Thiếu Niên Du

Cảnh Niên ốm đau trên giường nhiều năm, mặc dù bây giờ đã khôi phục cùng người bình thường không khác gì nhau mấy, nhưng cũng bởi vì ở trong phòng nhiều năm mà làn da trắng nõn nà, mẫu thân Cảnh Niên năm đó cũng từng là An Dương thành đệ nhất mỹ nhân, theo Ninh lão gia nói, Cảnh Niên dung mạo cực giống Ninh phu nhân, khi cười càng giống hơn, mới bốn năm tuổi cũng đã nổi danh xinh đẹp. Khi đó vì liếc mắt nàng một cái thôi, tất cả vợ con tỉ phu của nàng đã nghĩ đến biện pháp phá sập cửa phủ, san bằng Ninh phủ.

Nếu Cảnh Niên một mực không đau ốm mà lớn lên, hắn hiện tại vô cùng có khả năng là một mỹ thiếu niên công tử, giơ tay nhấc chân khuynh đảo vạn người, chẳng mấy chốc đường làm quan rộng mở. Nhưng mà Cảnh Niên bệnh suốt chín năm, thời gian chín năm đủ để mọi người lãng quên cái kia tiên đồng hạ phàm-Ninh Cảnh Niên. Nhưng chín năm thời gian, dù cho Cảnh Niên bệnh tật quấn thân cũng không giấu được bộ dáng tinh sảo, một thân xinh đẹp rực rỡ.

Thứ đầu tiên hấp dẫn chú ý của Trình Dược chính là đôi mắt to tròn của hắn. Trình Dược tìm trong kí ức cũng tìm không ra bất luận cái gì đủ để so sánh hình dung đôi mắt này, nếu có thể nói ra cảm tưởng, y sẽ nói cho ngươi biết, đây là một đôi mắt thanh khiết, linh hoạt, tựa như tuyết rơi ngập trời, trải qua mấy nghìn năm mà ngưng kết thành băng, tại đó khó có được ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng một giọt nước mưa trong suốt, long lanh xuyên qua, kết tụ lại rồi rơi xuống, phát ra ánh sáng chói mắt động lòng người.

Tuy chưa bao giờ nói ra nhưng Trình Dược biết mình cực kì yêu thích ánh mắt này. Ngay từ đầu bời vì ốm yếu mà lộ ra vài phần mệt mỏi, lười biếng, nhưng trong khoảng thời gian này theo thân thể khoẻ mạnh, trong mắt hắn ánh sáng cũng linh động đến cực hạn, ngay khi sóng mắt lưu chuyển, y luôn luôn như thế đơn giản mà bị dẫn dắt, tuỳ thời đều dễ dàng rơi vào tay giặc.

“_Vi nhi, trên người ngươi có mùi hương rất dễ chịu.”

Cảnh Niên hơi chớp mắt làm cho Trình Dược dễ dàng thất thần trước đôi mắt xinh đẹp. Khuôn mặt hướng Trình Dược gần một chút, cái mũi thanh tú hơi vểnh lên rồi co lại, tuỳ tiện lộ ra vẻ mặt thoả mãn. Bởi vì ngồi quá gần nhau, Trình Dược mồ hôi trên người chảy càng nhiều, mùi càng đậm, Cảnh Niên chỉ cần thoáng qua là ngửi được. Trình Dược cúi đầu xuống ngửi ngửi một chút, ngoại trừ mùi mồ hôi ra không còn ngửi được mùi gì khác.

“_Không có a, ngoại trừ mùi mồ hôi ra, còn mùi gì đâu?”

Bởi vì Cảnh Niên gặp qua mấy lần bộ dáng y không bôi son, thấy hắn cũng không phát giác ra cái gì thế là Trình Dược kiên quyết cự tuyệt Hâm Lan mỗi lần vì mình mà chuẩn bị những vật này, bằng không y thật là bị nôn chết. Một cái đường đường nam tử hán mỗi ngày phải giả trang nữ tử cũng đã vô cùng xấu hổ, nếu bị truyền đi, y còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt mọi người. Không có bôi son, mà bên trong phòng cũng không đốt lư hương gì đó, vậy nên y trên người hẳn là không có mùi gì mới đúng. Ngược lại, Cảnh Niên vì nhiều năm đau ốm đều phải dùng dược, trên người hắn có nhàn nhạt mùi thuốc rất dễ ngửi. Thừa dịp Trình Dược cúi đầu ngửi chính mình, Cảnh Niên ôm lấy thân thể y, mặt vùi vào ngực của y.

“_Cảnh Niên?”


Trình Dược thân thể có chút cứng ngắc nghĩ muốn đẩy hắn ra lại sợ tay mình dụng lực quá lớn sẽ ngộ thương đến cơ thể Cảnh Niên vẫn còn suy yếu.

“_Trên người ngươi có một cỗ nhàn nhạt mùi hương, là mùi hương của cây cỏ sau cơn mưa, mùi không khí sạch sẽ trong lành hoà cùng một chỗ làm cho người ta mê say.”

Cảnh Niên ngẩng mặt lên, phát ra thanh âm có chút buồn bực, có chút ngọt, lại có chút làm cho Trình Dược ảo giác thật nhu tình.

“_Vi nhi, ngươi có thật nhiều chuyện mà ta chưa biết.”

Cảnh Niên lời nói có điểm bực tức làm cho Trình Dược hiểu ý, cười, chỉ là không rõ ràng lắm vì sao hắn lại đột nhiên giận dỗi.

“_Vậy ngươi muốn biết cái gì?”

“_Ngươi có võ công?” Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn y, con mắt rạng rỡ phát sáng.

“_Đúng vậy.”


“_Với ai học?”

“_Sư phụ ta.”

Cảnh Niên bất mãn nhíu mày sinh khí, y vì sao luôn một hỏi một đáp, cũng không biết suy một ra ba.

“_Sư phụ ngươi là ai, ngươi tại sao lại học võ công, ngươi học mấy năm, học đến đâu rồi?”

“_Sư phụ ta a, là người vô danh tiểu nhân vật.” Trình Dược mục quang trở nên có điểm mơ màng.

“_Ân…Trong nhà của ta nghèo, vậy nên đem ta đưa cho sư phụ chiếu cố, sư phụ là võ sư của võ quán, theo hắn, ta tự nhiên từ nhỏ được rèn luyện học võ, như vậy cũng tốt, cường thân kiện thể. Ta ba tuổi bắt đầu tập võ, cho tới bây giờ học cũng không tính là thâm hậu, đối phó với vài tiểu tặc thì có thể.”

“_Ta nghe phụ thân nói ngươi là vì cho ca ca có tiền lấy vợ mới gả tới đây, không phải là do sư phụ ngươi chiếu cố từ nhỏ?”

Trình Dược cứng người một chút, lát sau mới nói:


“_Sư phụ ta lúc ta mười tuổi thì bệnh chết, sau người nhà ta đến đón ta về.”

Cho là mình nhắc đến chuyện thương tâm, Cảnh Niên dùng một chút lực ôm chặt y.

“_Vi nhi, sau này sẽ do ta chiếu cố ngươi, tuyệt không để cho ngươi lại chịu khổ.”

“_Trước chờ ngươi thân thể khoẻ hoàn toàn đã rồi nói sau.” Trình Dược không khỏi cười, Cảnh Niên so với y rõ ràng gầy yếu hơn, trên thực tế không biết là ai chiếu cố ai đây.

“_Luyện võ cường thân, dứt khoát ta cũng luyện võ a.”

“_Như thế cũng là một chủ ý không tệ.” Trình Dược gật đầu đồng ý.

“_Vi nhi.” Cảnh Niên cười hì hì nhìn y.

“_Vậy ngươi đến dạy ta a.”

Trình Dược không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu cự tuyệt:


“_Võ công của ta thật không bằng ai, hộ vệ trong quý phủ võ công đều ngang ngửa với ta. Ta xem không bằng kêu tổng đầu hộ viện đến dạy ngươi, còn không thì bảo phụ thân ngươi thỉnh một sư phụ cao minh về bái sư.”

“_Ngươi sao lại luôn gọi phụ thân ngươi, phụ thân ngươi, là phụ thân của chúng ta!” Cảnh Niên rất bất mãn lớn tiếng sửa y.

Trình Dược cũng không nói gì, chỉ lựa chọn cách chuyển hướng chủ đề:

“_Ta bởi vì theo sư phụ học võ từ nhỏ nên không nghĩ đến đầu nhập vào sư môn khác. Ngươi thì khác, có thể lựa chọn cho mình một hảo sư phụ dạy ngươi, học tập môt ít công phu đối với ngươi càng có lợi hơn.”

Cảnh Niên nghĩ lại, gật gật đầu nói:

“_Được, ta nhất định phải luyện được so với ngươi càng lợi hại hơn, như vậy mới có thể bảo vệ ngươi.”

Cảnh Niên nói được làm được, vào ban đêm hắn cầu phụ thân giúp hắn thỉnh nhất danh sư phụ dạy mình võ công. Ninh lão gia mới đầu do dự một chút, nhưng ở Cảnh Niên thương lượng lúc sau, nói tập võ có thể cường thân kiện thể liền gật đầu đồng ý. Ninh lão gia không quá năm ngày liền thỉnh được nhất danh sư phụ về cho Cảnh Niên, lúc hướng Cảnh Niên bọn họ báo ra danh tánh cùng tiếng tăm của người này, Trình Dược âm thầm chấn động. Y biết rõ Ninh lão gia có bản lĩnh nhưng cũng chưa nghĩ tới lại có bản lĩnh thỉnh nhất kiếm chỉ thiên Hoa Chung Nam. Hoa Chung Nam trong giang hồ không ai không biết, hai mươi ba tuổi nhờ vào kiếm pháp xuất thần nhập hoá mà chấn động võ lâm, ba mươi tuổi, ngoại trừ võ lâm đệ nhất cao thủ có thể địch nổi, còn tuyệt không có đối thủ.

Người đến muốn làm môn đệ vô số kể nhưng Hoa Chung Nam thu đồ đệ điều kiện cực kì nghiêm khắc, đến nay đã qua tuổi thất tuần mà cũng chỉ có vẻn vẹn hai gã đồ đệ. Hai đồ đệ này trên giang hồ tiếng tăm cũng lẫy lừng, danh khí tuyệt không thua Hoa Chung Nam năm đó. Sau Cảnh Niên nói cho Trình Dươc, y mới biết nguyên lai lúc Cảnh Niên năm sáu tuổi thì Hoa Chung Nam đã muốn thu hắn làm đồ đệ, chỉ là năm đó phụ thân hắn cảm thấy luyện võ phải chịu nhiều khổ nên không chịu, sau hắn bệnh nằm liệt giường cũng không còn cơ hội luyện. Hiện tại Hoa Chung Nam biết rõ hắn muốn luyện võ liền lập tức đến đây.

Hoa Chung Nam biết rõ Cảnh Niên từng bệnh nhiều năm nên bắt mạch môn cho hắn, nói thân thể hắn hiện tại suy yếu nhưng chậm rãi điều dưỡng vẫn có thể hồi phục nên muốn dạy Cảnh Niên công phu có thể bổ sung khí tức,l àm hắn trở nên cường tráng rắn chắc hơn. Cảnh Niên vừa nghe mừng rỡ không thôi, liên tục nói dù khổ, dù mệt mỏi thế nào cũng nhất định sẽ kiên trì tới cùng. Hoa Chung Nam công phu kiếm thuật không truyền ra ngoài, Cảnh Niên chỉ có thể mỗi ngày đến địa điểm bí mật Hoa Chung Nam chỉ định mà huấn luyện. Hiệu quả đúng như Hoa Chung Nam đã nói từ đầu, Cảnh Niên sắc mặc ngày càng trở nên hồng hào hơn, thân thể gầy yếu cũng dần rắc chắc hơn. Chỉ có điều mỗi ngày chương trình huấn luyện tương đối nặng nề, mỗi ngày đều phải gà gáy thức dậy, trời lặn mới về, mệt mỏi vô cùng, lúc về chỉ có thể nằm ở trên giường, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

Lúc đầu Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân thấy thế cũng không muốn cho hắn học tiếp, đều bảo Cảnh Niên đừng tiếp tục. Ngược lại Trình Dược biết rõ ai bắt đầu tập võ đều trải qua quá trình như vậy liền không nói gì, chỉ vì hắn đau lưng mệt mỏi mà ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa bóp thân thể cho hắn. Có Trình Dược  yên lặng đồng tình ủng hộ, Cảnh Niên chỉ đơn giản cắn răng nhẫn nại. Cảnh Niên tập võ nguyên nhân ngay từ đầu rất đơn giản, nhưng thấy Trình Dược ủng hộ như thế liền vì để lấy lòng y mà càng ngày càng khắc khổ hơn. Cảnh Niên căn cơ thật tốt, bằng không năm đó Hoa Chung Nam cũng sẽ không muốn nhận hắn làm đồ đệ, lại còn vì hắn mà chữa bệnh. Nhiều năm đến, hắn đã ăn không biết bao nhiêu là dược liệu trân quý mà võ lâm nhân sĩ đều mơ ước đến, tuy lúc đó thân thể vẫn không khoẻ mạnh nhưng lại đạt được nội lực tốt nhất, lại có thêm Hoa Chung Nam chỉ dạy kiếm thuật mà tiến bộ thần tốc đến không ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui