Thiếu Niên Ca Hành

Chỉ trong một ngày, tin tức liên quan tới Vĩnh An Vương hiện tại, lục hoàng tử Thiên Khải năm xưa trở về đã lan khắp tòa thành. Đương nhiên cho dù không lan truyền, mọi người cũng có thể chứng kiến.

Vì hắn vẫn như mỗi ngày của bốn năm về trước, cưỡi ngựa giẫm khắp thành trì, khiến tuyết bay đầy đất.

Cứ như hắn vẫn là lục hoàng tử Tiêu Sở Hà năm xưa, không có gì thay đổi.

Hắn cưỡi ngựa chạy qua Vĩnh An Vương Phủ, đó là căn phủ vừa được xây dựng, rộng lớn khí phách, còn tinh xảo mỹ lệ hơn Bạch Vương phủ hay Xích Vương phủ nhiều. Nhưng cửa phủ đóng chặt, chỉ có vài con chim sẻ hạ xuống bậc thang ngoài cửa, có phần thê lương.

“Vĩnh An Vương?” Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng: “An cái mẹ nhà ngươi!”

Hắn vung roi ngựa, chạy thẳng qua cửa vương phủ, không hề quay đầu lại.

Những người khác đương nhiên không thể phi ngựa trong Thiên Khải thành không chút cố kỵ như hắn. Khi tới cửa thành, một ngàn Diệp Tự doanh lập tức quay đầu, trừ Diệp Nhược Y ra tất cả đều trở về quân thành Ninh Chỉ. Còn Diệp Nhược Y cũng tạm biệt Tư Không Thiên Lạc, Tiêu Sắt, trở về phủ tướng quân. Một ngàn ba trăm Hổ Bí lang chạy qua chạy lại suốt mấy ngày đêm, kết quả còn chưa rút đao tới một lần, cảm thấy buồn bực không thôi. Có điều sau khi theo chân Tiêu Sắt về Thiên Khải thành, gầm lên điên cuồng một hồi, lại cảm thấy trong lòng sảng khoái. Dù sao không phải ai cũng có cơ hội rút đao gào thét với Thiên Khải thành. Sau khi vào thành, bọn họ cũng trở lại doanh trại. Lan Nguyệt Hầu nói với Lôi Vô Kiệt: “Ngươi đi phía tây thành, tới Ô Y Phường, Tiêu Sắt sẽ tới đó.”

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Hướng nào là hướng tây? Ta là mù đường...”

Lan Nguyệt Hầu lập tức nghẹn lời, suy nghĩ một chút nói: “Ô Y Phường đó...”

Vẻ mặt Lôi Vô Kiệt vẫn đầy ngơ ngác, cười ngây ngốc: “Ta mới tới Thiên Khải lần đầu...”

Tạ Yên Thụ ở bên cạnh hít một cái: “Bánh bao thơm quá, ta sang bên kia xem thử.”

Lan Nguyệt Hầu bất đắc dĩ nhìn đám thiếu niên tới từ Tuyết Nguyệt thành, thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Kẻ như vậy cũng có thể giúp người ta tranh đoạt thiên hạ hay sao? Hắn lười để ý tới bọn họ, lắc đầu, thúc ngựa về hoàng cung.


Có một đệ tử Tuyết Nguyệt thành không nhịn nổi nói: “Nhà ta ở Thiên Khải, ta biết Ô Y Phường ở đâu để ta dẫn các ngươi đi.”

“Nhưng mà...” Tạ Yên Thụ do dự nói.

“Im ngay!” Tư Không Thiên Lạc tức giận quát, chỉ đệ tử kia: “Ngươi dẫn đưuòng!”

Đệ tử kia bị Tư Không Thiên Lạc bắt nạt không biết bao nhiêu lần trong Tuyết Nguyệt thành, gật đầu lia lịa: “Vâng vâng!”

“Đi theo!” Tư Không Thiên Lạc vung đây cương.

Tạ Yên Thụ tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt, lẩm bẩm: “Ta cảm thấy Thiên Lạc sư tỷ, sau này chắc sẽ là thành chủ.”

Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “Chờ đại sư huynh tới, xem cô ấy có dám làm thành chủ không. Đi!”

Đám người nhanh chóng chạy tới Ô Y Phường, Tư Không Thiên Lạc vốn cọn định hỏi tòa nhà lớn nhất nơi này là đâu, thế nhưng sau khi đến đây mới phát hiện, không cần hỏi, nhìn một cái là biết.

“Chắc là chỗ này rồi.” Đệ tử Tuyết Nguyệt thành tự xưng nhà mình ở Thiên Khải thành chỉ vào gian nhà kia nói.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc tới mức con mắt muốn rơi ra ngoài: “Tuyết... Tuyết Lạc sơn trang?”

Đương nhiên đây không phải tòa Tuyết Lạc sơn trang nơi hắn gặp Tiêu Sắt lần đầu tiên. Mỗi cánh cửa của Tuyết Lạc sơn trang này chắc cũng bằng nửa cái quán trọ kia. Chỉ có điều trên tấm bảng hiệu ghi bốn chữ rất rõ ràng.


“Trước cửa ngắm tuyết rơi, vào cửa thấy mặt hồ. Ta có một tòa sơn trang, tên là Tuyết Lạc, phong nhã tới cực điểm.”

“Sơn trang của ta, trị giá khoảng mười rổ minh châu của ngươi!”

Lôi Vô Kiệt nhớ lại những lời Tiêu Sắt từng nói năm xưa, không khỏi tặc lưỡi: “Hóa ra tên này không khói khoác.”

Ngoài cửa là một quản gia đang cung kính đứng đợi. Hai bên quản gia là thị vệ cầm đao, ai nấy sắc mặt lạnh lùng. Quản gia chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Hắn đã đợi rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.

Có tiếng vó ngựa vang lên, mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Sắt chậm rãi thúc ngựa chạy tới. Quản gia bước tới, quỳ thẳng xuống đất, hai hàng nước mắt lập tức trào ra: “Công tử, mấy năm nay ngài ra ngoài chịu bao khổ cực rồi.”

“Không khổ, ra ngoài ta cũng ở Tuyết Lạc sơn trang thôi.” Tiêu Sắt mỉm cười, nhảy xuống, đỡ lão quản gia dậy: “Lão Từ, người chịu khổ là lão mới đúng.”

“Đâu có.” Lão quản gia lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Thiên Khải thành này, ai dám bắt nạt chúng ta?”

Tiêu Sắt gật đầu cười, vỗ vai lão quản gia: “Cũng đúng, ai dám bắt nạt chúng ta.”

“Công tử, về nhà nghỉ ngơi.” Lão quản gia vội vàng tránh sang bên, thị vệ hai bên cũng lùi lại vài bước.

Tiêu Sắt bước vài bước về phía trước, đi tới cửa sơn trang, đột nhiên quay đầu nhìn sang. Hắn nhìn mọi người của Tuyết Nguyệt thành đang đứng ở đó.


Trong lòng Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt cùng có một cảm giác dâng lên, Tiêu Sắt trước mặt thật xa lạ, không còn là Tiêu Sắt mà bọn họ quen thuộc nữa.

Thế nhưng một khắc sau, bọn họ mới cùng tỉnh ngộ, đó chỉ là ảo giác.

Tiêu Sắt giơ tay, mỉm cười với bọn họ nói: “Đứng đờ ra ở đó làm gì? Vào hết đi. Sau này đây là nhà của chúng ta ở Thiên Khải thành.”

Ba ngày liên, trong Thiên Khải thành sôi sùng sục.

Bất luận là quan chức tôn quý hay lão đại lái buôn, thậm chí tam giáo cửu lưu, bách tính bình thường đều nhìn chằm chằm vào tòa Tuyết Lạc sơn trang này, chờ mong liệu có động tĩnh gì đặc biệt không.

Nhưng trong ba ngày này, tòa Tuyết Lạc sơn trang thậm chí không hề mở cửa tới một lần. Vĩnh An Vương trở về Thiên Khải lại như đã biến mất, quả thật không giống tác phong trong quá khứ của hắn. Chẳng lẽ vị hoàng tứ luôn bướng bỉnh không chịu nghe lời này chịu đau khổ ở bên ngoài nên đổi tính rồi?

Nhất thời, tin đồn lại vang lên khắp bốn phương.

Mãi tới quá trưa ngày thứ ba, Tiêu Sắt duỗi người, mở mắt trong ánh mặt trời.

“Đi đường suốt mấy ngày mấy đêm, mệt muốn chết.” Tiêu Sắt dụi mắt đứng dậy.

Hắn mặc quần áo xong, từ chối người dưới tới hầu hạ, tự mình rửa mặt rồi cầm Vô Cực côn lên, đi tới sảnh chính của Tuyết Lạc sơn trang.

Các bạn muốn mua ebook dịch full của TNCH có thể liên hệ với mình qua sdt/zalo: 0908007401 hoặc email [email protected], mình cũng nghe tin có bạn đang rao bán ebook của mình, mong các độc giả hiểu và ủng hộ team dịch để bọn mình có thể thu hồi đủ vốn và còn niềm tin để bám nghề dịch tiếp. Dịch giả vốn đã nghèo và khổ nhiều lắm rồi ạ.

Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt cũng tương tự như hắn, lúc này họ đã lặng lẽ chuẩn bị, im lặng tới trong sảnh chính, không nói lời nào.

Bọn họ ngủ hết ngày thứ nhất, tin tức còn chưa tới.


Bọn họ ngủ hết ngày thứ hai, tin tức vẫn chưa tới.

Bọn họ ngủ hết ngày thứ ba này, có mệt mỏi hơn nữa cũng không thể ngủ tiếp được.

Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng muốn biết.

Vị khách mặc y phục màu đen ngồi trong sảnh chính uống trà, trên ống tay áo xăm hình mạng nhện, đại biểu cho thân phận của hắn -- Thành viên của tổ chức tình báo Chu Võng thuộc Tuyết Nguyệt thành.

“Nói đi.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.

“Đường Liên gặp sát thủ tới từ Ám Hà, hai mươi mốt tên sát thủ. Tám tên sát thủ bị giết, mười ba sát thủ bị thương.”

“Cái này không quan trọng!” Lôi Vô Kiệt ngắt lời hắn.

“Đường Liên uống bảy bình rượu Tinh Dạ, kiệt sức mà chết.”

“Thi thể đâu?” Tiêu Sắt cố nén chấn động trong lòng.

“Thi thể được Đường môn phái sứ giả tới nhận.”

Hai chân Tư Không Thiên Lạc mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, giọng nói nức nở: “Đại sư huynh... chết rồi?”

- --------------

Các bạn muốn mua ebook dịch full của TNCH có thể liên hệ với mình qua sdt/zalo: 0908007401 hoặc email [email protected], mình cũng nghe tin có bạn đang rao bán ebook của mình, mong các độc giả hiểu và ủng hộ team dịch để bọn mình có thể thu hồi đủ vốn và còn niềm tin để bám nghề dịch tiếp. Dịch giả vốn đã nghèo và khổ nhiều lắm rồi ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui