Thiếu Niên Du

Tổng trướng bản (người quản lý sổ sách, giống kế toán trưởng) Ngũ Lục đi lên lầu hai, vừa đi vào phòng thu chi liền chứng kiến thiếu đông gia-Ninh Cảnh Niên ngồi ở trước bàn sách. Cái đó cùng ngày thường không khác nhau là mấy, Ngũ Lục theo Ninh Minh Sơn lão đông gia bắt đầu, mỗi ngày đem sổ sách tiễn trang (qt dịch là ngân hàng tư nhân,ta không biết chuyển ngữ sao cho hay nên để nguyên) tới đây, như là những nghề khác, tỷ như tửu lâu, khách điếm, bố trang (tiệm vải), trà lâu, mỗi một nghề đều có một người chuyên môn khác phụ trách, tổng thời gian đưa sổ sách đến cũng không giống nhau, như trà lâu là nửa tháng đưa đến một lần, bố trang thì một tháng một lần, chủ yếu là theo mỗi ngày thu vào sổ sách lớn nhỏ đều phải đúng giờ. Tiễn trang mỗi ngày xuất nhập sổ sách đều là một số cực đại, cũng có thể xem như là huyết mạch kinh tế của mỗi một hiệu buôn, chủ nhân mỗi một ngày đều phải cẩn thận đọc qua kiểm kê, dự phòng trong đó xuất hiện chỗ sơ suất.

Mà cùng ngày thường có chút bất đồng là Ngũ Lục vừa tiến đến đã nhìn thấy thiếu đông gia cầm lấy một quyển sổ lật lật vài tờ, một bộ dáng hoàn toàn nhìn không vào lại ném trở về, suy nghĩ một chút lại cầm một quyển khác lên, đồng dạng lại lật lật vài trang liền không kiên nhẫn ném đi. Cái đó cùng thái độ cẩn thận chăm chú dĩ vãng khác xa nhau, trước kia vì để thuận tiện tính toán, bàn tính nhất định phải bày ở trước mặt mình, nhưng bây giờ thì sao, bàn tính hơn phân nửa đặt ở mép bàn, nhìn như muốn rơi xuống đất. Ngũ Lục tròng mắt mở to nhìn qua, bước nhanh đi đến, trước bất động thanh sắc mà đem bàn tính đẩy trở về, sau mới cẩn cẩn dực dực đem sổ sách đưa tới trước mặt Cảnh Niên, hắn trước tiên không nói về chuyện sổ sách mà dùng âm thanh cung kính tri kỉ hỏi:

“_Thiếu đông gia, hôm nay tâm tình không tốt?”

Đừng nhìn Ngũ Lục một bộ dáng lão luyện, kì thật hắn so với Cảnh Niên chỉ lớn hơn một tuổi, bất quá hắn tám tuổi đã quản lý tiễn trang sinh ý Ninh gia, cùng phụ thân trước trước sau sau chạy không ngừng, đến năm mười một tuổi, không có đọc qua sách nhiều nhưng chuyện tiễn trang hay thủ đoạn cùng người giao tiếp mậu dịch đều làm phụ thân hắn cả kinh đến vuốt râu mép, hôm nay Cảnh Niên cũng còn phải  gọi hắn một tiếng sư phụ.

Ngũ Lục biết rõ Ninh lão gia bị bệnh nhưng không nghĩ tới thay thế lại chính là thiếu đông gia Ninh Cảnh Niên bị bệnh nhiều năm, thân thể mới tốt lên được vài ngày. Ngũ Lục từ trước đến nay chưa từng thấy qua Cảnh Niên, chỉ nghe người khác nói vị thiếu đông gia này bệnh đến da bọc xương, cầm mở khăn cũng phải lao hết lực, đại phu nói sống không quá mười tám tuổi.

Đoạn thời gian Cảnh Niên vừa mới xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú, thân thể cao ngất, mặt mang tiếu dung, phong thái nhẹ nhàng, nhìn hắn nửa ngày căn bản tưởng tượng không ra đây là người trong truyền thuyết thể nhược nhiều bệnh, căn bản sống không quá mười tám tuổi. Cảnh Niên xuất hiện, ngay từ đầu Ngũ Lục trong nội tâm cũng nói thầm, dù sao cũng là kế sách lâu dài, sao cũng không nghĩ muốn chọc lão bản mất hứng nổi giận. Có thể là trải qua một thời gian ngắn ở chung, phát hiện Cảnh Niên tính tình hảo, trên mặt thường xuyên mang theo tiếu dung, chưa bao giờ sinh khí qua, làm việc chăm chỉ, khoan dung, người cũng thông minh, cùng hắn ở chung đặc biệt thoải mái vui vẻ, hơn nữa Cảnh Niên cùng Ngũ Lục tuổi không sai biệt lắm, hai người lại nói chuyện rất hợp ý, ngày thường gặp mặt giống bằng hữu cười cười nói nói vài câu. Hiện tại Ngũ Lục gặp Cảnh Niên giống như có tâm sự liền ngầm vỗ ngực, quyết định vì hắn phân giải ưu sầu! Cảnh Niên đè nén tâm sự đã một đêm, bây giờ nghe Ngũ Lục nói như thế liền kìm lòng không được thở dài một hơi, triệt để buông sổ sách, chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau nửa ngày mới đáp lời:

