Giọt máu nóng ấm đỏ thắm, nhỏ từng giọt xuống mặt Lâm Thanh, Du Ngự Yên cắn môi thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp bị dòng máu nhuộm lên hai đường đỏ bừng xuống đến cằm.
Bức tường phía trên ngày càng ép xuống nặng nề, sức lực của nàng cạn dần đi, tầm mắt vốn mơ hồ nay lại mờ mịt hơn.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ, trước tầng thứ 11 cũng chỉ tương đương với võ giả Uẩn Khí cảnh, mặc dù ở tầng thứ 7 bọn họ đã hoàn toàn khai mở thức hải, đả thông Thiên Đài, thế nhưng thân thể luôn là điểm yếu của tu pháp giả nhưng giai đoạn đầu.
Đối với một kẻ ngay cả Luyện Khí tầng 6 còn chưa đạt đến như Du Ngự Yên, dù chỉ là dư lực tiết ra khi đỡ lấy Lâm Thanh, cũng chẳng khác nào đón nhận một kích toàn lực của một con bạo sư đang lúc điên cuồng!
Vậy mà hiện tại nàng vẫn có thể kiên trì chống đỡ, thật sự là kỳ tích.
Lâm Thanh cũng cảm nhận được, hơi thở của người phía trên yếu dần, vừa mới đả thông Tri Tâm huyệt ít lâu, vẫn còn chưa thể nội thị, vì thế hắn chỉ có thể dùng cảm giác phán đoán.
Cảm nhận được vết thương trên vai trái đã ngừng chảy máu, Lâm Thanh dồn sức vào tay phải vẫn còn lành lặn, chút chân khí còn sót lại trong đan điền theo kinh mạch chảy vào tay phải, mảnh tường đổ bị đẩy sang một bên, đổ “Rầm” xuống.
Trên lưng đột nhiên nhẹ bẫng, Du Ngự Yên như được giải tỏa xiềng xích, nàng vô lực gục xuống trên người Lâm Thanh, hai mắt xinh đẹp khép lại, triệt để ngất đi.
Lâm Thanh lấy chút sức lực còn lại vịn tay ngồi dậy, hắn nhăn mặt lại một chút vì đau đớn.
Chiến đấu bên trong vẫn còn tiếp diễn, Lâm Thanh ôm lấy Du Ngự Yên đi đến một góc trận pháp, cả tiểu viện đã bị phong tỏa, không ai có thể ra khỏi nơi này, ít nhất là cho đến khi trận pháp tự hết hiệu lực, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tìm một nơi ngoài rìa, mong rằng chiến đấu không lan đến Du Ngự Yên.
Lâm Thanh nắm chặt tay phải, hắn hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, tay trái kết ấn quyết, linh khí từ phương tám hướng đột nhiên bị hút lấy.
…
Hắc kiếm vô thanh đâm xuyên qua ngực trái Hàn Nguyệt Sinh, xuyên qua trái tim y, dòng máu đỏ rực trào ra từ vết thương, thấm đỏ một mảnh y phục.
Đau đớn vô cùng như thủy triều trào lên, gần như nhấn chìm ý thức Hàn Nguyệt Sinh, cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ dần, y cố gắng vươn tay lên, muốn chạm vào Lục Quý, hai tay y nắm lấy lưỡi kiếm, dùng sức rút ra khỏi ngực mình.
“Ta không thể chết! Ta chưa thể chết!” Hàn Nguyệt Sinh vô thanh gào thét trong tâm trí.
Ý niệm mãnh liệt của y xuất phát từ điểm sâu thẳm nhất trong tiềm thức, giống như thủy triều mãnh liệt tuôn ra, gần như hóa thành thực chất, vô số hình ảnh ảo giác thoáng hiện lên trước mắt y.
Những cánh tay đầy máu không biết từ đâu nhô ra, cố gắng bám lấy Hàn Nguyệt Sinh, muốn xé y thành trăm nghìn mảnh, huyết hải vô bờ không đầu không cuối, chẳng biết chảy từ đâu tới, chỉ để lại ảnh mờ.
