Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa


Thẩm Miên ngồi trên ghế, quay đầu.

Dung Duyệt đứng ở phía sau, cách lưng ghế, cúi người hôn anh.
Sau lưng bọn họ có một bức tranh tường, con thỏ đeo đồng hồ quả quýt đang đi giữa bụi hoa, một đóa hồng đáp xuống trước mặt nó.
Thỏ hôn hoa hồng, còn em hôn anh.
Khi Dung Duyệt rời khỏi miệng Thẩm Miên, hắn không lập tức tách ra mà dừng lại
Ngay trước mặt anh.
Thẩm Miên kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt anh chỉ có khuôn mặt của Dung Duyệt, đầu óc trống rỗng.
Dung Duyệt cong môi, trong con ngươi đen láy bắt đầu nở rộ những bông hoa rực rỡ.
“Có người nhìn thấy mất.” Tay phải của Thẩm Miên che miệng.
“Ai nhìn?” Dung Duyệt thản nhiên hỏi.
Hiện tại Thẩm Miên không quay được đầu, đương nhiên cũng không biết có ai đang nhìn mình.

Anh chỉ nhìn Dung Duyệt, trái tim đập rộn ràng.

“Em chạy đến đây từ lúc nào sao anh không biết?”
Dung Duyệt vẫn tựa vào ghế, tươi cười nói: “Vào lúc anh không phát hiện.”
Nói cũng như không.
Dung Duyệt nhìn chai nước trong tay anh, tự nhiên tiếp lời Thẩm Miên: “Anh mua nước à?”
“Ban nãy Hạ Phẩm khó chịu nên anh mua, em khát sao?”
Dung Duyệt đáp: “Em uống anh là được.”
Thẩm Miên tiện tay đưa nước cho hắn, Dung Duyệt nhận bình nước.

Tay hắn chưa hoàn toàn cầm chắc.

Giây phút Thẩm Miên định buông ra thì phát hiện bình nước có nguy cơ rơi xuống đất, anh chỉ có thể nắm một đầu chai nước, còn Dung Duyệt cầm đầu bên kia, hơi kéo về phía mình.

Người Thẩm Miên bất giác nghiêng về phía hắn.
“Ha.” Dung Duyệt cười.
Thẩm Miên bất đắc dĩ thở dài.
Dung Duyệt mở nắp chai, ngẩng đầu uống nước.
Thẩm Miên nhìn nước khoáng lưu động trong chai nhựa trong suốt, chảy xuống cổ Dung Duyệt.

Môi hơi khô, anh bất giác liếm môi một cái.
“Hai chúng ta đi đâu đó một lúc đi.” Dung Duyệt trả lại nước cho anh.
Vì khát nước, Thẩm Miên cũng mở nắp, uống một ngụm lớn.

Vì uống nước, anh không thể trả lời câu hỏi của Dung Duyệt.
Dung Duyệt chống cằm nhìn anh, cười nói: “Hôn gián tiếp.”
“Phụt.” Thẩm Miên sặc nước.
Dung Duyệt hoảng sợ, lập tức rút khăn giấy trong tay, lau miệng cho anh.

“Sao anh chẳng biết đùa gì hết vậy?”
“Em ấy, biết rõ anh không biết đùa sao cứ nói mấy câu đó trêu chọc anh.” Thẩm Miên dùng khăn giấy che miệng, mặt mũi đỏ bừng.

Anh muốn phủ nhận người lúng túng vì dăm ba câu nói của Dung Duyệt là mình, dù thế nào cũng sắp ba mươi tuổi đầu, sao còn để người ta đùa bỡn như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Dung Duyệt lấy kính của anh, dùng cổ tay áo lau lau.

“Trả cho anh.”
Thẩm Miên vội vàng đeo kính.
“Ban nãy em nói cái gì?” Vì quá đỗi kích động, Thẩm Miên quên sạch lời Dung Duyệt vừa nói.
Dung Duyệt vươn tay, lau sạch giọt nước dính bên má anh.

“Em nói chúng ta đi dạo một lúc đi!”
“Bọn họ thì sao?” Bọn họ anh nhắc đến đương nhiên là Hạ Phẩm và Hạ Trăn.
“Hai người đó chơi với nhau, nếu cần sẽ liên lạc với em.” Nhìn vẻ mặt hờ hững của Thẩm Miên, hắn tiếp tục đùa bỡn: “Anh đừng nhàm chán như vậy được không, cứ phải cắm trước mặt hai chị em nhà người ta cản trở bọn họ bồi dưỡng tình cảm.”
“Tình cảm của hai chị em bọn họ đã tốt thế rồi còn cần bồi dưỡng sao? Hơn nữa, anh đâu có xen giữa hai người họ, rõ ràng là bọn họ xen giữa hai chúng ta.”
Dung Duyệt bật cười, vươn tay về phía anh.

“Cho nên thời cơ đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Miên bất đắc dĩ nắm tay hắn.
Hai người đàn ông cao 1m8 cùng nhau đi dạo trong công viên, người cao hơn dắt tay người thấp hơn.
Nếu hai người đó không phải bọn họ, Thẩm Miên còn tưởng đây là chương trình đùa chút thôi.

Dung Duyệt cùng anh đi giữa đoàn người đông như trẩy hội, ngoài việc cảm thấy mỹ mãn, hắn không có quá nhiều suy nghĩ khác.
Nhắc đến chương trình, Thẩm Miên nhớ tới chuyện Dung Duyệt đã gây náo loạn thế giới mạng sau khi xuất hiện trên tivi.

“Dạo này ở đài truyền hình em có bị ai bám theo, hay chụp hình không?” 
Dung Duyệt thành thật: “Không chỉ dạo này, từ trước tới nay luôn có người bám theo em, chụp hình em.”
Thẩm Miên nghe vậy, nhếch mép một cách cứng đờ: “Em nổi tiếng thật đấy.”
Dung Duyệt khó hiểu: “Sao em lại nổi nhỉ?”
Lúc này, phía trước đột nhiên có người quay đầu, đi ngược dòng người.

Lúc gã sắp đụng phải cánh tay Dung Duyệt, Thẩm Miên kéo mạnh hắn về phía mình.

Dung Duyệt cứ thế dựa vào người anh.

“Em hỏi câu đó không cảm thấy ngu ngốc hả? Dung Duyệt.” Thẩm Miên bất mãn.
“Vì sao?” Dung Duyệt nghĩ trăm lần cũng không ra.
Thẩm Miên thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

“Vì em đẹp.”
“Đẹp cỡ nào?” Hắn tiếp tục hỏi.
Thẩm Miên còn lâu mới mắc mưu.

“Không cho em biết.”
Bọn họ đi tới một nơi khá trống trải, Dung Duyệt kéo hai tay Thẩm Miên, xoay lưng về hướng anh đi.

“Anh chăm chú nhìn em.”
Thẩm Miên dừng bước, nghe lời nhìn hắn chăm chú.
Dung Duyệt tập trung nhìn sâu vào mắt anh.
Thẩm Miên luôn cảm thấy khi Dung Duyệt nghiêm túc có vẻ đẹp xa rời tục thế.

Anh không nhịn được tới gần Dung Duyệt thêm một chút, Dung Duyệt cất vào trong mắt anh, tỏa sáng lấp lánh.
Dung Duyệt nhìn xong: “Ừm, đúng là rất đẹp.” Hắn đã hiểu vì sao, tiếp tục kéo Thẩm Miên về phía trước.
Thẩm Miên: “…” Lúc này, anh mới nhận ra Dung Duyệt nhìn vào mắt mình để quan sát chính hắn, thực sự khiến người ta tâm tư rối bời.

“Em thay đổi rồi, hồi xưa em đâu có tự luyến như vậy, rõ ràng hồi đó em đẹp mà không biết mình đẹp.”
Dung Duyệt cười thành tiếng: “Dù em không có mắt thẩm mỹ, nhưng không thể không có ý thức.”
“Sao em lại không có mắt thẩm mỹ?” Thẩm Miên nói: “Em chọn anh, chứng tỏ em cũng rất có thẩm mỹ.”
Dung Duyệt suy nghĩ một lúc, Thẩm Miên đang gián tiếp tự mình khen mình ha.

Quá vô sỉ.
Bọn họ đi ngang qua một xe kẹo bông gòn, Dung Duyệt nhìn một cái, sau đó chỉ vào xe kẹo nói: “Anh Thẩm, em muốn ăn cái này.”
Thẩm Miên rút tiền, quan sát hàng kẹo.

“Em thích màu gì?”
“Màu gì cũng được.” Hắn không có quá nhiều yêu cầu đối với màu sắc.
“Cho cậu ấy một que màu hồng.” Thẩm Miên nói với chủ xe.
Chủ xe cười toe toét rồi bắt đầu làm việc, đánh ra một que kẹo cực kỳ lớn.

“Người anh em, em trai cậu đẹp trai thật đấy.” Chủ xe không nhịn được khen một câu.
Thẩm Miên nhận que kẹo bông gòn, đưa cho Dung Duyệt.

“Em trai ngốc, ăn đi.”
Dung Duyệt không để ý đến cách anh gọi mình, nhận lấy que kẹo, cắn một miếng.
Thẩm Miên nhìn hắn, nhíu mày: “Không cảm nhận được vị gì cũng muốn ăn à?”
Dung Duyệt liếc anh một cái, không trả lời.
“Khi nào chúng ta lại đến bác sĩ đi! Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.”
Dung Duyệt một tay cầm kẹo bông gòn, tay kia dắt tay anh.

“Anh biết em bị bệnh gì không?”
Thẩm Miên ấp a ấp úng: “Hoang tưởng…” Và các loại bệnh khác.
“Anh biết mà vẫn dám ở bên em?” Dung Duyệt ngẩng đầu cười.
Thẩm Miên lí nhí: “Đâu có sao.

Anh chẳng thấy em bệnh chỗ nào, chỉ thấy rất tốt.”

Dung Duyệt cúi đầu gặm kẹo bông gòn.
Hắn không muốn nói tiếp, Thẩm Miên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Nhưng anh biết một ngày nào đó mình quả thực phải tìm thời gian nói chuyện thẳng thắn với Dung Duyệt.
Vứt bỏ tất cả, hai người chơi trong công viên.

Không còn Hạ Trăn, bọn họ chạy thẳng đến tàu lượn siêu tốc.

Thẩm Miên rất ít khi chơi những trò này, khi tàu xuất phát, anh hỏi Dung Duyệt: “Nếu dây an toàn bị tuột ra, anh rơi xuống thì làm sao bây giờ?”
Dung Duyệt gật đầu hết sức nghiêm túc: “Em sẽ cởi dây an toàn, rơi xuống cùng anh.”
“Đừng nói vậy.” Quá đáng sợ.

“Như kiểu nó sẽ xảy ra thật ấy.”
Đoàn tàu khởi động, Thẩm Miên nhìn thẳng về phía trước.
May là dây an toàn không có bất cứ vấn đề gì, bọn họ hạ cánh an toàn.
Qua mấy trò mạo hiểm, Thẩm Miên rốt cuộc cũng mê độ cao.

Anh còn cùng Dung Duyệt lên vòng đu quay khổng lồ, đáng tiếc là đu quay thật sự rất nhàm chán.

Vòng đu quay mới xoay được một phần tư, Thẩm Miên đã muốn xuống.
Lúc anh không có việc gì làm, thùng xe đột nhiên lắc mạnh khiến anh giật mình.

Quả nhiên người làm ra chuyện này là Dung Duyệt, hắn đứng dậy từ vị trí đối diện rồi đi về phía anh.

Trong chớp mắt, thùng xe mất đi sự cân bằng, lập tức đung đưa.

Không hề có dự báo trước, Thẩm Miên hoảng hồn.
“Này!”
Dung Duyệt đi đến bên cạnh anh.
Lúc hắn ngồi xuống không động đậy, thùng xe đã vững vàng trở lại.
Ban nãy Thẩm Miên giật mình nắm chặt tay cầm.
Dung Duyệt đỡ lấy ngực anh, định hôn anh.
Xui xẻo thay, thùng xe lúc này lại đung đưa, Dung Duyệt bị lực tác động ngả về phía sau.
Thẩm Miên tức khắc ôm eo hắn, kéo hắn trở về.
Dung Duyệt nhân cơ hội ghé mặt tới, hôn lên khóe miệng Thẩm Miên một cách chuẩn xác.
“Em làm gì vậy?” Thẩm Miên bối rối trước nụ hôn bất ngờ của hắn.
“Em thấy anh sợ nên muốn an ủi anh một chút.” Dung Duyệt trịnh trọng trả lời: “Nhìn anh ngồi đối diện, vẻ mặt luống cuống.”
“Nếu anh sợ chỗ này thì đều do thằng nhóc xấu xa em gây ra.” Thẩm Miên nói sự thật với hắn.
Dung Duyệt vẫn không tin, Thẩm Miên bị vẻ mặt của hắn chọc giận.
Lúc bọn họ đi xuống vòng quay, Dung Duyệt nhận được tin nhắn của Hạ Phẩm, bốn người gặp nhau ở cổng, ăn xong bữa tối thì ai về nhà nấy.

Thẩm Miên là người trả tiền, trong lúc chờ anh, Dung Duyệt liên tục nhìn vào chiếc bình trong ngăn tủ bên cạnh.
Từng chiếc bình trong suốt chứa đủ loại kẹo sặc sỡ sắc màu.

Ánh đèn rực rỡ trong nhà hàng chiếu xuống khiến thân bình phát ra ánh sáng lung linh.
“Đi thôi” Thẩm Miên gọi Dung Duyệt.
“Vâng.”
Nhân viên tạp vụ bên cạnh thấy hắn định đi, lập tức lấy một bình kẹo cho Dung Duyệt.

“Cảm ơn quý khách, chúc quý khách thượng lộ bình an.”
Dung Duyệt ngơ ngác nhận lấy.

“Cái này cho tôi à?”
“Đúng vậy.

Vốn dĩ kẹo của chúng tôi dùng để tặng khách hàng.

Nếu quý khách hứng thú với nó như vậy xin hãy nhận lấy.”
Dung Duyệt không muốn ăn, chỉ là hắn có thói quen nhìn chằm chằm vào thứ gì đó để nghiên cứu.
Hắn cảm ơn nhân viên tạp vụ, ôm kẹo rời đi.

Dọc đường, Dung Duyệt mở nắp, đút một viên vào miệng.
Thẩm Miên không biết hắn cảm nhận được vị gì, hay vẫn vô vị như trước đây.
Lúc vào trong xe, Thẩm Miên giúp hắn thắt dây an toàn.

“Ngon không?”
“Em đoán là ngon.” Dung Duyệt có tự tin.

“Nhưng không rõ là vị gì.”
Thẩm Miên nói: “Em cho anh một viên giống của em, anh ăn rồi sẽ cho em biết.”
Dung Duyệt liếc mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

“Anh sẽ gạt em.”
Thẩm Miên cười: “Anh sẽ không.”
Dung Duyệt vươn tay túm lấy cổ áo anh.
Thẩm Miên chung sống với hắn một thời gian cũng xem như biết hắn muốn gì.
Tiếng kẹo bị răng nghiền nát vang lên trong lỗ tai Thẩm Miên, hơi lạnh liên tục rót vào trong xe.

Anh lái xe, nhìn con đường trước mặt.

“Cảm giác là vị vải.” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt trượt khỏi ghế, lộ ra biểu cảm chán ghét.

“Em ghét kẹo vị vải.”
“Vậy quả vải thì sao?” Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt trả lời dứt khoát: “Thích.”
Thẩm Miên lại cắn đôi viên kẹo trong miệng.

“Em thật kì lạ.”
“Em có hơi kì lạ, nhưng vẫn tốt hơn anh một chút.” Dung Duyệt nhoẻn cười nhìn anh.
Thẩm Miên không biết hắn nhận thức điều đó từ đâu ra mà có thể nói vậy.
Buổi tối tắm xong, Thẩm Miên dùng khăn mặt lau tóc đi ra khỏi phòng tắm.

“Sáng sớm mai anh phải đến viện nghiên cứu, chắc hết tuần này là xong rồi… Em đang làm gì vậy?”
Dung Duyệt chỉ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nằm ườn trên ghế sô pha.
Dung Duyệt thấy anh xuất hiện mới chậm rãi ngồi dậy.
“Tuy dạo này tiết trời không lạnh, nhưng mặc vậy sẽ bị cảm đấy.” Thẩm Miên vỗ bụng hắn một cái.
Lúc Thẩm Miên định rời đi, Dung Duyệt níu tay anh.
Thẩm Miên chưa phản ứng kịp đã thấy Dung Duyệt vén áo lên, đặt tay anh lên chiếc bụng ấm áp của hắn.
Dung Duyệt không chịu tập thể dục thể thao, nhưng hắn cũng không phải kiểu nhiều thịt.
Thẩm Miên sờ bụng hắn, đưa ra kết luận: “Thịt trên mặt em đầy hơn.”
“Làm nhé?” Dung Duyệt hỏi.
Thẩm Miên nhìn vẻ mặt đối phương, điệu bộ của Dung Duyệt vẫn lạnh nhạt, nếu Thẩm Miên không nghe rõ lời hắn nói, còn tưởng hắn tham khảo mình vấn đề gì.
“Khụ.” Thẩm Miên ném khăn tắm lên ghế sô pha.

“Về phòng đi.”
“Ôm em.” Dung Duyệt vươn tay về phía anh.
“Lười muốn chết.” Thẩm Miên bế hắn dậy.
Tuy Dung Duyệt không nặng nhưng dáng người rất cao, nhẹ cũng chẳng nhẹ được bao nhiêu.

Lúc Thẩm Miên quăng hắn xuống giường, chính anh cũng ngã theo.

Dung Duyệt nắm chắc thời cơ, ngồi lên lưng Thẩm Miên, khóa hai tay anh ở phía sau.
“Em lại muốn làm gì?” Thẩm Miên bất lực.
Dung Duyệt cúi đầu, ghé bên tai anh thổi gió.

“Em đã nói em có bệnh đúng không, anh nhất định phải chơi với em.”
Thẩm Miên cảm thấy mình đã chơi với hắn quá nhiều rồi.

“Ít nhất cho anh nhìn mặt em được không!”
“Sau khi xong, anh muốn nhìn thế nào cũng được.” Dung Duyệt cắn lên tai Thẩm Miên, đầu lưỡi liếm quanh vành tai anh một vòng.

Khắp giường bừa bộn, dù Thẩm Miên có tắm thêm lần nữa cũng không cách nào tẩy sạch tất cả dấu vết.
Trên cánh tay và đùi anh toàn vết trói, trên cổ cũng bị cắn rất sâu.
“Em thật sự quá tàn nhẫn.” Thẩm Miên ngồi bên giường, đẩy kẻ nào đó đã không còn muốn động đậy.
Dung Duyệt đã mặc quần áo, hắn nằm trên giường, ngắm Thẩm Miên, hoàn toàn không muốn tốn thêm năng lượng.
Thẩm Miên bưng mặt hắn: “Giờ anh có thể hưởng thụ em rồi chứ?”
“Tùy anh!”
Thẩm Miên giữ mặt Dung Duyệt nhấm nháp một hồi, sau đó vén quần áo hắn, sờ từ đỉnh đầu đến mũi chân.
“Anh đúng là tên biến thái.” Dung Duyệt gật đầu ra vẻ nghiêm túc: “Cơ mà em sẽ không ghét bỏ anh.”
Thẩm Miên vuốt ve cổ chân hắn, cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng chỉ có thể buồn cười.

“Dung đại thiếu gia, thực sự cảm ơn em đã tha thứ cho anh.”
Để che đậy dấu vết, ngày hôm sau Thẩm Miên kín cổng cao tường đi làm.


Lúc Dung Duyệt phát sóng trực tiếp cũng không để lộ bất cứ sơ hở nào, nhưng sau khi kết thúc công việc, hắn tháo nơ, xắn cổ tay áo, đồng nghiệp ăn cơm cùng hắn đã lập tức nhận ra sự bất thường.

“Dung Duyệt, đây là dấu hôn à?”
Diệp Kình ở ngay bên cạnh, giật mình ngẩng đầu.
Dung Duyệt sờ lên cổ.
“Ấy, Dung Duyệt có bạn gái hả?” Ai đó hoảng hốt.
Trước khi Dung Duyệt kịp mở miệng, Diệp Kình đã ngắt lời.

“Các cậu đừng lắm chuyện như vậy được không?”
“Chết chết chết, là người trong đài truyền hình chúng ta à?” Có người đẩy Diệp Kình ra.
”Không phải.” Dung Duyệt trả lời.
“Hai người quen nhau từ khi nào thế? Bọn tôi hết cơ hội rồi à!” Cô gái đau đớn kêu lên.
“Chúng tôi là hàng xóm từ nhỏ, hồi trước mới gặp lại nhau.” Hắn cười cười.
“Thật ngưỡng mộ a a a!”
Diệp Kình không ngưỡng mộ, Diệp Kình muốn khóc.

Thằng nhóc này, cậu tuyệt đối đừng có nói quá nhiều, nói sương sương là được rồi.
Dung Duyệt hiển nhiên hiểu chuyện hơn Diệp Kình nghĩ, hắn kết thúc chủ đề rất chừng mực.
Chỉ có một người đàn ông hớn ha hớn hở trêu chọc nói: “Bạn gái của Dung Duyệt chắc hot lắm đây.”
Có thể không hot sao? Ở chỗ nổi bật như thế cắn sâu vậy cơ mà.
“Bạn gái” siêu hot của Dung Duyệt một tuần sau xách quần áo trở về.

Anh vừa nghe điện thoại vừa vào nhà.

“Vâng ạ, vâng ạ.” Điệu bộ của Thẩm Miên ngoan ngoãn hiếm thấy, vừa gật đầu vừa ứng phó với người bên kia điện thoại.
Sau khi anh cúp máy, Dung Duyệt hỏi: “Dì ạ?”
“Ừ, mẹ nói lâu rồi không gặp anh, bảo anh ngày mai về ăn cơm.” Anh liếc mắt nhìn Dung Duyệt.

“Rồi dẫn bạn gái về nhà.”
“Bạn gái” Dung Duyệt tỏ vẻ: “Dẫn em về không tiện lắm nhỉ!”
“Ừm.” Thẩm Miên chột dạ, không dám nhìn hắn.

“Anh không biết mẹ nghĩ thế nào, bà ấy không giống ba anh, anh nhất định phải nắm chắc mới có thể cho mẹ biết.”
Dung Duyệt gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Thẩm Miên đi tới, từ sau lưng ôm lấy hắn.

“Anh xin lỗi.”
Dung Duyệt vỗ vỗ tay anh.

“Không có gì phải xin lỗi.”
Thẩm Miên: “Ừ.”
Dung Duyệt nghĩ đến Thẩm Duệ cực kỳ giống Thẩm Miên: “Anh phải cẩn thận chú mới mới đúng, ba anh có vẻ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
“Lạ thật.” Thẩm Miên buồn bực.

“Ba anh đâu giống người cổ hủ như vậy.”
Đó là vì chú ấy không sợ anh hẹn hò với đàn ông, mà sợ anh hẹn hò với bệnh nhân tâm thần.
Dung Duyệt nuốt lời muốn nói vào bụng.
Ngày hôm sau, Thẩm Miên về nhà từ rất sớm.
Dung Duyệt mở tủ lạnh, Thẩm Miên đã nấu sẵn cơm, hắn chỉ cần đun nóng lại là được.

Ăn cơm xong, Dung Duyệt vô công rồi nghề đi tới đi lui ở trong phòng.
Thật sự quá nhàm chán, Dung Duyệt thay quần áo, quyết định đi siêu thị mua ít đồ.
Trong siêu thị, hàng hóa đầy ắp cả không gian, hắn ngại chen chúc nên đành mua một bao thuốc lá rồi rời đi.
Lúc hắn sắp băng qua đường, đèn giao thông đột ngột thay đổi.

Dung Duyệt đành phải dừng lại trước vạch kẻ trắng.
“Dung Duyệt?”
Hắn chợt nghe thấy ai đó gọi tên mình, vẫn chưa phản ứng kịp.
“Đúng là Dung Duyệt rồi!”
Đổng Dĩ Nhu và Lưu Dư ngồi trên xe, trông thấy hắn.
Dung Duyệt: “…”
Chuyện sau đó, Dung Duyệt chỉ cảm thấy chóng mặt.

Hai người phụ nữ chẳng chịu nghe ai nói, nhét hắn vào ghế sau rồi phóng đi như bay.
“Tình cờ gặp con, vừa khéo hôm nay nhà dì có tiệc, con có lộc đấy nha!”
Dung Duyệt: “…” Cứu mạng.
Vì muốn chơi khăm, hai người phụ nữ còn bảo Dung Duyệt ấn chuông cửa.
“Con ra ngay đây, hai người về rồi à?” Giọng Thẩm Miên ở bên kia cánh cửa.
Giây phút cánh cửa mở ra, hai ánh mắt giao nhau.

Đôi mắt hạnh bất đắc dĩ, còn đôi mắt phượng thì kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận