Tiếng khóc vang trời ngập đất giống như ma âm rơi vào tai, bất quá Ninh Hữu vẫn ngồi ổn không động, sau lại dứt khoát ngồi xuống ghế trong khoang chống cằm chờ.
Bởi vì không có ai phản ứng lại, tiếng khóc của Viêm Hoàng giằng co một lát rốt cuộc không duy trì nổi nữa.
Giọng trẻ con non nớt khụt khịt nói, “Cậu tại sao lại không hỏi tui sao lại thế này, vì sao lại khóc?”
Ninh Hữu “Nga” một tiếng, không chút thành ý hỏi, “Sao lại thế này, vì sao lại khóc?”
Viêm Hoàng không có so đo với cậu chuyện một chút cũng không có thành ý này, ngược lại triệt triệt để để, ủy ủy khuất khuất đem chuyện của mình nói ra.
“Lần trước sau khi tui và cậu gặp nhau, mới vừa thoát khỏi mạng giả lập đã bị chủ nhân bại hoại kia bắt được, sau đó anh ta ghen ghét tui anh minh thần võ, đẹp trai lợi hại, cho nên liền rút thẻ mạng của tui!!! Cấm tui lên mạng một tháng QAQ”
“Anh ta chính là ghen ghét tui so với anh ta lợi hại hơn, cho nên căn bản là không cho tui tới khu chiến đấu cơ giáp, khiến cho tui nghẹn ở trong khu học tập gặm mấy quyển sách không có một chút hàm nghĩa kia, huống chi tui cũng đã nhớ kỹ, còn bắt tui nghẹn ở đó!!! Tui muốn tố cáo anh ta ngược đãi nhi đồng QAQ”
Ninh Hữu nghe rất nghiêm túc, thường thường còn gật đầu một cái, chỉ là Viêm Hoàng nói quá nhanh, cậu không có cơ hội nói chen vào.
“Anh ta còn nói nếu còn phát hiện tui lại đến khu vực chiến đấu nữa thì sẽ tịch thu thẻ mạng của tui không cho tui lên mạng nữa! Nếu không phải lúc trước đã hứa hẹn với cậu đến đây tìm cậu, tui mới sẽ không mạo hiểm như vậy đến đây đâu! Không cẩn thận một cái tui liền sẽ bị cái chủ nhân hư kia cấm túc! Cậu xem tui vì cậu mà hy sinh lớn như thế nào!”
Ninh Hữu gật gật đầu, đôi mắt lại nháy mắt cũng không nháy nhìn màn hình đang không ngừng lóe lên hàng chữ.
【chủ nhân bại hoại đáng ghét, dựa vào cái gì mà hạn chế tui lên mạng! (╯‵□′)╯︵┻━┻】
【 nếu không thể tới đại sảnh cơ giáp, tui còn chơi thế nào nữa! Nhất định sẽ nghẹn chết tui!!! 】
Viêm Hoàng thật ra cũng không có ý thức được tâm tư nhỏ của mình sớm đã bị nhân loại trước mắt này hiểu rõ ràng, tự cho là nhân loại kia đã biết được hình tượng vĩ đại của mình rồi, đắc ý dào dạt mà nói, “Tui đều là vì cậu mới mạo hiểm lớn như vậy! Cậu nhất định phải đối xử tốt với tui!”
Ninh Hữu dứt khoát lưu loát gật đầu, nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, “Không thành vấn đề!”
“Nếu như vậy, vậy chúng ta lập tức đi lang bạt toàn bộ khu chiến đấu cơ giáp đi!”, thanh âm của Viêm Hoàng cực kỳ hưng phấn.
————
“Mẹ”, Kỳ Tĩnh đứng ở cửa phòng, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt có cảm giác tồn tại cực mạnh, “Mẹ ở đây làm gì?”
Kỳ phu nhân nhanh chóng đứng dậy, che lại Viêm Hoàng đang đứng ngốc ở đó, cười nói, “Không làm gì, hiện tại thời tiết không phải là khá nóng sao, mẹ cảm thấy ở đây tương đối mát mẻ, cho nên tới đây nghỉ ngơi một chút.”
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Kỳ Tĩnh không có một tia biểu tình, chỉ là lẳng lặng nhìn bà một cái.
Mồ hôi lạnh của Kỳ phu nhân đều chảy xuống.
“Chiều nay tam tiểu thư kia của Lâm gia nói muốn tới đây, mẹ vừa lúc ở nhà thì dọn dẹp một chút, đi gặp mặt một chút đây”, Kỳ phu nhân cười nói, chỉ là tươi cười kia ở dưới khí thế cường đại của Kỳ Tĩnh có vẻ có chút miễn cưỡng, “Con xem con cũng già đầu rồi, nhanh tìm ai đó kết hôn đi, cũng để mẹ sớm bế cháu một chút! Mẹ thấy tam tiểu thư kia của Lâm gia không tồi, lớn lên xinh đẹp cũng rất hiểu chuyện, gia thế cũng ngang với lực lượng nhà chúng ta.”
“Con còn có việc, về quân hạm trước”, Kỳ Tĩnh không chút rung động nào nói, ánh mắt nhìn lướt qua phía sau Kỳ phu nhân, sau đó liền nện bước vững vàng xoay người rời đi.
“Trời của tôi ạ”, nhìn thấy thân ảnh con trai nhà mình biến mất, Kỳ phu nhân cứng rắn chống đỡ thân mình liền buông lỏng, tìm vị trí ngồi xuống sô pha, “Khí thế của đứa nhỏ này như thế nào lại càng ngày càng mạnh, sợ tới mức mình làm mẹ nó mà cũng không dám nhiều lời một câu, cũng không biết Kỳ lão già kia rốt cuộc là dạy như thế nào.”
“Nhớ trước đây khi Kỳ Tĩnh còn nhỏ đáng yêu biết bao, như thế nào hiện tại càng lớn lại càng không có nhân khí đâu”, Kỳ phu nhân nhịn không được có chút ai oán, “Cũng không biết ai có thể cạy ra cái cục đá cường ngạnh này, ai yêu con dâu đáng thương của mình, con đến tột cùng là ở đâu a.”
Kỳ phu nhân vuốt ve một chút chiếc nhẫn thoạt nhìn cực kỳ đại khí thần bí trên tay kia, thở dài, “Nhẫn gia truyền dành cho con dâu này mình đã mang theo nhiều năm như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể truyền đi được.”
————
Ngày hôm sau khi vợ chồng Lương mạn nhận được máy liên lạc, hai người đều về nhà sớm hơn ngày thường.
Hai người có chút khẩn trương ấn một cái dãy số máy liên lạc mà mình đã học thuộc lòng.
“Ba, mẹ?”, Thạch Hoằng Tuấn vẻ mặt khiếp sợ.
Nhìn thấy một cái dãy số xa lạ gọi đến, Thạch Hoằng Tuấn cũng không có nghĩ nhiều, ai biết trên màn hình máy liên lạc thế nhưng là cha cùng mẹ của mình.
“Hoằng Tuấn!”, vợ chồng Lương Mạn thiếu chút nữa là vui mừng đến khóc lên.
“Hai người như thế nào lại điện thoại tới”, Thạch Hoằng Tuấn cũng là kinh hỉ không thôi, bình thường vẫn luôn biểu hiện cực kỳ trầm ổn không giống bạn cùng lứa tuổi, hiện tại ngược lại có chút bộ dáng người trẻ tuổi.
“Đây là dãy số máy liên lạc của mẹ con”, nhìn vợ vui vẻ mà nói không ra lời, Thạch Bằng nhanh chóng tiếp lời, “Về sau chúng ta có thể thường xuyên liên hệ rồi.”
“Vậy thật sự là tốt quá!”, Thạch Hoằng Tuấn cực kỳ cao hứng, “Đúng rồi, khoảng thời gian trước không phải hai người còn nói là mới thu dưỡng một đứa nhỏ sao, như thế nào lại không thấy nó?”
“Nó hiện tại còn đang chơi ở bên ngoài”, Lương Mạn cười vẻ mặt sủng nịch, “Chờ khi nó trở về, mẹ lại gọi tới cho con.”
Thạch Hoằng Tuấn gật đầu, cười nói, “Được, lúc trước mỗi một lần hai người viết thư đều có một nửa nội dung là đứa em trai này của con, con thật muốn gặp mặt nó một lần!”
“Đứa nhỏ kia so với con thì đáng yêu hơn nhiều”, Lương Mạn nói giỡn nói, “Đâu có giống con, lúc nào cũng ngoan cố, Tiểu Hữu chính là nghe lời mẹ nhất.”
“Mẹ, con sai rồi!”, Thạch Hoằng Tuấn biểu tình nghiêm túc, “Nên hảo hảo nghe lời mẹ!”
Lương Mạn nhịn không được cười phun ra, “Được rồi được rồi, đừng nói giỡn nữa, nói chuyện đứng đắn với con đây.”
“Vâng, mẹ nói đi, con trai nghe đây!”, sắc mặt Thạch Hoằng Tuấn trở nên nghiêm chỉnh.
“Con ở đó sinh hoạt thế nào? Chúng ta muốn gửi cho con phí sinh hoạt con lại không cần, làm cho trong lòng ba và mẹ con rất là lo lắng”, Lương Mạn vừa nói đến đây liền nhịn không được mặt lộ vẻ đau lòng, “Con nói con ở bên ngoài, không có tiền thì phải làm sao bây giờ.”
Lương Mạn nói nói thiếu chút nữa là rớt nước mắt xuống, Thạch Bằng vỗ vỗ bả vai bà, nhìn máy liên lạc nói, “Được rồi, đừng nghe mẹ con, con muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đi. Nam nhân nên đi ra ngoài xông pha, hiện tại con không cần này phí sinh hoạt chúng ta cũng không nói gì, ba tin con có thể tìm được công việc trợ cấp sinh hoạt của bản thân, chẳng qua, Hoằng Tuấn con phải nhớ kỹ, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với ba mẹ, ngàn vạn lần không thể gạt ba mẹ.”
Thạch Hoằng Tuấn nghiêm nghị, cảm thấy trong lòng ấm áp, “Con biết rồi, một khi có chuyện gì con sẽ không cường ngạnh chống.”
“Đúng rồi, còn có một việc”, Thạch Bằng thấy Lương Mạn đã từ trong cảm xúc tbình ổn lại, dứt khoát nói tiếp, “Ba và mẹ con thương lượng với nhau định sẽ đem em trai con cũng đưa qua đó đi đọc sách.”
Thạch Hoằng Tuấn gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói, “Không thành vấn đề, con nhất định sẽ chăm sóc nó, hơn nữa hiện tại con cũng đã tìm được công việc thu nhập tốt, trừ bỏ phí sinh hoạt ra, đảm đương học phí và phí sinh hoạt của đệ đệ cũng không thành vấn đề.”
Thạch Bằng quả thực dở khóc dở cười, “Con đừng vội ôm trên người như vậy, ba còn chưa nói xong với con đâu, con cái tính tình hàm hậu thành khẩn này tốt thì tốt đấy, chính là có đôi khi quá sốt ruột.”
“Học phí cùng phí sinh hoạt của Tiểu Hữu không cần con phải phát sầu, tự nó cũng có thể kiếm lời chút tiền, hiện tại chúng ta đang thay nó tích cóp, hơn nữa ba và mẹ con lâu như vậy cũng tích cóp được một ít, cũng đủ để Tiểu Hữu đi học rồi. Hơn nữa đã quên nói với con, cái máy liên lạc này vẫn là nhờ có Tiểu Hữu mới có được, đứa nhỏ này đi theo chúng ta lâu như vậy, chúng ta lại chưa cho nó được cái gì, đứa nhỏ này thật ra cũng khiến cho chúng ta lo lắng không ít.”
“Sao lại thế?”, Thạch Hoằng Tuấn nghi hoặc, “Tiểu Hữu không phải mới mười sáu tuổi sao, hiện tại nó vẫn còn chưa thành niên, như thế nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Thạch Bằng cẩn thận đem nguyên chuyện Tưởng An nói với bọn họ kể lại cho Thạch Hoằng Tuấn, lại còn cả chuyện Tiểu Hữu thay đổi máy móc cho bọn họ nữa.
“Ba mẹ ở đây hiện tại cũng đã có công cụ tiện lợi, hiện tại cũng không mệt, con cũng đừng nhớ mong chúng ta, ở Tương Vương Tinh chăm chỉ học đi.”
“Mặt khác, chuyện Tiểu Hữu đi học con cũng hỗ trợ xem một chút, khi nào có thể báo danh thì nói với chúng ta một tiếng, chúng ta đưa nó qua đó.”
Thạch Hoằng Tuấn gật đầu, “Vâng, không thành vấn đề.”
Hai người lại tinh tế nói chuyện một hồi lâu, Lương Mạn không lâu sau cũng từ trong cảm xúc vừa rồi bình ổn lại, cẩn thận dặn dò con trai nhà mình một phen. Cuối cùng sợ chậm trễ con trai học tập, Lương Mạn lúc này mới không đành lòng cắt đứt thông tin.
“Đại ca, vừa rồi trò chuyện chính là chú dì sao?”, Bạn cùng phòng bên cạnh mang chén nước lại.
“Ân”, Thạch Hoằng Tuấn tiếp nhận, gật gật đầu.
Bạn cùng phòng cười hắc hắc, “Vậy không trách được, ngày thường cậu ổn trọng nghiêm túc như vậy, tớ còn tưởng rằng không có ai dám giáo huấn cậu, kết quả vừa rồi nhìn thấy lúc gọi điện thoại cậu bị chú dì dặn dò, bộ dáng kia thật giống như khi chúng tớ đối mặt với cậu vậy, cậu cũng có lúc này a.”
Thạch Hoằng Tuấn nghiêm sắc mặt, “Còn ở đây nói giỡn, lần này cậu khảo thí không muốn qua sao?”
Bạn cùng phòng vội vàng đem lời vừa mới nói đề quên một bên, làm bộ giả khóc, “Lão đại a, tớ lần này qua hay không tất cả đều dựa vào cậu a, nhanh dạy cho tiểu đệ đi, mấy cái động tác lung tung rối loạn kia a, tớ có luyện thế nào cũng luyện không ra được a.”
“Đó là do cậu tập luyện quá ít”, Thạch Hoằng Tuấn nghiêm túc nói, “Cậu hiện tại đến cả toàn bộ mệnh lệnh còn chưa nhớ nổi, sao có thể luyện ra được.”
“Hiện tại lên mạng giả lập với tôi.”
Bạn cùng phòng vừa nghe lời này mặt lập tức trở nên giống như ăn đắng.
Lại muốn bắt đầu huấn luyện buồn tẻ, bản thân tại sao lại không có thiên phú đã gặp qua là không quên được đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...