dầu không?”

Lạc Nham thả con chuột máy tính trong ta xuống, gõ nhẹ mặt bàn: “Có.”

“Là loại nào vậy?”

Ngón tay thon dài tiếp tục gõ lên mặt bàn: “Tôi không nhớ rõ.”

“Vậy bây giờ anh có ở nhà không? Có thể nhìn một chút được không?” Giản Nhất hỏi.

“Hiện tại tôi không ở nhà, hay là cô đem cầu cầu đến đi, một lát là tôi về tới.” Nói xong anh lại bồi thêm một câu: “Cô đến thuận tiện đem những đồ của cầu cầu về luôn, nó dùng quen rồi, bây giờ trong nhà không có nó, mấy thứ kia bỏ cũng phí.”

“Có làm phiền anh không?”

“Không sao.”

“Vậy lát nữa gặp lại.”

“Gặp lại.”

Cúp điện thoại, tâm trạng Lạc Nham vô cớ mà vui vẻ, nhưng chính anh lại không nhận ra, cũng không tức giận khi nhìn đường nét bị hỏng kia, khép lại máy tính, cầm chìa khóa xe rời khỏi công ty.

Giản Nhất cất điện thoại, quay đầu nhìn thấy Tiểu Đồng đang ngồi xổm trước mặt cún con, chú ta tựa hồ như rất ghét bỏ những tạp chất trên người, buồn bực quỳ rạp trên mặt đất.

“Tiểu Đồng.”

Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu: “Chị.”

“Chúng ta đến chỗ anh của cầu cầu lấy sữa tắm, tắm cho nó sẽ sạch sẽ thơm tho nhé?”

Có thể tẩy trắng thơm tho ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy thì đi ngay.”

Giản Nhất nói một tiếng với mẹ Giản, bà còn cố ý chuẩn bị một ly cà phê sữa, một phần bánh ngọt cho anh của cầu cầu để cô mang theo.

“Cảm ơn mẹ.”

“Đi nhanh về nhanh.”

“Dạ.”


Giản Nhất chạy xe đạp điện chở Cố Tiểu Đồng đến số 125, tiểu khu Quân Lan.

Xe điện mới dừng trước cửa sắt biệt thự, chiếc xe Bentley màu đen cũng đồng thời đi vào, xe dừng lại, Lạc Nham một thân tây trang thẳng tắp từ trên xe bước xuống.

Giản Nhất chưa kịp mỉm cười, Cố Tiểu Đồng đã ôm cún con lông trắng đi mất: “Cẩu cẩu, cẩu cẩu, đi, chúng ta về nhà.” Sợ Lạc Nham sẽ bắt cún con mang đi.

Lạc Nham xấu hổ.

Giản Nhất chạy nhanh kéo cô bé lại: “Trên người nó dơ, đừng ôm.”

“Đây là chó của em.” Cố Tiểu Đồng chồm lấy cún con.

Giản Nhất ôm cô bé, hơi xấu hổ.

Lạc Nham nhấp miệng nói: “Nó là chó của em, anh sẽ không đoạt đi.”

Đôi mắt đen láy của Tiểu Đồng nhìn chằm chằm vào anh.

Lạc Nham cười rộ lên như gió xuân ấm áp, vô cùng ôn nhu. Kỹ năng “nhìn người chằm chằm” của Cố Tiểu Đồng lại càng bùng nổ, cứ thế nhìn Lạc Nham.

Anh chuyển hướng sang Giản Nhất: “Vào đi.” Xoay người đi mở cửa.

Giản Nhất nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với Cố Tiểu Đồng: “Chị hỏi em, đây là chó của ai?”

Cố Tiểu Đồng do dự một lúc mới nói: “Anh cầu cầu nói là chó của em.”

“Còn sự thật thì sao?”

“Của anh cầu cầu.”

“Vậy lát nữa không được tùy hứng nhé?”

“Dạ.”

“Đi thôi.”

Giản Nhất nắm bàn tay nhỏ bé đi vào biệt thự, cún con tung tăng bám theo sau. Bước qua một con đường lát đá cẩm thạch thẳng tắp vào trong biệt thự, bên trong biệt thự, nội thất khá đơn giản so với vẻ tinh xảo bên ngoài, không có hơi thở của một gia đình, mà giống như một căn nhà phổ biến được phòng kinh doanh trưng bày, lộng lẫy nhưng không có hơi người.

“Ngồi đi, tôi đi lấy quần áo của cầu cầu.” Lạc Nham chỉ vào ghế sô pha.

“Được.” Giản Nhất mỉm cưởi, kéo Cố Tiểu Đồng ngồi lên ghế sô pha, cún con thoải mái nằm cạnh chân Cố Tiểu Đồng.

Giản Nhất quan sát một vòng thiết kế lầu một.

Cố Tiểu Đồng: “Chị.”

“Sao em?” Giản Nhất cúi đầu hỏi.

Cố Tiểu Đồng chỉ vào tờ bản thảo trên bàn trà: “Chị xem này, là mèo đó.”

Trên bàn trà đặt một notbook, một cây bút chì và vài tờ bản thảo vẽ vội chú mèo lười biếng, tuy rằng chỉ là nét bút đơn sơ, nhưng dáng điệu ngây thơ rất sống động, mười phần đáng yêu.

“Bé con đẹp quá.” Cố Tiểu Đồng nói.

Giản Nhất mỉm cười, định thu lại ánh mắt lại thoáng nhìn thấy chuỗi ký tự tiếng Anh trên bức vẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui