Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Nghe nói trên đời này có một con sống, ngươi không thể nhìn thấy nó, chỉ khi đêm khuya đen tối nhất, theo ánh trăng ngươi mới thấy được lờ mờ. Đi dọc theo con sông này lên thượng nguồn là có thể tìm thấy bọn họ. Bọn họ là sợi tơ đao trong đêm tối, là thích khách hung ác tàn nhẫn nhất.
Con sông này tên là Ám Hà.
Còn bọn họ cũng gọi là Ám Hà.
Ngày hôm đó, bờ sông đổ mưa phùn, người đàn ông mặc áo tím cầm dù giấy đạp lên mặt đất lầy lội bước từng bước một về phía trước. Không biết bao lâu sau, cảm thấy sắc trời đã dần sáng tỏ, nắng sớm hé lộ, hắn mới dừng chân.
Một nam tử cao ráo mặc áo đen đang đứng cuối sông, như đang đợi hắn.
Nam tử áo tím kia cất cây dù đi, phát hiện mưa đã ngừng từ bao giờ không biết, hắn lại nhìn sang phía nam tử áo đen kia hỏi: “Ngươi là?”
Nam tử áo đen có màu da nhợt nhạt, đứng trong góc tối, không thấy rõ thần sắc trên gương mặt, giọng nói rất lạnh nhạt: “Tô gia, Tô Mộ Vũ.”
Ám Hà chia làm ba họ, Tô gia chuyên binh khí, Tạ gia chuyên nội công quyền pháp, Mộ gia chuyên y thuật bí pháp. Trên ba nhà thì đại gia trưởng là người đứng đầu, dưới đại gia trưởng là gia chủ ba họ, mỗi người thống lĩnh sát thủ trong môn hộ. Còn gia chủ Tô gia thế hệ này có vẻ rất trẻ tuổi.
Nam tử áo tím do dự một chút rồi hỏi: “Ngươi là gia chủ Tô gia thế hệ này?”
Tô Mộ Vũ gật đầu, không nói gì tiếp. Nam nhân áo tím đi về phía trước, Tô Mộ Vũ xem ra là người im lặng ít nói, nam tử áo tím lại có vẻ tò mò về hắn: “Tô Mộ Vũ, hình như ta từng nghe thấy tên của ngươi. Ngươi là sát thủ nổi tiếng nhất của Tô gia thế hệ này, cũng là một trong hai người trên đường thoát ly khỏi tổ chức Ám Hà từ xưa tới nay? Nghe nói sau ngươi còn trở thành thủ lĩnh đoàn sát thủ ‘Khôi’ trực thuộc đại gia trưởng, sau đó khi đại gia chưởng thế hệ này nhận chức, ngươi lại trở thành gia chủ Tô gia?”
Tô Mộ Vũ không để ý tới hắn, chỉ đột nhiên vươn tay ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Trời lại mưa.” Nói xong mở cây dù giấy trên tay. Đó là một cây dù rất lớn rất đẹp đẽ, khi mở ra gần như che phủ cả hai người bọn họ.
Người áo tím có vẻ cũng lười bung dù, cứ thế thoải mái theo Tô Mộ Vũ đi vào.
Cuối cùng Tô Mộ Vũ cũng tiếp lời hắn: “Ngươi có vẻ rất hiểu chúng ta?”
Người áo tím cười: “Muốn làm ăn với các ngươi đương nhiên phải hiểu biết về các ngươi rồi. Nghe nói cây dù trong tay ngươi là mười tám thanh trường kiếm, khi sát khí bùng lên mười tám lưỡi đao sắc sẽ phóng ra như mưa hoàng hôn, ta cũng rất muốn xem.”
Tô Mộ Vũ mỉm cười rất hiếm thấy: “Ta nghĩ ngươi sẽ không thật sự muốn thấy. Còn nữa, hiểu quá rõ về chúng ta là một chuyện rất nguy hiểm.”
Người áo tím xoa thanh trường kiếm bên hông: “Ta nghĩ, ngươi biết thân phận của ta.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Có lẽ đại gia trưởng sẽ biết. Trừ đại gia trưởng ra tất cả Ám Hà đều chỉ là đao. Trong mắt chúng ta thân phận trên đời chỉ có hai loại. Chủ thuê và con mồi.”
Người áo tím gật đầu: “Không biết ta chi trả như vậy có đủ mời sát thủ như ngươi không.”
Tô Mộ Vũ đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên: “Đến rồi.”
Trước mặt Tô Mộ Vũ là một tòa lầu các hoa mỹ - Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các.
Người áo tím hạ giọng mỉm cười, Tô Mộ Vũ hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Người áo tím đáp: “Trên đời này có bao nhiêu người có cơ hội bước vào Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các cơ chứ?”
Ngoài các có hai người đang đứng, một ngồi ở bậc cầu thang hút thuốc trong tẩu, một đứng thẳng trước cửa lầu các, tay cầm trường đao, ánh mắt sắc bén.
Tô Mộ Vũ dẫn người áo tím đi qua, người hút tẩu thuốc ngồi trên bậc cầu thang khẽ gật đầu với Tô Mộ Vũ rồi làm bộ lơ đãng liếc mắt sang phái người áo tím, thản nhiên nói: “Hiện giờ, ngươi còn muốn bước vào Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các à?”
Mưa như lập tức nặng hạt.
Tô Mộ Vũ thu ô, người áo tím giơ tay, lại phát hiện chỉ là mưa bụi nhỏ bé dừng trên tay. Nhưng khi hắn nhắm mắt lại nghe thấy tiếng tí tách như mưa tầm tã. Hắn lộ vẻ kinh ngạc, người trên bậc thang buông tẩu gõ gõ vài cái lên bậc thang rồi cười nói: “Chuyện nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.”
Người áo tím khôi phục tâm tình, muốn bước từng bước một theo bậc thang lên trên, thế nhưng lại cảm thấy mỗi bước đi đều hết sức gian nan. Hắn cảm thấy mình như đang bị nhốt trong một cái lồng, bên ngoài sóng êm gió lặng, còn bên trong gió như đao cắt. Hắn cố gắng khôi phục tâm trạng, bước tới cửa Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các.
Nam tử cao ráo ánh mắt sắc bén đứng thẳng đó nhẹ nhàng kéo cửa ra. Bên trong là một vùng tăm tối lấp lóe ánh nến mờ ảo. Người áo tím và Tô Mộ Vũ cùng bước vào. Tô Mộ Vũ thuận tay đóng cửa lại. Tiếng mưa rơi gió rít bên ngoài lập tức biến mất. Tinh Lạch Nguyệt Ảnh các là gian nhà có thể ngăn cách tất cả mọi âm thanh.
Tô Mộ Vũ cầm kiếm chậm rãi đi tới, những nơi hắn đi qua, ven đường từng chiếc giá cắm nến sáng lên. Tới cuối cùng toàn bộ gian nhà đã sáng rực ánh đèn. Tô Mộ Vũ ngồi vào vị trí cuối cùng bên tay trái trong căn lầu dài này. Bên tay trái của hắn là một ông lão mặc trường bào. Ông lão không ngẩng đầu, chỉ cầm một con dao nhỏ cạo móng tay của mình. Tuy ông ta đã già nhưng ngón tay vẫn trắng lóa như ngọc, lại nhiều thêm chút vẻ kỳ dị. Còn bên tay phải Tô Mộ Vũ là một nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi, dung nhan tràn ngập phong vận. Cô rất hứng thú nhìn người áo tím, trong mắt nhộn nhạo ý thú, mỉm cười dịu dàng.
“Gia chủ Tạ gia, Tạ Thất Đao. Gia chủ Mộ gia, Mộ Vũ Mặc.” Người áo tím nhỏ giọng đọc tên bọn họ.
Còn người ngồi ngay ngắn trên đài cao được tấm màn che phủ đương nhiên là người cầm quyền của Ám Hà - đại gia trưởng.
“Ngươi hiểu rất rõ về chúng ta.” Đại gia trưởng mở miệng nói trước, giọng nói của hắn không già nua như trong tưởng tượng mà hùng hồn mạnh mẽ.
Người áo tím gật đầu: “Nếu hoàn toàn không chuẩn bị chút gì, ai dám bước vào Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các này làm ăn với Ám Hà?”
“Nếu ngươi hiểu chúng ta thì chắc cũng biết, làm ăn với chúng ta chính là chuyện rất nguy hiểm.” Mộ Vũ Mặc cười nói, âm thanh đầy quyến rũ.
“Có một số việc càng nguy hiểm càng có ý nghĩa.” Người áo tím nói rất từ tốn.
“Ngươi nói đúng lắm.” Đại gia trưởng đột nhiên đứng dậy, xốc tấm màn che trước mặt lên, từ từ đi xuống. Thân hình hắn cao lớn, mặc áo choàng màu đen, không nhìn rõ gương mặt sau tấm áo choàng: “Cho nên ngươi định đem chuyện thú vị gì tới cho chúng ta đây?”
“Ta muốn con sông vốn chỉ có thể chảy trong bóng tối kia, chảy vào Thiên Khải!” Người áo tím nhìn chằm chằm vào đại gia trưởng Ám Hà, trầm giọng nói.
Đại gia trưởng dừng bước, tuy ngươi đã nhắc tới trong thư nhưng ta vẫn muốn nghe ngươi chính miệng nói lại lần nữa, thân phận của ngươi.”
“Bắc Ly lục vương tử, Tiêu Sở Hà.”
Tiêu Sắt đã từng là vương tử được Minh Đức Đế yêu quý nhất, là ‘thái tử’ mà mọi người đều nhận định, khi mười ba tuổi vì vụ án mưu phản của Lang Gia Vương mà bị đày thành thứ đân, lưu đày ở Thanh Châu, sau này tuy được miễn xá nhưng vẫn không trở lại làm lục vương tử Thiên Khải - Tiêu Sở Hà!
Đại gia trưởng cao giọng cười lớn.
“Được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...