Trăm nghìn hồn phách, có tàn khuyết, có đầy đủ trồi lên từ trong màn huyết hải đỏ tươi.
Bạch cốt ghép thành vương tọa trôi nổi trên hết thảy!
Mọi thứ giống như ảo ảnh chỉ tích tắc đã thoáng lướt qua trước mắt y, ý niệm Hàn Nguyệt Sinh giống như có thực chất sôi trào lên, Chân Linh bị một làn sương mù nửa đỏ nửa trắng bao trùm không thấy rõ hình dạng, yên lặng trôi nổi tại nơi cao nhất, sâu nhất trong Tri Tâm huyệt chợt rung động mãnh liệt, nó giống như bị thứ gì đó nắm lấy, màn sương bên ngoài quay cuồng muốn nổ tung!
Hai tay Hàn Nguyệt Sinh nắm chặt hắc kiếm, máu tươi chảy ròng trên thân kiếm, đột nhiên, máu tươi như thể biến thành axit, ăn mòn vào thân kiếm, từ nơi bị ăn mòn phun ra trận trận sương mù nửa đỏ, nửa trắng!
Thân kiếm vốn cực kỳ chắc chắn không chút dấu hiệu bị hai bàn tay ép lõm vào một khoảng, sương mù hai màu lẫn lộn càng phát ra nồng đậm hơn!
“Phụt!” một tiếng, hắc kiếm bị rút ra khỏi ngực Hàn Nguyệt Sinh.
Động tĩnh phía sau không hề nhỏ chút nào, Lục Quý vừa quay lưng đi được vài bước bỗng nhiên quay phắt lại phía sau.
Y nhìn thấy hân hình Hàn Nguyệt Sinh bị màn sương quỷ dị vây quanh, nâng lên đứng thẳng, mắt trái y bị nhuộm thành một màu đen, đồng tử mắt phải kéo dài ra theo chiều dọc, nhìn như mãng chẳng phải mãng, nhìn như giao lại càng giống long.
Chỉ vừa đối mặt, Lục Quý lập tức cảm nhận được một loại cảm giác dị thường, giống như bị một con quái vật nhìn chăm chú! Y chỉ mới cảm nhận được loại cảm giác này trên người mẫu thân Lục Tư Phong!
Hàn Nguyệt Sinh mặc dù cho y cảm giác tương tự, nhưng còn không đến mức độ đó.
Lục Quý biết được dị thường, y không chút do dự lao đến, run tay phải lên, linh lực màu đen từ trong bàn tay trào ra, ngưng tụ ra một chuôi câu liêm màu trắng như bạch cốt, câu liêm vừa thành hình đã thuận thế quét ngang, lưỡi liêm sắc bén bị thanh nguyệt chiếu lên, phản chiếu ra hàn quang khiếp người!
“Lẹt Xẹt!!” Câu liêm chém ngang, cắt đôi làn sương mù, phát ra âm thanh như chém phải thép, tốc độ ít nhiều bị giảm đi.
Hàn Nguyệt Sinh giống như mất đi ý thức, hắn mặc kệ lưỡi liêm, hai tay nâng cao, vung kiếm từ trên xuống, rất có quyết tâm nhất kích vô hối!
Tay trái Lục Quý nắm vào hư không, kéo mạnh sang phải, một sợi xích đen đột nhiên hiện ra, lưỡi kiếm chém lên dây xích, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, khí lãng kinh khủng quét ngang chung quanh, gạch đá bay loạn, mặt đất dưới chân hai người nứt toác như mạng nhện, lún xuống một khoảng!
“Răng rắc!” Xích sắt màu đen nứt ra, mắt xích bị lưỡi kiếm chém vào một nửa!
“HAAAA!!!” Hàn Nguyệt Sinh gào thét dồn sức xuống kiếm trong tay, sương mù hai màu càng sôi trào mãnh liệt hơn!
Lục Quý sắc mặt dữ tợn, y nghiến răng, linh lực màu đen bùng nổ mãnh liệt, tay trái hất lên, xích đen chuyển thế, quấn lấy thân kiếm, câu liêm được tiếp thêm lực lượng, bạo phát, cắt ngang sương mù hai màu đỏ, trắng, rạch ra một vết thương sâu giữa hông Hàn Nguyệt Sinh!
lực trùng kích cực mạnh sinh ra, Hàn Nguyệt Sinh chớp mắt đã bay ngang như đạn pháo, va vào trên trận pháp.
“Hự…”
Lục Quý phun ra một búng máu, miệng thở hồng hộc, y cắn răng áp chế thương thế, vừa rồi bạo phát nhất thời, khiến linh mạch trong người đứt mất 2 nơi, cơ thể vốn bị thương chưa hồi phục hoàn toàn lại càng trầm trọng!
Mặc cho khắp người từ trong ra ngoài đều đau như ngàn ong chích, Lục Quý xiết chặt câu liêm trong tay phải, bước chân giống cực nhanh gần như thuấn di lướt đến trước người Hàn Nguyệt Sinh, câu liêm âm u như bạch cốt bổ dọc hạ xuống!
!
Khắp cơ thể Hàn Nguyệt Sinh tràn đầy thương tích, làn sương mù nửa đỏ, nửa trắng quỷ dị tuôn ra từ vết thương, bốc lên ngày càng dày đặc khiến khuôn mặt có chút mơ hồ, chỉ có hai mắt như quỷ nhãn là rõ ràng, hai tay nắm lưỡi kiếm của hắn liên tục chảy máu tươi, hình ảnh tựa như Tu La Đế vừa bước ra từ địa ngục.
Lục Quý sắc mặt lạnh lùng, tay phải cầm câu liêm, tay trái nắm xích đen, tốc độ nhanh như chớp giật bổ dọc, nữ tử áo trắng nửa hư ảo chẳng biết từ đâu bay đến, nàng nắm một đầu dây xích, xích đen thừa cơ quấn chặt Hàn Nguyệt Sinh, khiến y không di chuyển được.
Hàn Nguyệt Sinh nâng kiếm hoành ngang đón đỡ, hắc kiếm vốn đã quỷ dị khó lường, lúc này trên thân bị máu tươi chảy dọc, giống như bị một nhánh huyết thụ bám lấy, trở nên tà dị khó lường.
“Keng! Rầm!” Hai tiếng động lớn vang lên liên tục, trận pháp sau lưng Hàn Nguyệt Sinh rung động chập chờn, làn sương hai màu cuộn trào, tạo thành những khuôn mặt người kêu gào dữ tợn, bọn chúng thi nhau cắn vào dây xích, trên xích đen bắt đầu sinh ra vết rạn, âm khí màu lục rỉ ra liên tục, bị làn sương hấp thu.
Lục Quý nghiến răng đến bật máu, trên người y nổi đầy gân xanh, linh lực cùng âm khí đua nhau bùng nổ, đan điền khí hải kêu vang “Lách Tách,” linh lực khổng lồ tràn ra khắp cơ thể, Đạo Cơ đầy vết rạn nứt trong thức hải hoàn toàn sụp đổ, hắn đã bất chấp rồi!
Đạo Cơ phế rồi còn có một cơ hội nhỏ xây lại, nhưng tính mạng mất rồi thì hoàn toàn diệt vong, tu sĩ, ngay lúc kết thành Đạo Cơ, cũng chính là thời điểm hoàn toàn xóa đi ấn ký của mình trong Luân Hồi chi Đạo! Dưới cảnh giới Thoát Phàm, một khi chết chính là hồn phi phách diệt, không thể chuyển kiếp!
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là nên làm thế nào.
Một luồng khí tức khủng bố toát ra từ Lục Quý, cơ thế hắn quỷ dị cất cao, tròng mắt bị màu thâm đen nuốt chửng, cặp đồng tử huyết hồng đung đưa như hai đốm lửa.
Lực lượng như thủy triều đè ép Hàn Nguyệt Sinh, y dù có cố gắng phản kháng ra sao cũng vô dụng, “Choang!” âm thanh thủy tinh vỡ nát vang lên, hắc kiếm bị câu liêm chém đôi, lưỡi liêm bổ dọc một đường dài, gần như chém đôi nửa người trên của y, Hàn Nguyệt Sinh vô lực ngã xấp xuống.
Sương mù hai màu cuộn trào muốn nối lại vết thương, nhưng Lục Quý làm sao cho phép điều này?
“Ngươi ép ta phải hủy Đạo Cơ, hôm nay ta phải bắt hồn phách ngươi luyện hóa thành Nô Quỷ.
” Lục Quý trầm thấp nói, hắn tay không ngừng lại, bổ liêm đao xuống đỉnh đầu Hàn Nguyệt Sinh!
“Vụt! Keng!” Thế nhưng khi mũi liêm bén nhọn cách đỉnh đầu Hàn Nguyệt Sinh vài centimet, một thanh trường kiếm không biết từ đâu hất văng câu liêm, mũi kiếm giống như một sợi tơ mềm mại, lấy một góc độ không thể tin nổi đâm về phía cổ họng hắn!
“Là ngươi!” Lục Quý phản ứng cực nhanh, lùi bước né tránh, nhưng đồng thời cũng mất đi cơ hội dứt điểm Hàn Nguyệt Sinh.
Một bóng người chắn trước người Hàn Nguyệt Sinh, trên người y bị một luồng linh lực màu xanh lục bao trùm, vặn vẹo, da thịt trên hai tay nở ra những đóa hoa kỳ dị đủ loại màu sắc, khuôn mặt một nửa già nua nhăn nheo như rễ cây, một nửa lại trắng nõn mềm mại, tay phải y nắm một chuôi trường kiếm rạn nứt, chính là Lâm Thanh!
Y nhìn thoáng qua Hàn Nguyệt Sinh, ánh mắt chỉ thoáng đảo qua đã chuyển sang Lục Quý, cặp mắt thuần một màu thanh lam như tinh thần trong đêm khóa chặt người kia, kiếm ý toát ra gần như hóa thành thực chất, khiến người đối diện cảm thấy hai mắt nhói lên.
“Ngươi…” Lục Quý híp hai mắt lại, hắn ẩn ẩn đoán ra gì đó, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
“Hà…” Lâm Thanh thở một hơi, y đối mắt với Lục Quý:
“Ngươi cũng đoán ra rồi nhỉ? Hiện tại phải xem, hai chúng ta, ai sẽ đến giới hạn trước!”
Lời còn chưa dứt, Lâm Thanh đã hóa thành một đạo tàn ảnh, kéo ra một dải lụa lục sắc trong không gian, 16 đạo ánh sáng tụ tập quay vòng quanh y, trường kiếm đâm thẳng mà đến, không hoa mĩ không phức tạp.
Trúc Cư Ý!
Vô số trúc ảnh sinh rồi lại diệt, thế như thác nước cuồn cuộn, lại như sơn lâm thâm thúy!
Kiếm chưa đến, kiếm khí đã đi trước, một kiếm này xen lẫn sắc trắng, mũi kiếm phong tỏa tất cả đường lui của địch thủ, chính là Tâm Dịch Kiếm Kinh - Thanh Minh Ý Tiết diễn hóa mà ra!
Lục Quý thả lỏng hai tay, câu liêm và xích đen bốc hơi thành hai làn khói biến mất, hắn chắp tay trước ngực, sau đó tách ra hai bên, một thái cực đồ nửa đen nửa xám hình tròn hiện ra.
Trúc ảnh cùng thái cực va chạm, thanh quang cùng xám đen bùng nổ, khí tức khủng bố tỏa ra khiến trận pháp rung lắc không ngừng!
Viện tử bị hai luồng sáng khủng khiếp chia đôi, một bên xanh lục, nửa khác xám đen.
Đám người Lý uyển tâm bị khí cơ tỏa ra đè ép, bọn họ cảm thấy giống như bị một tảng đá cực nặng đè lên ngực, làm cách nào cũng không thể thoát khỏi, Huyền Định cảnh giới thấp nhất, “Phốc” một tiếng phun ra máu.
Trúc ảnh không ngừng sinh trưởng, lớp sau nối tiếp lớp trước, giống như cả một mảnh trúc lâm không ngừng nghỉ đâm vào âm dương ngư đồ, mà âm dương đồ nhìn đơn giản, thế nhưng lại có thể lấy lực đả lực, triệt tiêu phần lớn công kích.
“Rầm Rầm!” m dương đồ đến cực hạn sụp đổ, trúc ảnh được giải phóng, lập tức như nước vỡ đê tràn về phía Lục Quý.
Lục Quý sớm đã chuẩn bị từ trước, trong tay phải hắn không biết lúc nào đã nhiều ra một chuôi câu liêm màu xám đen, lưỡi liêm vừa vung, kiếm thế vốn đã tiêu tán gần hết dễ dàng bị chém nát!
Nhưng thân ảnh Lâm Thanh lại chẳng thấy đâu.
Một cơn gió vô thanh lướt qua, Lục Quý đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, trên mặt y vô thanh bị cắt ra một vết thương sâu thấy xương, máu tươi chảy ra.
Thân hình Lâm Thanh vừa mới thoáng hiện đã biết mất, nhưng chỉ tích tắc này đã đủ, tay trái Lục Quý kéo mạnh, một sợi xích màu xám đen không biết từ đâu xuất hiện, hoành ngang đầy trời, dây xích như thể dài đến vô hạn, chỉ chốc lát đã hóa thành một tấm lưới sắt che kín trời đất chụp xuống.
Lâm Thanh không kịp tránh né, lập tức bị xích sắt chạm phải một góc áo.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”
Xích sắt từ lưới sắt không chút dấu hiệu tan rã, sợi xích giống như mãng xà ngửi được con mồi, chỉ chốc lát đã bao vây xung quanh Lâm Thanh.
Táy phải Lục Quý kết ấn quyết, một đầu xích sắt màu đen tuyền khác xuất hiện, hai đầu xích sắt một công một vây, Lâm Thanh buộc phải dừng lại, kiếm trong tay y bay múa liên tục, linh lực tính mộc thay cho chân khí tràn vào thân kiếm, một đóa sen trắng hiện ra!
Xích sắt đen tuyền phân ra tám nhánh vờn quanh, ở đầu xích hóa thành một cái đầu lâu táp tới, đầu lâu vừa mới chạm đến sen trắng, lập tức bị kiếm khí ẩn chứa bên trong chém ra hàng trăm vết kiếm nhỏ, kiếm khí ép cho đầu lâu bật ra kêu gào vờn quanh.
Lục Quý kéo mạnh tay phải, trong miệng tám cái đầu lâu thổi ra âm khí màu xanh lục, bọn chúng hung hăng gào thét đâm đầu vào giữa đó bạch liên, xích sắt chung quanh theo đó xiết lại!
Lâm Thanh nắm chặt chuôi kiếm, y nâng kiếm quá đầu, tất cả linh khí hệ mộc và kiếm ý tràn vào trường kiếm, “Tí Tách,” tên thân trường kiếm xuất hiện vài đường nứt.
Sen trắng bị đầu lâu chia nhau cắn xé thành vô số khối nhỏ, tám cái đầu lâu điên cuồng lao về phía Lâm Thanh.
Bỗng nhiên, một luồng kiếm quang lục sắc sáng ngời xuyên thấu trận pháp, bắn lên tận trời, mây đen trong vòng trăm dặm tức thì tán loạn, tám cái đầu lâu lập tức bị chém nát thành vô số mảnh vụn, xích sắt màu xám đen đang xiết lại cũng bị cắt đôi.
Tất cả mọi người đều phải nhắm mắt lại, ánh sáng cùng kiếm ý quá mãnh liệt, chỉ có lý uyển tâm và Lục Quý mới dám nhìn thẳng vào làn kiếm quang kia.
Bên trong kiếm quang, có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh Lâm Thanh một tay nâng kiếm, đột nhiên, toàn bộ kiếm quang co rút lại, mọi thứ chung quanh mất hết màu sắc, vô số ánh mắt tập trung nhìn vào điểm sáng duy nhất lúc này, thế nhưng tất cả đều mù ngay lập tức, chỉ có lý uyển tâm cùng Lục Quý là có thể miễn cưỡng thấy được 3 thứ.
Một cặp mắt màu thiên lam, sáng chói như tinh thần, và một thanh kiếm tỏa ra thanh quang, ánh sáng đó thực ra không phải là ánh sáng thực sự, mà là hiệu ứng phụ do vô số kiếm y và linh lực bị dung hợp mà sản sinh ra.
Một kiếm hạ xuống, Lục Quý lập tức sinh ra ý lùi, thế nhưng vừa mới cử động được một chút, hắn đã cảm nhận thấy không đúng, không gian chung quanh đã bị khóa chặt, cửa ra duy nhất lại chính là phương hướng một kiếm kia chém tới!
Nơi xa, Hàn Nguyệt Sinh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này thần trí của y đã khôi phục, y ngồi xếp bằng trên đất, hai tay kết ấn pháp, thứ giam cầm Lục Quý chính là trận pháp mới vừa rồi còn bao quanh tiểu viện!
“THANH KHÔNG!”
Hai chữ vừa vang lên, kiếm đã đến nơi, Lục Quý hét lên một tiếng, hai tay hắn bắt lấy lưỡi kiếm, linh lực và âm khí tồn tại chung quanh lập tức bị hút lấy, 10 tên hắc bào nhân đang muốn đến trợ giúp, nhưng đột nhiên kêu thảm môt tiếng chết đi, Câu Hồn Đăng của bọn họ bị Câu Hồn Đăng của Lục Quý nuốt lấy, một luồng lực lương khủng khiếp tương đương với Trúc Cơ kỳ toát ra từ Lục Quý, cơ thể y cất cao lên gần 3m, hai mắt trợn trừng, linh mạch trong cơ thể bạo liệt liên tục!
Kiếm quang sáng ngời vẫn không thể ngăn cản chém xuống, hai tay Lục Quý trùng xuống, cơ thể y run lên kiếm ý đến trước tàn phá hai tay, da thịt bong tróc, lộ ra xương trắng!
Trường kiếm tiến đến, lưỡi kiếm ép xuống, cắt vào vai phải Lục Quý, lưỡi kiếm cắt xuống từng chút một, Lâm Thanh mặt mũi mơ hồ gầm lên một tiếng, tất cả lực lượng trong người y dồn vào hai tay, trường kiếm lại bổ xuống sâu hơn.
Trên mặt Lục Quý nổi đầy gân xanh, cảm giác cơ thể dần dần bị chém đôi, không phải ai cũng có thể chịu được, trong đầu y đột nhiên hiện lên vài đoạn hình ảnh rời rạc…
…
“Quý ca, sau này muội nhất định sẽ cưới huynh, huynh chỉ cần ở sau để muội bảo vệ là được!” Một bé gái xinh xắn vỗ vai bé trai đối diện nói.
Trên khuôn mặt non nớt nở nụ cười hồn nhiên, đứa bé trái rụt rè nắm lấy tay nàng…
…
“Quý ca, huynh chỉ cần ở phía sau là được, muội sẽ ở trước ngăn cản mọi thứ.
” Một thiếu nữ cười rạng rỡ ôm lấy thiếu niên đối diện, xung quanh bọn họ toàn là xác chết, máu chảy nhuộm đỏ y phục thiếu nữ, không biết đó là của nàng hay của kẻ địch.
Thiếu niên run rẩy ôm lấy thiếu nữ, hắn cố dán sát mặt vào cổ nàng…
…
“Từ hôm nay con chính là gia chủ Lục gia đời kế tiếp, hãy cố mà học tập đi!”
“Vâng, thưa mẫu thân.
”
…
“Tốt rồi, từ giờ trở đi huynh không cần muội bảo vệ nữa, tạm biệt.
” Thiếu nữ cười yếu ớt vỗ vỗ vai thiếu niên, nàng quay người rời đi.
Nhìn nàng cất từng bước rời khỏi mình, thiếu niên không thể chịu nổi cúi gằm mặt, y nắm chặt tay đến rướm máu, đột nhiên hai bàn tay mềm mại nắm lấy tay y, thiếu niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thiếu nữ rũ mắt cười nhẹ nhìn hắn.
Thiếu niên ngẩn ngơ, hắn không biết phải biểu cảm như thế nào cho vừa tâm trạng lúc này…
…
“Gia chủ lục gia không thể có điểm yếu, con tự giải quyết đi!”
“Nhưng, mẫu thân, con…”
“Có gì sao?”
“Con…”
…
Thiếu niên ôm thật chặt thiếu nữ, hai hàng lệ chảy xuống, đây chính là lần đầu tiên hắn khóc trong đời, đồng thời cũng là lần cuối cùng.
“Đừng, đừng khóc, Quý ca… đây… đây là do muội tự mình lựa chọn.
” Thiếu nữ vuốt ve gò má thiếu niên nhẹ nhàng thì thầm, mặc dù trên ngực có một lỗ thủng lớn đầm đìa máu, thế nhưng giọng nàng chẳng có lấy một chút run rẩy.
Vô số đom đóm bay lên, ánh sáng choán hết tầm mắt…
…
trong tầm mắt Lục Quý, một thân ảnh màu trắng lao lên trước, gieo mình vào lưỡi kiếm, y trợn to mắt, một cỗ giận dữ từ sâu trong thâm tâm y thoát ra, linh hồn y đột nhiên cháy lên giữ dội, một luồng lực lượng cực đại rót vào hai tay y.
Lưỡi kiếm vốn chém sâu vào da thịt đến gần tim Lục Quý, đột nhiên bị một luồng lực lượng khổng lồ bộc phát cản lại, lưỡi kiếm dần dần bị đẩy ra!
Lâm Thanh kinh ngạc nhìn Lục Quý, trong mắt hắn, trên người Lục Quý bốc lên một ngọn lửa vô sắc, mỗi khi ngọn lửa vô sắc kia lớn hơn một chút, lưỡi kiếm cũng bị nhấc lên theo.
“Phừng!” m thanh lửa cháy vô thanh bùng lên, trường kiếm bị hất văng ra Lâm Thanh còn chưa kịp rút lui đã cảm thấy trời đất một trận quay cuồng, sau đó là đau đớn cực độ, tất cả xương sườn của y đều gãy nát!
Lục Quý dùng tay trái nhấc cổ Lâm Thanh lên, tay phải nắm chặt lại, bên trong có khí đen ngưng tụ thành một con dao găm màu đen, hắn hạ tay nhắm thẳng đến cổ Lâm Thanh!
Lâm Thanh nhăn mặt lại, mắt trái hắn chảy ra một dòng máu, màu thiên lam trong mắt càng đậm hơn.
“Xoẹt!” Đang lúc Lâm Thanh định liều mạng với Lục Quý, một làn ánh sáng lóe lên, động tác của Lục Quý đột nhiên cứng lại, một chuôi đoản đao đâm xuyên qua tim hắn, tay trái hắn nới lỏng ra, Lâm Thanh lập tức rơi xuống đất.
Hai chân Lục Quý gập lại, đầu gối chạm đất, hai tay vô lực buông thõng xuống dao găm tan biến thành hắc khí tiêu tán, hắn cúi đầu nhìn xuống người vừa kết liễu mình, đó là một nữ tử xinh đẹp, y phục của nàng bị rách một mảnh sau lưng, lộ ra da thịt trắng ngần, hai tay nàng cầm đoản đao đâm xuyên qua tim hắn, trên người nàng còn vài tia sáng truyền tống vẫn còn sót lại mới tiêu tán.
Lục Quý gục đầu xuống vai nàng, hắn cười nhẹ, khàn khàn nói:
“Cô, cũng giống ta…”
Kỳ Tuyết Anh không chờ hắn nói xong, nàng rút huyết đao ra, dòng máu màu đỏ phun lên mặt nàng, che lấp đi một phần biểu cảm, giọng nói quen thuộc này… chẳng phải là giọng của người tối qua sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...