Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng

Anh không biết mình đã ăn vụng đồ ngọt ở đâu, có lẽ là vị ngọt của nước uống ban nãy vẫn chưa tan hết.

Vị trái cây chua chua ngọt ngọt ẩn giấu bên dưới khóe môi nóng rực dường như đã được lên kế hoạch từ lâu, chỉ vừa rục rịch là đã trực tiếp hôn lên.

Không muốn nghe thêm một câu nào nữa.

Quý Hạ ngây ngốc.

Đôi mắt cô trợn tròn ra, nhìn khuôn mặt tinh tế lãnh đạm kia đang cách mình một khoảng rất gần.

Hàng mi của anh rủ xuống che khuất một nửa đôi con người màu hổ phách trong suốt, phát ra những tia sáng ngầm vừa thuần khiết vừa trong trẻo.

Động tác của anh quả thật cũng rất kỳ lạ. Sau khi hôn lên môi cô rồi phải dừng lại mấy giây anh mới biết tiếp theo mình phải làm gì, thế là anh bắt đầu vươn lưỡi thăm dò.

Đôi môi hơi ngứa ngáy.

Quý Hạ hốt hoảng đột nhiên giật lùi về phía sau, đẩy "con mèo nhỏ" nhà mình ra.

Mặc dù đã đẩy anh ra rồi, nhưng trên môi cô dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm nóng cùng với hương vị trái cây chua ngọt kia.

Đây, đây là...

Đây là một nụ hôn nhẹ hay vẫn tính là bị mèo liếm nhỉ?

Trong mắt Quý Hạ tràn ngập khiếp sợ, theo bản năng cô vội vàng đưa tay lên che miệng lại.

Vân Bạch nhìn thấy động tác này của Quý Hạ thì khóe môi hơi giật giật, anh cúi đầu xuống, đôi tai mèo nhỏ cũng run lên theo. Có lẽ là do có chút khẩn trương nên anh ngồi sụp xuống, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy được.

"Chị ghét em rồi sao...?"

"Không có, chị không ghét em."

Quý Hạ vô thức trả lời anh.

Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của mèo con.


Sau đó chỉ nhìn thấy đôi tai của mèo con lắc lư, nghiêng đầu tròn mắt nhìn cô.

Vậy thì phải là ---- Thích rồi?

Khóe miệng của anh cong cong.

Quý Hạ:...

Dù nói như thế nào thì cô cũng có cảm giác rất kỳ quái.

Nhưng mà___

"Em có biết làm vậy là có ý gì không? Mèo với người không giống nhau đâu."

Đối với loài mèo mà nói, hôn nhẹ, liếm liếm có thể là bạn tốt hoặc là nhận anh em, nhưng đối với con người mà nói, hành động này không tránh khỏi có điểm kích thích.

Đặc biệt lại là một anh chàng tai mèo đẹp trai thế này, đi tới hôn cô mà không hề báo trước một tiếng.

"Có chỗ nào không giống đâu chị"

Vân Bạch bước tới gần cầm lấy cổ tay trắng nõn của Quý Hạ, đôi mắt xinh đẹp, trong suốt, không nhiễm chút dục vọng nào.

Khuôn mặt anh lại kề sát, cánh môi lần nữa áp lên môi cô rồi lại cọ cọ vào cổ cô.

"Đây chính là thích."

Sau đó anh lại cọ mặt mình lên gương mặt sững sờ của Quý Hạ.

"Thích Hạ Hạ."

Nói trắng ra thì chính là____

"Muốn cùng với Hạ Hạ sinh mèo con."


Đương nhiên bây giờ nói chuyện đó vẫn còn quá sớm.

Vân Bạch chớp chớp mắt, sau khi nói ra lời này thì anh chậm rãi cúi đầu xuống. Trên gương mặt lạnh lẽo trắng trẻo kia thế mà lại hiện lên ánh hồng, trên đôi tai mèo lấp ló kia cũng nhìn ra được màu đỏ, xem ra là anh đang thẹn thùng rồi.

Quý Hạ:...

Quý Hạ như muốn phát điên.

Không, không phải chứ, anh nói thích cô đã muốn chịu không nổi rồi, lại còn muốn sinh mèo con???

"Người mẹ già" trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được vấn đề này, không phải chỉ là một con mèo nhỏ thôi hay sao?? Thế này cũng quá hoang đường rồi.

Hơn nữa người đùa giỡn lưu manh là anh cơ mà? Mặt cô còn chưa đỏ thì anh đỏ mặt cái gì chứ?

Trong chốc lát, Quý Hạ không biết phải phản ứng như thế nào.

Cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn con mèo nhỏ ở trước mặt mình.

"Em vừa mới nói...mèo con?"

Hàng mi rậm rạp che khuất đôi mắt mèo màu hổ phách. Anh vừa mặc vào quần áo nhìn đơn giản nhưng đắt tiền mà cô đưa cho, vừa gật đầu. Có vẻ anh sợ tâm lý của Quý Hạ còn vướng mắc nên ngẩng đầu lên thành thật nói với cô:

"Cỏ thể mà, yêu quái có thể cưới người được."

Anh không phải là một con mèo bình thường, trước hết anh đã cho Quý Hạ biết điều này.

"Hạ Hạ thích em nên em mới nói vậy."

Anh còn nắm tay Quý Hạ kéo qua, kề sát thân mình với cô, dáng vẻ ngoan ngoãn, vô hại: "Hạ Hạ không cần lo lắng, em sẽ không quấy rầy Hạ Hạ đâu. Nếu như chị thật sự không thích thì có thể đuổi em đi...Nhưng mà có thể chờ qua mùa đông rồi mới đuổi có được không? Mùa đông ở bên ngoài thật sự rất lạnh đó."

Không biết là anh đã nghĩ tới chuyện gì nữa mà tại mèo lại bắt đầu run run, có vẻ hơi hoảng sợ.

Quý Hạ lại bị bộ dạng đáng thương đó hạ gục lần nữa. Cô phải đưa một tay lên để che mặt mình lại, dời tầm mắt sang chỗ khác mới có thể đảm bảo bản thân không sụp đổ.


"Em chỉ cần một cái ổ mèo con thôi...Không cần phải lớn quá đâu, em ăn cũng ít lắm, ban ngày em cũng có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền ăn cơm. Đừng đuổi em đi có được không chị?"

Như này thì ai mà chịu cho nổi cơ chứ?

Quý Hạ khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói với anh: "Không đuổi em đi, nhưng từ nay về sau không được tùy tiện hôn chị nữa. Tạm thời chị còn chưa có ý định này."

"Tùy tiện là gì vậy chị?"

Vân Bạch thắc mắc.

"Chính là làm nhưng không được sự đồng ý của chị."

"Em hiểu rồi."

Anh ngoan ngoãn đáp.

Sau này muốn nhõng nhẽo thì hỏi một câu là được rồi, cũng không phiền phức mấy.

"Cũng không được tùy tiện nói mấy chuyện này..."

"Được mà Hạ Hạ, em sẽ ngoan mà."

Nói thật, nhìn thấy đối phương ở trước mặt bày ra dáng vẻ thành thật như thế này Quý Hạ cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, cô chỉ có thể tiếp tục ho khan thêm lần nữa.

"Tốt lắm, vậy giờ em ra sắp xếp lại quần áo rồi xem TV đi, cho em sắp xếp lại phòng cho khách để còn có chỗ ngủ...Không được cụp tai nữa, không được nhõng nhẽo nữa!"

"...Ơ." Mèo con giơ tay sờ lên tai mình, giọng điệu lại càng tủi thân hơn: "Em không muốn nhõng nhẽo đâu mà, chỉ tại em không khống chế được...Cái tai này, chị không đuổi đi là tốt lắm rồi."

Quý Hạ:...

Không được, không được rồi, không thể lại bị anh làm nũng đến mềm lòng nữa.

Phải chẳng do anh là mèo, chứ không thì một nam nhi sao lại có thể làm nũng đến như vậy được?

"Em sắp xếp đồ đạc đi, chị vào phòng sách dọn dẹp vài món đồ đã, có việc gì cứ gọi chị một tiếng là được."

Quý Hạ cố gắng dời tầm nhìn của mình đi chỗ khác, sau khi vào trong phòng sách, ngồi xuống ghế thì cô nghe được âm thanh dọn dẹp ở bên ngoài.

Quý Hạ đưa hai bàn tay lên, ra sức vỗ vỗ vào má mình.


Tuy không thể nhìn ra, nhưng hai gò má đã của cô đã nóng lắm rồi.

Bàn tay của cô lại không tự chủ được mà chạm vào khóe môi.

Mặc dù...Nhan sắc của anh rất đẹp, anh cũng rất thích cô, nhưng bất kể là xét theo góc độ nào thì hôm nay xem như là ngày đầu tiên hai người chính thức quen nhau mà đã nói chuyện sinh con thì có sớm quá không chứ?!

Còn có, rõ ràng là được cô nuôi thành một chú mèo bụ bẫm nhưng sao dáng người lại đẹp như thế...

Quý Hạ vuốt ve đầu ngón tay một chút rồi bất ngờ phản ứng lại.

Không được, không được, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, Quý Hạ, mày đừng nghĩ nữa, tỉnh táo lại mau!!!

* * *

Ở bên ngoài, sau khi đem đồ đạc vào phòng dành cho khách, anh nhìn thấy trong tủ quần của Quý Hạ có quần áo của mình. Vân Bạch mím nhẹ môi nhưng không lấy quần áo về mà lại lấy ra một chiếc điện thoại trong góc ra, cho vào trong túi áo rồi quay lại phòng khách.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại dừng lại trên khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của chàng trai trẻ. Anh cụp mắt, tai mèo cũng cụp về phía trước, tìm thấy tên một người cần liên lạc. Toàn thân anh toát ra sự lạnh lùng, hờ hững, không nhìn thấy được chút ý tứ làm nũng nào.

"Lộ tẩy rồi, cũng hôn luôn rồi, nhưng mà cô ấy không muốn anh. Là do dáng vẻ của anh khó coi hay sao?"

Đáy mắt hiện rõ sự ấm ức rất sâu đậm.

Đối phương:????

"Anh à, anh trai của tôi ơi, nhan sắc của anh mà còn khó coi thì những tiểu yêu khác làm sao mà sống nổi đây?? Hôn rồi? Anh hôn kiểu gì thế? Anh đừng có học trò đánh úp của của bọn chó kia, anh là mèo mà, anh phải biết cách làm nũng. Anh phải câu hồn người ta giống như một tiểu yêu ấy, làm cho người ta muốn có mà không được, tốt nhất là khiến cho người ta phải chủ động hôn anh kìa."

Vân Bạch:...

Bọn chó?

Hành động vừa rồi của anh là của loài chó à?

Anh đây mới không thèm nhận đâu.

Nhưng cuối cùng đầu ngón tay anh cũng nhúc nhích.

"Anh không nhịn được."

Anh không thể câu người nửa đường, không thể không hôn cô được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận