Sau khi Phong Triệu Nghiêm rời đi, Nan Nan không ngủ được.
Cô sờ sờ lên môi mình, người ta có đôi có cặp nên mới hôn nhau, mình đây thì coi việc hôn như trò vui vậy, cô và hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy.
Thời Thiên trở về, nhìn thấy nàng ta khiến Nan Nan đỡ ưu phiền hơn
- A Thi, ngươi sao rồi
Thời Thiên nhìn thái độ của Nan Nan, đoán chắc cô cũng biết được mọi chuyện rồi
- Chủ nhân, Lượng Cửu đã giúp thuộc hạ tìm một người vô danh xem độc, thực sự là không thể chữa
Nan Nan nghe xong rồi hụt hẫng, cô trầm ngâm không nói gì cả, chỉ cười nhìn Thời Thiên.
Thời Thiên không nỡ nhìn Nan Nan hiện tại, cảm thấy đau lòng bèn xin lui xuống, Nan Nan ngồi như bất động, giá như Quách Tố Niệm ở đây thì tốt quá.
Phong Triệu Nghiêm trở về, thuật lại mọi chuyện cho Lượng Cửu nghe, Lượng Cửu biết rất rõ Phong Triệu Nghiêm vừa nhạy bén vừa cẩn trọng, nhưng vẫn không tránh một chút nghi ngờ
- Thái tử điện hạ, nàng ta thực sự đáng tin chứ?
Phong Triệu Nghiêm không chần chừ nói
- Đáng tin
- Điện hạ, thuộc hạ to gan, điều gì khiến người nghĩ vậy vậy?
Phong Triệu Nghiêm không nói gì, chỉ nhếch nhẹ cười ý nói Lượng Cửu yên tâm, hắn sau đó nhìn lên ngôi sao sáng duy nhất trong bầu trời đen mịt kia, trong lòng không khỏi dao động
Bởi vì em ấy là Nan Nan, là Nan Nan của tôi"
Sáng hôm sau chuẩn bị lên thượng triều, sau khi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Hạ Thời Thiên đứng đợi phía ngoài, là Nan Nan đã sai nàng ta đến.
Phong Triệu Nghiêm bèn hiểu ý, nhìn sang Lượng Cửu đang đứng cạnh mình
- Lượng Cửu, ngươi đến sau cũng được
- Vâng
Phong Triệu Nghiêm thượng triều, còn Lượng Cửu đi với Thời Thiên.
Nan Nan đang uống thuốc, vừa nhìn Thời Thiên đưa Lượng Cửu vào, liền đặt bát thuốc uống giở xuống bàn
- Lượng Cửu?
Lượng Cửu hành lễ chào Nan Nan, cũng không đợi cô hỏi, liền nói
- Thái tử phi, Thánh thượng sẽ xử tội trưởng công chúa nhanh thôi
Nan Nan không tin vào tai mình, cô đang hỗn loạn vô cùng
- Không đúng, làm gì có chuyện Thánh thượng lại tin chứ.
Ngài ta là phụ thân của công chúa không phải sao, chả lẽ lại đi tin một người ngoài như ta
- Thái tử phi, có lẽ người không biết, khâm thiên giám là một người xem mệnh dựa trên sao trời, vua chúa từ cổ chí kim đều tin tưởng tuyệt đối người có vị trí này..
Giữa một bầu trời mùa Đông giá lạnh, u tối che đi mặt trời, một chiếc xe ngựa của Thái tử phủ đậu ngoài cửa cung.
Nan Nan chạy vào thật nhanh mặc kệ sự ngăn cản của Thời Thiên, vết thương tuy đã liền lại nhưng lại rất yếu, Nan Nan đã bị ngã mất vài lần, mỗi lần ngã, miệng vết thương lại bị hở ra.
Đến gần cửa của Hy Hoa cung, lúc đó Nan Nan đã không chạy được nữa, Thời Thiên đã đỡ cô đi bộ một đoạn dài.
Trước cổng, Ân cô cô bên cạnh Thái hậu liền hốt hoảng chạy đến đỡ Nan Nan, đưa cô vào trong.
Thái hậu đang cầu nguyện trước tượng thần, nghe tin liền vội vã đi đến Noãn Các.
Nhìn bộ dạng của Nan Nan, y không khỏi thương xót
- Tiểu Y, con đang bị thương, tại sao lại đến đây trong tình trạng này chứ
Nan Nan sầu não nhìn lên vị nữ nhân quyền lực nhất hậu cung này, hay tay cầm lấy vạt áo, quỳ xuống, đè xuống vết thương đang đau càng đau hơn
- Thái hậu, người nhất định phải giúp Lộ Khiết
Thái hậu nghe xong sắc mặt liền thay đổi, đôi mắt lo lắng chuyển sang sự hờ hững
- Tiểu Y, hậu cung không can chính
- Thái hậu việc này là cả một mạng người, người đừng vì một lời nói vô căn cứ của khâm thiên giám mà nghĩ Lộ Khiết thực sự có vận sát tinh hại vận nước chứ..
Thái hậu bỏ hai tay Nan Nan ra khỏi vạt áo mình, quay lưng đi tránh ánh mắt của cô
- Con nghĩ gì vậy.
Khâm thiên giám phụ trách tiên đoán mệnh nước, phận làm hoàng đế, vì quốc gia đại sự,bắt buộc bỏ được thứ gì, nhất định phải bỏ
Ân cô cô nhìn Nan Nan, lắc đầu ý nói cô đừng nói thêm gì nữa, nếu không Thái hậu sẽ nổi giận.
Thế nhưng điều đó hoàn toàn vô hiệu với Nan Nan.
Cô nhờ Thời Thiên đỡ dậy, đi đến gần Thái hậu
- Hoàng tổ mẫu..nếu Khâm thiên giám thực sự có cái loại sức mạnh như thế, vậy thì tại sao vẫn tồn tại chiến tranh, tại sao vẫn tồn tại cái là nạn đói, tại sao vẫn tồn tại cái là tham quan.
Nếu một vị khâm thiên giám lại có một sức mạnh tốt như thế, cái ngai vàng kia dùng để làm gì???
- Hỗn xược- Thái hậu lập tức quay lại phẫn nộ lên giọng- Thái tử phi, có phải bình thường con thấy ta quá tốt với con, bèn muốn làm loạn cuồng ngôn không? Sau này làm sao xứng làm một mẫu nghi thiên hạ
- Thái hậu..
- Ân cô cô, dẫn Thái tử phi ra ngoài, từ giờ đến lúc Thánh thượng hạ thánh chỉ, đóng cổng không tiễn khách
Nan Nan như rơi xuống hố sâu đen tối, lòng sầu khổ, sự bất lực này làm cô điên máu vô cùng, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Ân cô cô đỡ cô ra khỏi phòng, Nan Nan không ngừng nhớ đến khoảnh khắc ở bên Lộ Khiết, không thể, một người có bối cảnh to như Lộ Khiết, làm sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được.
Nan Nan không phục, cô đứng lại, sau đó quỳ xuống trước phòng của Thái hậu, Ân cô cô và Thời Thiên ngạc nhiên nhìn Nan Nan
- Thái hậuuu- Nan Nan nói to- Mệnh người do người định, mệnh người do người định..
Ân cô cô bối rối nhìn Nan Nan, khuyên nhưng thấy không hiệu quả, cũng không muốn gọi người lôi cô đi, bèn bất lực đi vào rồi đóng cửa.
Nan Nan vẫn quỳ ở đó, Thời Thiên nhìn lên trời, Nan Nan đang trong giai đoạn bình phục, nếu như lại bị bệnh, sức khỏe hồi phục lâu sẽ vô cùng bất an.
Thời Thiên biết mình không thể khuyên được Nan Nan, khi giọt mưa li ti rớt xuống, nàng ta liền lấy tay che mưa cho Nan Nan.
Nan Nan đã quỳ và dập đầu nửa canh giờ, ho khụ vài tiếng, chuyện này thật điên rồ, một cô gái phong thái bá đạo ngời ngời không sợ trời sợ đất trước đây của Nan Nan, giờ phải làm cái việc này, làm Nan Nan bực dọc vô cùng, nhưng làm sao cô có thể bỏ mặc Lộ Khiết.
Cô hiện giờ không biết phải làm gì, chỉ có thể nghĩ được đến thế.
Ân cô cô nhòm ra từ bên trong, cũng rất lo, nhiều lần thử nói gì đó với Thái hậu, thế nhưng y không nghe bất kì điều gì.
Mưa càng lúc càng lớn hơn, Thời Thiên cũng không thể giúp Nan Nan che được mưa nữa, nàng ta cũng không có cách nào khuyên được Nan Nan.
Một bàn tay từ phía sau chạm vào vai Thời Thiên, nàng ta quay lại ngạc nhiên nhìn Lượng Cửu, hắn ta kéo tay nàng ta sang một bên rồi che dù cho nàng ta.
Phong Triệu Nghiêm ở ngay đằng sau, hắn cầm chiếc dù trong tay che cho Nan Nan, dù nhận ra sự có mặt của hắn, Nan Nan vẫn không động đậy
- Phong tục và định kiến không thể biến mất qua một lời nói được, có lẽ tương lai của mấy ngàn năm sau, con người sẽ không còn phụ thuộc vào những thứ như vậy nữa
Nghe xong lời này, Nan Nan mới từ từ ngẩng mặt lên, quay lại nhìn Phong Triệu Nghiêm, làm sao cô mới có thể đào sâu được con người khó hiểu bí ẩn như hắn, hắn lúc đen lúc sáng, lúc trong lúc ngoài, cô không hoàn toàn nhìn ra được rốt cuộc con người hắn như thế nào.
Phong Triệu Nghiêm lấy áo choàng ngoài khoác cho Nan Nan, không để tâm đến khuôn mặt ngẩn ngơ của Nan Nan đang nhìn hắn chăm chú
- Đi thôi
Phong Triệu Nghiêm dìu Nan Nan lên, cô từ từ cùng hắn bước ra khỏi Hy Hoa cung, Nan Nan quay lại nhìn, sau đó nhìn thẳng vào con đường phía trước mình đi.
- Nếu hành động ngày hôm nay của ngươi bị truyền ra ngoài, ngươi không sợ vị các chủ kia sẽ phái người giết ngươi sao
- Ta không nghĩ được nhiều như vậy
- Đúng là ngu ngốc
Nan Nan quay sang trừng mắt nhìn hắn, cô không có hứng tranh cãi với hắn
- Phong Triệu Nghiêm ta không chứa người vô dụng, ngươi mà không mau chóng khỏe lại, ta sẽ tự tay tiễn ngươi đi
- Ta biết rồi
Về đến phủ Thái tử, Phong Triệu Nghiêm đưa Nan Nan vào Uyển viện, dặn dò Thời Thiên chăm sóc tốt cho Nan Nan.
Lượng Cửu trước khi đi có nói
- Thái tử phi phải bảo trọng mình, Thái tử vì đón người, đã phải xin bỏ triều sớm
Nan Nan nghe xong có hơi ngạc nhiên,cô bỗng tự thấy hơi áy náy vì bản thân làm liên lụy tới hắn và cả Thời Thiên
- A Thi, ngươi đi nghỉ đi, nếu bị cảm ta sẽ rất ây náy
- Nhưng mà..
- Ở đây có Dung Nhi với Dư Kỳ mà
Thời Thiên đành gật đầu rồi lui,Nan Nan thay đồ xong rồi cũng lên giường nghỉ.
Dầm mưa gần canh giờ, cả người cô mệt lả, cơm cũng không muốn ăn,nhưng mà về chuyện của Lộ Khiết mà cũng không ngủ được, thế nhưng sau khi đã chính thức tạo thành liên minh với Phong Triệu Nghiêm, Nan Nan cơ hồ lai có một cái cảm giác nhẹ nhàng an tâm kì lạ, cơ hồ là một cảm giác đã được dựa dẫm, có lẽ cái cảm giác này đã dễ dàng giúp Nan Nan sâu giấc ngủ
Giờ Dần hai khắc, Phong Triệu Nghiêm đã thay triều phục, Lượng Cửu khá tò mò vì hắn hôm nay ra cửa sớm hơn mọi ngày, rồi cũng bất ngờ khi Phong Triệu Nghiêm lại đi đến Uyến viện.
Thế nhưng hắn không hề vào, hắn ở ngoài cổng tẩm viện mà chăm chú tâm vào cái người ở đằng trong, em thực sự là Nan Nan sao? Em thế nào mà lại đến được đây? Dù có đầy sự nghi hoặc và khó tin, thế nhưng những điều đã được thể hiện bề ngoài đó hắn chỉ có thể nhận định là Nan Nan hắn từng quen, nữ nhân này căn bản không còn là Giang thị nữa
"Anh tên là gì, em là Lâm Uyên Nan, hãy cứ gọi em là Nan Nan"
Phong Triệu Nghiêm hiển nhiên không ngừng nhớ đến người con gái anh yêu thương mới gặp lần đầu, có thể là con nít không hiểu chuyện yêu đương, thế nhưng cảm xúc mãnh liệt hắn dành cho người con gái đã cho hắn một cuộc sống,một sự sống, giúp hắn thoát khỏi cảnh làm buôn người.
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, chỉ vỏn vẹn một năm rưỡi, hắn và Nan Nan âm dương cách biệt, hi sinh tính mạng để cứu cô ấy, hắn không chút ân hận, chỉ hận thời gian mà hắn và cô ở bên nhau quá ít.
Khi tới nơi này, khi lần đầu tiên nhìn thấy Giang Lăng Y, hắn đã thấy nàng ta có nét tựa Nan Nan, sau khi Giang thị mất trí nhớ thay đổi tính cách, cái tính cách lại y hệt Nan Nan làm hắn không khỏi nhiều lần xuôi lòng
Không gian suy tư của hắn đã bị dập tan khi Nan Nan đi ra ngoài cửa, tuy vẫn cần người đỡ, nhưng thoạt nhìn khí sắc và sức khỏe đã tốt hơn trước nhiều rồi.
Nan Nan trải qua nhiều chuyện, cũng tiếp xúc một vài tính cách của Phong Triệu Nghiêm, chỉ là thấy hắn đờ đẫn đứng đây có chút khó hiểu
- Phong Triệu Nghiêm? Ngươi có gì không?
- Ta là muốn nói..chuyện của Lộ Khiết ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi an tâm mà mau chóng hồi phục
- Đừng nói với ta là chỉ vậy thôi đấy
- Chỉ vậy thôi
Phong Triệu Nghiêm nén bối rối rời đi, Nan Nan làm hắn hỗn loạn không sao điềm tĩnh được.
Chỉ vậy thôi? Nan Nan nhíu mày.
Không giống hắn chút nào, làm gì có chuyện hắn tình cờ đi qua đây được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...