Thiếu Niên Miêu Cương Lại Đi Cướp Cửu Quận Chúa Trên Đường Hòa Thân


Cuối cùng thiếu niên vẫn ăn hết bánh bao thịt và cà pháo đã nguội, Cửu quận chúa đã nói sẽ mua lại cho hắn một phần mới, hắn lại không thèm nói chuyện, rủ mắt tự mình ăn cà pháo.

Cửu quận chúa thấy bộ dáng hắn ăn bánh bao vô cùng yếu ớt, nghĩ thầm chắc chắn là hắn đã bệnh, khí tiết bồng bột quanh thân thiếu niên không còn, thay vào đó là hơi thở mệt mỏi, ủ dột, chán đời.

Nhưng Cửu quận chúa vẫn không chán ghét thiếu niên, thậm chí còn cảm thấy kì quặc, nàng cho rằng thiếu niên như vậy mới có cảm giác chân thật, Tiểu Ngọc thì lại càng thêm sợ hãi hắn.

Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói: “Vì ca ca xấu xa trông còn tệ hơn.

”Cửu quận chúa cố gắng nói tốt cho thiếu niên: “Hắn không xấu một chút nào.

”Tiểu Ngọc cảm thấy thương tâm: “Nhưng ca ca xấu xa bây giờ tốt hay xấu.

”Vì để chứng minh thiếu niên không xấu chút nào, Cửu quận chúa to gan túm lấy chùm tóc đuôi ngựa của thiếu niên, hắn đưa mắt lười biếng như dò hỏi nàng đang làm gì.


Cửu quận chúa nháy mắt với Tiểu Ngọc, ý bảo là: Nhìn xem, ta túm tóc hắn, hắn cũng không tức giận, hắn có xấu chút nào đâu.

Tiểu Ngọc bị nàng thuyết phục, nhìn chằm chằm mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, bàn tay bụ bẫm khẽ cử động.

Thiếu niên lạnh lùng liếc nhìn cô bé một cái, ý nghĩ của Tiểu Ngọc lập tức tan thành mây khói, cô bé vùi mình vào trong vòng tay của Cửu quận chúa mà thút tha thút thít.

Cửu quận chúa không hiểu sao cô nhóc đột nhiên lại thương tâm thế, dỗ dành một lúc cho đến khi đảm bảo đã không sao mới nhìn về phía thiếu niên, không nhịn được ngứa tay lại cầm tóc sau đầu hắn: “Hôm nay sao ngươi không tết tóc?”Thiếu niên không muốn nói chuyện, nghiêng đầu về phía nàng, Cửu quận chủ hoàn toàn không hiểu được ý của hắn, vì thế thiếu niên liền nói ngắn gọn: “Tết.

”Giọng hắn khàn đến mức sắp không ra tiếng, suốt cả đêm cổ họng như bị lửa thiêu đốt, cuối cùng chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Cửu quận chúa khiếp sợ, vội vàng buông Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cổ hắn, cổ áo xanh đen cài cúc của hắn suýt bị nàng kéo bung ra hết.

“Dám làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt, chậc chậc chậc.

” Người qua hừ một tiếng, khinh thường sự “cuồng nhiệt” của nàng.

Thiếu niên có chút đau đầu, nhưng lại không đẩy nàng ra, đầu hơi ngửa ra phía sau, tùy ý để nàng kiểm tra, chẳng buồn nói chuyện.

“Sao chỉ mới một buổi tối không gặp, giọng của ngươi lại biến thành như vậy? Bệnh thương hàn* à? Hay là tối qua ăn cá bị hóc xương?”* Thương hàn là 1 bệnh nhiễm khuẩn toàn thân do trực khuẩn Salmonella gây nên.

Bệnh thường khởi phát đột ngột và có nhiều biến chứng nặng nề như xuất huyết tiêu hoá, thủng ruột, viêm cơ tim, viêm não… có thể dẫn đến tử vong.

Bệnh thương hàn là 1 bệnh truyền nhiễm cấp tính có khả năng lây lan mạnh và có thể bùng phát thành dịch lớnCửu quận chúa không phải là đại phu*, chỉ nhìn cổ hắn cũng không nhìn ra chỗ nào khác thường, nửa đường liền kéo hắn đi gặp đại phu, thiếu niên cũng lười phản kháng, cả đường bị nàng kéo đến y quán.

*Thầy thuốc.


Sau khi đại phu chẩn bệnh một lát, kéo mí mắt thiếu niên lên nhìn vào đồng tử đen nhánh của hắn, lại kéo quần áo của thiếu niên lên mà nhìn, quay mặt đi chỗ khác.

Cửu quận chúa lo lắng cho sức khỏe của hắn, khi nhìn thấy quần áo của hắn bị kéo lên cũng không nhớ phải quay mặt đi chỗ khác.

Đại phu xắn tay áo của thiếu niên lên, Cửu quận chúa nhìn chằm chằm theo dõi.

Đại phu vén vạt áo của thiếu niên lên, Cửu quận chúa vẫn nhìn chằm chằm theo dõi.

Đại phu yêu cầu thiếu niên cởi áo ra, thiếu niên vẫn không nhúc nhích.

Cửu quận chúa không chớp mắt, thúc giục nói: “Thất thần làm gì, cởi quần áo ra đi.

”Tiểu Ngọc vẫn còn là một đứa trẻ, cũng giống như Cửu quận chúa nhìn chằm chằm vào thiếu niên.

Thiếu niên cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

Đại phu thúc giục thiếu niên: “Cởi quần áo ra đi, hai vợ chồng cũng đã có con rồi, sao còn ngại ngùng.


”Căn bản Cửu quận chúa cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác, liền gật đầu phụ họa nói: “Đúng thế, con cũng đã có, ngại ngùng…….

”Nói đến đây, giọng nói đột nhiên im bặt.

Cửu quận chúa nhảy dựng: “Con nhóc này không phải con ta!”Đại phu kinh ngạc nhìn thiếu niên, trong ánh mắt như biểu đạt “tiểu tử nhà ngươi tuổi còn trẻ mà hậu viện đã có lắm hoa đẹp thế kia rồi”.

Khuôn mặt thiếu niên không chút cảm xúc, sau đó liền cười khan.

Đại phu không hiểu nổi phản ứng của hai người họ.

Cửu quận chúa tiếp tục nhảy dựng: “Con nhóc này không phải là con của cả hai chúng ta!”Tiểu Ngọc yếu ớt giơ tay: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc là được nhặt.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận