Mấy người quan chiến bên ngoài trong lòng đều cả kinh, khí thế của tiểu tử kia như thế nào lại đột nhiên thay đổi rồi?!
Mà Uông Minh đang ở bên trong khoang cơ giáp thì vẫn còn như trước khi thi đấu bộ dạng không chút để ý, chẳng qua cũng chỉ là một tên tay mơ, bản thân chơi đùa một chút cũng đủ rồi. Căn cứ trên tâm lý cao cao tại thượng, Uông Minh cũng không có quá nhiều để ý đối với Ninh Hữu.
Nhìn cơ giáp của Uông Minh còn chưa động, những người khác đều sốt ruột.
“Uông Minh tiểu tử mày chết rồi sao! Định ở ấp trứng à?! Nhanh động cho tao a!”, Đôi mắt của một người trong đó đều đỏ lên rồi.
Hiện tại vấn đề cũng không phải là Uông Minh thắng hay thua, mà là liên hệ với tài sản của bọn họ, mỗi người đều lấy gần hai vạn Tinh Thuẫn làm tiền đặt cược, trận này nếu bị thua, trên cơ bản toàn bộ gia sản bọn họ đều đi tong được không!
“Uông Minh mày nhanh động đi a!”, Một đám người đứng tại chỗ khàn cả giọng hô to.
Vì tránh cho tai vạ chọc tới cá trong chậu, mập mạp đã sớm trốn xa, đứng bên này nhìn đám người đó sốt ruột, cao hứng mua một bao hạt dưa ngồi xem kịch vui.
Người bên ngoài khu thi đấu sốt ruột không thôi, nhưng đáng tiếc chính là thanh âm của bọn họ căn bản truyền không được vào trong lỗ tai của hai người trong khu thi đấu.
Thời điểm Uông Minh đang không chút nào để ý duỗi cái eo lười, chuẩn bị lập tức giải quyết tiểu bạch kiểm xinh đẹp đối diện kia, một đạo tàn ảnh liền bay tới trước mặt gã.
Chỉ khoảng nửa khắc, đầu Uông Minh choáng váng, cả người và cơ giáp đều đột nhiên bay ra ngoài.
Còn không có chờ Uông Minh phục hồi tinh thần lại, một vật nặng liền hung hăng dẫm lên ngực cơ giáp.
Ngay sau đó, thân ảnh khổng lồ kia cúi xuống, càng thêm gần sát mình.
Uông Minh hoảng sợ ngồi dậy muốn đụng vào bàn điều khiển, kết quả là nhìn thấy trên bàn điều khiển một trận đốm lửa.
【 Cảnh báo! Cảnh báo! Chân phải cơ giáp bị hủy! 】
Mấy cái nút thao tác chân phải trong một chốc toàn bộ nổ tung.
Trong lòng Uông Minh rung mạnh, ngón tay bị lửa bắn tới nhịn không được mà phát run. Gã cố nén sợ hãi trong lòng, đôi tay nhanh chóng cử động trên bàn điều khiển.
Mà phản ứng bên ngoài sườn cơ giáp chính là không ngừng giãy giụa thân thể.
Ninh Hữu thao tác chân cơ giáp dẫm cơ giáp phía dưới không cho nhúc nhích, mà nắm tay của cậu lại hướng về phía chân trái của cơ giáp phía dưới từ trên cao đập mạnh xuống!
Quyền ảnh nhanh đến mức cơ hồ mắt thường không thể nhìn thấy.
Trong một tức liền nện xuống hơn trăm lần.
Mỗi một lần đập xuống, khoang chính cơ giáp của Uông Minh chấn động một trận kịch liệt, mà tiếp theo sau đó chính là tiếng cảnh báo liên tiếp không ngừng dồn dập.
Theo một tiếng nổ vang, chân trái của cơ giáp cũng lại lần nữa bị phế bỏ.
Uông Minh bị trận công kích thô bạo mà cuồng liệt này dọa sợ tới mức thiếu chút nữa nằm liệt ra, mà tiếng cảnh báo liên tiếp không ngừng kia càng làm cho thần kinh yếu ớt của gã gần như tan vỡ.
“Tôi ——” nhận thua, đem tiếng nhận thua thiếu chút nữa hô lên nuốt trở lại trong họng, Uông Minh bỗng nhiên nhớ tới, tiền đặt cược của gã, tiền đặt cược kia là toàn bộ tài sản của gã.
Một trận chiến này nếu gã bị thua, gã liền hoàn toàn xong rồi.
Uông Minh che kín hai mắt đầy tơ máu, gã không thể thua! Gã tuyệt đối không thể thua!
Đúng rồi, gã còn có súng laser!
Cái cơ giáp này cách mình gần như vậy, chỉ cần một súng laser của mình công kích ra, cậu ta khẳng định sẽ bị oanh tan xương nát thịt!
Trong ánh mắt của Uông Minh tràn ngập âm độc.
Gã trộm nâng cánh tay trái có trang bị súng laser, động tác rất nhỏ căn bản là không ai có thể phát hiện ra.
Liền ngay lúc gã vừa mới nhắm ngay cabin của Ninh Hữu, trong mắt Uông Minh hiện lên một tia mừng như điên cùng ngoan độc, gã hung hăng ấn xuống cái nút bắn ra.
“Mày đi tìm chết đi!”
Ha ha ha, gã sẽ lập tức thắng!
Liền một giây trước khi súng laser bắn ra, cơ giáp của Ninh Hữu bỗng nhiên giật mình, trực tiếp đem cơ giáp dưới thân đá bay ra ngoài, chính diện nện trên mặt đất.
Mà lúc này, súng laser đã bắn ra.
“Oanh” một tiếng nổ vang, cánh tay trái có trang bị súng laser của Uông Minh bởi vì bị ngăn chặn miệng súng bắn ra, bỗng nhiên tạc nứt.
Bên ngoài khu vực chiến đấu đám người kia đều xụi lơ trên mặt đất.
“Xong rồi.”
“Như thế nào lại như vậy? Sao có thể?”
Tưởng An ở cách đó không xa đầy mặt hưng phấn cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa da đã chất đầy trên mặt đất dưới chân hắn.
Sư phụ thật là quá lợi hại!
Chấn động cực lớn cùng với tiếng cảnh báo bén nhọn làm cho đầu óc Uông Minh ngốc lăng.
Gã mất hồn mất vía nhìn trên bàn điều khiển, bên trên số nút có thể thao túng, chỉ còn lại một hai phần mười, còn lại đều cháy đen một mảnh.
Còn không chờ Uông Minh bình thường trở lại, cơ giáp đã bị đá ngã lăn, chính diện đánh đến.
Cơ giáp chỉ còn dư thân hình cùng cánh tay phải chật vật nằm trên mặt đất.
Mà bởi vì bị lật người lại, tầm nhìn của Uông Minh cũng tức khắc trống trải, gã chỉ nhìn thấy một thân ảnh thật lớn đè ép về phía gã.
Súng laser đối diện với cabin của gã.
Uông Minh đầy mặt sợ hãi, “Không cần!!!”
“Oanh ——”
“Xong rồi, hoàn toàn xong rồi!”, Mặt mấy người quan chiến bên ngoài khu vực chiến đấu đều lộ vẻ lo sợ không yên, cả người xụi lơ vô lực.
Mà Tưởng An ở gần đó đang cắn hạt dưa thì lại hưng phấn không thôi nhảy lên.
Ninh Hữu từ bên trong khoang cơ giáp đi ra liền nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của Uông Minh.
Bước chân của cậu không có dùng lại chút nào, lập tức đi về phía cửa.
“Không! Mày khẳng định là gian lận!”, Uông Minh vốn đang khủng hoảng không thôi đột nhiên giống như nổi điên rồi nhào về phía Ninh Hữu.
Bên ngoài Tưởng An thấy được một màn này, không chút nào sốt ruột, cực kỳ bình tĩnh đứng đó tiếp tục cắn hạt dưa.
Quả nhiên, một tiếng “Đông” vang lớn, Uông Minh bị đá lên trên vách tường đối diện, sau đó rơi xuống mặt va chạm với mặt đất.
Tưởng An tràn đầy cảm giác từng trải nhếch miệng, cả khuôn mặt đều nhíu lại, dùng ngữ khí trêu đùa nói một câu, “Eo —— thật đau”
Thực hiển nhiên năng lực chống chịu đả kích của Uông Minh kém hơn rất nhiều so với Tưởng An, lúc trước cho dù Ninh Hữu năm lần bảy lượt đánh Tưởng An, hắn vẫn còn có thể bò dậy đi ôm đùi Ninh Hữu. Mà Uông Minh này lại trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, như thế nào cũng không bò dậy nổi.
“Ninh Hữu thắng”, giọng điện tử lạnh như băng vang lên trong phòng.
Theo một tiếng quyết định kết quả này phát ra, tất cả sức lực trên người của đám người Uông Minh đều bị rút hết, sống không còn gì luyến tiếc xụi lơ trên mặt đất, biểu tình hoàn toàn tuyệt vọng.
“Tôi nhận được khoản đánh cuộc rồi!”
Ngay ở thời điểm này, Tưởng An còn thế nào cũng phải lửa cháy đổ thêm dầu lớn tiếng gào một câu, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.
“Ai nha, 10 vạn Tinh Thuẫn đâu, tiền tiêu vặt một tháng này đã có rồi, mấy ngày hôm trước coi trọng cái xe kia vừa lúc còn thiếu 10 vạn, lần này có thể mua được rồi”, Tưởng An vừa nói một bên còn làm mặt quỷ với đám người đang xụi lơ trên mặt đất kia, biểu tình kia thật sự là rất thiếu đòn, “Lần này phải cảm ơn các anh rồi! Nếu không phải có các anh, tôi còn phải lại tích cóp một hai tháng nữa mới có thể mua được đấy.”
Tưởng An khoe khoang không thôi vừa mới nói xong liền nhìn thấy mấy người vừa rồi còn nằm liệt trên mặt đất kia lúc này đều sắc mặt âm trầm bò dậy, đi về phương hướng của hắn.
Tưởng An nhịn không được run run, lui về sau hai bước.
“Uy uy, các anh muốn làm gì, đừng tới đây a tôi nói cho các anh biết, đã đánh cuộc thì phải chịu thua có biết hay không!”
Một đám người càng lúc càng gần, sắc mặt tối tăm kia làm cho Tưởng An nhịn không được có chút sợ hãi.
Thẳng đến khi Tưởng An đã thối lui đến vách tường, đã không thể lui được nữa, mấy người đã vây quanh hắn.
Một đám lưu loát xăn tay áo.
Tưởng An sợ tới mức trực tiếp ngồi xổm bên vách tường, ôm đầu, gào lên, “Các vị đại gia, có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, ngàn vạn lần không nên động thủ động cước! Tôi sai rồi còn không được sao, lúc trước là tôi không đúng không nên trêu chọc các vị, tôi xin lỗi các vị đại gia là được mà!”
Mấy người kia cười lạnh một chút, “Đem tiền giao ra đây.”
Tưởng An che lại máy liên lạc trên tay, mãnh liệt lắc đầu.
“Hiện tại giao ra đây, còn có thể ít đi một trận đòn, hay là mày muốn chờ chúng ta đánh cho mày tàn phế rồi mới giao?”, Một người ngữ khí âm trầm uy hiếp nói.
Tưởng An run run một chút, nhưng vẫn lớn gan lắc đầu.
“Các anh em, đánh!”, Thanh âm âm hàn.
“Ngao ——”, nhìn thấy đám người kia đánh về phía mình, Tưởng An lập tức nhắm mắt gào lên.
Tưởng An gào nửa ngày xong phát hiện trên người mình một chút đau cũng không có cảm giác được, thật cẩn thận mở mí mắt.
Ninh Hữu đứng trước mặt đang mặt không biểu tình nhìn hắn.
Mà mấy người kia sớm đã ôm bụng ngã trên mặt đất kêu thảm.
Tưởng An “Đằng” một cái liền đứng lên, hắc hắc cười nịnh.
“Sư phụ, nga không, Ninh Hữu cậu đã trở lại rồi a.”
Ninh Hữu gật gật đầu.
Tưởng An cười một cái vui vẻ, sau đó chuyển hướng về phía mấy người đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt lập tức thay đổi, hung tợn mắng, “Chỉ chút thực lực rách nát này của các anh còn dám đánh nhau với lão tử, các anh không muốn sống nữa có phải không, cũng không hỏi thăm tiểu gia tôi là ai.”
Vừa nói, Tưởng An còn hung hăng đá về phía mấy người đang xụi lơ trên mặt đất kia, mỗi người đá bốn năm cái mới hả giận.
“Sư phụ, tôi nói với cậu này, mấy người bọn họ này thật sự là quá đáng giận, ai? Sư phụ?”
Chờ đến khi Tưởng An ngẩng đầu tìm Ninh Hữu, lại phát hiện cậu đã sớm đi về phía cửa ra.
Tưởng An tức khắc không rảnh lo đá mấy người này nữa, nhảy nhót chạy theo Ninh Hữu ra ngoài.
“Hắc hắc hắc, sư phụ cậu thật thông minh, mấy người kia nên được chăm sóc một chút, nếu không phải sư phụ cậu giữ chặt tôi thì tôi khẳng định đã sớm lòi rồi, hiện tại đã hố bọn họ một phen lớn. Chỉ sợ hiện tại bọn họ đều đã ném quần lót đi rồi! Ha ha ha! Ngẫm lại liền hả giận, nghĩ tới trước kia tôi luôn bị bọn họ khi dễ, đám gia hỏa mắt chó xem thường người khác, nếu không phải tôi phúc hậu, đã sớm đem bọn họ giết chết! Đâu có còn giữ bọn họ nhảy nhót đến bây giờ!”, Tưởng An không chút nào đỏ mặt thổi trâu.
Qua nửa ngày, Ninh Hữu vẫn không có phản ứng ý tứ của hắn, Tưởng An lúc này mới ngượng ngùng đem đầy miệng nã pháo kia nghẹn trở về trong cổ họng.
“Sư phụ a, tôi đem tiền vừa rồi kiếm được chuyển cho cậu nha!”
Bởi vì lúc ấy là Tưởng An đưa tiền đặt cược, cho nên cuối cùng số tiền thắng cược cũng là gửi tới trong tài khoản của hắn.
Nghe nói như thế, Ninh Hữu mới có chút phản ứng, cậu nhàn nhạt lắc lắc đầu, “Không cần gửi cho tôi, tiền này tự anh giữ lại đi.”
“Đừng a sư phụ, cậu đừng làm tôi sự được không, đây đều là do cậu đánh cuộc chiến thắng lấy được a, cậu đây là muốn phân rõ giới hạn với tôi sao?”, Tưởng An lập tức ôm lấy đùi Ninh Hữu, khóc kêu thiên địa gào lên.
Ninh Hữu nhịn đã lâu cuối cùng vẫn là không nhịn xuống nổi nữa, một chân đem hắn đá ra ngoài.
“Tôi không cần tiền, anh dùng số tiền này mua chút đồ đưa tới cho tôi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...