“_Ngũ Lục, ngươi thành thân chưa?”

Ngũ Lục vừa nghe, gãi đầu cười hắc hắc vài tiếng nói ra:

“_Không có, cha ta có giới thiệu vài cô nương cho ta nhưng không phải người ta chê ta thì cũng là ta ngại bọn họ, đều không có ai phù hợp.”

“_Vậy ngươi có nghĩ đến hay không muốn kết hôn với dạng cô nương nào?” Cảnh Niên đem ánh mắt chuyển qua trên người gã.

“_Đương nhiên là có nghĩ tới a!” Ngũ Lục gật đầu, vẻ mặt đầy hướng tới nói.


“_Cô nương kia lớn lên đoan trang thanh tú, còn phải khéo tay, càng thêm thiện lưong hiếu thuận, trọng yếu nhất là trong mắt ngoại trừ ta sẽ không có nam nhân khác!”

Cảnh Niên không khỏi bật cười:

“_Ngũ Lục, ngươi dứt khoát phải cầu bồ tát đem tiên nữ bên người tặng cho ngươi mới được!”

“_Ta thừa nhận là yêu cầu có chút hà khắc, cho nên a…” Ngũ Lục vẻ mặt buồn rầu.

“_Ngũ Lục ta đến nay cũng chưa gặp qua cô nương nào làm ta động tâm.”

“_Cô nương làm động tâm a….” Cảnh Niên thì thào lặp lại, gật gật đầu rồi lại lâm vào trầm tư.

Ngũ Lục thấy hắn bộ dáng như thế, suy nghĩ chợt lóe, cẩn thận hỏi:

“_Thiếu đông gia, ngươi sẽ không phải là bởi vì chuyện của thiếu phu nhân mà phiền lòng a?”

An Dương tam đại gia tộc lớn nhỏ sự tình có thể nói là chủ đề mà dân chúng thành An Dương mỗi ngày trà dư phạn hậu(ý là cơm nước no nê) sẽ bàn đến. Lại thêm Ngũ Lục lại là người của Ninh gia, đối với Ninh gia chuyện tình có thể so với ngoại nhân minh bạch nhiều hơn một chút, tỷ như chủ đề sốt dẻo ngày trước chính là nữ tử mới gả vào Ninh gia làm thiếu phu nhân. Nàng là người nước Ngô ở Tây Vực, gia cảnh bần hàn, nhà người ta gả vào cửa đều là giữa ban ngày vô cùng náo nhiệt, mà nàng lại là giờ dần nhập môn, lén lút không nói, cùng nàng bái đường còn không phải là chân chính Ninh thiếu gia!

Kì thật chuyện này mọi người cũng là ngầm hiểu lẫn nhau,Ninh thiếu gia bệnh nguy kịch, thuốc và kim châm cứu không xong, đại phu nói sống không quá mười tám tuổi. Ninh lão gia trung niên mới có được một đứa con này, yêu thương như mạng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nghe theo một đạo sĩ nói lấy ngày sinh tháng đẻ tuyệt hảo của một nữ tử gả vào nhà xung hỉ, loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, mọi người không thể trách, kì lạ chính là cô gái này vừa vào cửa, bệnh của Ninh thiếu gia thật sự kì tích chuyển biến tốt, trước mắt còn có thể sinh long hoạt hổ thay thế tuổi già Ninh Lão gia xử lý sinh ý tự gia.

Thế là mọi người bắt đầu nghị luận, càng hiếu kì về người nữ tử này, nàng cũng không hề đi ra khỏi cửa Ninh gia một lần, theo tin tức bên trong truyền ra, ngay cả Cảnh Niên hiên cũng cực ít bước ra. Này nữ tử thần bí hiện tại đang được mọi người nghị luận, tạo thành một tin đồn như thế này, mặc dù nàng mệnh tốt nhưng xấu không gì sánh được, tuy được gả vào phú hộ nhân gia lại bởi vì cao lớn quá mức làm cho người ta sợ hãi, bị Ninh gia cấm ra ngoài để tránh dọa người. Đương nhiên Ngũ Lục không tin những chuyện ma quỷ này, dù sao người lấy nữ tử đó đang chân chính ở bên cạnh mình, thiếu phu nhân này rốt cuộc có bộ dáng gì hắn đã từng hỏi qua, thiếu đông gia ngày thường mặc dù điềm đạm hòa khí, nhưng có thể làm cho hắn miệng cười toe toét không ngậm lại được thật đúng chuyện hiếm càng thêm hiếm, không hề nghĩ tới vừa nhắc đến thê tử mới cưới không lâu, hai mắt đã lập tức loan thành bán nguyệt, vẻ vui mừng như trẻ con hiện ra làm Ngũ Lục kinh ngạc vạn phần:


“_Vi nhân có bộ dáng gì? Hắc hắc, khả đẹp!”

Thiếu đông gia hình dung thiếu phu nhân chỉ như thế một câu làm cho Ngũ Lục vừa nghe, trong nội tâm lập tức hiện lên một cô nương bộ dáng như tiên nữ, khuỷu tay quấn dải băng phiêu bồng, trong sương mờ mông lung đi tới, nụ cười khiến cho người lạc mất nhân tâm. Đừng trách Ngũ Lục tưởng tượng như thế, bởi vì ở trước mặt hắn, thiếu đông gia có thể xem như một mỹ nhân, dù là nam nhân nhưng cùng với những cô nương mà hắn gặp qua so sánh vẫn thấy đẹp hơn vài phần. Được một vị mỹ nhân như thiếu đông gia hình dung như thế, Ngũ Lục sao có thể không nghĩ như vậy?

Ngũ Lục mỗi lần nghe người ta nói thiếu phu nhân có nhiều ít khó coi dọa người đều nhịn không được nói vài câu đính chính, nhưng vấn đề là lời của hắn khống có mấy người tin, thế là ngoài sức tưởng tượng, lời đồn về thiếu phu nhân lớn lên so với quỷ còn đáng sợ hơn truyển đi ngày càng khoa trương hơn. Có thể làm cho Ngũ Lục chắc chắn như thế là bởi vì còn có một việc, đó chính là thiếu đông gia nhà hắn giống như bị thiếu phu nhân mê hoặc, mỗi ngày không là phòng thu chi Ninh gia thì cũng đến võ quán luyện tập, cứ chạy qua chạy lại, đi chỗ khác chỉ sợ sẽ lãng phí thời gian, trong lúc vô tình hắn lộ ra, sở dĩ cố gắng xử lí sự vụ như thế là bởi vì muốn có nhiều thời gian trở về bồi thiếu phu nhân!

Ngũ Lục nghĩ vậy không khỏi thở dài một hơi, trong khoảng thời gian nhận thức thiếu đông gia, từ miệng hắn xuất ra cũng chỉ có sự tình của một vị cô nương, mà người đó chính là vị thiếu phu nhân mình chưa bao giờ gặp mặt! Cho nên Ngũ Lục mới có thể chứng kiến Cảnh Niên thở dài nhắc tới chuyện này mà trực tiếp đoán được là liên quan đến thiếu phu nhân. Tựa hồ bị Ngũ Lục nói trúng trọng điểm, Cảnh Niên nghe xong không nói gì một lát, có chút mê man nói:

“_Ngũ Lục, tại sao ta cùng với Vi nhân lúc ở chung với nhau luôn cảm thấy thiếu cái gì đó?”

“_Ý của thiếu đông gia là?”

“_Ta cũng không nói rõ được rốt cuộc là cái gì, chính là….chính là…” Cảnh Niên thập phần buồn rầu xoa xoa vành tai.

“_Ta lúc cùng Vi nhi ở chung luôn cảm thấy một chút nôn nóng, xao động, nhất là lúc ngủ cùng nhau, nhìn nàng ngủ ở bên cạnh cảm thấy rất là khó chịu, cảm giác như là phải làm cái đó, thời gian này ta thường xuyên bị như vậy, ta hỏi Vi nhi là có phải ta bị bệnh không, nàng nói có thể là ta hoả vượng, kêu người chuẩn bị cho ta thực vật giải hoả nhưng hoàn toàn vô dụng. Nhìn nàng, ngửi mùi hương trên người nàng trong nội tâm đã muốn kìm nén đến khó chịu, gần đây luôn như vậy làm ta phiền muốn chết.”

Ngũ Lục nghe xong, phản ứng duy nhất chỉ có trợn tròn con mắt, há hốc mồm. Cảnh Niên cũng không chú ý, tiếp tục buồn rầu chính mình.

