Đại học A danh khí lớn đến bao nhiêu thì điều kiện sinh hoạt kém đến bấy nhiêu. Do trường đã lão trăm năm rồi, có thể lý giải. Tuy rằng nói đã lần lượt xây nhiều dãy phòng mới, nhưng hiển nhiên những chỗ đó không tới lượt sinh viên năm nhất hưởng thụ.
Tiểu Hòa ở ký túc xá sáu người một gian, không có buồng vệ sinh riêng. Mùa hè nam sinh tắm rửa ngay tại phòng giặt đồ. Ngày đầu tiên Tiểu Hòa đến trường học, chạng vạng, đại khái do uống nước hơi nhiều nên đi đến WC.
Khu ký túc xá này mỗi tầng chỉ có một cái WC, cùng phòng giặt liên thông chung một chỗ, muốn đi WC phải trải qua phòng giặt đồ. Tiểu Hòa vừa bước vào phòng, đã bị một đống thân thể trần trụi trắng trợn qua lại gây shock đến, chớp chớp mắt, tiểu Hòa quyết định lơ đi, mặt không biến sắc đi vào bên trong. Lúc này lại nghe đến nhiều nam sinh hú lên quái dị, đều nhanh chóng cầm thau nhỏ che khuất vị trí mấu chốt của cơ thể mình, khẩn trương hề hề nhìn hắn.
Tiểu Hòa cũng bị bọn họ dọa đến, nhìn lại bọn hắn.
Bọn họ cũng xem tiểu Hòa.
Chăm chú nhìn. . . . . .
Chăm chú nhìn. . . . . .
Tiểu Hòa quay đầu chạy = =
Đây là vấn đề mà trong 4 năm sống đại học tiểu Hòa vẫn không hiểu rõ được. Vì sao lúc tắm rửa khi có người khác đi qua, các nam sinh vẫn bình thản ung dung vừa tắm vừa tán gẫu, mà mỗi lần khi hắn đi ngang qua, bọn họ sẽ vẻ mặt khẩn trương tùy tay quơ trúng cái gì liền đem đi che bộ vị mấu chốt chứ ?
Tiểu Hòa cảm thấy thật sự thực ủy khuất, làm như hắn rất muốn xem chỗ đó của họ lắm vậy.
Ngày đầu tiên ngay tại phòng chứa nước bị dọa đến, tiểu Hòa đương nhiên sẽ không đi phòng chứa nước tắm rửa nữa. Đến buổi tối, tiểu Hòa mượn một túi to đựng quần áo tính đi nhà tắm của trường. Kỳ thật cũng là nhàn hạ, tiểu Hòa không thích tắm nước lạnh, ở phòng chứa nước tắm rửa còn muốn phải nấu nước ấm lên, thật sự rất phiền toái .
Chào bạn cùng phòng một tiếng, tiểu Hòa mang theo túi to đi xuống lầu, lại ở dưới lầu đụng phải sư huynh Nhạc Tại Uyên mới nhận thức hôm qua. Ân, cũng chính là Nguyệt Tại Thủy Thiên.
Nhạc Tại Uyên kinh hỉ: “Tiểu Hòa.”
Tiểu Hòa do dự một chút, nhớ tới cha mẹ dặn, vẫn là lễ phép chào hỏi: “Sư huynh.”
Nhạc Tại Uyên nghe vài năm nay người ta kêu hắn sư huynh, chỉ có hôm nay hai chữ này nghe được thoải mái nhất, tươi cười đầy mặt hỏi: “Tiểu Hòa muốn ra ngoài ? Muốn hay không sư huynh đưa ngươi đi?”
Tiểu Hòa lắc đầu: “Ta đi tắm rửa. Sư huynh, ta đi trước.”
Tắm rửa. . . . . . Nhạc Tại Uyên đầu óc hôn mê choáng váng. Trong đầu toát ra một hình ảnh, bỗng nhiên quá sợ hãi, bắt lấy cánh tay tiểu Hòa, “Ngươi đi đâu tắm?”
“Phòng tắm a.” Tiểu Hòa rút cánh tay mình về.
“Phòng tắm!” Nhạc Tại Uyên muốn té xỉu !
Phòng tắm, tương đương một đám nam nhân cởi quang sạch sẽ , sau đó tiểu Hòa của hắn cũng cởi sạch đứng ở bên trong, bị người xem hết trơn. . . . . .
“Không được!” Mặt đều phải đen.
Tiểu Hòa kỳ quái nhìn hắn.
Nhạc Tại Uyên phát hiện mình phản ứng rất kích động , vội vàng nói: “Đi ký túc xá của sư huynh tắm đi. Phòng tắm trong ký túc xá sư huynh cung cấp nước ấm, hơn nữa không cần trả tiền. Phòng tắm chung nhiều người lắm.”
“Không cần.” Tiểu Hòa lắc đầu, “Sư huynh, cám ơn ngươi, ta đi đây.”
Nhạc Tại Uyên trước kia ở trong trò chơi đã biết hắn quật cường, không có biện pháp đành phải đi theo hắn, dọc theo đường đi lại nghĩ cách thuyết phục hắn, tiểu Hòa vẫn lắc đầu. Rốt cục đi đến phòng tắm , Nhạc Tại Uyên giành vào trước tiểu Hòa, nói với nhân viên phòng tắm : “Muốn một gian tắm riêng !”
Vị nhân viên tà nghễ nhìn hắn: “Trời nóng như thế ai tới nơi này tắm rửa chứ. Đều là nhà tắm một gian, đi vào đi vào đi.”
Tiểu Hòa đưa thẻ, đi vào.Nhạc Tại Uyên trông mong đứng ở cửa nhìn. Tiểu Hòa tắm rửa xong đi ra, Nhạc Tại Uyên còn tại bên ngoài chờ.
“Không ai tắm chứ?”
“Không.”
Nhạc Tại Uyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu lo lắng mùa đông .
Nhưng là còn chưa tới mùa đông, tiểu Hòa liền quyết định không đi phòng tắm tắm rửa , về sau đều sửa ở phòng chứa nước tự mình múc nước tẩy. Nguyên nhân là do chuyện này : học viện Kinh Tế muốn làm một hoạt động công ích, giúp đỡ trẻ em thất học , đưa ra quảng cáo là ‘ Chỉ cần mỗi tháng 50 đồng, có thể giúp được một đứa nhỏ thay đổi vận mệnh!’
Tấm ảnh nổi tiếng của các trẻ em thất học chụp phóng thật to treo lên. Trong ảnh chụp một bé gái mở to đôi mắt ngây thơ khát vọng .
Mọi người đều biết rằng tiểu Hòa là đứa nhỏ lương thiện. Tuy cha mẹ cấp sinh hoạt phí không nhiều lắm, hàng tháng đều là vừa đủ dùng, nhưng tiểu Hòa vẫn quyết định mỗi tháng trích ra 50 đồng.
Như thế nào tiêt kiệm ư ? Buổi tối, tiểu Hòa cầm bút nằm sấp trên bàn học ký túc xá tổng kết mỗi ngày chi tiêu của mình.
Buổi sáng bánh bao ăn ngon lắm, không thể bỏ. . . . . . Giữa trưa thịt khìa cùng chân gà cũng ăn ngon lắm, không thể bớt. . . . . . Buổi tối cơm chiên cũng ăn ngon lắm, không thể bỏ. . . . . .
Khụ, bạn tiểu Hòa tính toán đã sắp đến 100% tiền.
Tiểu Hòa tính a tính, bỗng nhiên nghĩ tới : tắm rửa! Tháng trước tiền tắm rửa nếu nhớ không lầm thì là 60 đồng đó. Nếu mỗi ngày đều ở phòng chứa nước tắm rửa, không phải có thể tiết kiệm ra 50 sao ? Ha ha ha ha ^_^
Tiểu Hòa cao hứng tuyên bố: “Về sau ta sẽ tắm rữa ở phòng chứa nước! Mọi người đi nhớ rủ cùng đi nhé.”
“Phốc!” Đang ở uống trà, đại ca của phòng phun nước ra.
Phiên ngoại 2 : Lãnh địa bất hạnh của lão đại là do mỹ nhân gây họa
Bành Quang, người Quảng Đông, sinh viên mới của hệ Tin Học. Bởi vì giường ngủ của hệ mình không đủ mà bị sung quân qua hệ Tài Chính, cùng chung phòng với Quý Tử Hòa- siêu cấp mĩ thiếu niên nổi tiếng khắp trường. Bởi vì vận chó mà bị bị phân phối đến hệ của mỹ nữ, hơn nữa ngủ ở tầng dưới chung giường tầng của Quý Tử Hòa, Bành Quang bị nam sinh của hệ mình dùng mắt đao giết vô số lần. Mỗi lần về ký túc xá đều phi thường bi phẫn la to: “Xem ta, xem ta đi, có phải máu chảy đầm đìa hay không ?”
Theo lý thuyết, hệ Tài Chính được xưng là mỹ nữ hệ. Số lượng nữ sinh tuy không có nhiều như hệ Ngoại Ngữ và Tiếng Trung, nhưng chất lượng đều rất cao. Bành Quang người này bề ngoài xem như cũng khá sáng sủa, chiếu theo trình độ thân thiện của các nữ sinh khi tới cửa tìm Quý Tử Hòa, chuyện tìm được một bạn gái là thuận lý thành chương . Nhưng là, suốt bốn năm đại học, Bành Quang không chỉ có không người thăm hỏi, các nữ sinh khi nhắc tới hắn còn đều phi thường có vẻ hèn mọn.
Lúc tốt nghiệp nhìn đến người khác đều có đôi có cặp, mình vẫn như cũ đánh sôlô, Bành Quang không khỏi lệ thiếu nam tung hoành : “Nhớ khi xưa, khi ta năm nhất. . . . . .”
Nhớ khi xưa, ở năm nhất, Bành Quang cũng là một soái ca xanh tươi mơn mởn, đối với chuyện tình yêu của bạn siêu cấp mĩ thiếu niên chung phòng mà phát ngây phát ngốc, huyễn tưởng đến chảy nước miếng, nhìn chằm chằm trần giường mà nằm mơ chờ đợi lịch trình phức tạp gian khổ của mình đến. Rốt cục có một ngày, đang ngủ thẳng được một nửa , hắn giác ngộ ra.
Vì thế Bành Quang lập tức đứng lên, chân đạp giường của mình, tay trái cầm lấy lan can giường trên, tay phải diêu tỉnh tiểu Hòa đang ngủ trưa .
“Lão đại?” Mĩ thiếu niên bị cứu tỉnh, từ trong chăn vươn cánh tay mượt mà dụi mắt, mắt to đọng sương mù nháy a nháy, lông mi thật dài dụ nhân chớp a chớp.
Nhưng Bành Quang bất vi sở động, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vách tường: “Ta đã giác ngộ .”
“Gì ?” Tiểu Hòa thực buồn ngủ.
“Ngươi là nam .”
“Ừ.”
“Ta cũng là nam .”
“Ừ.” Tiểu Hòa đánh ngáp.
“Nam nhân không thể sinh đứa nhỏ.” Bành Quang nghiêm túc nói, “Vợ tương lai của ta tuy rằng không xinh đẹp như ngươi, nhưng nàng có ưu điểm mà ngươi không thể có : sinh đứa nhỏ!”
“Ừ.” Tiểu Hòa mông lung buồn ngủ, loáng thoáng giống nhau nghe được nam , sinh đứa nhỏ gì gì đó, nhưng là chuyện này cùng hắn có quan hệ gì chứ ? Lại nhỏ nhỏ đánh ngáp một cái.”Lão đại, ta có thể ngủ tiếp chưa?”
“Ngủ đi!” Bành Quang khoan dung cho hắn ngủ.”Lão tử rốt cục không buồn bực .”
Vốn chuyện này đến nơi đây cũng liền xong rồi, Bành Quang rốt cục tìm về nhiệt tình yêu thương cùng tin tưởng với lão bà tương lai . Nhưng thật đúng dịp là, tiểu Hòa ở vài ngày sau, ở trên báo chí thấy được tin về nam nhân sinh con, tin nói cái gì là nam nhân bụng có mạch máu phong phú, có thể cho trẻ con cung cấp dinh dưỡng gì gì đó. Sau đó tiểu Hòa nhớ tới ngày nào đó Bành Quang nói qua nam nhân sinh con, giống như thực hứng thú với chuyện này, vì thế lập tức hỏi mượn phó đội trưởng đội báo chí Triệu Tiểu Yên tờ báo, hảo tâm mang về cho Bành Quang xem.
Trở lại ký túc xá, thấy lão đại, tiểu Hòa hiến vật quý dương dương tự đắc nói “Lão đại, ngươi lần trước không phải nói chuyện nam nhân sinh con sao? Ta nhìn thấy báo có đăng , cho ngươi nghiên cứu.”
Bành Quang ngây người.
Vài nam sinh ở phòng khác qua chơi bài cũng ngây người, sau đó thực nhất trí dùng ánh mắt kinh tủng sùng bái nhìn Bành Quang. . . . . .
Phải biết rằng, chỉ cần là Quý Tử Hòa bên người xảy ra chuyện gì, tốc độ truyền bá đều là vận tốc ánh sáng . Vì thế, rất nhanh mọi người trong đại học A đều biết có nam sinh tên Bành Quang cùng phòng với Quý Tử Hòa rất hứng thú với chuyện nam nhân sinh con.
Chậm rãi lại biến thành Bành Quang đối với nam nhân sinh đứa nhỏ rất hứng thú.
Sau đó lời đồn càng truyền càng nóng, rốt cục cuối cùng biến thành . . . . . .
Bành Quang cư nhiên muốn tự mình sinh đứa nhỏ.
Đối mặt càng ngày lời đồn càng thái quá, ngôn ngữ giải thích là yếu ớt vô lực , mỗi ngày dùng ánh mắt bi phẫn giảo sát mĩ thiếu niên là không làm nên chuyện gì . Ở tiểu Hòa lần thứ hai quan tâm hỏi, Bành chỉ là nói ánh mắt không thoải mái, Bành Quang quyết định , muốn dùng hành động cụ thể đến dập nát lời đồn.
Hành động cụ thể chính là tìm được bạn gái, chứng minh mình hoàn toàn bình thường , không nghĩ sinh đứa nhỏ .
Vì thế một ngày trời náng sáng lạng, Bành Quang dồn hết dũng khí hướng nữ sinh thầm mến đã lâu tỏ tình.
Nữ sinh kinh ngạc nghe xong lời tỏ tình, hèn mọn nhìn hắn nói: “Tối chướng mắt ngươi loại này ngụy trang yêu khác phái . Rõ ràng là gay, còn muốn lừa gạt nữ sinh.”
. . . . . . Ngụy yêu khác phái. . . . . . gay. . . . . .
Thiếu nam Bành Quang lòng đang tươi như ánh mặt trời bị tan nát .
Nhưng là nghị lực mười phần Bành Quang cũng không có vì vậy mà hết hy vọng, rất nhanh tập trung mục tiêu thứ hai. Mục tiêu thứ hai là một nữ sinh dạng mọt sách, mang kính đen, mỗi ngày đều cầm sách giáo khoa, nhìn qua là thấy ngốc hồ hồ . Bành Quang tin tưởng mười phần, loại nữ sinh này khẳng định sẽ không chú ý những lời đồn loạn thất bát tao đi.
Quả nhiên, nữ sinh kia nghe xong Bành Quang thổ lộ, đỏ hai gò má.
“Bạn Bành Quang, ta cũng thực thích ngươi.”
Ha ha ha ha, Bành Quang thật muốn chống nạnh cười to, lão tử rốt cục thành công .
“Nhưng là. . . . . .” nữ sinh kia bỗng nhiên lã chã chực khóc, “Ta vẫn không thể nhận ngươi.”
Lại, lại tới nữa. . . . . . Bành Quang tứ chi như nhũn ra, lão tử không phải gay a!
“Bởi vì, ta không thể chấp nhận đứa nhỏ tương lai của ta gọi ta là ba ba.”
Nói xong nữ sinh khoa trương cúi 90 độ chào hắn, sau đó khóc chạy đi.
Lần này Bành Quang thật sự nội thương. Vì thế hắn quyết định kế hoạch tìm bạn gái tạm thời gác lại, nhiệm vụ hàng đầu là trả thù đầu sỏ gây nên : Quý Tử Hòa. Tuy rằng hắn nhìn qua thực vô tội, nhưng là càng vô tội càng đáng giận.
Vào lúc ban đêm sau khi tắt đèn, Bành Quang âm hiểm kêu gọi mọi người đặt ngoại hiệu cho nhau để thận mật hơn, chiếm được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, đều bắt đầu suy nghĩ ngoại hiệu. Cuối cùng Mập Mạp lão Tam đam mê bóng đá kêu là Cầu Cầu, gầy như cây gậy trúc lão Tứ kêu Tiêm Tiêm. . . . . .
Đến phiên tiểu Hòa, bọn Mập Mạp đều loạn khởi một mạch kêu.
“Mĩ mĩ!”
“Phiêu phiêu.”
“Tịnh Tịnh. . . . . . Ắc, giống như gấu mèo kêu a.”
Trong bóng đêm, Bành Quang trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị, “Các ngươi có phát hiện hay không, tên ‘Tử Hòa ’ của tiểu đệ nghe giống với họ hay không?”
“Sớm phát hiện , rất đặc biệt .”
Bành Quang tiếp tục quỷ dị cười, “Kia gọi thật mật, liền lấy hai chữ ‘Tử Hòa’ ghép với nhau, cùng với họ cùng nhau kêu thì thế nào?”
“. . . . . .”
Trầm mặc.
Quỷ dị trầm mặc.
Sau đó trong phòng bộc phát ra một tràn cười dâm loạn .
“Quý quý! Ha ha ha ha ha!” Cầu Cầu vỗ giường cuồng tiếu, chịu không nổi .
“Tiểu quý quý. . . . . . Ta chịu không nổi!”
Tiểu Hòa vốn đã muốn mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, bị một trận cười này bừng tỉnh, mơ hồ hỏi: “Làm sao vậy?”
Mập Mạp nghiêm túc nói: “Không có gì không có gì, chúng ta đang đặt ngoại hiệu, ngoại hiệu của lão đại còn chưa có, ngươi có sáng ý gì không ?”
“A, không có.” Tiểu Hòa không chú ý bọn họ nói phía trước, xoay thân chuẩn bị tiếp tục ngủ, bỗng nhiên nhớ tới nói: “Lão đại may mắn không phải người cùng quê ta.”
Mập Mạp hỏi: “Là sao?”
Tiểu Hòa đáp: “Ở quê ta, âm ‘anh’ đều gọi thành ‘ang’ .”
Nói xong ngáp một cái, tiểu Hòa nhắm mắt lại chuyên tâm đi ngủ.
Ký túc xá lý lại một trận trầm mặc, sau đó lại là một trận cười dâm loạn .
“Bàng Quang! Ha ha ha ha!”
Mập mạp Cầu Cầu lại chụp ván giường cuồng tiếu.
Phải biết rằng, lấy Triệu Tiểu Yên cầm đầu nữ sinh bảo mẫu đoàn cho Quý Tử Hòa uy lực là kinh người , bọn Cầu Cầu cũng không dám ở bên ngoài gọi hắn tiểu Quý Quý, vì thế ngoại hiệu này sau hội nghị đêm sẽ không thấy có người nhắc tới . Nhưng là Bành Quang không đãi ngộ tốt như vậy. Mĩ thiếu niên ngự ban cho ngoại hiệu truyền nhanh khắp hai hệ, Bành Quang cũng bay nhanh theo ‘Mang Thai nam’ trong miệng mọi người biến thành ‘Bàng Quang’ nam.
Bành Quang sáng mắt , Bàng Quang nam tổng so với Mang Thai nam hảo.
Đến sau lại, Bành Quang da mặt dày , còn thường xuyên khoác vai tiểu Hòa nói, “Xem ở chúng ta chung hệ , giúp ta cùng mỹ nữ nói vài lời hay đi. . . . . .”
Tiểu Hòa mê hoặc: “Ngươi là hệ Tin Học a.”
Bành Quang quỷ dị cười: “Kỳ thật chúng ta đều là hệ bí niệu. . . . . .”
Bước đường cuối cùng khiến Bành Quang trở thành chung cực dâm loạn nam nhân trong lòng nữ sinh đại học A, phát sinh ở hội đón sinh viên mới. Tiểu Hòa lâm thời bị nắm đi đàn đàn dương cầm cho hội chào tân sinh viên . Nói thật, hắn đàn thật sự không tốt lắm, nhưng là khi màn hình lớn bên cạnh hắn phóng to ra, ai còn chú ý hắn đàn là cái gì chứ.
Sau tiết mục của tiểu Hòa cư nhiên là tiết mục bầu chọn bằng phiếu cho tiết mục hay nhất. Phiếu đếm của tiếu Hòa hơn xa vị trí thứ hai một mảng lớn. May mắn hội sinh viên vẫn rất có nguyên tắc , cuối cùng thưởng cho cái được chào đón nhất.
Tuy rằng vì lớp làm vẻ vang , nhưng tiểu Hòa thực buồn rầu. Bởi vì trước kia chỉ có nữ sinh trong hệ tới cửa, hiện tại ngay cả các nữ sinh ngoại hệ cũng tìm tới cửa . Nữ sinh tới cửa vốn không có gì, nhưng người ta tới cửa tổng không thể ngay cả chén nước cũng không rót đi, vì thế trực tiếp làm cho tiểu Hòa gia tăng số lần múc nước.
Bành Quang lần này đối với tiểu Hòa biểu hiện ra dị thường quan tâm, chủ động vì hắn phân ưu giải phiền.
“Có nữ sinh tới cửa liền lập tức gọi ta, cho dù ta đang tự học cũng phải lập tức phát tin cho ta, ta đến giúp ngươi chiêu đãi các nàng, đã biết chưa?”
“Biết.” Tiểu Hòa cảm kích gật đầu.
Trưa hôm đó, lại có hai mỹ nữ tay trong tay đăng môn bái phỏng. Tiểu Hòa đang ở cắn chân gà do Hạ đại ca mua cho hắn, nhìn thấy hai nữ sinh, lập tức kêu Bành Quang đang ở phòng chứa nước cách vách giặt quần áo .
“Lão đại, có người tìm.”
“Sặc. Lão tử đang lao động, cho hắn chờ đi.” Bành Quang từ trong phòng giặt nói vọng ra, hắn đang chiến đấu cùng đống quần áo hai tuần lễ chưa giặt.
“Là nữ sinh.”
Có người lấy vận tốc ánh sáng từ buồng vệ sinh bay ra.
“Ở đâu ? Ở đâu ?” Nhìn chung quanh, sau đó nhìn chăm chú, hướng nhóm mỹ nữ xả ra tươi cười tốt nhất đã huấn luyện lần thứ n.
“Hai vị tiểu thư là người hệ nào ?”
Vung tay lên, vẫy vẫy tóc, tưởng tỏ ra phong cách, không ngờ lại đem ánh mắt các nữ sinh đều tập trung ở vật thể màu đen trên tay hắn ── Bành Quang thầm kêu không xong, vừa rồi vội vã chạy ra, cái quần lót dơ trong tay đang giặt cũng đem ra theo.
“Này ── ta có thể giải thích ──”
“Hạ lưu!”
“Ghê tởm!”
Hai nữ sinh đem tất cả tâm tình thất vọng do mĩ thiếu niên không quan tâm các nàng đều phát tiết đến Bành Quang vô tội, nổi giận đùng đùng xoay người bước đi ra ký túc xá.
Bành Quang vô biểu tình nhìn chằm chằm quần lót của mình.
──”Ngươi cũng quá nóng vội đi, xuất hiện sớm như vậy!”
Quay đầu nhìn thấy tiểu Hòa đang cắn chân gà , lập tức đem thất ý vừa mới nãy ném đến chín từng mây, phác đi tới .” Gà ở đâu đến?”
Mắt thấy ma trảo của tiểu Hòa hướng tới cái đùi gà cuối cùng, nhịn không được hô to: “Thủ hạ lưu kê!”
Lúc này hai nữ sinh kia còn chưa đi xa, vô cùng rõ ràng nghe được Bành Quang lớn giọng ──” Gà ở đâu đến?”
Còn có mặt sau một câu ──“Hạ lưu kê!”
Không khỏi nổi giận nảy ra, sắc mặt một trận xanh trắng.
Vì thế Bành Quang hoàn toàn dâm loạn ra đời .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...