Cửu quận chúa và Tiểu Ngọc mỗi người có một cái đùi gà to bóng.
Trong ánh lửa tanh tách, một tay thiếu niên chống cằm, không chớp mắt nhìn Cửu quận chúa được cái đùi gà an ủi, mặt mày vui vẻ.
Cửu quận chúa kéo ống tay áo lau dầu mỡ trên mặt Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đưa đùi gà đến bên môi Cửu quận chúa, Cửu quận chúa há miệng cắn một miếng, đưa nửa đùi gà mình chưa ăn đến miệng Tiểu Ngọc.
"Ăn ngon không?""Ngon lắm!""Vậy lần sau cứ để ca ca xấu xa của ngươi nướng chân gà.
""Tuyệt quá!"Qua ngọn lửa vàng ấm áp, ánh mắt tươi cười nhẹ nhàng của Cửu quận chúa dừng trên khuôn mặt thiếu niên, vui vẻ nói: "Ngày mai ca ca xấu xa nướng gà nữa được không?"Ca ca xấu xa: "Không được.
"Một lớn một nhỏ ngồi ở phía đối diện đồng loạt ủ rũ.
Ca ca xấu xa lại nói: "Ngày mai rồi tính.
"Một lớn một nhỏ ngồi ở phía đối diện phút chốc vui vẻ ra mặt.
Khuỷu tay thiếu niên chống lên đầu gối, lòng bàn tay chống cằm, nghiêng mắt thu lấy khuôn mặt hư ảo của Cửu quận chúa, đã rất lâu rồi, hắn không được thấy khuôn mặt không dùng Dịch Dung của nàng.
Thiếu niên đôi tay đỡ má, thẫn thờ nghĩ đến một đêm trước khi trốn nhà, tộc trưởng nói với hắn, vài ngày nữa tộc sẽ cầu hôn với Trung nguyên, ngày tiểu công chúa Trung Nguyên được đưa đến, nhờ hắn đi đón dâu.
Thiếu niên nói, tiểu công chúa đâu phải gả cho hắn, hắn đi đón dâu làm gì?Tộc trưởng cứ như chờ hắn nói lời này, liền đáp ngay, vậy thì cho ngươi cưới nàng.
Thiếu niên không hề tức giận, thay vào đó còn nở nụ cười, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cổ trùng trong lòng bàn tay, thản nhiên nói, ồ.
Ngày hôm sau, thiếu niên trốn nhà đi.
Từ nhỏ, không ai quản thiếu niên, cũng không ai dám quản, hơn mười năm nay hắn muốn sống sao tùy ý, người nào nhìn không thuận mắt thì giết.
Ở Tây Vực, người có thể ngăn tiếng khóc của trẻ con vào ban đêm là Nguyệt Chủ Miêu Cương mười bảy tuổi.
Những gì tộc trưởng nói với thiếu niên bao giờ cũng đi từ tại này qua tai kia, thậm chí hắn còn chẳng buồn quan tâm đến tiểu công chúa Trung Nguyên hòa thân kia.
Ngày hắn rời khỏi Miêu Cương, hắn còn nghĩ có nên giết vị tiểu công chúa kia không, nếu tiểu công chúa chết rồi thì chuyện phía sau nhất định sẽ rất thú vị.
Sau đó, hắn lạc đường, ngày qua ngày, sát ý cũng dần dần tan biến.
Thiếu niên không đến sa mạc Tây Bắc rộng lớn, loay hoay ở biên cương hai tháng, sau đó, nghe tin đội ngũ đưa tiểu công chúa đã đến biên cương, thiếu niên đột nhiên có hứng thú, bấm tay nhét Nhiếp Tâm Cổ ngọ nguậy vào trong tay áo, quyết định đi xem mặt vị tiểu công chúa chẳng còn sống được bao lâu kia.
Đội ngũ đón dâu quá dễ thấy, dù hắn mù đường cũng có thể tìm được chỗ tiểu công chúa.
Tiểu công chúa muốn đào hôn.
Thiếu niên dùng cổ trùng khiến những người khác ngủ say, còn Nhiếp Tâm Cổ trong tay áo ngửi thấy hương của tiểu công chúa thì nước dãi chảy dài ba thước.
Tiểu công chúa đâm sầm vào lòng hắn.
Gương mặt tiểu công chúa ranh mãnh sinh động.
Tiểu công chúa dắt tay hắn.
Tiểu công chúa dẫn hắn cùng đào hôn.
Tiểu công chúa không biết gì về hắn cả.
Ngọn lửa nổ lách tách, rồi tắt dần, màn đêm lạnh lẽo kéo đến.
Thiếu niên đẩy Nhiếp Tâm Cổ tham đầu tham não, vẫn không cam lòng từ bỏ Cửu quận chúa chui vào trong tay áo, thêm chút củi vào đống lửa.
Cửu quận chúa đang tựa vào gốc cây ngủ, vô thức kéo kéo áo choàng trên người, nhíu mày.
Thiếu niên đứng dậy, lục túi tìm hai chiếc áo choàng mới mua lúc nãy, khoác nhẹ lên người Cửu quận chúa, hai chiếc áo choàng khiến nàng có chút không thoải mái, nên nghiêng đầu.
Thiếu niên thuận tay chỉnh đầu nàng ngay ngắn lại.
Tiểu Ngọc ngủ trong yên ngựa trải nệm êm ái, ngay bên cạnh Cửu quận chúa, cô nhóc đắp một chiếc áo choàng dày nhất mềm nhất, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhúm lông trắng của áo choàng, miệng lẩm bẩm nói mở, ngủ một giấc thật ngon.
Thiếu niên kéo áo choàng lên, che đến nửa khuôn mặt Tiểu Ngọc, chỉ để lộ cái mũi, có chút ghét bỏ sự nhạy bén của cô nhóc, sau đó hắn xoay người ngồi lại bên tay Cửu quận chúa, lần nữa thay nàng chỉnh chiếc áo choàng đã bị trượt xuống, hắn còn lo áo choàng lại bị trượt xuống nên để một tay phòng chừng, giúp nàng kéo áo choàng lên, không hề chế Cửu quận chúa “nhạy bén” chút nào.
Cửu quận chúa rất dễ thích nghi, có thể ngủ ở bất cứ đâu, nàng từng nói, khi còn nhỏ nàng đã là một hành khất, miếu hoang hay phòng tối đều đã ngủ qua, cũng đã nếm trải mùa đông khắc nghiệt nhất, nên việc ăn ngủ ở nơi hoang dã thì có là gì.
Thiếu niên khẽ cong một bên đầu gối, nheo mắt ngáp dài, đang nghĩ xem chốc nữa có nên đi tìm thêm củi khô châm lửa không, thì vai bỗng nhiên chùng xuống.
Cửu quận chúa lặng lẽ, vô lực ngã trên vai hắn, trong lúc mơ màng ngủ, nàng vô thức kéo áo choàng đắp cho người bên cạnh, tay phải tựa vào, nắm chặt ống tay áo của hắn, tay kia lần mò chia áo choàng cho hắn nhiều hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...