Editor: Selene Lee
Lớp sơ cấp và nâng cao vốn không chung một sân.
Lạc Thủy đi thay quần áo, sau đó chạy vào lớp nâng cao, chào huấn luyện viên của mình.
Huấn luyện viên nheo mắt cười cười, vỗ vai cô: " Cậu ấy đang thay quần áo "
Cậu ấy? Lạc Thủy suy nghĩ hai giây, liền nhớ ra cái người mà thầy mình đã khen không ngớt lời kia.
Bỗng nhiên cô cũng cảm thấy có chút tò mò.
Nhân lúc đối thủ chưa đến, cô bèn sửa sang lại quần áo, thắt chặt đai để không bị xổ ra lúc giao tranh, sau đó xắn tay áo lên cao hơn.
Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay thon dài, và tiếng nói theo cùng: " Xin chào ". Vì vẫn đang bận xắn tay áo nên Lạc Thủy cũng không đáp lại, sau đó chợt phát hiện ra cáu gì đó...Hình như có người vừa chào cô nha!
Lạc Thủy xấu hổ ngước lên nhìn, đầu óc lập tức bị không chế như một hồi phim chiếu chậm, chậm rãi hiện ra một câu nói : " Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. "
( Editor giải thích : Đây là một câu trong Lạc Thần Phú của Tào Thực, xin mạn phép dịch nghĩa: Hình dáng của chàng, nhẹ nhàng như chim hồng bay , uyển chuyển như dáng rồng lượn, rực rỡ như cúc vàng trong thu, lại tươi đẹp như cây tùng khi xuân đến.)
Chính là anh ấy, lạc thần từng ở trúc lâu lần đó.
Mắt làm sao có thể đen láy như vậy? Lại còn màu sắc trong veo, xinh đẹp đến thế?
Lúc lại nghe bên tai hai tiếng " xin chào " , Lạc Thủy mới kịp hồi hồn lại, vô cùng lúng tung...Cô thật sự điên rồi, nhìn một người đàn ông đến mức ngây người ra như thế, thật muốn đào hố chui xuống đất trốn đi. Có thượng đế chứng dám, cô không phải si mê người ta nha!
Vội vàng cầm tay của Lạc Thần chào lại....Nhưng mà hình như cô không có quen anh nha? Bèn rút tay lại...Lạc Thủy quay đầu nhìn ngó láo liên.
Ở xung quanh mọi người đều ngồi xuống, bộ dáng mong chờ một cuộc đấu khốc liệt.
Lúc này Lạc Thủy mới nhận ra, vội hỏi: " Là anh? "
Lam Khanh mỉm cười, giống như bạn cũ lâu ngày không gặp: " Chính là tôi "
Ngay lúc đó, huấn luyện viên xuất hiện vô cùng đúng thời điểm, vội vã giới thiệu hai người với nhau, đây là Lạc Thủy, đây là Lam Khanh.
Toàn thân Lạc Thủy lập tức hóa đá, quai hàm trẹo ngược...Lam Khanh...Lam Khanh sao? Nếu như Tiết Diễm Yến biết hôm nay cô đánh nhau với Lam Khanh...Đầu cô tê dại khi nghĩ đến chuyện đó, nhưng vội vàng xua tan cái ý nghĩ đó đi, bắt đầu điều chỉnh lại tư thế của mình.
Tối hôm nay cô không thể mất thêm chút sĩ diện nào nữa!
Huấn luyện viên ra hiệu tay bắt đầu trận đấu.
Lạc Thủy và Lam Khanh đều cúi người chào đối phương.
Cao thủ chân chính thì nhấc tay chân lên cũng là hiểm chiêu, không hề có động tác dư thừa, cũng không có uyển chuyển đẹp mắt, chỉ có hạ gục đối phương một cách tuyệt đối mà thôi.
Hai người không hề khách sáo.
Lam Khanh vừa nhìn thấy Lạc Thủy lao tới, lập tức ra đòn tiếp nhận.
Trong một khoảnh khắc, chỉ nghe được tiếng chiêu thức xé gió va vào nhau, tộc độ cá nhân nhanh đến mức khó lòng tưởng tượng được.
Thời gian Lạc Thủy tập luyện ở đạo quán khá dài, học sinh cũ hay mới gì cũng đều bị cô đánh bại cả, nên khó tránh khỏi việc trở nên cứng đầu, bình thường lúc luyện tập cũng gặp nhiều khó khăn. Huấn luyện viên nói cô có kinh nghiệm đối kháng phong phú, nhưng chiêu thức đánh ra còn chưa được đẹp măt lắm.
Nhưng Lam Khanh lại khác hẳn, chiêu thức của anh rất mạnh mẽ, quyền cước đơn giản, hoàn toàn không có chút dư thừa.
Mọi người xung quanh đều khiếp sợ không thôi, chẳng phải chỉ là sao tai cào thấp thôi sao? Có cần phải đánh nhau quyết liệt như vậy không? - Tạm thời không thể phân định được ai thành ai bại cả.
Nhưng chỉ có Lạc Thủy mới biết được, vừa nãy Lam Khanh rõ ràng đã nhường cô một đòn, lực đấm của cô không đủ nên bị anh mượn thế gạt lên, lúc đó tay cô bị hở rộng, anh hoàn toàn có thể tấn công vào huyệt Bách Hội của cô, nhưng anh không làm như thế, mà chỉ sấn tới thì thầm bên tai cô hai chữ: " Mỹ nhân "
Sao cơ? Cô mê trai quá nên bị ảo giác sao?
Những đối thủ có ánh mắt lóe sáng bất ngờ, thưởng sẽ xuất chiêu ngay sau đó, nhưng ánh mắt của Lam Khanh lại rất trầm tĩnh, tân tư kín kẽ, cơ bản không thể nào phán đoán được anh muốn làm gì. Hơn nữa thể lực của nam và nữ rất khác biệt, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!
Chiêu hiểm nhất của Lạc Thủy chính là mượn lực đánh lực, dùng một cú đá quét ngang để buộc đối phương tăng cường lực đánh, sau đó lại mược lực đánh trả, tuy nhiên anh đã biết được suy nghĩ của cô, kịp thời né tránh, nhưng lại không ra chiêu sát phạt.
Đối phương đang nhường cô! Ý nghĩ này làm cho Lạc Thủy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cũng không phải người sợ thua!
Vì thế Lạc Thủy quyết định dừng lại, cúi người nói: " Tôi thua rồi "
Ánh mắt Lam Khanh lóe lên một tia tán thưởng: " Cảm ơn "
Huấn luyện viên đi tới chỗ hai người, giơ ngón tay cái lên nói: " Đều xuất sắc cả! "
Lạc Thủy cười cười, đi qua một bên nghỉ ngơi, người ta là cao thủ, cô mất bình tĩnh rồi!
Lam Khanh của đại học X?
Lạc Thủy hầu như chắc chắn với kết quả cả mình, trên đời này liệu có thể tồn tại bao nhiều người học Lam tên Khanh lúc thi đấu ở nước ngoài bị đối thủ khiêu khích lập tức một mình chọi năm chứ?
Vậy mà cô còn bị ảo giác, thật xấu hổ quá đi mất.
Lam Khanh nhìn cô trốn ở trong góc phòng, khuôn mặt vô cùng buồn cười thì đi đến bên cạnh, uống đầu lưỡi một chút, phát ra tiếng lưỡi cao: " Nhược Thủy, là anh đây "
Lạc Thủy bị thiêu cháy...Lam Khanh nói tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn? Cách uốn lưỡi cũng nhầm?
Không thể nào, anh chính là Lam Khanh!
Lam Khanh Lam Khanh Nam Cửu Khanh Nam Cửu Khanh...Lạc Thủy đờ người ra ba giây, sau đó mới dò hỏi: " Lão đại ? "
Câu hỏi này thực ra vẫn mang tính sợ sệt, nếu như người ta không phải Nam Cửu Khanh thì cô gọi một tiếng lão đại để sùng bái chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?
Lam Cửu Khanh hiểu ý, cười: " Ừm " , sau đó tự nhiên đi tới ngồi cạnh Lạc Thủy.
Âm tiết dãn ra thật dài, dịu dàng, dịu đến mức lòng Lạc Thủy chùng xuống.
Trong đầu cô xuất hiện hai luồng tiếng nói:
Một bên khuyên giải: " Cậu đừng có tự mình đa tình, chẳng qua là ảo giác thôi, si mê đến phát rồ rồi "
Bên khác lại hú hét: Lạc Thủy, anh ấy chính là đại thần đấy, đại thần mắt sáng, mi cong, môi mỏng, da dẻ cũng mịn màng nữa...
Hai cá thể đánh nhau loạn xạ, mãi cũng không tách ra được.
Khóe miệng Lạc Thủy co giật, nhưng không phát ra lời nào, chỉ kiềm hãm lại cơn đau tim ập đến đột ngột vì chạy nước rút: " Nam Cửu Khanh ?"
Người đối diện nhìn chằm chằm cô, mi mắt con cong, và âm thành cự tuyện tất cả nghi ngờ vang lên: " Ừm, là anh "
Lam Khanh Nam Cửu Khanh Lam Khanh Nam Cửu Khanh Lạc Thần Lạc Thần Phú.
Trong nháy mắt, khắp trí óc Lạc Thủy chỉ có một khái niệm duy nhất, nếu Tiết dDiễm yến mà biết đươ6v, chắc chắn sẽ nhúng đầu cô vào bồn cầu mất...Lạc Thủy nghe tim mình nện như sấm, bên trai vẫn còn vang vọng hai chữ:
Là anh...
Là anh...
Là anh...
Lam Khanh đứng lên, không mặn không nhạt nói: " Đi thôi, chúng ta đến bên cạnh ăn một bữa cơm"
Ngữ điệu bình ổn và tự nhiên, có cảm giác khiến người nghe thấy an toàn, anh cất bước đi ra ngoài. Lạc Thủy chần chừ một lúc rồi cũng đi theo sau, còn cúi đầu suy nghĩ vì sao anh biết mình chưa ăn tối.
Đi mấy bước liền sực nhớ ra anh không phải người xấu, cô mới phải là người cần đề phòng, không lao đến chỗ anh xem như đã cảm tạ trời đất rồi. Nhưng bạn qua mạng lần đầu gặp nhau đã theo người ta ăn cơm, liệu đại thần có nghĩ cô là loại con gái tùy tiện không?. Đắn đo hồi lâu, cuối cùng Lạc Thủy quăng hết qua một bên, người ta nói không đánh không quen mặt, người và người với nhau chính là duyên phận, có vài người mới gặp lần đầu đã tựa như từng quen biết, ngược lạ cũng có kẻ sinh sống bao năm vẫn chỉ như xa lạ. Anh và cô đều là học viên, cùng ăn một bữa cơm thì có vấn đề gì đâu?
Lạc Thủy nhìn bóng dáng tho dài tuấn tú trước mặt mình, ngay cả khi mặc võ phục cũng có thể cảm giác được vẻ " ngọc thụ lâm phong ", liền vỗ đầu thay quần áo đi ra ngoài. Lam Khanh đã đeo túi thể thao trên vai, đứng chờ một bên, Lạc Thủy thấy vậy thì ngại ngùng chạy đến...
Tác giả có đôi lời: Haizz, sửa một chút một chút, cuối cùng cũng chính thực gặp gỡ, nhất định sẽ không khiến mọi người thấy vọng đâu...
Editor: Gặp nhau, gặp nhau rồi. Tung bông
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...