Thiếu Một Gáo Nước

Lúc này Lạc Thủy cảm thấy cuộc đời thật vi diệu...Cô mới chạy từ khu an toàn qua ngoại thành, chuẩn bị đào một ít sổ sách tàng thư về khoa học kỹ thuật gì đó cho bang, không ngờ bị một đám người của gia tộc Thanh Thanh bao vây, chặn đứng mọi ngõ ngách. Đúng là xui xẻo không thích xem ngày giờ, địa điểm...một đám nữ nhân tồi bại không yêu hòa bình này quả nhiên muốn tìm cách gây chuyện với cô. Nhược Thủy Tam Thiên ngửa mặt lên trời thét dài: Đi đông như thế, nếu như dùng từ “ phóng khoáng dũng cảm “ để nói về bọn họ, quả là đề cao quá đáng nhỉ?

[ Cận ] Thanh Thanh Tiểu Yêu: “ Quả là mấy ả tiện nhân luôn thích đề cao bản thân”

[ Cận ] Thanh Thanh Tiểu Mễ: “ Không cần nhiều lời với ả ta, trực tiếp luân bạch!”

Đến mắng chửi người khác cũng lộ rõ vẻ ngu ngốc- Lạc Thủy nghĩ thầm, nhìn đám chiến sĩ nhân dân tệ trước mặt. Thật ra cô hoàn toàn có thể gọi người giúp, chẳng qua đám người này rõ ràng ăn no dững mỡ, chặn đường làm khó cô mọi lúc mọi nơi, một lần gọi là một lần làm phiền, cô cảm thấy rất áy náy với mọi người. Đáng lẽ ra chuyện của cô phải tự bản thân cô giải quyết mới phải...Nhưng ở ngoại thành như thế này, bị giết sẽ mất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa bọn chúng còn dẫn theo vú em đến, rõ ràng có ý định hồi sinh cô rồi giết tiếp...Chẳng lẽ bây giờ thật sự phải logout chạy trốn sao?

Khi nào thì cô không có khí phách như vậy?- Lạc Thủy tự trách bản thân, tăng đầy thanh máu, nhưng cô chưa kịp đổi kỹ năng thì bị một chiêu của đối phương áp sát, năm người bao vây.

Lạc Thủy nhanh chóng mở khiên chắn chạy về phía sau, tránh khỏi công kích của đám Cái Bang kia, đáp trả lại bằng một kỹ năng quần công, đợi nộ khí đầy sẽ đuổi theo Nga Mi đánh, bởi lẽ họ là đám cần diệt nhất, bằng không tấn công có mạnh cấp mấy cũng sẽ bị vô hiệu hóa. Vú em của Gia tộc Thanh Thanh nhận ra ý đồ của Lạc Thủy, hồi máu rồi bỏ chạy, đáng tiếc vướng phải một đám bụi dẫy hoài không thoát ra được. Lạc Thủy thấy thế liền tập trung khóa trụ công kích, hai chiêu nộ khí đánh xuống, máu bọn họ giảm tới đáy. Vì thời gian chờ kỹ năng hồi phục chưa xong, Lạc Thủy phải nhắm mắt bỏ chạy, mặc dù cô rất tự tin về kỹ năng thao tác của mình, nhưng trang bị của đối phương quá đẳng cấp, một chiêu của cô chẳng là gì cả. Cũng may là kỹ năng tránh né của phái Thiên Sơn không tệ, cộng thêm vị trí bỏ chạy chuẩn xác nên máu của Lạc Thủy chỉ tụt một phần ba, xem như may mắn.

Trong thời khắc nguy hiểm, Lạc Thủy giật mình nhận ra nhân vật của cô không thể chạy được nữa, thanh thể lực đã cạn hoàn toàn... Tình thế làm sao bi đát như vậy hả? Vốn có thễ miễn cưỡng đánh lại, nhưng bây giờ...Bất đắc dĩ đành nhấn ESC, không địch lại thì bỏ chạy chứ sao!


Bỗng nhiên 1 kỳ tích xuất hiện, “ Nhược Thủy Tam Thiên” ngơ ngác đứng dưới gốc dương nhìn 5 thi thể bừa bộn nằm trên mặt đất, có một bóng dáng áo xanh hiện ra trong mắt cô, đưa đến bóng lưng thẳng như tùng. Gió mát vuốt ve nhẹ nhàng trên tay áo người đó, đong đưa qua lại, giống như mỹ cảnh nhân gian vậy.

Trong đầu cô liền hiện lên mấy chữ “ Anh hùng cứu mỹ nhân”

Lòng Lạc Thủy rung lên...

Dĩ nhiên không phải cô vui vẻ vì trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, mà là tên của người kia...

Nam Cửu Khanh...

Vị trí đệ nhất cao thủ. Bang chủ của bang mạnh nhất server

Nhân vật anh chơi thuộc phái Minh giáo, ngoại hình dựa trên Trương Vô Kỵ nổi tiếng mà tạo thành, hiển nhiên là một mỹ nam cuốn hút với trường kiếm khoác trên vai. Loại nhân vật này có kỹ năng mạnh hơn vú em của phái Thiên Sơn rất nhiều, nhưng muốn dũng mãnh như vậy phải trải qua một khoảng thời gian ban đầu cực kỳ khó khăn, luyện cấp rất lâu, nhiệm vụ cũng khó lại có yêu cầu cao nên người chơi rất ít.

Ấy thế mà Nam Cửu Khanh đã đạt đến cấp 197, mạnh nhất server, cả người khoác đầy trang phục cao cấp khảm đá quý, Lạc Thủy nhìn thôi cũng muốn thèm, hai mắt cô tràn ngập nhân dận tệ mà cảm thán: Quả nhiên là đại thần, khác xa bọn gà mờ như cô một trời một vực!

“ Nam bang chủ, huynh có ý gì đây?”- Thanh Thanh Tiểu Yêu chật vật bò dậy

Nam Cửu Khanh mỉm cười: “ Không có ý gì cả”

[ Cận] Thanh Thanh Tiểu Mễ: Huynh nghĩ mình là cao thủ thì có thể vô duyên vô cớ tàn sát kẻ khác? Bang chủ đệ nhất bang muốn gì làm nấy à?


“ Dĩ nhiên là không, ta cũng không giết người à”

[ Cận ] Thanh Thanh Tiểu Mễ: Nam bang chủ, huynh đừng nói bừa, chuyện này phải giải thích cho ra lẽ với gia tộc Thanh Thanh bọn ta.

Nam Cửu Khanh thong thả xoay người nhìn Nhược Thủy Tam Thiên, hỏi: “ Muội nói xem, ban nãy ta đã giết người sao?”

Lạc Thủy lấy lại được sự bình tĩnh, vội vàng bịa chuyện: “ Nam bang chủ là người có tấm lòng nhân hậu, từ bi hỉ xã, tất nhiên sẽ không giết người rồi “

[ Cận ] Thanh Thanh Tiểu Yêu: Không đến lượt ngươi lên tiếng đâu tiện nhân, mau cút đi. Nam bang chủ, nếu như huynh muốn so tài với bọn ta, có thể hẹn sẵn địa điểm, tội gì phải đến nơi có sự hiện diện của ả tiện nhân này chứ?

Lạc Thủy nghe thế thì cười nhạo, kỹ thuật không đến đâu còn bị ảo tưởng?

Nam Cửu Khanh lấy tay che trán, bộ dáng lười biếng: “ Suy nghĩ nhiều rồi “

Sự đặc sắc của game này nằm ở chỗ các nhân vật có thể thực hiện rất nhiều động tác, nhưng đòi hỏi thao tác tốt nên người chơi bình thường chỉ có thể khóc cười. Lạc Thủy nhìn biểu tình sinh động của người trước mắt, nhất thời cảm thấy khâm phục lạ thường.


[ Cận] Thanh Thanh Tiểu Mễ: “ Thì ra Nam bang chủ đại danh đỉnh đỉnh là người như thế, thích ức hiếp kẻ khác, còn quản chuyện nhỏ nhặt của nữ nhân bọn ta”

Quả nhiên gia tộc Thanh Thanh này là đám nóng nảy bộp chộp, đối với cao thủ như Nam Cửu Khanh cũng có chút ảo tưởng và ngưỡng mộ, nhưng lại bị Nam Cửu Khanh dập tắt không còn chút gì.

[ Cận ] Nam Cửu Khanh: Bởi vì ta không có gì để làm

Gia tộc Thanh Thanh không nói lời nào nữa, chỉ thấy Thanh Thanh Tiên Nhi quăng một chữ: “ Đi “

Thanh Thanh Tiểu Yêu nhìn sang Nhược Thủy Tam Thiên, nói: “ Đừng để bọn ta nhìn thấy ngươi, không thì gặp một lần, giết một lần”

Lạc Thủy cười cười nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

Cô nhìn một đám người không ra người, vật không ra vật kia đi mất, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này tươi đẹp biết bao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui