Hoàng hôn buông xuống, mặt trời ngả về tây, trên đường hai con tuấn mã uể oải ỉu xìu tiến về phía trước. Hai con ngựa đều là giống lương câu, nhưng đã lao tới ngàn dặm, dù là lương câu thì sức lực cũng cạn kiệt. Một người mặc một áo dài màu xanh lá ngồi trên lưng ngựa, lười biếng ngáp. Người còn lại mặc một bộ hồng y, chỉ vào tòa thành trì phía xa, cất cao giọng nói: "Tới rồi!"
Người kia lại không để ý chút nào, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Ồ."
"Kia chính là Tuyết Nguyệt thành! Giang hồ đệ nhất thành, ngươi chẳng lẽ không hưng phấn sao?" Hồng y nam tử bất mãn nói.
Người áo xanh lại nhăn mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, thấy hồng y nam tử hưng phấn nói chuyện, nâng một chân lên, đạp hắn xuống ngựa: "Cút!"
Hai người này đương nhiên là Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt, sau khi tiễn Vô tâm hòa thượng từ Vu Điền quốc, liền lại lần nữa lên đường đi đến Tuyết Nguyệt thành.
Vốn dĩ cho rằng bám theo tam thành chủ Tuyết Nguyệt thành và thủ tịch đại đệ tử, đoạn đường này nhất định đi rất dễ dàng. Nhưng lúc Vô Tâm hòa thượng vừa mới đi, xoay người thấy thương tiên từ phía tây đến cũng hướng về phía tây mà đi, Lôi Vô Kiệt còn chưa kịp lên tiếng tiếp đón. May thay đại sư huynh Đường Liên trọng tình trọng nghĩa, để lại một tấm bản đồ, sau đó nói mình còn mang trọng trách trên người, phải về Đường Môn một chuyến, rồi phủi mông bỏ đi.
Vô Thiền hòa thượng thật ra chưa nói phải đi, chỉ là Hàn Sơn tự với Tuyết Nguyệt thành nằm ở hai đường trái hướng, vì thế lữ trình lần này biến thành chỉ còn hai người Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt.
Hai kẻ mù đường.
Hai người cầm tấm bản đồ không khác gì thiên thư, vòng đi vòng lại mất ba tháng, tới nỗi Tiêu Sắt rốt cuộc nóng đến chịu không nổi, phải cởi hồ cừu thay bằng một thân áo xanh.
ATDT: mù đường hạng nặng:Vvvv lạc gì mất tận 3 tháng luôn. Hai anh giỏi!
So với bọn họ, Đường Liên càng buồn bực hơn. Đường Liên trở về Tuyết Nguyệt thành đã hơn một tháng, hỏi đồng môn, ai cũng nói không có hai người như vậy đến đây, trong lòng lo lắng trên đường có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hỏi đệ tử mới từ ngoại thành trở về, đều nói gần đây trên giang hồ sóng yên biển lặng, không nghe thấy nơi nào có đệ tử Lôi môn mặc hồng y bị sát hại, suy nghĩ thật lâu, đại khái đoán hai thiếu niên tính tình ham vui chắc là đi chỗ nào đó chơi.
Nhưng mà, tuy rằng đường xá gian khổ, hai người rốt cuộc cũng đến tòa thành này.
Thiên hạ tứ thành, phía bắc có Thiên Khải, phía nam có Tuyết Nguyệt, phía tây có Mộ Lương, phía đông có Vô Song. Trong đó Thiên Khải là hoàng thành, hội tụ khí vận thiên hạ. Mộ Lương còn lại là cô thành, chỉ có kiếm tiên Lạc Thanh Dương cô độc sống. Vô Song Thành là võ thành, trong thành toàn người thông võ đạo, nhưng không cho người ngoài tiến vào. Ba thành này, đối với thường nhân mà nói, đều có khoảng cách không nói nên lời. Tuyết Nguyệt thành thì khác, nó tự xưng là phàm thành.
Năm đó tòa thành này tên là "Đại Trường Hòa", sau đó có mấy người tuyệt thế đến, quyến luyến nơi này phong cảnh độc mỹ mà ở lại. Mấy người này võ đạo có một không hai trên thiên hạ, càng ngày càng nhiều người nghe danh mà đến, nơi này liền trở thành tòa thành của bọn họ. Vì việc đó họ đổi tên thành —— Tuyết Nguyệt.
Nhưng khi Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt cưỡi ngựa đi đến dưới thành là lúc phát hiện trên cửa thành, viết rành mạch hai chữ, không phải Tuyết Nguyệt, mà là —— Hạ Quan.
"Đi nhầm?" Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút.
Tiêu Sắt duỗi tay, nghênh diện cảm thụ từng trận gió xuân thổi tới, lẩm bẩm ngâm: "Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa, Thương Sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt."
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Lôi Vô Kiệt khó hiểu.
"Câm miệng!" Tiêu Sắt lại đạp một cái.
Hai người xuống ngựa, dắt ngựa tiến vào thành, phát hiện tòa thành này so với thành trì bình thường không khác nhau. Bên đường đều là người rao hàng, bán hàng rong, ven đường có những tiệm rượu lớn lớn bé bé, có cô nương bưng trà uyển chuyển nhẹ nhàng nện bước từ bên người bọn họ đi qua, tiểu nhị trên người vắt một xấp khăn lông trắng lại chào hỏi: "Nhị vị khách quan, mới vào thành phải không? Không ngại vào tiểu điếm uống một chén trà trước, nghỉ tạm, nghỉ tạm đi."
"Chúng ta thật sự không đến nhầm nơi chứ?" Lôi Vô Kiệt vẫn rất khó hiểu.
Tiêu Sắt trừng hắn một cái, không thèm để ý, theo tiểu nhị đi vào trong phòng trà. Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo. Hai người gọi một ấm trà cùng một ít trà bánh, Tiêu Sắt không nhanh không chậm mà ăn, Lôi Vô Kiệt không có tâm tình ăn cái gì, nhìn xung quanh, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu nhị, trà khách đều là cao thủ thâm tàng bất lộ? Nghĩ thầm Tuyết Nguyệt thành, có chút cao thâm khó đoán.
Tiểu nhị dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Lôi Vô Kiệt, cũng đã thấy quen, cười nói: "Khách quan có phải đang nghĩ, Tuyết Nguyệt thành sao lại là cảnh tượng bình phàm như vậy, chẳng lẽ là tới nhầm chỗ?"
"Đúng! Đúng là như vậy!" Lôi Vô Kiệt gật đầu.
"Khách quan mời xem." Tiểu nhị chỉ vào một tòa gác mái cao đằng xa, nói, "Có nhìn thấy Đăng Thiên các kia không?"
"Ta không có mù, đương nhiên là thấy." Lôi Vô Kiệt khó hiểu.
"Qua Đăng Thiên các, là Thượng quan, mới chính là Tuyết Nguyệt thành. Ngoài Đăng Thiên các, toàn bộ là phàm thành. Vượt qua Đăng Thiên các, mới có thể thấy Tuyết Nguyệt. Đường đường là võ lâm chí tôn đệ nhất thành, cũng "quá" dễ thấy nhỉ?" Tiểu nhị cười nói.
"Thì ra là thế!" Lôi Vô Kiệt bừng tỉnh ngộ ra, trong lòng nghi hoặc trở thành hư không, uống một ngụm trà, hỏi, "Muốn qua Đăng Thiên các, rất khó sao?"
"Nói khó cũng không khó, nói không khó cũng khó. Nếu có một tấm danh thiếp, thì có thể trực tiếp đi vào. Nếu không có, vậy phải lên Đăng Thiên các, Đăng Thiên các có mười sáu tầng, nghe nói nếu ai có thể lên đến tầng thứ mười sáu, thì có thể nhìn thấy vị thành chủ danh quan thiên hạ Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân." Tiểu nhị cười cười, "Hai vị nếu muốn lên các, không bằng uống một bầu tiểu điếm đặc nhưỡng " Phong Hoa Tuyết Nguyệt ", lấy thêm can đảm?"
"Phong Hoa Tuyết Nguyệt? Tên rượu này thật thú vị. Ta không thích lắm, nhưng vị này bằng hữu của ta phong lưu vô cùng, cho hắn một bầu." Lôi Vô Kiệt chỉ chỉ Tiêu Sắt ngồi ở chỗ kia đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Có ngay." Tiểu nhị mặc kệ Lôi Vô Kiệt trong lời nói châm chọc, vội vàng xoay người đi lấy rượu.
"Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa. Thương Sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt. Thú vị." Lôi Vô Kiệt nhìn tòa Thông Thiên Các đằng xa, lẩm bẩm nói, "Tuyết Nguyệt thành quả nhiên không làm ta thất vọng. Ngươi nói xem Đường sư huynh là đệ tử của Bách Lý thành chủ, chẳng lẽ huynh ấy đã bước lên tầng mười sáu? Ngươi cảm thấy ta có thể lên được mấy tầng?"
"Phong Hoa Tuyết Nguyệt tới!" Tiểu nhị đem bầu rượu đặt lên.
Tiêu Sắt ngược lại không hề khách khí, tự mình rót một ly, nhấp một ngụm, cảm thấy rượu này thanh liệt vô cùng, không phải thuần hậu, mà có một loại cảm giác mát lạnh thanh nhã, tâm tình cũng tốt hơn vài phần, phá lệ phản ứng Lôi Vô Kiệt vài câu: "Đường Liên là đệ tử Đường Môn trưởng lão Đường Liên Nguyệt, căn bản không cần leo lên Đăng Thiên các. Yêu cầu lên Đăng Thiên các chỉ có hai loại người. Một loại là ý đồ muốn đến khiêu khích Tuyết Nguyệt thành, loại khác là muốn đến Tuyết Nguyệt thành bái sư. Lên tới tầng năm có thể bái nhập môn hạ Tuyết Nguyệt thành, lên tầng mười có thể thụ nghiệp trưởng lão, lên đến tầng mười sáu, là đệ tử Bách Lý Đông Quân."
"Vị khách quan này hình như đối với Tuyết Nguyệt thành rất hiểu biết? Không phải lần đầu tiên tới sao?" Tiểu nhị hứng thú, nói tiếp, "Nhưng mà ta từ nhỏ lớn lên trong thành Hạ Quan, số người lên đến tầng mười chỉ thể đếm được trên đầu ngón tay, còn bước lên tầng thứ mười sáu, cũng gặp qua một người, có điều lần đó lại chưa gặp được Bách Lý Đông Quân đại nhân."
"Người đó dùng côn được xưng cái bang giang hồ Từ Vì." Tiêu Sắt lại uống một ly.
"Khách quan quả là người có kiến thức. Đúng là một lão cái bang mang theo một cây phá côn đến. Lúc ấy còn đến nơi này xin chén trà uống, ta còn nghĩ, người này nhất định điên rồi, ngay cả cái màn thầu cũng không ăn đã muốn lên Đăng Thiên các. Nhưng mà một lần liền lên được mười tầng, sau khi bước lên mười tầng, lại về nơi này xin bát rượu uống, ta nào dám không cho, xách theo một bầu qua. Lão cái bang cũng không chối từ, chỉ là uống hết một bầu, sau đó lại liên tiếp lên năm tầng. Thời điểm đi lên quần áo lão cái bang rách tung toé, uể oải ỉu xìu, một lần qua mười lăm tầng, cảm thấy hắn cả người đều phát ra kim quang, như thần tiên. Qua mười lăm tầng, lão cái bang lại tới đây ngồi uống trà, thêm một bầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chậm rãi uống từng ly một, từ lúc chính ngọ uống tới khi hoàng hôn, nhưng Đăng Thiên các bên kia vẫn không có động tĩnh."
"Bọn ta nghĩ, chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thành không chiêu mộ. Kết quả thời điểm lão cái bang uống xong một bầu, trên đỉnh Đăng Thiên các rốt cuộc xuất hiện một người. Tay cầm một cây trường thương màu đen vàng, mặc một thân áo đen, một khắc đó, khắp thành gió tựa hồ ngừng lại, chuyển động vây quanh đỉnh các. Ta nghĩ: Kia mới chân chính là thần tiên thật sự, lão cái bang tính là cái gì."
"Thương tiên Tư Không Trường Phong." Tiêu Sắt nhàn nhạt nói ra cái tên.
"Đúng vậy, đúng là thương tiên Tư Không Trường Phong! Là tam thành chủ của Tuyết Nguyệt thành. Sau đó liền nghe thấy lão cái bang cười to vài tiếng, cầm theo cây gậy gộc lên......"
"Sau đó thì sao?" Lôi Vô Kiệt nghe chuyện xưa hăng hái, nhịn không được hỏi.
Tiểu nhị đóng nút, không tiếp tục đi xuống nói.
Lôi Vô Kiệt dũng cảm phất phất tay: "Tiểu nhị, thêm một bầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt."
Tiêu Sắt ngẩn người: "Ngươi có tiền sao?"
Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ vai Tiêu Sắt: "Đã đến Tuyết Nguyệt thành rồi còn gì? Ngươi còn sợ ta quỵt nợ sao? Tiểu nhị ngươi nói tiếp đi."
Tiểu nhị vui vẻ ra mặt: "Nhìn thấy lão cái bang cầm theo gậy gộc, nhảy lên mười sáu tầng, sau đó......"
"Sau đó......" Lôi Vô Kiệt nuốt một ngụm nước miếng.
"Sau đó bị một thương đánh hạ." Tiêu Sắt lạnh lùng tiếp một câu.
Lôi Vô Kiệt "Hả" một tiếng: "Nói bừa cái gì vậy, qua được mười lăm tầng, sao có thể bị một thương đánh hạ như vậy?"
Tiểu nhị trên mặt không nhịn được, cảm thấy khách nhân này lạnh như băng không có đáng yêu như hồng y khách quan trước mắt, hậm hực nói: "Khách quan nói không sai, đúng là bị một thương đánh hạ. Nhưng mà lão cái bang thật ra thật cao hứng, từ tâng mười sáu ngã xuống cũng không chết, đứng lên vỗ vỗ đất cát trên quần áo, cầm gậy gộc bỏ đi rồi."
"Hay cho một cây gậy gộc bị đánh hạ a." Lôi Vô Kiệt có chút kinh ngạc, ngẫm lại lúc trước thương tiên một thương từ phía tây không động thủ, khí thế đã bức cho đại đệ tử Vô Song Thành liên tiếp lui ba mươi bước, chuyện một thương đánh rớt lão nhân cầm côn ngược lại cũng không hẳn là giả.
"Nhưng mà, lâu sau đó không ai tái kiến tam thành chủ, đừng nói mười sáu tầng, mười ba tầng cũng chưa người nào bước qua." Tiểu nhị có chút buồn bã.
"Thương tiên thì thôi, muốn trông thấy kiếm tiên. Chờ ta mang ngươi đi gặp chút mới mẻ." Lôi Vô Kiệt cười đứng lên, uống một chén rượu lớn, nói, "Rượu này quá nhẹ, không bằng rượu Tiêu lão bản nhà ngươi."
Tiêu Sắt lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đi, lên Đăng Thiên các!" Lôi Vô Kiệt cười đi phía trước một bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...