Cảm giác đi dạo phố rất tuyệt.
Đôi tay Cửu quận chúa chống cằm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào đống đồ vật để đầy trên bàn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Tại sao chỉ trong nháy mắt nàng đã mua nhiều đồ như vậy? Hơn nữa, tại sao nàng lại muốn mua mũ tai thỏ? Là vì hai chiếc áo choàng treo trên tường kia không đủ cho nàng dùng sao?Hơn nữa khi nhìn túi nước màu trắng ở phía đối diện, nàng đã có sẵn ba cái túi nước, hay là bởi vì cái túi nước màu trắng kia xinh đẹp hơn… Xinh đẹp thì ghê gớm lắm à?Nàng còn mua một đống tất lông xù, màu sắc và kiểu dáng đều hồng, thiếu niên không chút do dự mà cự tuyệt sự chia sẻ của nàng.
Cửu quận chúa lấy tất ra đếm đếm, tổng cộng có tám đôi tất màu hồng, tất cả đều có thể mang vào mùa đông.
Nàng đang thử xem chúng có cùng kích cỡ với bàn chân nàng hay không.
Tiểu Ngọc thực sự rất thích một đôi giày thỏ mà nàng mua, mỗi lần đi trên đôi giày thỏ đều vô cùng phấn khích, nhảy nhót khắp nơi, trò chuyện cùng hoa cỏ cũng không đủ diễn tả niềm vui sướng của cô nhóc, do dự một lát, cô nhóc can đảm hướng mắt về phía thiếu niên.
Hiếm khi thiếu niên không làm cô nhóc sợ hãi, ngược lại, hắn rủ mắt nhìn xuống bốn cái tai thỏ trên đôi giày của cô nhóc, quay đầu đi, trầm ngâm liếc nhìn Cửu quận chúa đang cầm đôi tất, đắm chìm trong hối hận.
Mặc dù Tiểu Ngọc còn nhỏ tuổi nhưng cô nhóc đã chứng kiến rất nhiều cuộc cãi vã giữa mẹ và cha, vì thế có thể thường xuyên cảm nhận được bọn họ sắp nổi giận “Mẹ lại muốn cãi nhau với cha rồi”, bởi thế rất nhanh chóng, nàng phát hiện thiếu niên cũng rất hứng thú với đôi giày thỏ của trẻ em.
“Ca ca xấu xa cũng muốn mua giày con thỏ sao?” Tiểu Ngọc lặng lẽ nhìn Cửu quận chúa, nàng dường như không chú ý đến bên này, nhỏ giọng hỏi thiếu niên.
Lúc thiếu niên đi dạo phố có mua một túi đậu phộng chiên rồi lơ đễnh bóc ra, nghe vậy chỉ liếc xéo cô nhóc một cái, nhưng cũng không lộ vẻ sốt ruột.
Lúc này lá gan của Tiểu Ngọc đã lớn hơn, cố gắng trèo lên chiếc ghế đẩu bên cạnh hắn: “Tỷ tỷ có giấu mua một chiếc mũ con thỏ, cùng với đôi giày mua cho Tiểu Ngọc là một cặp.
”Thiếu niên ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, hoàn toàn không vì cô nhóc còn nhỏ mà chiếu cố, ánh mắt lạnh lùng nhìn khoảng cách từ chỗ cô nhóc đang mò qua, ra vẻ ôn nhu cười nói: “Xem ra ngươi đã quên lần trước mình nhìn thấy thứ gì rồi, ngươi có muốn ta cho ngươi xem lại lần nữa không?”Nghĩ đến khi ở trên núi đã thấy bàn tay kinh dị của thiếu niên giấu ở phía sau lưng, Tiểu Ngọc tức khắc trợn tròn mắt.
Một tay thiếu niên chống cằm, đầu ngón tay của bàn tay còn lại cố ý gõ nhẹ lên mặt bàn, cộc, cộc, cộc có tiết tấu thật nhịp nhàng, làm thức tỉnh nỗi sợ hãi trong nội tâm đứa trẻ.
Vào một khoảnh khắc nào đó, trên mu bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện một vết phồng nhẹ, dưới làn da có thứ gì đó mềm mại không xương đang cử động.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Tiểu Ngọc lập tức sợ hãi mà lùi lại một bước, hai vành mắt đỏ hoe, lấy hết can đảm khóc nức nở kêu to: “Ta, ta không có sợ ngươi đâu!”Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong chưa gì đã ủy khuất chạy về hướng phòng Cửu quận chúa, đòi ôm.
Cửu quận chúa vùi đầu vào đống vật dụng hàng ngày, tập trung chọn lựa, vứt cái này đi cũng đau lòng, vứt cái kia đi cũng đau lòng, cuối cùng phải hạ quyết tâm đi mua một cái tay nải nữa lớn hơn, thấy bộ dáng Tiểu Ngọc sắp khóc chạy tới, không nhịn được vươn cổ lớn tiếng hỏi thiếu niên đang làm ra bộ dáng như không có việc gì ở bên ngoài: “Ngươi lại nói với cô nhóc chuyện gì vậy?”Thiếu niên bóc vỏ đậu phộng, cũng không ngẩng đầu lên: “Không có gì, chỉ là thỏa mãn nhu cầu nội tâm của cô nhóc một chút thôi.
”“Nhu cầu nội tâm? Nhu cầu nội tâm cái gì?” Cửu quận chúa đi ra: “Bằng không ngươi cũng thỏa mãn một chút nhu cầu nội tâm của ta đi.
”“Cô nhóc muốn nhìn cổ trùng của ta, sao ta giấu được? Đành tốt bụng cho cô nhóc xem thôi.
”Thiếu niên theo thói quen muốn uốn bím tóc, quấn lấy tóc mới nhớ tới hôm nay hắn chỉ buộc tóc dài, không có tâm tình nhàn rỗi để tết bím tóc, không thoải mái thu tay về, rũ mi lười nhác nói: “Ngươi có nhu cầu nội tâm gì, nói ta nghe thử, không chừng ta thật sự có thể thỏa mãn ngươi.
”Cửu quận chúa đương nhiên chỉ nghĩ hắn nói đùa, nghĩ đến những lời hắn vừa mới nói, thuận miệng nói: “Nếu không ngươi cho ta nhìn xem cổ trùng của ngươi đi?”“Được.
”Cửu quận chúa sửng sốt: “Loại nào chưa xem ấy.
”Thiếu niên quay một tay, ngón tay thon dài dưới ống tay áo bó màu xanh đen chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay nâng lên một con cổ trùng màu đỏ sậm, cổ trùng to bằng ngón tay cái, khác với các con cổ trùng khác ở chỗ trên người có những hoa văn màu đen, đang dẩu mông ăn đậu phộng của hắn.
“Nó ăn đậu phộng à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...