Ninh Hữu trước sau như một cùng các bạn nhỏ chơi đùa bên ngoài quặng mỏ chào hỏi, sau đó liền đi về phía trung tâm quặng mỏ.
Bên trong quặng mỏ tối đen như mực không có một chút tia sáng, cho nên cũng chỉ rất ít hài tử ngẫu nhiên tới chỗ này chơi trò chơi mạo hiểm, bình thường cũng không ai đi vào, dù sao bên trong cái gì cũng không nhìn được, cầm đèn đi vào chơi cũng chơi không thoải mái.
Trong tay Ninh Hữu cầm theo một cái đèn xạ tuyến ce03, lúc vừa tiến vào quặng mỏ liền bật lên, ánh sáng mãnh liệt đem giếng mỏ đen như mực chiếu ra một mảnh sáng choang. Phía trên động có giắt ngang một cái đèn lớn phủ đầy tro bụi, bởi vì quặng mỏ này đã bỏ đi nhiều năm, cái đèn này cũng mất đi tác dụng vốn có của nó.
Quặng mỏ bốn phía đều là nham thạch cứng rắn loang loang lổ lổ, có địa phương còn lõm đủ để đặt một tảng đá lớn vào. Mà ở phụ cận trên mặt đất rải rác một tầng lại một tầng nham thạch vỡ vụn, đi ở trên đó cực kỳ phải cẩn thận.
Đối với nham thạch vỡ vụn mà bọn nhỏ cực kỳ chán ghét, Ninh Hữu lại đi mà không hề cảm giác được chút nào, sắc mặt đều không có thay đổi dù chỉ một chút.
Ninh Hữu tuy rằng chuyên luyện khí, nhưng là thân thể cậu được linh khí thiên địa rèn luyện tẩm bổ cả trăm năm, cho dù cậu không thể so sánh cùng những tu chân giả chuyên luyện thể đi chăng nữa, nhưng là những người khác vẫn không thể bằng được.
Đao kiếm Tinh thiết cũng không thể phá bỏ phòng ngự của thân thể cậu, huống chi chỉ là một ít nham thạch vỡ vụn cứng rắn chứ?
Sau khi tiến vào quặng mỏ ước chừng khoảng 10 mét, Ninh Hữu liền tắt đèn xạ tuyến ce03 đi.
Cho dù đã không có ánh đèn, trong quặng mỏ hết thảy mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng trong đầu óc Ninh Hữu.
Không giống lúc trước bị đèn xạ tuyến ce03 chiếu xạ chói mắt, địa phương Ninh Hữu thông qua linh thức đảo qua mà hiện ra ở trong đầu cậu có vẻ nhu hòa rõ ràng, có địa phương thậm chí còn lộ ra một tia quang mang thăm thẳm màu xanh lục.
Linh thức của Ninh Hữu cho dù ở trong tu chân giả đồng giai cũng coi như là thập phần cường đại, bởi vì duyên cớ luyện khí, cậu ở phương diện khống chế cực kỳ tinh chuẩn, linh thức cũng bởi vì không ngừng tu luyện mà dần dần trở nên cường đại.
Ở trong quặng mỏ tối đen này, Ninh Hữu cũng không cần đến ánh đèn, trước kia cậu bật đèn xạ tuyến ce03 ra cũng chỉ là vì để ngụy trang thành bộ dáng người thường thôi.
Tuy rằng Ninh Hữu không sợ nhiều chuyện, nhưng là dưới sự dạy dỗ của sư tôn, Ninh Hữu cũng hiểu được ở tình huống như thế nào thì cần tự bảo vệ mình.
Mặc dù người nơi này rất yếu, đối đầu với bản thân căn bản không có một đòn đủ lực, nhưng là nơi này linh khí mỏng manh, hơn nữa linh khí cũng cuồng bạo không thôi, rất khó để hấp thu. Một khi cậu dùng đến linh lực, không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại, cho nên Ninh Hữu vẫn cảm thấy không có một chút cảm giác an toàn nào.
Đặc biệt là dưới tình huống đồ vật chung quanh mình đều chưa từng thấy qua.
Ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm thế này, Ninh Hữu theo bản năng giấu đi sự khác biệt của mình so với mọi người.
Tuy rằng mẹ cùng ba thu dưỡng mình đều đối với mình đặc biệt tốt, nhưng là Ninh Hữu vẫn như cũ không dám thả lỏng tinh thần đem tất cả mọi chuyện nói cho bọn họ. Ninh Hữu từ nhỏ chính là một cô nhi, lúc ba tuổi đã được sư tôn mang lên Vân Ẩn sơn, tuy nói một ngày vi sư cả đời vi phụ, nhưng rốt cuộc ở cùng sư tôn vẫn không giống gia đình dân thường. Thẳng đến khi tới địa phương xa lạ này, Ninh Hữu mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của mẹ và tình thương của cha.
Vợ chồng Lương Mạn đối với cậu tốt có thể nói là đào tim móc phổi ra, cậu đối với vợ chồng Lương Mạn cũng tràn ngập quấn quýt cùng yêu thích chi tình, nguyên nhân chính vì như vậy, mình dấu diếm mới khiến cho cậu càng thêm áy náy.
Biện pháp duy nhất Ninh Hữu có thể nghĩ ra để báo đáp chính là giúp bọn họ làm nhiều việc kiếm sống một chút.
Cho nên khi Thạch Bằng nói cho cậu tới nơi này có thể tìm được khoáng thạch, cậu liền chạy tới đây.
Bất quá ba nói quả thực không sai, chỗ này thật sự có rất nhiều khoáng thạch!
Ninh Hữu vui vẻ rạo rực nhìn một chỗ lại một chỗ ánh lên quang mang màu lục sắc.
Tuy rằng chôn sâu một chút, nhưng là không thể không nói nơi này thật sự có rất nhiều!
Cũng không biết vì cái gì nơi này có nhiều khoáng thạch như vậy, vậy mà lại không có người tới đào, Ninh Hữu nghi hoặc chớp mắt một cái, bất quá trong chớp mắt liền đem nghi vấn này ném qua một bên, tìm một chỗ chôn một đống quặng đồng chuẩn bị đào.
Ninh Hữu chọc chọc Lăng Vân trên cổ tay mình.
"Lăng Vân, biến thành cái xẻng nhỏ đi."
Vòng tay màu đen vẫn không nhúc nhích, hờ hững giả chết.
Ninh Hữu lại chọc chọc lần nữa.
"Lăng Vân ngoan", Ninh Hữu chớp chớp mắt, tội nghiệp nói, "Cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."
Vòng tay màu đen hơi hơi giật mình, dưới sự không ngừng cố gắng thuyết phục của Ninh Hữu, rốt cuộc từ bỏ chống cự, ánh lửa lóng lánh ảm đạm một chút, thoạt nhìn cực kỳ uể oải, sau đó liền biến thành một cái xẻng nhỏ màu kim sắc.
Ninh Hữu tức thì cười cười, hai má nho nhỏ lộ ra lúm đồng tiền có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.
Ninh Hữu cầm lấy Lăng Vân liền bắt đầu ở trên mặt tường cứng rắn này đào móc.
Nếu là trước kia, đừng nói loại nham thạch với trình độ cứng rắn thế này, ngay cả vạn năm huyền thiết cứng rắn nhất cũng không được nổi một kích của cậu, chính là hiện tại linh lực của mình lại không dám dùng loạn, Ninh Hữu cũng chỉ có thể ở chỗ này vô cùng hậm hực cầm Lăng Vân đào đá.
Bất quá cũng may Lăng Vân dù sao cũng là một cái Linh Khí cực phẩm, chỉ cần đợi khi tu vi của cậu tiến thêm một bước nữa, bước vào Kim Đan kỳ, hơn nữa tìm được tài liệu quý hiếm, đem Lăng Vân một phen cô đọng lần nữa, Lăng Vân liền có khả năng bước vào ngưỡng cửa Tiên Khí.
Làm một cái Linh Khí cực phẩm, trình độ sắc bén của Lăng Vân tự nhiên không cần phải nói, cho dù Ninh Hữu không dùng đến linh lực trên người, dùng Lăng Vân để đối phó với nham thạch cứng rắn này đó cũng dễ như trở bàn tay.
Loại nham thạch cho dù dùng máy khoan dò ksc08 phần tử tích cấu tiên tiến nhất xử lý thì cũng rất phiền toái, ở trước mặt Lăng Vân quả thực chính là giống như đậu hủ vậy.
Ninh Hữu tuy rằng chỉ đào một chỗ xung quanh khoáng thạch này, nhưng là cũng cách vách động hơn một thước. Đợi đến khi Ninh Hữu đem khối quặng đồng lớn bằng hai nắm tay người lớn từ trên vách đá đào ra, cũng đã trôi qua nửa giờ rồi.
Ninh Hữu đem một chút nham thạch bám chung quanh quặng đồng cẩn thận tước đi, thẳng đến khi trơn bóng đến không có một chút vụn đá, trên khuôn mặt nhỏ xám xịt mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Ninh Hữu không định tiếp tục đào quặng, tuy rằng thời gian còn có rất nhiều, nhưng là cẩn thận tính toán, Ninh Hữu không dám lập tức mang về nhiều khoáng thạch, nếu ba cùng mẹ hỏi tới, cậu căn bản là không biết phải giải thích như thế nào.
Cho nên mỗi lần cậu tuy đều sẽ ở trong quặng mỏ bỏ đi này ngây ngốc một ngày, nhưng là cậu cũng không sai biệt lắm chỉ đào ra một cái khoáng thạch, sau đó liền minh tưởng tu luyện tại chỗ.
Đem đồng quặng đặt bên người, Ninh Hữu liền ngồi xếp bằng xuống.
Nhắm mắt lại, dùng tư thế ngũ tâm hướng thiên bắt đầu minh tưởng tu luyện.
Linh đài thả không, linh thức thử đi thăm dò tia thiên địa linh khí cuồng bạo không thôi kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...