Tuy bọn họ vốn định cùng tới Thiên Khải, nhưng lần này lại thiếu đi người luôn dẫn đầu.
Tuy đợi suốt ba ngày, nhưng vẫn không chờ được tin tức về người mà bọn họ hy vọng.
Tuy tổ chức tình báo được tôn là đệ nhất thiên hạ của Tuyết Nguyệt thành, Chu Võng đã đưa tin tức xác thực tới, nhưng trong lúc nhất thời ba người vẫn không muốn tiêp snhận hiện thực đó.
“Không thể nào!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên lắc đầu: “Không thể nào, chắc chắn có chỗ nào không đúng! Chắc chắn có chỗ nào không đúng!”
Sứ giả Tuyết Nguyệt thành lắc đầu một cái: “Ta tận mắt thấy thi thể, thật sự không còn mạch đập.”
“Không thể nào!” Lôi Vô Kiệt gào lên: “Đại sư huynh thoát chết bao nhiêu lần như vậy! Sao lần này lại không được? Lần này sư huynh thậm chí không cần chăm lo gì cho ta, không có ta liên lụy, sư huynh không thể nào chết được!”
“Có thể phiền ngươi tới Đường môn một chuyến không?” Tư Không Thiên Lạc lau nước mắt, nhỏ giọng nói.
Sứ giả lắc đầu một cái: “Tin tức của Chu Võng sẽ không sai, không cần phải kiểm tra lại. Ta cũng rất muốn nói với mọi người tin tức này không phải là thật, Đường Liên còn chưa chết. Thế nhưng rất tiếc, đó chính là tin tức mà ta mang tới. Tạm biệt.” Sứ giả đứng dậy, quay người định đi. Từ quản gia vội vàng đi theo tiễn, sứ giả khoát tay áo một cái, đi thẳng ra ngoài.
“Đây là Chu Võng của Tuyết Nguyệt thành, đúng là lạnh lùng hệt như tin đồn.” Tiêu Sắt âm u nói một câu, nâng chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi, ngã quỵ xuống đất: “Sao không phải là rượu?”
“Công tử?” Từ quản gia nhỏ giọng nói.
“Ngươi ra ngoài một chút. Bảo người khác đừng tới quấy rầy chúng ta. Chúng ta cần yên tĩnh một lúc.” Tiêu Sắt mệt mỏi nói: “Mấy ngày tới, thiệp chào đưa tới phủ đều không gặp.”
“Vâng.” Từ quản gia đáp lời, đi xuống.
Tư Không Thiên Lạc lau nước mắt nhìn Tiêu Sắt: “Đại sư huynh chết rồi.”
Tiêu Sắt đi tới, giơ tay ôm lấy cô: “Đúng vậy, đại sư huynh chết rồi. Cho nên chúng ta càng phải sống thật tốt.”
Lần đầu tiên Tư Không Thiên Lạc cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của Tiêu Sắt, đau đớn trong lòng cũng dần dần lặng xuống, cô gật đầu một cái: “Được!”
Lôi Vô Kiệt oán hận xiết chặt Tâm kiếm trong tay: “Ám Hà! Ta nhất định trả lại món nợ máu này!”
“Đừng để thù hận chiếm giữ trái tim ngươi, Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói: “Đường Liên sư huynh chết vì ta, thù của hắn, do ta gánh.”
Lại ba ngày nữa, Tuyết Lạc sơn trang vẫn không chút tiếng động.
Người tới bái kiến liên miên không dứt, thiệp chào bay vào Tuyết Lạc sơn trang như mưa, nhưng Từ quản gia chỉ vừa xem vừa lắc đầu.
“Sao vậy?” Gã sai vặt ở bên cạnh hỏi hắn.
“Mấy thiệp chào này...” Từ quản gia lắc đầu một cái, thở dài, vứt chỗ thiệp chào lên bàn: “Chẳng có trọng lượng gì cả.”
Người tới tuy nhiều nhưng không ai đủ khiến Từ quản gia tới thông báo cho Tiêu Sắt.
Những vương công quý tộc chân chính vẫn đang quan sát -- Tiêu Sắt vừa bước vào Thiên Khải thành có liệu là chân long có thể tranh đoạt, hay là gà núi đã bị cắt cánh?
“Người Thiên Khải thành vẫn bợ đỡ như xưa.” Từ quản gia âm u nói.
“Quản gia, vị kia... có phải là tiểu thư của Diệp gia ngày trước thường xuyên tới tìm công tử không?” Gã sai vặt đột nhiên nói.
Từ quản gia lập tức đứng lên, đi ra cửa xem thử, đúng là thiên kim của phủ đại tướng quân Bắc Ly, không khỏi mừng rỡ khôn xiết: “Diệp tiểu thư tới rồi.”
Diệp Nhược Y đi tới trước cửa, cười nói: “Từ quản gia, đã lâu không gặp.”
Từ quản gia xua tay: “Lão già ta đây có gì hay mà gặp. Còn tiểu thư chắc lâu rồi chưa gặp công tử nhà ta phải không?”
“Không phải lâu rồi chưa gặp, mấy hôm trước vừa gặp rồi.” Diệp Nhược Y nói.
Từ quản gia ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều, lập tức nói: “Vậy ta vào thông báo một tiếng, xin Diệp tiểu thư chờ chút.”
“Không sao, mời Từ quản gia.” Diệp Nhược Y nói.
Từ quản gia lập tức xoay người đi vào trong. Lúc này Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đang tập võ ở hậu viện. Hiện giờ ba người vừa bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, đang cần khổ tu để trui rèn cảnh giới.
“Công tử, có khách tới.” Từ quản gia vừa đi vừa hô lớn.
“Khách?” Tiêu Sắt cau mày: “Chẳng phải bảo không gặp cả à?”
“Vị khách này thì khác, là tiểu thư Diệp gia.” Từ quản gia cười nói: “Chính là thiên kim của phủ tướng quân lớn lên cùng ngài, bây giờ còn xinh đẹp hơn cả năm xưa.”
“Diệp cô nương, cô ấy tới rồi.” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
Tiêu Sắt suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Bảo cô ấy chờ ngoài sảnh chính.”
Diệp Nhược Y đứng trong sảnh chính ngắm nhìn xung quanh, đã rất nhiều năm cô không tới đây nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi gì, cứ như chỉ nhắm mắt lại là về được bốn năm trước. Khi đó Tiêu Sắt vẫn là thiếu niên tài hoa kinh thiên nhưng tính cách lại bướng bỉnh giống Lôi Vô Kiệt bây giờ. Còn khi đó bản thân mình, luôn đứng sau lưng hắn, ngước nhìn hắn.
“Nhược Y, cô tới rồi.” Một giọng nói ngắt đứt hồi tưởng của cô. Diệp Nhược Y xoay người lại, thấy Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc từ ngoài cửa đi vào. Ba người đã ở trong Tư Không Thiên Lạc sáu ngày, thế nhưng thần sắc đều trở nên tiều tụy, nhất là Tư Không Thiên Lạc, gương mặt cô rõ ràng có nước mắt. Diệp Nhược Y thở dài: “Ta cũng nhận được tin về Đường sư huynh, ta rất khó chịu, năm xưa Đường sư huynh đã cứu ta, trong Tuyết Nguyệt thành huynh ấy cũng thường xuyên chăm lo cho ta. Thù hắn huynh ấy, ta sẽ báo. Nhưng bây giờ việc chúng ta phải làm là không phụ lòng đại sư huynh.”
“Ngươi tới đây là ý của đại tướng quân à?” Tiêu Sắt đột nhiên hỏi.
“Không, ta không phải là phụ thân của ta. Người muốn nâng đỡ ngươi leo lên đế vị để bản thân nhận được quyền lực lớn hơn. Thế nhưng ta thì khác, lần này ta tới Tuyết Lạc sơn trang là muốn trở thành mưu sĩ của ngươi.” Diệp Nhược Y nghiêm mặt nói.
“Mưu sĩ?” Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau.
Tiêu Sắt lại chẳng hề ngạc nhiên, chỉ nói: “Hai bên có gì khác nhau?”
“Ngươi là rồng, còn ta chỉ muốn làm một cơn gió. Gió giúp ngươi leo lên chín tầng trời.” Diệp Nhược Y chậm rãi nói.
Trên đời này có rất nhiều giai thoại, ví dụ như thiếu niên sau này sẽ trở thành danh tướng gặp được đế vương trên một cánh đồng hoang. Đế vương giơ tay với thiếu niên: “Đi, theo ta cùng ngắm thiên hạ.” Nhưng cũng có rất nhiều bí mật không thể nói, ví dụ như mưu sĩ thâm độc gian xảo đứng sau lưng quân vương nhìn bàn cờ tính toán cả thiên hạ. Những quân cờ đó cuối cùng sẽ hóa thành người sống sờ sờ, chết dưới mưu kế của hắn.
Một đội ngũ để tranh đoạt ngôi báu cần có dũng sĩ, vương giả cũng cần có mưu sĩ.
Vị trí này Lôi Vô Kiệt không làm được, Tư Không Thiên Lạc cũng không làm được, Đường Liên trước kia có lẽ đủ trầm ổn nhưng lại không đủ xảo quyệt, còn Tiêu Sắt có chí làm đế vương thì càng không thể tự mình trở thành mưu sĩ. Nhưng Diệp Nhược Y có thể. Cô đủ thông minh, đủ trầm ổn, thậm chí trên tay còn lá bài tẩy rất tốt.
Ánh mắt Tiêu Sắt sáng lên, mỉm cười: “Nhược Y, cô tới tìm ta là muốn ép ta đi ra bước này ư?”
“Đúng vậy, hành trình tại Thiên Khải dẫu sao cũng phải bắt đầu, đã đến lúc bước ra bước thứ nhất.” Diệp Nhược Y gật đầu nói.
“Bước đầu tiên, là nói với toàn bộ Thiên Khải, ngươi đã trở về.”
“Trở về tranh đoạt vương vị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...