Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa


Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt mỉm cười, cảm thấy trong lòng có một con mèo đen đang cào lên trái tim mình.
Nói không chừng chính là con mèo kiêu ngạo được Dung Duyệt nhặt về, thái độ hung dữ, hành động xấc xược, ở trong trái tim Thẩm Miên liên tục tra tấn anh bằng các cực hình tình yêu.
“Vậy… Đêm nay em qua đây nhé!” Lúc nói câu này, Thẩm Miên cảm giác môi mình khô cực kỳ, anh không nhịn được lè lưỡi, liếm môi đến mấy lần.
Dung Duyệt không kìm được vuốt cổ Thẩm Miên, cười nhạo anh: “Anh đúng là tên đại háo sắc.”
Ngoài thừa nhận Thẩm Miên còn có thể thế nào?
Dung Duyệt liếc về phía sau, hắn không nhìn thấy hai tên kỳ đà kia đâu cả, vì thế yên lặng gật đầu.

“Được, đêm nay em sẽ qua.”
Thẩm Miên ngoắc lấy ngón tay út của hắn, làm một ước định bí mật.
Dung Duyệt cũng rất chờ mong, hắn rời khỏi nhà Thẩm Miên, sau đó gọi Khổng Hử ra ngoài, tiến hành buổi học tập thứ hai.
Khổng Hử gãi cái đầu tổ quạ, dù thế nào y cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày quan hệ giữa mình và Dung Duyệt lại phát triển đến thế.
“Lần sau chúng ta đừng tới quán cà phê bàn về vấn đề này nữa.” Khổng Hử nâng ly cà phê, dùng ánh mắt chột dạ trước nay chưa từng có nhìn xung quanh.

“Nếu bị người khác nghe thấy, tôi có rơi xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.”
Dung Duyệt chẳng buồn để tâm.

“Dù sao cậu cũng đâu trong sạch.”
Khổng Hử: “…” Được thôi, đây cũng là sự thật.
“Vuốt ve rất quan trọng, vuốt ve…” Khổng Hử tiếp tục lên lớp cho Dung Duyệt.

“Sau khi làm xong tuyệt đối không được lăn ra ngủ một cách tuyệt tình.

Hôn nè, ôm nè, nói vài câu ngọt ngào nữa, dỗ người ta vui, lần sau sẽ không khó khăn như vậy.”
Dung Duyệt cảm thấy vẻ mặt của Khổng Hử khi nói đến chuyện này quả thực rất buồn cười.
“Tôi không đùa với cậu.” Khổng Hử đặt ly xuống.
“Không phải tôi cảm thấy cậu nói chuyện không đứng đắn, tại mặt cậu trông buồn cười quá đấy.”
Khổng Hử không biết vẻ mặt mình bây giờ như thế nào, nhưng nghĩ kỹ có lẽ cũng không dễ mến gì cho cam, y “Phì” một tiếng, sau đó cũng bật cười ha hả.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng cốc vỡ.
Khổng Hử tò mò nhìn sang, vừa lúc trông thấy một góc khác trong quán.

Lương Hạo cũng ở đây, hơn nữa đối diện gã còn có một cô gái.
“Ai vậy?” Dung Duyệt hiếu kỳ.
“Đối tượng xem mắt!” Khổng Hử cảm giác mình hẳn đoán trúng tám chín phần mười.
“Cậu ta hoảng loạn là vì thấy cậu sao?” Dung Duyệt tò mò.
Khổng Hử cười híp mắt, sau đó nghiêng người về phía Dung Duyệt.

“Chắc vậy.”
Dung Duyệt cười tủm tỉm.
“Tâm trạng rối bời.” Tâm tư của tên ngốc đó, Khổng Hử nắm trong lòng bàn tay.

“Là vì cậu ta đã quá yêu tôi rồi.”
Dung Duyệt mặc Khổng Hử ghé sát đến mặt mình, cũng không tránh né.
Khổng Hử cách hắn hơn gang tấc thì dừng lại.

“Chúng ta đi thôi.”
“Tùy cậu.” Dù sao những gì Dung Duyệt muốn biết cũng đã biết kha khá rồi.
Hai người đứng dậy rời đi.
Lúc bọn họ đi ra, ánh mắt Lương Hạo luôn dáng chặt vào hai người, cho đến khi Dung Duyệt và Khổng Hử hoàn toàn biến mất, gã mới căm hận ném cái thìa trong tay.
Cô gái đối diện trông thấy vẻ mặt hung ác của Lương Hạo, không nhịn được rút điện thoại di động gửi tin nhắn cho bạn bè.


“Người xem mắt hôm nay ngoại hình cũng được, nhưng nhìn anh ta có vẻ hơi vũ phu, hay là thôi đi.”
Bây giờ đã gần Tết, thanh niên ngoài trấn Lung Cảnh lần lượt trở về.

Mùa đông, phố phường trắng xóa, nhưng màu sắc trên đường đang dần dần gia tăng.
Dung Duyệt không hiểu nổi Khổng Hử và Lương Hạo.

“Hành vi của các cậu gọi là gì?”
Khổng Hử cắm hai tay trong túi áo.

“Tôi cũng không biết.”
Dung Duyệt nhún vai.

“Thôi bỏ đi! Tôi cũng không có hứng thú.”
Khổng Hử duỗi tay sờ tóc Dung Duyệt rồi lập tức búng tay một cái.

“Chúc cậu trăm trận trăm thắng.”
Dung Duyệt cũng mong vậy.
Vì thế hắn bèn tắm rửa thật sớm, tắm đến mức cả người thơm phức, rồi tức khắc chạy sang nhà Thẩm Miên.

Nhưng hắn còn chưa kịp gõ cửa Thẩm Miên đã gọi điện tới.
“Dung Duyệt, em đừng qua vội.”
Dung Duyệt sửng sốt.

“Vì sao?”
Thẩm Miên hít một hơi, anh chưa kịp nói hết lời, cánh cửa trước mặt Dung Duyệt đã mở ra.
Xuất hiện trước mắt Dung Duyệt là một khuôn mặt hiền từ, đây là khuôn mặt hắn hết sức quen thuộc.
“Bà Hạ.” Dung Duyệt vô thức gọi bà.
“Ôi, Tiểu Duyệt đấy à, con sang gặp Thẩm Miên sao?” Bà Hạ mặt mày rạng rỡ.
Trong nhà truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Miên cầm điện thoại di động, lúng túng đứng ở phía sau.
Dung Duyệt: “…”
Thẩm Miên: “…”
“Dung Duyệt tới à?” Trong phòng khách còn có tiếng ông Thẩm.

“Mau vào chơi đi, lâu lắm rồi ông không được gặp Tiểu Duyệt.”
Bà Hạ đi vào, nhường đường cho Dung Duyệt.

Dung Duyệt nhìn hai ông bà trong phòng khách một cái, bất đắc dĩ bước vào.

Thẩm Miên thấy hắn vào nhà, lập tức đi qua đóng cửa.

Lúc anh tới gần Dung Duyệt liền ngửi thấy một mùi thơm rất rõ ràng.

Thẩm Miên cứ thế dừng bước, chặn Dung Duyệt ở cửa.
Dung Duyệt lườm anh một cái.

“Tránh ra, em không qua được.”
Thẩm Miên ngứa ngáy trong lòng.
Dung Duyệt dứt khoát đẩy anh ra, sau đó đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh ông Thẩm.
“Ông và bà định về ở mấy ngày, không ngờ Thẩm Miên cũng về rồi.


Ông cứ tưởng nó vẫn ở nhà trọ trên Lung Thành, lúc mở cửa làm ông sợ hết hồn.” Ông Thẩm cười khà.
Dung Duyệt đành phải cười trừ với ông.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Miên đi tới, cố ý ngồi cạnh Dung Duyệt.
Dung Duyệt không để ý đến anh, chăm chú trò chuyện vui vẻ với ông Thẩm.
Hai ông bà tâm sự một lúc, sau đó dắt tay nhau, tạm thời rời đi, để lại Dung Duyệt và Thẩm Miên.
Dung Duyệt rốt cuộc đã có thể nói chuyện với Thẩm Miên, hơn nữa ngữ khí còn lãnh đạm.

“Anh nên báo sớm cho em biết.”
Thẩm Miên gãi đầu.

“Anh hoảng quá nên quên mất.”
Dung Duyệt hừ lạnh.
“Cơ mà…” Thẩm Miên luồn tay vào túi áo Dung Duyệt, móc ra một gói bao cao su.

“Đến cả người qua đường cũng biết em mang tâm tư gì qua đây, còn cầm theo mấy thứ này, em thật không biết xấu hổ.”
Dung Duyệt đoạt lại bao, nhét vào túi của mình, sau đó quay mặt đi không muốn nhìn anh.
Thẩm Miên vươn tay, xoay mặt hắn lại, cười khẽ nói: “Em tắm thơm như này để quyến rũ anh à?”
Dung Duyệt có chết cũng không thừa nhận.

“Ba em thay sữa tắm mới.”
Thẩm Miên cười ha ha.
Dung Duyệt lườm anh.
Lúc ông bà Thẩm đi ra thì trông thấy cảnh tượng thế này: Thẩm Miên ôm mặt Dung Duyệt, cười đến khàn cả giọng, nhưng đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Ông bà Thẩm nhìn nhau, lập tức bật cười, dùng giọng điệu như mọi lần nói chuyện với bọn họ.

“Ông bà gọt ít hoa quả, ăn đi con!”
Dung Duyệt còn có thể thế nào, ăn thôi.

Không thể ăn Thẩm Miên, chẳng lẽ đến trái cây cũng không ăn được à?
Ăn xong hoa quả, Dung Duyệt cô đơn tỏ vẻ mình phải cáo từ.
Thẩm Miên gật đầu.

“Lần trước em để quên đồ trong phòng anh, cầm về rồi hẵng đi!”
Dung Duyệt không biết mình quên gì ở phòng Thẩm Miên, nhưng dựa theo cách ở chung với Thẩm Miên mấy hôm nay, dù hắn có quên quần lót ở đó cũng không kỳ lạ.

Dung Duyệt ngoài mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm tức giận theo Thẩm Miên đi lên lầu.
Thẩm Miên vào phòng trước, sau khi thấy Dung Duyệt cũng tiến vào, lập tức đóng cửa lại.
Dung Duyệt nhìn không gian tối đen như mực.

“Bật đèn lên.”
Thẩm Miên cười một tiếng rồi đè hắn vào tường.
Dung Duyệt thở dài, dù hắn đang ở độ tuổi sinh lý cao, nhưng cũng biết ông bà Thẩm đang ở đây, tuyệt đối không phải lúc có thể làm chuyện đó.

“Hôm nay coi như bỏ đi.”
Chân Thẩm Miên cắm giữa hai chân Dung Duyệt, không quá tán thành.

“Em đã tắm thơm như vậy rồi, anh không làm gì sao xứng đáng với tâm sức của em.”
Dung Duyệt kêu lên: “Anh điên rồi.” sau đó đẩy anh ra.

Thẩm Miên liếm lỗ tai hắn, dọc theo vành tai, sau đó cắn dái tai.

“Anh đâu có háo sắc đến vậy.” Nói xong, anh đút tay vào túi Dung Duyệt, dễ dàng rút ra bao cao su trong túi hắn.

“Đêm nay không làm gì thì để anh thực hành cho em xem thứ này dùng như thế nào, dù sao trước mắt em cũng không dùng tới nó mà!”
Dung Duyệt dần dần ngừng giãy dụa.
Thẩm Miên muốn thực hành cách dùng răng đeo bao cao su cho hắn, nhưng bản thân anh cũng chỉ là lính mới, căn bản không làm được chuyện đòi hỏi kỹ thuật cao như thế, nên sau đó Thẩm Miên bèn thẳng thắn vứt bao cao su đi, trực tiếp ngậm thứ mình muốn phục vụ.
Dung Duyệt dùng hai tay bịt miệng, lồng ngực liên tục phập phồng, hơi thở nóng bỏng không gì sánh được.
Cả căn phòng tối đen chỉ có tiếng nước bọt lép nhép.
Dung Duyệt ấn đầu Thẩm Miên.
Làm xong, Thẩm Miên cứ thế ôm lấy Dung Duyệt.
“Sao lần nào chúng ta làm chuyện này cũng giống như đang vụng trộm vậy nhỉ?” Thẩm Miên cực kỳ bất đắc dĩ.
Dung Duyệt ghé vào ngực anh, vẫn còn thở dốc: “Không tốt sao? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng ăn vụng.”
Thẩm Miên nghe vậy, đảo mắt, nhéo mặt hắn như đang xả giận.
“Em không thể ở quá lâu, nếu không ông bà sẽ hoài nghi.” Dung Duyệt giãy dụa rời khỏi ngực Thẩm Miên, đứng dậy.
Thẩm Miên mạnh mẽ kéo hắn trở về.
Dung Duyệt sửng sốt, sau đó bật cười.

“Anh ngang ngược thật đấy.”
Thẩm Miên cũng cười theo.

“Anh đưa em về.”
“Anh bật đèn lên đi!”
Thẩm Miên bật đèn.
Ánh mắt hai người rốt cuộc đã giao nhau, nhìn thấy mặt của đối phương.

Cả khuôn mặt đỏ đến khả nghi, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.
Thẩm Miên đẩy Dung Duyệt ngã xuống giường, liên tục má ấp môi kề với hắn.

“Anh nói thật.” Giọng điệu Thẩm Miên hết sức nghiêm túc.

“Chúng ta kết hôn đi!”
Dung Duyệt đưa tay trái cho anh.

“Anh có nhẫn không?”
Thẩm Miên mím môi.
Dung Duyệt nghiêm mặt.

“Lần sau cầu hôn, ít nhất mua nhẫn đi.”
Thẩm Miên cầm tay Dung Duyệt, sau đó cắn lên ngón áp út của hắn một vòng.

Anh cắn rất mạnh, Dung Duyệt thốt lên vì đau, sau đó vỗ vào lưng anh.

Thẩm Miên không quan tâm, nhất quyết cắn cho đến khi lưu lại dấu răng mới thôi.
“Được rồi, chiếc nhẫn này, em nhận trước đi.” Anh cũng học được cách vô liêm sỉ.
Dung Duyệt bị anh lấy lệ đến mức cạn lời.
Thẩm Miên lại ôm Dung Duyệt một lúc, sau đó mới tìm áo khoác của mình.

Anh nắm tay Dung Duyệt, nhân lúc phòng khách không có ai bèn kéo hắn chạy ra khỏi cửa.
Hai người có lẽ vẫn không rút được kinh nghiệm từ vụ việc lần trước, Thẩm Miên tiễn Dung Duyệt tới cửa, anh trùm chiếc mũ rộng lớn lên đầu mình, rồi bưng mặt Dung Duyệt, hôn hắn.
Dung Duyệt nhắm mắt, chậm rãi hưởng thụ.
“Anh phải về rồi.” Thẩm Miên thở dài.
“Ừm.”
Thẩm Miên vẫn còn lưu luyến, đi được ba bước lại quay đầu nhìn.

Vì hành động đó của anh, Dung Duyệt cũng không lập tức vào nhà.

Hai kẻ ngốc đối diện nhau giữa đêm đông gió rét, mãi cho đến khi Thẩm Miên mở cửa, Dung Duyệt mới có thể về nhà.
Dung Duyệt quay trở lại phòng mình, sờ lên trái tim vẫn đang nhảy lên kịch liệt.

Hắn ngửa cổ hít sâu rồi chậm rãi ngồi xuống giường.
Nếu trình độ này đã khiến người ta kích động tới vậy thì đến lúc hắn thật sự cùng Thẩm Miên nước sữa hòa nhau, liệu trái tim của hắn có nhảy, nhảy, nhảy cho đến khi vọt ra khỏi lồng ngực không?
Sau khi bình tĩnh lại, Dung Duyệt lập tức thay đồ đi ngủ.

Hắn cởi quần rồi ngây người trong phút chốc.

Dung Duyệt che mặt, xấu hổ hết lần này đến lần khác.

Nếu lúc nãy Thẩm Miên nói hắn để quên đồ trong phòng anh là nói dối thì bây giờ đã thành thật rồi.
Dung Duyệt run rẩy gọi điện cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên vừa nhấc máy đã cười.

“Cục cưng, làm sao vậy?”
“Quần lót của em… anh quên mặc giúp em rồi.”
“Ừ, anh để lại.”
“Tại… tại sao?”
“Em sướng đúng không?” Giọng nói Thẩm Miên rất bình tĩnh.
Dung Duyệt chột dạ cúi đầu, nhìn đôi chân trắng nõn của mình.
“Vậy anh thì sao?” Giọng Thẩm Miên mang theo ý cười.
Dung Duyệt: “…”
“Anh sẽ tự mình giải quyết.” Thẩm Miên bảo hắn an tâm.
“Dùng… của em… à?”
Thẩm Miên “ừ” một tiếng.

“Lần trước em bảo muốn làm tình qua điện thoại với anh phải không?”
“Nhưng giờ em không muốn.” Dung Duyệt nói.
“Vì sao?” Thẩm Miên lại cười.
“Dáng vẻ anh bây giờ hận không thể nuốt chửng em đi, quá nguy hiểm.” Dung Duyệt vẫn tự biết mình.
Thẩm Miên rốt cuộc không nhịn được cười phá lên.

“Đã quá muộn, trước khi em gọi điện anh đã bắt đầu mất rồi.”
Mặt Dung Duyệt đỏ bừng.

Hắn vốn định hỏi sao giọng Thẩm Miên khàn hơn bình thường.
Thẩm Miên hỏi: “Em vẫn muốn nghe tiếp hả?”
Tai Dung Duyệt khẽ động, lí nhí “ừm” một tiếng.
Thẩm Miên thoáng im lặng, ngay sau đó đầu bên kia điện thoại liên tục truyền đến âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Đến khi cúp máy, Dung Duyệt cũng không biết mình đã làm gì.
Ngày hôm sau, Thẩm Miên hẹn Dung Duyệt ra ngoài.

Hai người liếc nhau, sau đó không hẹn mà cùng đi về một hướng.
Đến chỗ vắng người, bọn họ lập tức đan tay vào nhau.
“Nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Dung Duyệt hỏi anh.
“Có cái gì mà làm sao bây giờ?” Thẩm Miên kéo khăn quàng cố, chống lại giá lạnh.
“Trước đây anh rất sợ bị người khác nhìn thấy nên em mới lo lắng.”
Thẩm Miên sửa lời hắn.

“Anh không sợ bị người khác phát hiện, anh chỉ xấu hổ, không quen để người khác nhìn thấy chúng ta thân mật.”
Dung Duyệt nhìn anh một cái, sau đó ngại ngùng cúi đầu.

“Ừm, giờ em biết rồi.”
Thẩm Miên nắm chặt tay hắn.
Lúc hai người tiếp tục đi về phía trước, một người quen xuất hiện ở ngã tư.
Tô Thu Vũ cầm điện thoại di động, đi về phía bọn họ.

“Khéo thật đấy.”
Dung Duyệt nhíu mày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận