Phong Nghiêm đang xem tấu sớ, thấy Lượng Cửu đi vào, hỏi
- Y đâu?
- Hồi Thái tử, thuộc hạ vừa đi nghe ngóng, thấy bên Trưởng công chúa có chuyển lời Thái tử phi sẽ ở lại đó mấy hôm
Phong Nghiêm ngạc nhiên
- Hai người họ thân thiết như vậy từ bao giờ?
- Thuộc hạ cũng thấy khó hiểu
- Vậy thôi, đợi như để y nghỉ ngơi vài ngày
- Vâng
Nan Nan hiện tại đang dí chiếc trâm vào cổ A Thi, y đứng im không động, Nan Nan hiện tại rất muốn xem nét mặt của A Thi hiện tại để biết y thực sự có phải kẻ phản bội không
- Nói. Cô rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?!
A Thi mặt quay nhẹ lại, trầm giọng nói với Nan Nan
- Thái tử phi, xin nghe nô tỳ nói...
Nhân lúc Nan Nan sơ hở, A Thi lập tức né sang bên, y quay lại hất chiếc trâm trên tay Nan Nan, bắt tay cô lại, tay còn lại nép vào ngực cô, ép cô vào gốc cây
Thân thủ này của A Thi khác hẳn mấy công phu mèo cào lúc Lộ Khiết với Nan Nan giao đấu, cách đánh, cách di chuyển của y rõ rành rành là một người học võ đàng hoàng, mà người dạy võ, chắc chắn không phải phàm nhân
Trời đựu. Mẹ ơi là mẹ con đã từng nói rất nhiều lần là muốn học võ trước, cả ba và mẹ đều không nghe, giờ sao giờ sao chứ, với cái tình thế này
Thấy Nan Nan quy phục, không kháng cự, A Thi mới bớt căng thẳng nhìn cô, nói
- Thái tử phi, xin hãy nghe kỹ những lời nô tỳ sắp nói
Nan Nan nhìn A Thi, tự dưng cảm thấy bớt sợ hơn
- Nói..nói đi
- Thứ nhất, người phải tuyệt đối bình tĩnh với những gì người chuẩn bị đối mặt phía trước. Thứ hai, người tuyệt đối không được để lộ việc mình bị mất trí nhớ, người phải nói dối, nói được đến đâu hay đến đó.... và thứ ba- A Thi chăm chú nhìn Nan Nan, đôi mắt đầy an ủi-..người đừng lo lắng, người sẽ không gặp chuyện gì đâu
Nan Nan nhíu mày, đầu óc bắt đầu loạn hơn, không down được, thực sự không down được, nhưng đến nước này thì không hiểu cũng bắt buộc phải hiểu
- Được thôi
A Thi thả Nan Nan ra, cúi đầu rồi quay người ngầm ý bảo cô đi theo, Nan Nan cũng chỉ biết đi, cô không làm gì được khác. A Thi đưa Nan Nan đến một căn nhà hoang, y gạt cây đuốc trên tường xuống, cửa hầm lập tức mở ra
Trời. Ai lại ngờ được ở thời cổ đại lại có cơ quan siêu như vậy chứ
Nan Nan cùng A Thi vào trong, thông phía bên kia cửa hầm là một dinh các hoa lệ, trang nhã nhưng cũng có phần u tối, những tên bịt khăn đen vừa đáng sợ vừa nghiêm trang, hai tên trông khí thế nhất nhìn cô và A Thi, cúi đầu nhẹ
- Giang cô nương. Hạ cô cương
Nan Nan ngạc nhiên nhìn A Thi. Hạ?? Tên của cô? Đi xa bọn chúng rồi, A Thi mới lại gần Nan Nan
- Tên nô tỳ là Hạ Thời Thiên
Nan Nan không nói gì, thở dài chán nản, cánh cửa đằng trước được dẫn tới là cánh cửa cô sẽ chuẩn bị phải bước vào, A Thi sẽ không hề vào cùng cô, y chỉ nói Nan Nan yên tâm, Nan Nan bây giờ cảm giác kích thích, tò mò dần lấn áp sự sợ hãi, cô đẩy cửa vào
Người nam nhân đứng đằng trước Nan Nan, khí chất hơn người, đôi mắt ôn hoà nhưng lại khiến cho Nan Nan run sợ, hắn ta nhìn cô
- Lăng Y tiểu thư, gặp cô khó thật đấy
Nan Nan tim đập nhanh hơn, cô nhớ tới lời của Thời Thiên, giữ bình tĩnh, coi như là huấn luyện, coi như là huấn luyện
Tên nam nhân này đeo nửa mặt nạ, không thể nhìn được dung mạo thật của hắn, cô cúi mình xuống, giọng e nhường
- Các chủ...chắc ngài cũng biết, ta..ta mấy ngày này không có được khỏe
- Ta có nghe..,chỉ là, ta thực sự rất tò mò xem người nào lợi hại đến mức còn có thể ám sát được tiểu thư a
Ám sát?? Người có thể ám sát? Lăng Y không lẽ lợi hại lắm sao? Không ngoài dự đoán của Nan Nan, Giang Lăng Y quả là người biết võ công, còn thân thế...
- Các chủ, là ta vô dụng
- Được rồi không nói chuyện này nữa- Hắn ngồi xuống, đôi mắt nhìn Nan Nan chăm chú- Giờ bổn tọa hỏi cô, vì sao việc ám sát Thái tử lại thất bại
Nan Nan giật mình, không phải là vì cô không biết chuyện mình đang đối mặt, không phải là vì câu hỏi, cô đang run sợ trước ánh nhìn của hắn, hắn nhìn cô bằng hai đôi mắt điềm tĩnh nhưng chăm chú như sắp có hai con dao đâm xuyên ngực cô. KHông. Thực sự, thực sự nhầm rồi, đây không phải huấn luyện, nếu là huấn luyện, thì cho dù cô có sai xót, có bất cẩn gì thì có ba mẹ đến giúp. Nhưng hiện tại ở đây chỉ có một mình cô, hoàn toàn tự lực gánh sinh, một chút bất cẩn là chỉ có chết
Giờ cô mới phát hiện bản thân mình thực sự đã quá cao ngạo, quá vô dụng, cô cao ngạo vì mình hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, hơn rất nhiều những người lớn tuổi hơn vì bối cảnh của mình, và giờ cô mới thấy được bản thân ra vẫn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, không có sự bảo vệ của ba mẹ nữa, cô lại hoàn toàn trở nên vô lực và vô dụng như vậy, điều này khiến cô khó chịu, cảm thấy xấu hổ vô cùng
Các chủ vẫn nhìn cô, Nan Nan đang dần mất sự bình tĩnh trên khuôn mặt, đang dần căng thẳng hơn, rơi dần vào trạng thái trống rỗng, tay run lên, không dám ngẩng đầu
- Giang tiểu thư?
Nan Nan bất giác giật mình, cô lấy hết can đảm ngẩng mặt, khả năng bịa chuyện và diễn kịch suốt mấy năm học hỏi từ mẹ, giờ chính là vào lúc này
- Các chủ
Giọng nói của một đàn bà ngắt lời Nan Nan, cô quay lại, nhìn y rất quen, cô cố nhớ lại. Bỗng cô nhìn thấy Thời Thiên đi sau y, cô mới bắt đầu nhớ ra..người đàn bà này chính là mẫu thân của Lăng Y, cô nhớ không lầm thì đây là Quách Tố Niệm
Tố Niệm đến trước mặt các chủ, tư thế thẳng hiên ngang, hình như địa vị của y ở đây không nhỏ, Thời Thiên nhìn Nan Nan cười rồi đỡ cô dậy, Nan Nan giờ đã yên tâm hơn rất nhiều
- Các chủ sao lại trách nữ nhi của ta, nếu nữ nhi của ta không làm vậy, e rằng chúng ta thất bại rồi
Các chủ nhìn Quách Tố Niệm, “Oh” một tiếng, Tố Niệm vẫn thẳng thừng nhìn y, nói tiếp
- Phong Triệu Nghiêm không tầm thường, mong các chủ lần tới đừng quá vội vàng
- Quách phu nhân đừng lấy việc tư xen việc công, hắn hoàn toàn có thể trúng độc rồi nằm liệt ở đó, Giang Lăng Y rốt cục đóng vái trò gì trong này?
- Nếu hắn thực sự bị trúng độc Y nhi của ta...
- Hửm..?
Quách Tố Niệm im bặt, việc y lấy tư xen công thể hiện rất rõ và y đang đứng thế bất lợi
- Các chủ lần này thực sự không sao, giờ Y nhi đã lần được lòng tin của Thái tử, vẫn có thể...
Các chủ giờ mới bớt đáng sợ, hắn phẩy tay cho Nan Nan và y ra ngoài, ra khỏi dinh các, Quách Tố Niệm nhìn Thời Thiên, y gật đầu dùng khinh công vụt đi mất. Nan Nan ngạc nhiên, cô lơ ngơ trước mọi sự việc vừa xảy ra
- Y nhi...
Quách Tố Niệm ôm chặt Nan Nan, Nan Nan không tiện từ chối, dẫu thế nào cũng là mẹ của Lăng Y
- Ta xin lỗi, là ta hại con, cũng may...cũng may..nếu việc con mất trí nhớ bị lộ ra, các chủ chắc chắn sẽ bắt ta giết con
Nan Nan sững người, cô nhíu mày, im lặng không nói gì, Quách Tố Niệm hiểu khó khăn cô đang gặp phải,chỉ cười, cầm tay cô dắt cô đi
- Con yên tâm, Thời Thiên đang ở phía xa theo sát chúng ta, không ai theo dõi được đâu
Nan Nan vẫn giữ trạng thái đơ, tắc nghẽn, y dẫn cô đến một nơi đất trống, thả tay cô ra, y quay lại nói
- Y nhi là mẫu thân hại con, giờ để mẫu thân bù đắp
Nan Nan nhìn Tố Niệm, điều duy nhất mà cô hiểu được hiện giờ, là tình mẹ của y với Lăng Y, cô để đôi mắt dịu hơn, cười nhẹ gật đầu
- Y nhi, con hãy nghe những gì ta nói sau đây, nghe cho kĩ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...