Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

"Tinh cầu Hòa Tân", Ninh Hữu mở to hai mắt, vui vẻ nói, "Nơi này là nhà của em nha! Trách không được trước đó em vẫn cảm thấy nơi này đặc biệt quen thuộc á."

"Chỉ là cũng không biết hiện tại ba mẹ có ở đây nữa hay không", Ninh Hữu có chút ảm đạm.

Trước khi cậu rời đi là thời điểm Addams đế quốc cùng Triệt Na Đế Quốc đang chiến tranh, Addams đế quốc chiếm lĩnh tinh cầu Hòa Tân, lúc ấy cậu đã cứu cha mẹ ra ngoài, đưa đến Tương Vương Tinh, cũng không biết hiện tại cha mẹ đã trở về hay chưa.

"Trước khi anh rời đi ba mẹ đã trở lại rồi", Kỳ Tĩnh cầm tay Ninh Hữu, "Chúng ta trở về đi, ba mẹ khẳng định là cực kỳ cao hứng đó."

Ninh Hữu vừa mới ban đầu nghe được hai chữ "Ba mẹ" liền có chút ngây ngườu, "Anh là đang nói ba mẹ em sao?"

Kỳ Tĩnh buồn bã nói, "Chúng ta ngay cả con cũng đã có rồi, vậy mà em vẫn không cho anh sửa miệng hay sao?"

"Không không", Ninh Hữu vội vàng xua tay, tán dương, "Anh sửa miệng tốt lắm á! Em cũng sớm nên sửa miệng rồi."

Lúc này Kỳ Tĩnh mới vừa lòng, "Chúng ta trở về liền chính thức đăng ký kết hôn đi, sau đó tổ chức một buổi hôn lễ thật long trọng."

"Tình cảm của hai người thật là tốt nha", người kia phi thường hâm mộ mà nhìn hai người Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu.

"Cám ơn", Ninh Hữu cười.

"Đúng rồi, anh có máy liên lạc đó không?", Ninh Hữu nói tiếp, "Tôi muốn mượn dùng một chút."

"Có có có", người nọ tháo máy liên lạc trên cổ tay mình xuống, ân cần đưa qua cho Ninh Hữu, vui rạo rực nói, "Có thể để ngài mượn là phúc kh của tôi."

Chờ sau này hắn trở về nhất định phải mua một cái máy liên lạc mới mới được, hảo hảo bảo tồn cái máy này, đây chính là thứ anh hùng của đế quốc đã từng dùng qua đó! Đám nhân viên tạp vụ kia cứ luôn đá xoáy hắn, lần này nhất định phải hảo hảo khoe khoang một lần mới được!

Ninh Hữu tiếp nhận, hít sâu một hơi, gọi vào số liên lạc của Thạch Bằng.

Thời điểm chờ chuyển cuộc không khỏi có chút khẩn trương.

————

"A Mạn, đừng khóc nữa", Thạch Bằng kéo Lương Mạn khóc đã lâu vào trong lòng mình, "Tiểu Hữu hy sinh vì đế quốc, nó sẽ cảm thấy rất quang vinh."


"Chỉ là em không muốn nó quang vinh như vậy đâu", giọng của Lương Mạn khàn khàn, "Đó là con của em, một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sao có thể cứ như vậy liền không còn nữa chứ? Nó đi đến nơi này của chúng ta còn chưa được bao lâu, vẫn còn chưa được nhìn kỹ thế giới này của chúng ta đâu."

"Thậm chí......", Lương Mạn nghẹn ngào, vuốt ảnh chụp của Ninh Hữu bi tâm nói, "Thậm chí ngay cả di thể của nó cũng không có nữa là."

"Vụ nổ kịch liệt như vậy, anh nói Tiểu Hữu nó sẽ đau biết bao nhiêu đây......", trong lòng Lương Mạn phảng phất như bị chọc ra một lỗ to, ào ạt đổ máu, khó chịu không cách nào kềm chế được.

Thạch Bằng yên lặng mà lau nước mắt đã tuôn trào ra.

Đã hơn ba tháng, bọn họ vẫn luôn sinh hoạt trong bi thống, thời điểm làm việc không cảm thấy gì, nhưng là chỉ cần rảnh rỗi một chút, bọn họ liền nhịn không được mà nghĩ đến Tiểu Hữu. Bộ dáng Tiểu Hữu cười vui vẻ trước kia phảng phất như vẫn còn ở trước mắt bọn họ, sao có thể lại chỉ trong một chớp mắt liền không còn nữa chứ......

Khác với Lương Mạn, Thạch Bằng tuy rằng cũng khó chịu tới cực điểm, nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài được, hắn là trụ cột trong nhà, nếu như hắn cũng bộc lộ ra bi thương của mình, vậy A Mạn lại nên làm thế nào đây.

"Không tìm được Tiểu Hữu cũng là chuyện tốt", Thạch Bằng dùng khả năng mà ngay chính bản thân hắn cũng không có cách nào tin tưởng được an ủi Lương Mạn, "Lỡ như Tiểu Hữu chỉ là mất tích thôi thì sao, có lẽ nó chỉ là bị trọng thương, tạm thời không có cách nào trở về mà thôi."

Trong lòng Lương Mạn có một tia hy vọng xa vời, "Anh nói khả năng không?"

Thạch Bằng kéo kéo miệng mình, "Có khả năng, sao có thể không có khả năng được chứ, Kỳ thượng tướng không phải cũng đã nói Tiểu Hữu căn bản là không có việc gì rồi sao?"

"...... Nhưng là ngay cả anh ta cũng mất tích rồi", Lương Mạn cảm thấy ông trời thật bất công, vì sao lại để cho Tiểu Hữu cùng Kỳ thượng tướng liên tiếp biến mất cơ chứ, rõ ràng là người tốt như vậy. Vì cái gì những tên ác nhân kia lại không gặp trừng phạt, cố tình lại muốn cho những người tốt phải gặp thống khổ đây!

"Đô ——", máy liên lạc vang lên.

Thạch Bằng lau khô nước mắt nơi khóe mắt, điều chỉnh biểu tình của mình một chút, chuyển thông điện thoại.

"Xin chào, xin hỏi ngài là ——", Thạch Bằng bỗng dưng ngây ngẩn cả người, "...... Tiểu Hữu?!"

Người hiện lên trong màn hình kia bất thình lình lại chính là đứa nhỏ mà bọn họ tưởng niệm đã lâu, vẫn như cũ là bộ dáng của ba tháng trước, phảng phất như chỉ là ảo giác của bọn họ.

Thạch Bằng nhịn không được mà dùng sức nhắm mắt, đến lúc lại mở ra, bộ dáng sinh động kia của Ninh Hữu vẫn một chút cũng không thay đổi.

Là Tiểu Hữu! Đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận đáng yêu kia của bọn họ đã trở lại!


Thạch Bằng mừng như điên, "A Mạn, mau đến đây xem! Tiểu Hữu! Tiểu Hữu đã trở lại rồi!"

Lương Mạn lại chỉ cười khổ một chút, "Không cần an ủi em, em biết rõ......"

"Không phải! A Mạn, anh không phải đang nói giỡn, anh nói thật sự đó!", Thạch Bằng trực tiếp tiến đến trước mặt cô, đưa máy liên lạc qua, "Mau xem! Đây có phải là Tiểu Hữu không!"

Lương Mạn cho rằng Thạch Bằng chỉ là đang nói giỡn, cho nên cũng liền tùy ý mà nhìn thoáng qua, mà một cái liếc mắt này lại làm cho cô ngây ngẩn cả người, nhịn không được mà mở to hai mắt.

Ninh Hữu nhìn cha mẹ trong máy liên lạc phảng phất như đã già nua đi mười mấy tuổi, đôi mắt chua xót, cố nén mới khống chế được bản thân không chảy nước mắt xuống.

"Ba, mẹ!", Ninh Hữu dùng hết sức lực toàn thân hô.

"Tiểu Hữu......", Lương Mạn run rẩy vuốt ve Ninh Hữu trên màn hình, "Con là Tiểu Hữu sao?"

Cái mũi Ninh Hữu đột nhiên đau xót, thanh âm nghẹn ngào trả lời, "Con là Tiểu Hữu, ba mẹ, con đã trở về rồi."

"Con thằng nhóc bất hiếu này!", Lương Mạn đột nhiên khóc rống lên, "Sao con có thể vô thanh vô tức mà biến mất như vậy được chứ! Con có biết chúng ta thương tâm bao nhiêu không hả?!"

"Mẹ ——", Ninh Hữu cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được, hốc mắt thoáng chốc đỏ hoe, "Tiểu Hữu biết sai rồi."

"Con đang ở nơi nào?", Bởi vì kích động, thanh âm Thạch Bằng có chút phát run, "Chúng ta đi tìm con."

Lương Mạn nghe được cũng vội vàng nhìn qua.

"Ba", Ninh Hữu hốc mắt đỏ hoe nói, "Hiện tại con đang ở trên trên tinh Hòa Tân, con lập tức về nhà ngay, hai người chờ con."

"Được được được!", Thạch Bằng không ngừng gật đầu, hiển nhiên là đã kích động đến không biết nên làm cái gì mới tốt, "Trở về là tốt rồi!"

"Hiện tại con thế nào rồi, trên người có phải còn có thương tích gì không?", Lương Mạn lại vừa lo lắng lại khẩn trương, "Mau cho mẹ nhìn xem, nghiêm trọng không?"


"Mẹ, trên người con không có thương tổn gì, hiện tại trạng thái đặc biệt tốt", Ninh Hữu trả lời, vì sợ Lương Mạn không tin còn chuyên môn để cho Kỳ Tĩnh cầm máy liên lạc quay về phía cậu, còn bản thân thì xoay một vòng.

Mắt thấy nước mắt lại sắp khống chế không được mà rơi xuống, Lương Mạn nhanh chóng gật đầu, nức nở nói, "Tốt, không có việc gì thì tốt."

"Trong khoảng thời gian này con đã đi đâu vậy, ba mẹ còn tưởng rằng......", Thạch Bằng run rẩy nói, "Ba mẹ còn tưởng rằng con đã chết rồi. Còn có Kỳ thượng tướng nữa, con biết anh ta ở nơi nào không? Khoảng thời gian trước anh ta cũng ——"

Lương Mạn khẩn trương nhéo cánh tay hắn một chút, đánh gãy lời hắn.

Thạch Bằng cũng kịp phản ứng lại, ngừng ở đó không biết nên tiếp tục như thế nào.

Ninh Hữu mang theo nước mắt nở nụ cười, ồm ồm nói, "Ba mẹ, Kỳ Tĩnh hiện đang ở cùng con nè."

Ninh Hữu tiếp nhận máy liên lạc trong tay Kỳ Tĩnh, sau đó kéo Kỳ Tĩnh đến trước máy liên lạc, "Ba xem anh ấy đi, vẫn tốt nha."

Kỳ Tĩnh lễ phép gật gật đầu với Thạch Bằng cùng Lương Mạn, mỉm cười nói, "Ba, mẹ!"

Kỳ Tĩnh thay đổi xưng hô đả kích tới vợ chồng Lương Mạn thậm chí còn vượt xa cả khi anh xuất hiện bên cạnh Ninh Hữu.

Vợ chồng hai người ngơ ngác nói, "Tốt, hai người không có việc gì là tốt rồi."

"Chúng con sẽ lập tức về ngay", Kỳ Tĩnh nói, "Ba mẹ chờ chúng con trở về là được rồi."

"Được", vợ chồng hai người lại lần nữa ngơ ngác đáp.

Ngay sau đó Kỳ Tĩnh liền chào hỏi rồi cắt đứt máy liên lạc.

Lương Mạn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, nhìn về phía Thạch Bằng, không xác định hỏi, "Trong tay bọn nó giống như là còn ôm hai đứa trẻ con thì phải?"

Thạch Bằng gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, "Anh hình như cũng thấy, chẳng qua kia hẳn là không phải trẻ con đâu, có thể là trong lúc nhất thời chúng ta nhìn lầm thôi."

Lương Mạn tán đồng gật đầu, "Chắc vậy nhỉ."

————

"Lần này thật là cám ơn anh", Kỳ Tĩnh trả lại máy liên lạc.

"Ngài quá khách khí rồi, có thể gặp được ngài là vinh hạnh của tôi, những người khác cầu còn cầu không được đâu!", Người nọ vui rạo rực đáp.


"Còn có một việc phải phiền toái anh một chút", Ninh Hữu nói.

"Rất vui lòng!", Người nọ rất là cao hứng.

Ninh Hữu dò hỏi một chút nhà của bọn họ phải đi như thế nào, người nọ lại có chút chần chờ.

"Làm sao vậy?"

"Địa phương đó thì tôi biết, chỉ là cách nơi này thật sự là xa quá, nếu muốn tới đó hẳn chỉ có thể đi mượn một chiếc xe không quỹ rồi", người nọ nói.

"Không có việc gì, anh chỉ cần nói vị trí là được."

"Phải rồi, lão đại của chúng tôi cũng có một chiếc xe không quỹ", người nọ cao hứng nói, "Hai người các vị là anh hùng trong cảm nghĩ của chúng tôi, nếu như hắn nhìn thấy hai người, khẳng định là sẽ đặc biệt nguyện ý đưa hai người qua đấy."

Kỳ Tĩnh không tỏ ý kiến, chỉ bảo hắn chỉ ra phương hướng.

Người nọ nói phương hướng cụ thể ra cho bọn họ.

Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh nói cảm ơn xong liền chuẩn bị rời đi.

"Hai người không trở về cùng tôi sao? Lão đại chúng tôi có xe không quỹ đó."

Ninh Hữu cảm ơn, rồi lại cự tuyệt, hai người đi về phương hướng mà hắn chỉ.

Người nọ cảm thấy kỳ quái, lại không ngờ thấy được một cảnh tượng làm hắn kinh ngạc phi thường. Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh vốn dĩ còn đang ở trước mắt hắn, chỉ là trong một giây thôi đã lập tức biến mất cơ hồ là không thấy được bóng dáng nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai điểm nhỏ.

Người nọ không dám tin tưởng xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm nói, "...... Sao có thể? Mình sẽ không phải thật sự nằm mơ đấy chứ......"

————

"Thế giới này của chúng ta vốn dĩ đã rất ít linh khí, gần như là bằng không, chỗ nhà của em cũng càng là một tia linh khí cũng không tìm thấy được", một bên vội vàng lên đường, Ninh Hữu còn một bên nói.

"Xác thật", Kỳ Tĩnh gật đầu, nhíu mày, "Sợ là về sau chúng ta phải dùng tiết kiệm một chút thôi, nếu không tiêu hao quá độ rồi lại không có cách nào bổ sung được, tu vi sẽ lùi lại rất nhanh."

"Đúng", Ninh Hữu tán đồng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, "Em nghĩ tới một chỗ, nơi đó hẳn là có linh khí có thể bổ sung!"

hỏi3_7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui