Đại Giác thiền sư phun ra một ngụm máu tươi, sáu vị thiền sư phía sau mặt càng đen lại, Đại Phổ vỗn dĩ bị thương hiện tại liền hôn mê bất tỉnh.
“Này…… Này…… Này……” Lôi Vô Kiệt chỉ vào một đai từ trên trời rơi xuống rồi đi, trợn mắt há hốc mồm, đêm tuyết đó hắn từng gặp qua đao của Minh Hầu bá đạo vô cùng, nhưng một đao trước mắt này lại rõ ràng là cao minh hơn rất nhiều.
“Một đao này, ít nhất vì Vô Tâm phá vỡ một nửa Kim Cương Bất Hoại thần thông.” Tiêu Sắt thở dài, “Cũng ít nhất khơi dậy sát tâm của Đại Giác lên gấp mười lần.”
Đại Giác lau đi vết máu bên khóe miệng, nhìn Vô Tâm, quát: “Phật đạo ảo diệu, há là loại tà ma như ngươi có thể hỏi?”
Vô Tâm cười lạnh một tiếng: “Phật hiệu ảo diệu, lời này truyền ra thiên hạ, chỉ có sư phụ ta có thể nói, ngươi nói không được!”
Đại Giác thiền sư đôi tay chấn động, trên người áo cà sa màu vàng đột nhiên bay lên, hướng về phía đầu Vô Tâm chụp xuống. Vô Tâm thế nhưng lại không né, đón đầu nhảy lên, đem áo cà sa dập nát, hắn nhảy lên không trung, trong miệng bỗng nhiên niệm Phạn văn nghe không hiểu, thanh âm thanh dương, giai điệu rất hứng thú, giống như là ca hát.
“Hắn đang xướng cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt nhíu nhíu mày, không trả lời.
Phía sau Đại Giác có hai vị thiền sư té xỉu, còn lại ba vị Phật châu trong tay từng viên vỡ vụn, mặc dù tiếp tục dồn dập mà niệm kinh Phật, nhưng vẫn như cũ không áp được khí huyết cuồn cuộn trong lòng.
“Phạn Âm Trấn Hồn Ca!” Đại Giác mở to hai mắt nhìn, “Vô Tâm, ngươi muốn làm gì?”
Vô Tâm không đáp, vẫn như cũ miệng đọc Phạn âm, thân hình lui lại từng bước.
Đại Giác rốt cuộc không thể nhịn được nữa, màu da trong nháy mắt biến thành màu hồng vàng, hắn lấp tức vồ đến trước mặt Vô Tâm, thân pháp cực nhanh, Vô Tâm cũng không hề phản ứng lại. Đại Giác liền bóp yết hầu Vô Tâm.
Nhưng Phạn Âm không biến mất.
Vô Tâm bỗng nhiên cười, trong mắt ánh sáng tím chảy xuôi, như trước vũ mị quyến rũ.
Đại Giác cảm thấy bên tai hình như có ngàn vạn người đồng thời tụng khởi Phạn Âm Trấn Hồn Ca, tinh thần cơ hồ trong nháy mắt rút ra, nhưng hắn có Kim Cương Bất Hoại thần thông hộ thể, lập tức ổn định tinh thần, lại thấy Vô Tâm duỗi tay một cái đã bắt được bả vai mình, hắn cảm giác chân khí trong cơ thể bỗng nhiên như thủy triều tiết ra.
“Vô Tâm, ngươi……” Đại Giác trong lòng kinh hãi. Trên giang hồ thật sự có Hóa Công Đại Pháp, một loại võ công tà môn, nhưng đối với Đại Giác tinh thông Phật môn thần thông mà nói, căn bản không sợ loại tà công này. Nhưng cái Vô Tâm sử dụng, rõ ràng không phải Hóa Công Đại Pháp tầm thường.
“Đừng nhìn ta nữa, ta cũng không biết loại công phu này tên gọi là gì, tên bên ngoài đã bị hủy rồi.” Vô Tâm sắc mặt trắng bệch, “Để ta đặt cái tên khác đi.”
“Gọi là Bi Thiên Mẫn Nhân!”
Vô Tâm một chưởng đẩy Đại Giác trở về, Đại Giác mặt xám như tro tàn, một thân màu vàng nháy mắt thối lui, thân hình biến thành cao lớn kia cũng biến trở về nguyên dạng, trở về hình dáng lão tăng già nua thon gầy, chỉ là so với lúc trước, cảm giác như có vài phần thất bại hơn. Ở phía sau, sáu vị tăng nhân đã xỉu hết, chỉ còn hắn vẫn như cũ chống một hơi, có thể miễn cưỡng đứng.
“Đại Giác, vài thập niên tu vi của các ngươi, ta đã phá huỷ hết rồi.”
“Nhưng La Sát Đường ba mươi hai bí kỹ của Phật môn, ta cũng sẽ không mang đi một phân!” Vô Tâm sau khi nói xong liền phun ra một ngụm máu tươi, Lôi Vô Kiệt vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
“Tự mình từ bỏ một thân công lực? Sao phải khổ như vậy, ngươi rõ ràng còn có cách khác.” Tiêu Sắt cũng tiến lên trước, nhìn Vô Tâm.
Vô Tâm cười cười: “Không hủy đi một thân ma công này, sợ là mấy Lão hòa thượng đó thật sự phải liều mạng cũng không cho ta đi.”
Tiêu Sắt muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút, vẫn là không có nói ra.
“Muốn nói cái gì?” Vô Tâm hỏi.
Tiêu Sắt cười cười: “Bi Thiên Mẫn Nhân, cái tên lần này, đặt không tồi.”
“Vẫn luôn không tồi được không.” Vô Tâm cười.
Lôi Vô Kiệt nhìn Đại Giác sắc mặt thảm bại bên kia, hỏi: “Đại sư, đánh cũng đánh rồi, võ công của Vô Tâm cũng mất rồi, đường này có thể qua được chưa?”
Đại Giác thiền sư lắc đầu thở dài: “Tạ Vô Tâm sư điệt ân không giết.”
“Ta là hòa thượng của Hàn Sơn tự, sao có thể phá sát giới?” Vô Tâm muốn đứng lên, lại thấy trước mắt choáng váng, cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“Ta cõng ngươi đi.” Lôi Vô Kiệt lại gần Vô Tâm.
“Sợ là còn không đi được.” Tiêu Sắt lắc đầu.
“Tại sao?” Lôi Vô Kiệt hướng mắt nhìn về phía Tiêu Sắt, lại thấy Đường Liên và Vô Thiền không biết từ khi nào đã xuất hiện, thần sắc quái dị mà nhìn bọn họ.
Lôi Vô Kiệt lập tức liền thả Vô Tâm xuống dưới, Vô Tâm ngã trên mặt đất thống khổ mà “Hừ” một tiếng, Lôi Vô Kiệt nhẹ nhàng một chân đá hắn ra một chút, hướng về phía Đường Liên gãi gãi đầu: “Sư huynh…… Đúng lúc a!”
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, đôi tay hợp lại ở trong áo, không nói gì.
Vô Thiền lúc này đã đi tới, nâng Vô Tâm trên mặt đất dậy, thở dài: “Sư đệ, chịu khổ rồi.”
“Sư huynh, bao nhiêu năm không hồi Hàn Sơn tự rồi?” Vô Tâm cười rộ lên, trên mặt không hề mang theo yêu dị vũ mị, thanh triệt sạch sẽ mà như một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường.
“Đã mười hai năm rồi.” Vô Thiền trả lời.
“Có nhớ Hàn Sơn tự không?” Vô Tâm hỏi.
Vô Thiền không trả lời, yên lặng cõng Vô Tâm trên lưng, đi từng bước một tiến về phía trước, lúc đi tới chỗ Đại Giác thiền sư, một tay hành lễ: “Đại Giác sư phụ, ơn mười hai năm qua dạy bảo, Vô Thiền trong lòng nhớ kỹ.”
“Thật ra mười hai năm trước, ta cùng Vong Ưu đánh cuộc một trận.” Đại Giác thiền sư bỗng nhiên nói.
“Đánh cuộc cái gì?” Vô Thiền hơi hơi chau mày.
“Ai thắng?” Vô Tâm ghé trên lưng Vô Thiền trực tiếp hỏi kết quả.
“Hiện tại xem ra trận đánh cuộc đó trước nay đều không hề lập ra, là lão nạp một bên tình nguyện.” Đại Giác thiền sư cười khổ.
“Xem ra là Lão hòa thượng thắng.” Vô Tâm cười nói.
“Bại trong tay Phật đạo đệ nhất đại tông cũng không mất mặt.” Đại Giác thiền sư tự giác nghiêng người tránh ra một bước.
Lôi Vô Kiệt nhìn một màn kỳ quái này, trong lòng buồn bực, sư huynh cùng Vô Thiền chẳng lẽ không phải cùng Lão hòa thượng kia tới bắt Vô Tâm sao? Sao không khí lại hài hòa như vậy?
“Sư huynh…… Này?” Lôi Vô Kiệt muốn tiến lên, hỏi Đường Liên.
Đường Liên không để ý đến hắn, chỉ là xoay người, nói: “Đi.”
Lôi Vô Kiệt khó hiểu: “Đi đâu?”
Đường Liên chỉ nơi xa: “Tuyết Nguyệt thành.”
Vô Thiền lại hành lễ với Đại Giác thiền sư, cũng tiến về phía trước: “Chúng ta về Hàn Sơn tự.”
Mà ở dưới chân núi, có mấy chục ngựa chạy tới, mặc thuần một mày mà hợp với mũ trùm đầu đen, người cầm đầu bọc màu đen khăn che mặt. Người trẻ tuổi một phen kéo mũ trùm đầu xuống, nhìn mấy người từ dưới chân núi đi xuống kia, hỏi: “Hòa thượng Cửu Long tự thất bại rồi.”
“Xem ra đúng là như vậy.” Thủ lĩnh nhàn nhạt mà nói câu.
“Nhưng bọn họ nhìn cũng không chịu nổi, tên tăng nhân áo bào tro được cõng chính là chúng ta người muốn tìm sao? Cho nên chúng ta tới đúng lúc?” Người trẻ tuổi hỏi.
Thủ lĩnh gật gật đầu.
“Không đánh cũng thắng a.” Người trẻ tuổi bĩu môi.
Đám người Vô Thiền cũng dừng chân, Lôi Vô Kiệt nhìn mấy chục ngựa trước mắt mấy chục tên áo đen cưỡi ngựa, nghi hoặc nói: “Những người này là ai?”
“Vô Song Thành.” Đường Liên lạnh lùng đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...