“_Ngũ Lục, ta tật xấu này cùng người khác cùng một chỗ sẽ không có, chỉ cùng Vi nhi một chỗ mới xuất hiện, càng là thân cận nàng càng là khó chịu, nghĩ nhẫn nhịn cách xa nàng một chút a nhưng chính mình lại nhịn không được luôn nhớ nàng. Ngũ Lục, ngươi nói xem bệnh của ta là bệnh gì, ta nghĩ đi gặp đại phu nhưng Vi nhi nói không cần, nói chỉ là hoả vượng nhưng tiết trời ngày càng lạnh hơn, ta sao lại có thể hỏa vượng?”


Cuối cùng nói xong,ngẩng đầu xem xét thấy Ngũ Lục vẻ mặt dại ra, Cảnh Niên nhíu lông mày đẩy đẩy hắn.

“_Ngũ Lục, ngươi xảy ra chuyện gì?”

Thật vất vả khôi phục tinh thần, Ngũ Lục vẫn là vẻ mặt ngây ngốc nhìn thiếu đông gia kính mến của mình, đột nhiên cảm thấy vị thiếu đông gia này thật đúng là so với tuyết còn muốn thuần khiết hơn. Nghiêm túc nhìn vẻ mặt buồn rầu của thiếu đông gia, Ngũ Lục hạ giọng, thần bì hỏi:

“_Thiếu đông gia, ngươi sẽ không là không biết cái gì là hành phòng a?”

“_Hành phòng?” Cảnh Niên quả nhiên lộ ra biểu tình không hiểu gì cả.

“_Vậy người cùng thiếu phu nhân buổi tối ngủ chung thì thật sự là chỉ đắp chăn rồi nhắm mắt đơn thuần ngủ?”

“_Không ngủ thì còn có thể làm cái gì?” Cảnh Niên hỏi lại lới vẻ đương nhiên.

Ngũ Lục dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa té ngã.

“_Thiếu…thiếu đông gia….” Ngũ Lục gian nan lết đến dựa vào mép bàn.

“_Ngươi đã thành hôn, không có người dạy ngươi việc này?”

“_Chuyện gì?”

Ngũ Lục thật vất vả đứng vững chân, sau mới cố tình hít sâu một hơi rồi thở ra, nói:


“_Ai, thiếu đông gia, ngươi chính là đích tôn mang đại sự lưu lại con cháu a, lão đông gia sao lại không nghĩ nói cho người biết!”

“_Rốt cuộc là chuyện gì a?”

“_Ai, việc này nói ra rất dong dài.” Ngũ Lục cố ý nặng nề thở dài một hơi, sau mới lộ ra biểu tình thập phần chờ mong kề sát vào Cảnh Niên.

“_Bất quá, chỉ cần ngài đi thanh lâu một chuyến chắc chắn sẽ minh bạch mọi việc, ngay cả lí do tại sao ngài xuất hiện những bệnh trạng kia cũng sẽ rõ ràng!”

Tuy không hiểu rõ lắm về hành phòng nhưng thanh lâu là nơi Cảnh Niên thường nghe nhắc đến, lập tức lắc đầu cự tuyệt:

“_Ta không đi, ta sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với Vi nhi!”

Bị hắn nghiêm túc cự tuyệt như thế Ngũ Lục cũng chỉ có thể gãi gãi đầu, nhưng gã chính là người lão luyện, còn có chuyện gì có thể làm khó gã? Tròng mắt vừa chuyển, lại nghĩ đến một kế.

“_Thiếu đông gia, ngày mai sau khi đi thu sổ sách về, Ngũ Lục ta sẽ đem tặng cho ngài một bảo bối, cho dù không đi thanh lâu, ngài nha, nhìn cũng đồng dạng biết được!”

Quả nhiên, Cảnh Niên vừa nghe hắn nói như thế lập tức nổi lên hiếu kì:

“_Thật sự? Vậy ngươi ngày mai nhất định phải mang tới cho ta xem một chút!’

“_Thiếu đông gia, ngươi yên tâm, Ngũ Lục ta xuất mã tuyệt đối bất đồng phàm hưởng (ý nói là đã ra tay thì tuyệt không giống người thường,*biến thái a =_=*), ngày mai nhất định sẽ mang đến cho ngài vật ta cất kĩ đã lâu. Bất quá việc này ngươi đối với người ngoài phải giữ bí mật, nếu để cha ta biết nhất định sẽ hiểu lầm là ta chỉ ngươi những thứ không đứng đắn gì đó, sẽ bị lão đánh chết a!”

“_Yên tâm, ta ngay cả Vi nhi cũng không nói!” Cảnh Niên nghiêm túc gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui