(Tám điệu Thiên Ma Vũ)
“Hòa thượng, ngươi võ công kỳ quái rất nhiều, lần này định dùng cái gì đây?” Cẩn Tiên công công cất cao giọng nói.
Vô tâm cười mà không đáp, tay áo bay lượn, cả người như hạc phi trên mây, bay vọt lên tại chỗ xoay tròn.
“Hòa thượng hắn đang làm gì?” Lôi Vô Kiệt hoang mang.
“Hắn đang……” Tiêu Sắt hơi hơi sửng sốt một chút, trong giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc cảm thán, “Múa?”
“Được!” Cẩn Tiên công công tán thưởng một tiếng, “Dùng Thiên Ma Vũ cơ à! Chỉ là điệu này phải có tám yêu ma cùng nhau nhảy mới đẹp, một mình ngươi múa buồn chán quá nhỉ.”
Vô Tâm không đáp, cả người ở trong sân di chuyển, thân ảnh càng ngày càng nhiều, mỗi một thân ảnh màu trắng đều múa một điệu khác nhau, lại cùng mơ hồ thấy không rõ mặt.
“Một…… Hai…… Ba…… Tám……” Lôi Vô Kiệt xoa xoa đôi mắt, hắn từng đối mặt với Tàn Ảnh kiếm của sát thủ Nguyệt Cơ, nhưng cùng lúc xuất hiện tám tàn ảnh, so với Nguyệt Cơ còn cao minh hơn nhiều, “Nhưng mà…… Nhảy múa cũng có thể giết người sao?” Lôi Vô Kiệt rốt cuộc nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Đừng nhìn!” Tiêu Sắt vội vàng quay người đi, “Hòa thượng quả nhiên tà môn!”
“Sao vậy?” Lôi Vô Kiệt hơi hơi nhíu mày.
“Truyền thuyết Thiên Ma Vũ là tám nữ nhân đàn vũ dưới gối Thiên Ma, là mật giáo tà thuật bí truyền. Nghe nói lúc tám ma nữ cùng múa, hết sức xinh đẹp, quyến rũ đến cực điểm, thường nhân chỉ liếc mắt một cái liền chịu mê hoặc, dù phía trước có vạn trượng huyền nhai, cũng từng bước rơi xuống. Ngươi xem những người khác trong viện!” Tiêu Sắt quát lên.
Lôi Vô Kiệt vội vàng nhìn lại, thấy hai võ tăng của Đại Phạn Âm tự đều nhắm mắt ngồi xuống, chắp tay trước ngực, cao giọng niệm kinh Phật, phương trượng kia như cũ nhắm mắt lắc đầu. Mà trong sân Bá Dung, Linh Quân cùng với kia bốn vị tráng hán biểu tình hoảng hốt, thân thể ngo ngoe rục rịch, lại chậm rãi đi điệu múa của Vô Tâm.
“Cái này……” Lôi Vô Kiệt chưa bao giờ gặp qua hình ảnh quỷ dị như thế.
“Ngươi tại sao còn xem tiếp?” Tiêu Sắt hoang mang, “Ngươi chẳng lẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng?”
“Ta……” Lôi Vô Kiệt mở to hai mắt nhìn tám điệu múa của Vô Tâm, chỉ cảm thấy áo bào trắng bay tán loạn, rất đẹp, “Hình như cũng không cảm thấy có gì đặc biệt?”
Sương kiếm trong tay Cẩn Tiên công công múa may, từng đạo hàn khí như hoa bướm, nhẹ nhàng tới, mỗi một đạo đều lướt qua ống tay áo của Vô Tâm, lại không giống như hướng Tô Tâm tấn công, mà như là vì Thiên Ma Vũ này trợ hứng.
“Hòa thượng, Thiên Ma Vũ này tuy có thể tái hiện hình dáng tám Đại Ma Nữ xinh đẹp, nhưng ta đã hơn ba mươi năm làm thái giám, trong mắt ta, những nữ nhân này sớm đã là bộ xương khô mủ huyết, nhìn chỉ thấy ghê tởm. Có cái gì mới hơn không?”
Trong đám tám người, một người hơi động, bóng trắng chợt lóe đã đi đến trước mặt Cẩn Tiên công công, tay phải một chưởng hướng hắn đẩy ra.
“Đại Lục Soát Hồn Thủ! Võ công trong Đại Bi Phú ngươi cũng học xong rồi!” Cẩn Tiên công công vung trường kiếm lên, một đạo sương khí đánh trúng bóng trắng chính diện. Bóng trắng kia thế công chậm rãi dừng lại, bên người tỏa ra hàn khí, thế nhưng toàn bộ bị băng khốn trụ. Cẩn Tiên công công không nhìn thấy, tay áo phất lên, đánh nát hắn!
“Đừng làm bộ làm tịch, lấy bản lĩnh thật sự ra đây đi.” Cẩn Tiên công công nói.
“Không lấy ra bản lĩnh thật sao? Công công ngươi thần công cái thế, ta không phải là đối thủ.” Vô Tâm trong giọng nói tràn đầy chua xót.
“Không phải đối thủ?”
“Không phải!”
“Vậy đi tìm chết đi!” Cẩn Tiên công công nâng trường kiếm, ngửa mặt lên trời, một đường kiếm vung ra, quát “Phá!”
Hàn khí tung hoành, trên chùa miếu xà ngang cửa sổ đều nhiễm một tầng bạch sương, nhịn không được dùng sức mà ôm chặt hồ cừu trên người. Trên người Lôi Vô Kiệt lại bắt đầu bốc lên nhiệt khí nóng bừng.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tiêu Sắt ngơ ngác nhìn hắn.
“Xem một trận quyết đấu như vậy, lại chỉ có thể bàng quan, có chút tiếc nuối.” Lôi Vô Kiệt thở dài.
“Không biết tốt xấu. Ngươi nghe qua cái tên Thẩm Tĩnh Chu, lại không biết kiếm của hắn có bao nhiêu đáng sợ.” Tiêu Sắt nói.
“Đương nhiên biết, mười bảy tuổi khi mới vào giang hồ, một mình khiêu chiến năm đại kiếm phái. Đầu tiên là trong vòng hai trăm chiêu đánh thắng Cô Ảnh kiếm phái chưởng môn Trác Tự Tại cùng Vân Tê kiếm phái chưởng môn Dịch Thủy Hồng, sau lại dùng ba trăm chiêu đánh bại Thiên Kiếm Các các chủ Hạ Khôi. Khi khiêu chiến với Thương Lôi kiếm tiên Phó Thanh Phong, Phó Thanh Phong được xưng là thiên hạ đệ nhất khoái kiếm, quyết đấu không thể vượt qua mười kiếm. Vậy nhưng ở chiêu thứ tám, đã bị đánh bay Kinh Lôi kiếm trong tay. Chỉ còn Thiên Thủy kiếm tông, tông chủ Tiêu Xuân Thủy, Thẩm Tĩnh Chu chiến đến năm trăm chiêu vẫn không cách nào đánh thắng, đành cất kiếm rời đi. Nhưng năm đó Tiêu Xuân Thủy đã thành danh hai mươi năm, Thẩm Tĩnh Chu lại chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi. Lúc ấy toàn bộ giang hồ đều truyền khắp truyền thuyết về hắn. Nghe nói hắn tuy là nam tử, khuôn mặt lại như tiên nhân, xuất kiếm áo trắng bay lượn, sương khí tung hoành, không biết có bao nhiêu các hoài xuân thiếu nữ mong mỏi ái mộ. Ta còn nghe qua một bài thơ viết về hắn:
"Tự hữu tiên nhân thiên thượng lai
Nhất kiếm kí xuất phong tuyết nuy" (*)
Chỉ là hắn chỉ xuất hiện trên giang hồ ba năm, sau đó liền biến mất, cuối cùng không ai nghe được tin tức của hắn.” Lôi Vô Kiệt đối với điển cố giang hồ đều đã là thuộc lòng.
(*) 似有仙人天上来,一剑既出风雪萎: Như có tiên nhân từ trên tới, một kiếm xuất ra phong tuyết đọng.
“Năm đó Thẩm Tĩnh Chu mười bảy tuổi, mà hiện tại hòa thượng này, cũng mười bảy tuổi.” Tiêu Sắt âm thầm nói.
Bảy Vô Tâm nháy mắt hợp lại thành một, Vô Tâm chắp tay trước ngực, nhắm chặt hai mắt, trường bào trên người, Phật châu trước cổ tất cả đều bay múa, trong miệng không ngừng niệm Phạn văn. Cẩn Tiên công công đã đâm kiếm tới, trên thân kiếm mang theo uy thế vô thượng!
“Cẩn Tiên thật sự muốn giết hắn!” Tiêu Sắt nhíu mày.
Nhưng Vô Tâm đột nhiên mở mắt, ở trước mặt hắn hiện ra một ảo ảnh chuông đồng rất lớn, Cẩn Tiên công công nhất kiếm đâm xuyên qua chuông đồng, dừng ở trước ngực Vô Tâm một tấc.
“Bàn Nhược Tâm Chung.” Kiếm của Cẩn Tiên công công tuy rằng dừng lại, nhưng kiếm khí chưa ngừng, một đạo hàn khí quét qua trán Vô Tâm.
“Vô tận Bàn Nhược tâm tự tại, ngữ mặc động tĩnh thể tự nhiên.”(*) Vô Tâm nhẹ giọng nói, thân thể hơi ngả về phía sau, hàn khí nhẹ nhàng xẹt qua giữa trán.
(*)无穷般若心自在,语默动静体自然 (chữ Nhiên ở cuối là đốt cháy, bốc lửa. Thế nên trong phim chuông đồng có hình lửa cháy xung quanh 😂)
“Hòa thượng, hỏi ngươi một câu cuối cùng. Muốn đi theo ta hay không?” Cẩn Tiên công công thở dài.
“Ngươi nói lời này, ngược lại như muốn ta cùng ngươi bỏ trốn vậy.(*) Hòa thượng ta đỏ mặt rồi, ngươi thật đúng là một tên thái giám không đứng đắn.” Vô Tâm cười nói.
(*) Nguyên văn câu này là "...ta cùng ngươi tư bôn..."
私奔 (Tư bôn) ý chỉ gái bỏ theo trai không đúng lễ giáo (nói ngắn gọn là bỏ nhà đu trai):"))))
Cẩn Tiên công công sửng sốt một chút, cười nói: “Một hòa thượng thú vị như vậy, giết đi thật đúng là đáng tiếc.”
“Muốn giết ta! Không dễ như vậy đâu!” Vô Tâm trong ánh mắt hiện lên một tia sáng màu tím, yêu mị vô cùng.
“Tâm Ma Dẫn? Đây là võ công khiến Vong Ưu nhập ma?” Cẩn Tiên công công sửng sốt, nhìn đôi mắt kia, cảm giác dòng suy nghĩ bản thân phảng phất phiêu tán hiện ra……
Ngọn lửa lớn thiêu đốt một ngày một đêm, toàn bộ người trong thành trì đều kêu rên, phụ thân đứng trên tường thành giơ kiếm điên cuồng hét lên, lại bị một mũi tên bắn trúng. Hắn cảm giác được nỗi tuyệt vọng xưa nay chưa từng có, thân nhân đều mất mạng trong đám cháy, tòa thành này sớm sẽ bị phá, đến lúc đó móng ngựa Đại Lương sẽ dẫm lên mảnh đất này, hắn sẽ bị roi ngựa tròng lên cổ, một đường kéo đi đến chết. Nghe nói binh sĩ Đại Lương thập phần tàn nhẫn, cho dù đã chết, bọn họ vẫn sẽ đem da thịt lột xuống…… Khuất nhục mà chết đi như vậy, không bằng tự mình kết liễu đi. Hắn nhìn đoản kiếm trong tay.
Không bằng cứ như vậy kết liễu…… Một thanh âm nhẹ nhàng nói ra.
Hắn bỗng nhiên cười.
Hiện thực tán loạn một lần nữa ngưng tụ trước mắt, ảo cảnh chậm rãi tiêu tán, Cẩn Tiên công công trở về hiện thực, hắn nhìn thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng cười: “Thật ra đã rất lâu không còn nhớ tới ngày đó, khi đó, thật đúng là một cái hái tử yếu đuối.”
Vô Tâm sầu thảm cười: “Công công, tâm như bàn thạch.”
“Ngươi nghe nói qua Côn Luân chưa, đó là một nơi cực kì lạnh lẽo, quanh năm đổ tuyết, tuyết rơi xuống ngàn năm không tan. Ta ở nơi đó luyện kiếm sáu năm, tâm sớm đã lạnh như băng tuyết ở Côn Luân sơn. Tâm Ma Dẫn đối với ta mà nói vô dụng.” Cẩn Tiên công công nói, “Chết đi!”
Cẩn Tiên công công gầm lên một tiếng, hư ảnh chuông đồng trước mặt Vô Tâm tức khắc bị kiếm đánh trúng chia năm xẻ bảy, nhưng Vô Tâm không thoái lui, mà lại nghênh diện đạp bộ tiến lên, hai tay áo vũ điệu, một kích đỡ kiếm ra ngoài. Cẩn Tiên công công không hốt hoảng chút nào, ở không trung nhảy lên một cái, dừng ở trước mặt Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt: “Tiểu Vô Tâm, ngươi không phải đối thủ của ta, sao không bảo hai vị tiểu hữu hỗ trợ?”
Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút, lập tức đánh một quyền ra.
Tiêu Sắt kinh hô: “Không được!”
“Lôi gia Vô Phương quyền, hay lắm!” Cẩn Tiên công công thân hình chợt lóe, Lôi Vô Kiệt một quyền đánh vào không khí, Cẩn Tiên công công đã trở về bên cạnh cỗ kiệu.
“Lương phong suất dĩ lệ, du tử hàn vô y.” (*) Cẩn Tiên công công nhẹ giọng niệm câu thơ.
(*) 凉风率已厉,游子寒无衣: Gió lạnh thổi mạnh quá, Người du tử lạnh không có áo (trích câu 3-4 trong bài thứ 16 của Cổ thi thập cửu thủ)