Đúng như dự đoán, Hoult mắt trợn trắng, buông tay tỏ vẻ vô tội nói: “Đúng, đúng, đúng, tôi nên đi hỏi nhóm thảo dược.
”
“Không phải thảo dược, là nữ sĩ, Chúc Thánh Quan.
” Lucius bắt chước giọng điệu thoải mái và đùa giỡn của hắn, anh ta tùy tay vứt tiếp vài mũ giáp xuống.
Mũ giáp bạc đung đưa lên xuống trong con ngươi cùng màu của kiếm sĩ tóc đỏ.
Hoult tự nhiên sinh ra ảo giác, như thể hắn ta nhìn thấy bộ dạng của đối phương gọn gàng chặt đầu kẻ thù trên chiến trường.
Ai bảo kỵ sĩ đệ nhất, nổi tiếng với sự thanh lịch và hoàn hảo, sẽ luôn giữ nụ cười, cho dù anh ta có giết người hay không, nó không có gì khác biệt.
Đáng chết, kỵ sĩ tóc đỏ không hiểu sao cảm thấy chột dạ, hắn cười khẩy che giấu, lớn giọng như cũ hô: “Xin lỗi a, chư vị nữ sĩ.
” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lucius… Mũ giáp trong tay.
Đơn giản, động tác ném vật dừng lại ở đây khi một giọng nữ vang lên.
Hoult thở phào nhẹ nhõm một hơi, trạng thái hắn khôi phục thực mau, đắc ý nhướng mày, “Anh nhìn, các vị nữ sĩ tiếp nhận xin lỗi của tôi rồi.
”
“Thật không?” Lucius không đáp mà hỏi ngược lại, đáy mắt xanh thẳm khó có thể đoán được tâm tư anh ta.
Lông mày Hoult cứng đờ, hắn cường điệu mở miệng, chuẩn bị kêu rên, thấy vậy, Đại Tư Tế quản lý viện chữa trị chủ động đi lên phía trước hóa giải một hồi tai họa nhắm vào lỗ tai.
“Lucius tiên sinh, Hoult tiên sinh, không cần để ý mấy chuyện việc nhỏ này, chúc mừng các vị chiến thắng trở về.
”
Đối mặt tư tế Nguyệt Điển, người dù phóng mắt ra toàn lục địa cũng không tìm được vị thứ hai, Lucius kính trọng khom lưng đáp lại giống như một lời chào, “Cảm ơn, lời cầu nguyện.
”
Khi người đàn ông cúi đầu, mái tóc dài của anh ta xõa xuống, bóng râm lớn rơi xuống dưới mắt anh ta.
Lời thăm hỏi đơn giản đã che đậy tình huống nhỏ vừa phát sinh.
Đại Tư Tế biết nghe lời phải giao tiếp với mọi người một cách suôn sẻ và sắp xếp các Chúc Thánh Quan, tinh linh cao cấp cần phải đi xe ngựa đến vùng ngoại ô của đô thành để cứu chữa những người lính bị cắt cụt chân tay.
“Lucius tiên sinh có…” Đại Tư Tế sắp xếp xong mọi chuyện, nghĩ tới điều gì đó nói.
Lucius săn sóc mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía vài vị Chúc Thánh Quan cấp thấp còn lại, các cô ngồi ở trong góc, không dễ bị phát hiện, đặc biệt là cô gái đang khom lưng, núp sau lưng đồng bạn của mình để nhìn trộm anh, giọng nói của anh rất dịu dàng, “Thương thế của tôi không nghiêm trọng lắm, nên làm phiền tiểu thư Lilia vậy.
”
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...