Hai đứa ngẩn người đứng một lúc, đột nhiên có âm thanh truyền đến từ phía sau.
Cả hai quay đầu, Dung Hoài đang bước vào: "Tiểu Duyệt, nên về nhà."
Dung Duyệt gật đầu, nói với Thẩm Miên: "Anh còn phải chạy về lớp, lái xe đạp của em đi."
"Không cần, xe của anh vẫn để ở trường."
"Anh có thể khóa xe giúp em, rồi ngày mai chở em đến trường."
Đây cũng là một phương pháp giải quyết tốt.
"Được."
Thẩm Miên tạm biệt bọn họ, sau đó đạp xe rời đi.
Khi anh đi rồi, Dung Hoài ngẩng lên nhìn tấm ảnh trên đầu, muốn dắt tay Dung Duyệt: "Về nhà thôi."
Dung Duyệt do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn nắm tay hắn.
Dung Duyệt không đề cập đến chuyện của mẹ, ba nó cũng vậy.
Người phụ nữ bọn họ yêu nhất cuộc đời đã trở thành điều không thể nhắc đến.
Nói ra, hai người bọn họ cũng không vượt qua nổi.
Sau khi về đến nhà, Dung Hoài lại nấu ăn, Dung Duyệt giúp hắn cắm cơm, rồi tiếp tục ngẩn người nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ.
Sắc trời đã tối, sao mai xuất hiện, lấp lánh như mắt Thẩm Miên.
Dung Hoài lau sạch tay, cầm một hộp sữa bò cho Dung Duyệt uống: "Con và Thẩm Miên xem ra rất hợp nhau."
"Cũng được ạ."
"Con nên tập kết bạn." Dung Hoài ngồi trước mặt con trai, nhẫn nại nhìn, lại cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ làm tổn thương nó.
"Con không có tự kỷ." Dung Duyệt nói.
"Ba biết, ba biết." Dung Hoài trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Bạn bè là gì ạ?"
"Bạn bè là người có thể chơi với con, cùng con đến trường, về nhà, cuối tuần có thể hẹn gặp nhau." Dung Hoài nói: "Một mình thật sự quá cô đơn."
Dung Duyệt cảm thấy lời hắn nói rất kỳ lạ: "Từ trước đến nay con chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, vậy vì sao con phải cần bạn bè?"
Dung Hoài cúi đầu, nếp nhăn nơi khóe mắt lập tức giãn ra rồi nhanh chóng xô lại: "Bây giờ con không cảm thấy nhưng một ngày nào đó sẽ cảm thấy, loài người không phải là sinh vật sống đơn độc.
Không chỉ chơi cùng con, ngày nào đó có thể con chỉ muốn tìm một người trò chuyện, mà loại thời điểm này con có một ứng cử viên để lựa chọn.
Đó chính là ý nghĩa của bạn bè."
Dung Duyệt quay đầu về phía cửa sổ, trong mắt nó, có một tinh linh đang giương cánh bay vọt trên không trung.
Nàng biết phát sáng, trong bóng đêm càng thêm nổi bật.
Nàng có một đôi mắt màu xanh biếc chứa đựng sức sống mạnh mẽ vô hạn.
Nàng nhìn thẳng vào Dung Hoài, nhếch miệng cười chế nhạo.
Dung Duyệt không ngu xuẩn như vậy.
Theo lời Dung Hoài, vậy nó đã có rất nhiều bạn bè, tỷ như tinh linh gì đó.
Ba nó và bác sĩ luôn hy vọng nó có thể trở thành một người bình thường?
Thế nhưng, chỉ cần giống mọi người là bình thường sao?
_____
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Miên đến nhà Dung Duyệt, đón nó cùng đến trường.
Xe đạp chạy như bay trên con đường nhỏ của trấn Lung Cảnh.
Mùa thu lá rụng lả tả.
Dung Duyệt bắt được một chiếc lá bay đến trước mặt, hỏi Thẩm Miên: "Anh có bạn bè không?"
"Có chứ." Thẩm Miên không hề do dự: "Trước đây bạn bè là cơ học và điện từ học của Newton, gần đây bạn bè là vật lý phân tử và vật lý nguyên tử."
Dung Duyệt phát hiện mình tìm nhầm đối tượng tham khảo.
Hơn hai mươi phút đã đến cổng trường.
Dung Duyệt nhảy khỏi ghế sau, Thẩm Miên cũng xuống xe.
Dung Duyệt liếc anh một cái, sau đó bảo anh cúi đầu.
Thẩm Miên không hề nghĩ ngợi, vô thức cúi người xuống.
Dung Duyệt duỗi tay, giúp anh chỉnh lại kính mắt.
Diệp Kình vào cổng ngay sau bọn họ, chứng kiến màn tương tác của hai người còn tưởng mình đang xem phim thần tượng thanh xuân.
Dung Duyệt vừa rời đi, Diệp Kình liền tiến lên: "Trong nhà Dung Duyệt có chị gái không?"
"Thằng nhóc là con một, sao vậy?" Thẩm Miên hỏi hắn.
"Muốn yêu đương với một cô gái có ngoại hình như thế chứ sao." Diệp Kình chỉ được vậy là nhanh.
Thẩm Miên lạnh lùng cho hắn một ánh mắt: "Cậu nên suy nghĩ kỹ làm sao để nâng cao điểm tiếng Anh đi."
Không chỉ riêng Diệp Kình muốn yêu đương với người có ngoại hình như vậy, người khác cũng nghĩ thế.
Hôm nay, Tưởng Lâm Lâm lại mang sách bài tập tìm Dung Duyệt.
Khi Dung Duyệt giảng bài cho cô, ánh mắt cô bé luôn không cẩn thận liếc trộm mặt Dung Duyệt.
Có người biết trái tim Tư Mã Chiêu* của cô bé.
*Tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng thấy: thành ngữ, ý là tâm tư, ý đồ quá rõ ràng mọi người đều biết
Chủ nhiệm lớp rất quan tâm Dung Duyệt, chủ yếu trong thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra trên người đứa nhỏ.
Cách một đoạn thời gian cô sẽ tìm lớp trưởng tìm hiểu một chút tình hình.
Lăng Tiêu lúc nào cũng phải quan sát Dung Duyệt, sau đó báo cáo: "Gần đây, Tưởng Lâm Lâm với cậu ấy quan hệ không tồi."
"Tưởng Lâm Lâm?" Chủ nhiệm lớp là một giáo viên mới tốt nghiệp, bắt đầu đi làm vào năm nay: "Hoa khôi lớp chúng ta?" Cho nên trọng tâm rất kỳ lạ.
Lăng Tiêu đành phải trả lời vâng ạ.
"Giúp cô để ý một chút nhé, vất vả cho em rồi." Chủ nhiệm lớp vỗ vai Lăng Tiêu: "Cuối kỳ cô sẽ mời em ăn kem."
"Cô, cuối kỳ là mùa đông, không ăn được kem."
Chủ nhiệm lập tức đổi giọng: "Cuối kỳ cô mời em ăn bún cay."
Lăng Tiêu sắp bị chủ nhiệm chơi chết rồi.
Lần trở lại lớp này Dung Duyệt đã nghe lời hơn rất nhiều.
Bọn Lương Hạo cũng không tìm được cớ cho nên lớp học sóng yên biển lặng.
Chủ nhiệm Cốc Vũ Hội vô cùng thỏa mãn.
Ngay cả hoạt động lớp, Dung Duyệt cũng không chống cự, ngoan ngoãn tham gia.
"Tớ có thể chung nhóm với cậu được không?" Sau khi Tưởng Lâm Lâm biết nó cũng đi, lập tức hỏi.
Dung Duyệt gật đầu.
Dưới ánh mắt đe dọa của Cốc Vũ Hội, Lăng Tiêu cũng đi về phía Dung Duyệt: "Cả tôi nữa! Cô nói phải ba người một nhóm."
Hoạt động của lớp bọn họ phải vào rừng khám phá một loạt hoạt động, trong đó có một việc là bắt bướm.
Cốc Vũ Hội chuẩn bị cho mỗi học sinh một chiếc lưới bắt bướm.
Tiết thể dục, Thẩm Miên nhìn thấy Dung Duyệt đứng ngây như phỗng liền chạy tới chào hỏi: "Lớp nhóc có hoạt động à?"
"Bắt bướm ạ."
Không biết có phải do ảo giác của Thẩm Miên hay không, khi Dung Duyệt nói bắt bướm, khóe miệng hình như cong lên một cái.
"Rất thú vị." Anh đẩy kính mắt, nhịn cười: "Nhóc có thể bắt cho anh một con."
"Ừm..."
Thẩm Miên đang định hỏi nó "ừm" là ý gì thì chủ nhiệm lớp nó bảo mọi người xuất phát.
"Dung Duyệt! Mau tới đây!" Một cô bé đáng yêu vẫy tay với nó.
Dung Duyệt chậm rãi đi tới.
Đám học sinh trung học nối đuôi nhau ra khỏi cổng trường.
Dung Duyệt đờ đẫn đi theo đại đội, mọi người leo núi nó cũng leo núi, mọi người nghỉ ngơi nó cũng nghỉ ngơi, mọi người ăn cái gì nó cũng làm bộ ăn, dù nó hoàn toàn không đói.
Mới đầu Tưởng Lâm Lâm còn muốn kéo quan hệ với nó, nhưng Dung Duyệt thật sự nói quá ngắn gọn.
Lăng Tiêu thì ngược lại, cậu nhóc mang theo nhiệm vụ của cô chủ nhiệm mà đến, càng thêm kiên trì bền bỉ, nỗ lực ép Dung Duyệt nhất định phải trả lời mình.
Rất lâu, trên khuôn mặt của Dung Duyệt rốt cuộc cũng có biểu cảm mới: "Cậu rất phiền."
Biểu cảm tức giận.
Vậy mà Lăng Tiêu lại cảm thấy biểu cảm này rất thuận mắt.
Nghỉ ngơi xong, rốt cục bọn họ cũng bắt đầu hoạt động cuối cùng của ngày hôm nay, bắt bướm.
Trấn Lung Cảnh non xanh nước biếc, cực kỳ nhiều động vật.
Cốc Vũ Hội cầm gậy khua một cái, một đàn bướm từ trong bụi cỏ và cây cối bay ra.
Chúng xòe đôi cánh sặc sỡ, bay thẳng lên không trung, khung cảnh vô cùng mộng ảo.
Dung Duyệt lấy hết sức lực liên tục tích góp từ nãy tới giờ, bất chợt hăng hái, không ngừng cầm lưới chạy đi bắt.
Nhưng tay chân của nó thật sự rất không phối hợp.
Mãi về sau, Dung Duyệt mới bắt được một con, còn những người khác đều xách được cả một lồng.
Lăng Tiêu thấy thế gãi đầu, đưa lồng sắt trong tay mình cho nó: "Tặng cậu đấy."
Dung Duyệt hỏi: "Nhiều như vậy, tặng tôi hết à?"
Lăng Tiêu không chút do dự gật đầu: "Chúng ta là một nhóm mà."
"Cảm ơn." Dung Duyệt muốn biểu đạt sự biết ơn của mình, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại cảm thấy giọng có vẻ hơi cứng nhắc, vì vậy đành phải nhếch mép, muốn cười một cái.
Lăng Tiêu nói: "Cậu cười quá xấu."
Dung Duyệt lập tức xệ khóe miệng.
Lăng Tiêu cười ha ha, đưa lồng sắt cho nó.
Hoạt động của lớp bọn nó cứ như vậy mà kết thúc.
Dung Duyệt về nhà, cầm theo hai cái lồng sắt.
Một lồng chứa đầy bướm, một lồng chỉ chứa một con.
Trong chiếc lồng chứa đầy bướm, chúng vỗ cánh muốn rời khỏi, chỉ có con bướm kia im lặng đứng giữa lồng sắt.
Thấy xung quanh không có ai, Dung Duyệt mở chiếc lồng đầy bướm, đặt trên nền đất.
Nó vừa mở cửa lồng, bươm bướm lập tức ùa ra, tới tấp bay lên trời.
Chờ chúng bay đi hết, Dung Duyệt nhặt chiếc lồng kia lên rồi về nhà.
Sau khi Dung Duyệt về nhà không lâu, Cốc Vũ Hội gọi điện cho Dung Hoài, báo cáo hoạt động ngày hôm nay của Dung Duyệt cho hắn.
Dung Hoài nghe xong, cười đến mức nếp nhăn xô lại với nhau.
Dung Duyệt nhìn ba nó một cái, lấy hoa quả thối bỏ vào lồng cho bướm ăn.
Trước khi Dung Duyệt định lên giường đi ngủ, rốt cuộc cũng thấy Thẩm Miên cưỡi xe đạp về nhà.
"Anh Thẩm!"
Thẩm Miên lập tức dừng xe ngay khi nó gia tăng âm lượng, xuống xe đi tới: "Sao vậy?"
Hiện tại anh đang mệt mỏi, kết thúc lớp học thêm, ngoại trừ ngủ anh chẳng muốn làm bất cứ điều gì.
Dung Duyệt cúi xuống, nhấc lên một chiếc lồng từ dưới sàn, đưa cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhận lồng sắt từ cửa sổ, sau khi cầm trong tay, phát hiện trong đó nhốt một con bướm.
Con bướm này vô cùng xinh đẹp, đôi cánh màu xanh nhạt như bầu trời thăm thẳm không một gợn mây.
Nó vỗ cánh, trôi chảy bay một vòng trong ô vuông.
"Con bướm này tặng anh hả?" Lúc này Thẩm Miên mới nhớ ra chiều này hình như anh có nói đùa một câu với Dung Duyệt, bảo nó bắt một con bướm tặng anh.
Mà khi đó Dung Duyệt chỉ nói một chữ "Ừm."
"Bắt riêng cho anh à?"
"Dạ."
"Có phần tâm ý này của nhóc anh rất vui." Thẩm Miên không nói dối, anh thật sự rất vui vẻ.
"Nhưng anh không thể nuôi bướm, hơn nữa bắt bướm cũng không tốt." Sẽ phá hỏng hệ sinh thái.
"Vậy anh có thể thả nó đi." Dung Duyệt nói.
Thẩm Miên liếc mắt nhìn nó, phát hiện vẻ mặt đứa nhỏ không hề thay đổi, lúc này mới cẩn thận mở lồng sắt.
Hai người cùng nhau nhìn con bướm thông minh đứng trong lồng chốc lát, sau đó giương cánh bay đi.
Con bướm có linh tính quanh quẩn trên đầu bọn họ một lúc mới bay vào trong đêm tối.
"Cảm ơn món quà của nhóc." Thẩm Miên cười nhìn về phía con bướm bay đi.
"Anh rất thích."
Chiếc lồng nhỏ đã không còn bướm, bên trong trống rỗng.
Dung Duyệt nhìn chiếc lồng cũng xem như tinh xảo, quyết định nhét lồng sắt vào ngực Thẩm Miên: "Cái này cho anh."
"Hả?"
"Cái lồng này tặng cho anh."
Nói xong câu đó, Dung Hoài gọi Dung Duyệt đi ngủ.
Dung Duyệt tạm biệt xong liền chạy mất, để lại Thẩm Miên ngơ ngác cầm lồng sắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...