Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân
Tác giả: Cửu Bả Đao
Chương 6.
Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: Vip.vandan
Lại đến ngày phương trượng giải huyệt hàng tháng. Thất Sách theo lệ đến quỳ bên ngoài thiền phòng, lòng thấp thỏm bất an.
Lời yêu cầu phương trượng đừng hoãn huyệt cho Thất Sách ngày càng rõ rệt, nếu phương trượng vô sỉ tới mức đến bắt gã mở toang Đồng nhân trận thì ăn no cũng vô dụng.
Thất Sách báo một câu rồi quỳ đến tận trưa mới đi ăn cơm, tiếp đó lại quỳ đến hoàng hôn, phương trượng không hề có dấu hiệu ra khỏi phòng. Tai mắt Thất Sách linh thông, không nghe thấy trong phòng có tiếng động.
Ban đầu gã cho rằng phương trượng nội lực tinh thuần nên hơi thở cũng chậm rãi vô thanh, nhưng quỳ đến lúc trăng lên thì gã bắt đầu sợ rằng trong phòng không có ai.
“Tiểu sư huynh, xin hỏi phương trượng đâu?” Thất Sách há miệng nhìn tiểu sa di cầm chổi quét tước phòng phương trượng. Quả nhiên không có ai.
“Phương trượng tối qua đi vân du rồi.” Tiểu sa di vào phòng, Thất Sách hết hồn.
“Vân du?” Gã cố kìm nén.
“Phương trượng bảo là muốn ra ngoài khảo sát phương châm quản lý và phong cách kiến trúc của chùa miếu khác.”
“Khảo sát! Phương trượng có bảo lúc nào sẽ về không?” Thất Sách kinh hãi.
“Phương trượng nói đi là đi, hỏi nhiều thế để làm gì?” Tiểu sa di thản nhiên quét phòng.
Thất Sách muốn bật khóc, nhưng lại nghĩ Thiếu Lâm tự không chỉ có gã là đồng nhân, phương trượng trừ phi định vô thanh vô tức diệt sạch Thập bát đồng nhân, bằng không sẽ về ngay. Nghĩ thế, gã liền nhẹ lòng hẳn, về nhà bếp nghe Tử An kể chuyện.
Hôm sau, phương trượng vẫn chưa về.
Ngày tiếp nữa, phương trượng vẫn biệt vô âm tín.
Đếm ngày thứ ba, gã tỉnh lại, mồ hôi như tắm, lao thẳng đến thiền phòng của phương trượng, chỉ thấy tiểu sa di đang quét dọn, phương trượng vẫn vắng mặt.
“Không phải chứ!” Thất Sách kêu lên hồn phi phách tán.
“Đúng thế.” Tiểu sa di đáp ủ rũ.
Thất Sách đến phòng mười bảy vị đồng nhân khác hỏi về thời gian hoãn huyệt, ai ngờ mười bảy câu như một. Lòng gã cơ hồ chìm xuống đáy biển.
“Mấy hôm trước phương trọng bảo bọn ta ngoan ngoãn, hoãn huyệt cho nửa năm liền, hao tổn không ít chân khí. Lão nhân gia còn bảo hoãn huyệt xong phải xuống núi đổi gió, chắc lão nhân gia muốn nghỉ ngơi.”
“Không nhầm chứ! Phương trượng có dặn gì thêm không?”

“Không, Thiếu Lâm tự thế này thì có gì mà dặn?”
“Để ta nghĩ đã nào, ví như thập đại phương pháp tự hoãn huyệt, còn cả…”
“A, có. Phương trượng hỏi bọn ta thích ăn gì, lúc nào lên núi sẽ mua cho.”
“Vậy thôi hả?”
“Phương trượng không hỏi, đến lúc mang về, sư huynh cứ ăn là được.”
Thất Sách không buồn kêu lên nữa.
Đêm thứ tư, Thất Sách cảm giác thể nội có một luồng chân khí bá đạo vô cùng đang tác quái, chân khí này không thuộc về gã, lao đi giữa các đại huyệt đạo kinh mạch, lúc di chuyển chậm còn đỡ, chỉ cần ngồi xếp bằng một lúc là qua, nhưng có lúc lại lồng lộn khiến ngũ tạng gã muốn đảo lộn.
“Lẽ nào ta sẽ chết thế này?” Thất Sách cay đắng tự nhủ, thật lòng muốn đến nhà bếp hỏi Tử An kết cục sau cùng của câu chuyện hảo hán Lương Sơn, hòng chết không tiếc nuối gì nữa.
“Không được, dù gì cũng phải thử, chết là cùng, lẽ nào còn chết hai lần?” Thất Sách để tâm đến cách vận hành của chân khí bá đạo trong thân thể, định dùng tiên thiên chân khí trấn áp, nhưng chân khí đó chạy lung tung, không thể bám theo được.
Chân khí tới tâm khẩu, tâm tạng đau đến nghẹt thở.
Chân khí đến vai, tay không giơ lên nổi.
Chân khí giáng xuống bụng, toàn thân gã đầm đìa mồ hôi như đau dạ dày.
Gã gần như hôn mê, chân khí tựa hồ sắp xé tan lớp da. Gã cảm giác được mắt trợn đến rách mí, khổng khiếu toàn thân mở to, máu tưởng chừng trào qua đó.
“Đi theo vòng tròn.” Giọng nói lọt vào tai gã, Thất Sách thần chí mê mê hồ hồ, còn biết gì là đi theo vòng tròn nữa?
“Đầu óc buông lỏng, đi vòng tròn như đang đi dạo quanh miệng giếng.” Giọng nói liên miên rót vào tai gã, âm dương phân minh.
“Vậy sẽ không chết ư?” Thất Sách định hỏi thế nhưng mở miệng là lại đau đến độ không nói thành lời.
Giọng nói biến mất, Thất Sách nằm dưới đất đột nhiên bị kình lực nhấc lên.
“Vâng, vâng, đi vòng tròn.” Thất Sách theo lời thanh âm thần bí chỉ thị, tưởng tượng dưới chân là miệng giếng, bắt đầu di chuyển nhanh. Suy nghĩ của gã rất đơn giản, muốn đánh tan luồng chân khí bá đạo kia. Tính vô tri của người nhà quê thật đáng sợ, chân di chuyển là đi cả canh giờ, càng lúc càng nhanh, người ngoài nhìn vào tất hoa mắt.
“Mẹ hồ được bài đẹp mới sinh ra ta, không thể dễ dàng chết vì một luồng khí ngu xuẩn này được.” Đầu óc gã đơn giản, nên khả năng quan sát chân khí vận hành cực cao.
Chân càng đi nhanh, càng cảm giác chân khí rút vào Đan điền, bám chặt lấy kinh mạch, không còn lồng lộn nữa, cơn đau áp hết xuống bụng dưới. Gã làm liều mà hóa cũng có lý.
Trời sáng, Thất Sách vẫn đi, thân thể như cái lồng hấp đỏ rực bốc hơi nghi ngút.
Đến trưa, Tử An thấy nhà bếp sắp cạn nước liền đến kho củi hỏi Thất Sách, gã đang ngủ say, Tử An gọi mấy câu mà gã không dậy, Tử An đành tự đi gánh.
Thất Sách ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, mở mắt ra biết là mình đã qua được kiếp nạn, lúc lắc người hân hoan, tinh thần tựa hồ phơi phơi hẳn, chỉ là cổ họng khát cháy, có lẽ vì mồ hôi đổ quá nhiều. Gã đoán mò rằng mình đã thuận lợi đánh tan chân khí phong tỏa tử huyệt.

Làn chân khí đó hình như sau khi phát tác thì đột nhiên đi mất, mấy ngày tiếp theo không hề khiến gã khổ sở vì Trấn Ma chỉ. Gã không đoán được gì về thanh âm thần bí đó, ở Thiếu Lâm đâu đâu cũng là địch nhân, bằng hữu duy nhất là Tử An lại không biết gì về cách đánh tan chân khí.
“Nhất định là Văn Thiên Tường Văn thừa tướng hiển linh!” Gã nghĩ vậy, lập tức quỳ xuống khấu đầu ba cái, cảm kích trào nước mắt.
Người nhà quê sống vui vui vẻ vẻ chính là đạo lý này.
Tháng sau, phương trượng vẫn chưa về Thiếu Lâm.
“Giặc trọc đáng chết, rõ ràng định giết ta hả?” Thất Sách mắng thầm, nhưng có kinh nghiệm một lần rồi, gã không hề sợ. Đợi khi chân khí phát tác, Thất Sách lại đi vòng tròn, thân thể nghiêng nghiêng như đi bên bờ giếng.
Chân khí Trấn Ma chỉ tích tụ trong thân thể dâng lên hung hãn nhưng không xé gan xé ruột như lần phát tác đầu tiên, Thất Sách càng đi tâm cảnh càng sáng, dần dần hai tay tùy ý vẽ lên, luyện tập chưởng pháp.
Thất Sách giả tưởng mỗi chưởng đều dồn được chân khí Trấn Ma chỉ âm độc cực độ khỏi thân thể, dần dần lòng tay cũng bốc khói trắng, mồ hôi nhỏ ra.
“Dễ chịu thật.” Gã còn chưa nằm xuống mà cơn đau đã hóa thành vô hình. Nhưng gã không ngừng đi, cứ để cơn thoải mái dâng tràn.
“Đa tạ Văn thừa tướng!” Thất Sách cảm kích khôn nguôi, lần này gã lại thoát.
Tháng thứ ba, phương trượng thích vân du tứ hải cũng về, thấy gã vẫn bình an thì tỏ vẻ kinh ngạc, như thể thấy người chết không bằng.
“Quỳ xuống.” Phương trượng quát, lạnh lùng thò tay, chân khí phồng lên trong tay áo.
“Vâng.” Thất Sách cố nén vẻ đắc ý, phảng phất có anh linh Văn thừa tướng tương trợ.
Trấn Ma chỉ của phương trượng lại xuyên vào kinh mạch gã, như độc long nhe nanh múa vuốt, bá đạo hơn lần phong tỏa tử huyệt một năm trước mấy lần.
Thất Sách cả kinh, giặc trọc này không phải giải huyệt mà muốn mưu sát gã.
Gã định giãy giụa nhưng kinh mạch toàn thân đã chân khí bị Trấn Ma chỉ chế ngự, gã đành cố chịu đau đớn. “Tên giặc trọc này, tương lai ta nhất định không tha cho ngươi.” Thất Sách hậm hực, thề báo thù trước khi hôn mê.
Phương trượng điểm huyệt xong lại hạ sơn vân du tứ hải mấy tháng.
Đại khái nhờ Văn thừa tướng bảo về, gã lần lượt thoát khỏi tiếng gọi của Diêm vương.
Nhờ mấy chữ châm ngôn “đi vòng tròn” mà mỗi lần gã đánh tan chân khí Trấn Ma chỉ là lại cảm giác được kình vị trong kinh mạch rõ ràng hơn, hơi vận tiên thiên chân khí thì “đường lối” đã rộng gấp mấy lần, như thể thất khiếu nối thông. Khổng khiếu rộng ra, chân khí gã luyện thành từ phương pháp riêng cũng mạnh hơn, không thể nào lấp đầy, khác hẳn với người luyện võ thông thường khiến chân khí tràn được ra ngoài thân thể.
“Chưởng lực này lạ thật?”
Một đêm gã đang đứng dưới ánh trăng, trên nóc nhà luyện tập Mạn quyền mới phát giác ngói đã bị đạp vỡ hết. Gã ngồi xổm xuống, thử dùng tay trái đầy chân khí miết nhẹ, viên ngói nát vụn.
“Không phải chứ? Thế là kình lực?” Gã kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhảy khỏi nóc nhà, thử vận dụng chân khí cuồn cuộn chẻ củi, gốc nào cũng ngọt như chẻ đậu hũ.
Vì thế trang đen tối nhất trong lịch sử Thiếu Lâm bắt đầu.

Từ năm Thất Sách đảm nhiệm Đệ bát đồng nhân, cả năm không có ai hạ sơn. Hơn bảy trăm công tử, dù thân phận cao thế nào, trừ phát cuồng trốn khỏi chùa thì tất cả đều phải lưu lại. Còn tăng nhân lao dịch càng thê thảm, trước đây họ có hiềm khích với gã, càng không dám nhắc đến hai chữ phá quan. Tuy bạc có thể mở toang mọi cánh cửa ở Thiếu Lâm nhưng quy định “phá quan rồi mới được xuống núi” đã có mấy trăm năm lịch sử, không ai phá bỏ được.
Sự kiện hoang đường này truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, các nhà hào phú thi nhau rút lại kế hoạch đưa con lên Thiếu Lâm, năm đó chỉ có mười mấy vị công tử lên chùa.
Thấy con trai bảo bối bị khốn tại Thiếu Lâm, mấy trăm nhà quyền quý cùng hiến kế, ví như thi văn thay cho thi võ hoặc dùng phát minh trọng yếu (kiểu thất thập nhị tuyệt kĩ) thay cho thành tích phá ải, hoặc phụ mẫu hiến vàng đổi lấy chứng nhận tốt nghiệp, có vị thương con thậm chí bảo con ngồi kiệu về nhà luôn, không có chứng thư tốt nghiệp cũng không chết ai.
Mặt khác, Thiếu Lâm tốt nghiệp sinh liên hợp hội nêu lên kháng nghị nghiêm trọng tại đại hội võ lâm, cho rằng những kế sách loạn xạ đó mà được thông qua, chiêu bài chữ vàng của Thiếu Lâm tự sẽ tan nát, sau này tốt nghiệp Thiếu Lâm cũng không còn ý nghĩa gì, ảnh hưởng trầm trọng đến vinh dự của những người đã tốt nghiệp. Họ ra sức ủng hộ truyền thống phá ải để phân biệt hay dở.
Dù thư kháng nghị phát ra rào rào khiến phương trượng nhức óc nhưng quy định là quy định, có thể đi đường vòng hoặc dùng thủ đoạn để qua song không thể phế trừ.
Đủ thấy Thất Sách ở Thiếu Lâm trong tình cảnh nào, tất thảy đều tránh xa gã, có người trừng mắt giận dữ, có người ngoạc miệng chử, kho củi bị sơn đủ những ngôn từ ác độc.
“Ngồi xuống.” Phương trượng nổi giận, lại vận Trấn Ma chỉ.
“Vâng.” Thất Sách ơ hờ, cười thầm vì chân khí Trấn Ma chỉ mà phương trượng muốn hại chết gã lại bị gã biến thành “bài thể thao hữu dụng”, khai mở khổng khiếu.
Vướng phải Đệ bát đồng nhân hoành hành bá đạo, Thiếu Lâm liêu xiêu hẳn.
Nhưng gã cũng khiến các võ tăng chính tông Đạt Ma viện dấy lên đấu chí, mỗi nửa năm lại có mấy võ tăng vào khiêu chiến. Thất Sách càng đánh bại họ thì họ càng khắc khổ luyện tập, thứ một võ giả nên có, thi thoảng thắng được gã nửa chiêu nửa thức, những võ tăng này đều hớn hở, lúc xuất quan còn thảo luận mãi về quá trình giao đấu với gã.
Những không ai chân chính đả bại Thất Sách, công phu của gã tiến bộ quá nhanh, bất luận quyền cước hoặc nội công chân khí, sau mỗi nửa năm, gã lại khiến các võ tăng Đạt Ma viện đại khai nhãn giới.
Sau cùng, ngay cả đệ nhất võ tăng đương nhiệm của Thiếu Lâm là đại sư huynh cũng buộc phải vào Đồng nhân trận gặp Đệ bát đồng nhân Thất Sách mạnh nhất lịch sử ngôi chùa.
Đại sư huynh tâm cao khí ngạo xuất chiêu là sử dụng luôn Bàn Cổ Khai Thiên quyền tự sáng tạo, quyền quyền chấn động sơn hà, nhưng quái chiêu âm bất âm dương bất dương của Mạn quyền đánh ngang ngửa. Đại sư huynh lạnh mình, liên tiếp biến chiêu, năm môn tuyệt kỹ đều được sử dụng, Phách Không chưởng rồi Đại Lực Kim Cương chưởng, Niêm Hoa chỉ hư điểm Nhất Chỉ thiền. Công phu nghe kình lực của Thất Sách không kịp, bị đánh bật đi.
Bị đánh bật thì bị đánh bật, nhưng công phu chịu đòn của Thất Sách là quán quân Thiếu Lâm, lập tức đứng dậy phủi bụi, thản nhiên quay lại phòng nhận thua. Đại sư huynh kinh ngạc, trầm mặc hồi lâu mới đi. Cứ thế, Thất Sách ở Thiếu Lâm được sáu năm, thời gian giữ ải là ba năm, trong chùa ngập phế vật không thể tốt nghiệp.
“Huynh làm vậy, thật sự không sao chứ?”
Năm mới, Hồng Trung lén vào Thiếu Lâm, nấu chè đậu đỏ mà gã thích ăn nhất ngay tại kho củi.
Hồng Trung theo Linh Tuyết võ công tầm thường tập võ, võ công tự nhiên cũng tầm thường hết mức, nhưng đủ để một mình lần vào Thiếu Lâm trò chuyện cùng Thất Sách vào cuối năm.
“Cũng nhờ linh cảm của muội, nhờ thế thì ta mới tìm được thời cơ hạ sơn, không có một thân võ công, xuống núi không nổi thì làm được trò trống gì?” Thất Sách tuy nói vậy nhưng có thể bức phương trượng phá cách không thì không chắc. Phương trượng trăm phần trăm là kẻ vô sỉ nhất Thiếu Lâm, nghĩ ra cả lý do vớ vẩn là vân du tứ hải.
“Huynh hiện giờ võ công đại tiến, tử huyệt lại được Văn thừa tướng bảo vệ, sao không vượt tường hạ sơn?”
“Vì võ công đại tiến, tử huyệt được Văn thừa tướng trợ lực, nên ta đương nhiên không muốn vượt tường hạ sơn. Ta muốn mấy tên giặc trọc đó cầu xin ta xuất quan, ta muốn chính đại quang minh.”
Hồng Trung nhận ra trên mình gã ràn rạt anh khí, so với những “hào khách” quen dùng quyền đầu dọa nạt người khác, dùng đao kiếm giảng đạo lý thì gã ngốc nghếch đến khả ái, cô chợt ngẩn người.
“Thôn chúng ta hai năm nay vẫn ổn chứ?” Thất Sách mỉm cười lắc lắc cái bát không. Bát thứ hai mươi bảy rồi.
“Nhũ gia thôn chúng ta từ vẫn nghèo ra còn gì. Mấy năm nay thế đạo loạn lạc, muội cùng sư phụ hành tẩu giang hồ, thấy nhiều thảm kịch tàn khốc, tham quan ô lại mượn tiếng đắp đê cưỡng bức trưng dụng mười bảy vạn dân đinh, mở rộng danh mục tăng thuế hòng thu lợi, dùng mấy chữ khổ cực để hình dung lê dân bách tính vẫn còn là khách khí.” Hồng Trung tỉnh lại, múc cho gã một bát nữa rồi thở dài.
“Hồng Trung, muội cũng lớn rồi, nói năng nghiêm túc hẳn, có cảm giác trở thành nữ hiệp rồi.” Thất Sách nghiêm túc, so với cô bắt đầu xông pha giang hồ, gã chỉ là nhất giới võ phu.
“Không hẳn, sư phụ muốn cùng muội thành lập một môn phái mới, đi ngược với tiền lệ xưa nay, chỉ nhận nữ tử, là Nga My.” Hồng Trung mỉm cười.
“Nga My? Tên có phong vị nữ nhân lắm, dễ nghe.” Thất Sách gật đầu.
“Sư phụ ham vui, bảo là từ cổ danh môn đại phái đều lấy theo tên núi, nghiên cứu lâu lắm mới tìm được Nga My sơn, kỳ thật muội và sư phụ cũng chưa đến đó.” Hồng Trung bật cười, mỗi lần nghĩ đến Linh Tuyết sư phụ hành động theo cảm tính, cô lại cười đau bụng.

“Tên hay là khởi đầu thuận lợi, cũng như tên chúng ta.” Thất Sách nói như chém đinh chặt sắt, muốn nghe thêm việc xông pha giang hồ của Hồng Trung và Linh Tuyết.
“Sư phụ võ công bình bình, nhưng thích so bì với Quân Bảo về vị trí trên bảng tróc nã nên bọn muội thường đánh lén quan phủ ở những địa phương nhỏ, lấy lương thực cho người nghèo, cố ý để lại tiêu ký Nga My.” Hồng Trung nói, kí hiệu Nga My là hình vẽ hai thanh kiếm chồng nhau.
“Bảng tróc nã? Là cái gì vậy?” Thất Sách ngây ngô hỏi.
“Giang hồ hiệp khách trọng thị giá trị hơn cả, triều đình nguyện ý xuất ra bao nhiêu bạc bắt huynh tức là huynh có bao nhiêu bản lĩnh đối đầu với triều đình, càng như thế càng đứng về phía lão bách tính. Sư phụ muội võ công không cao, nhưng khiến triều đình đau đầu, khó khăn lắm tháng trước mới lọt vào mười vị trí dẫn đầu.”
“Đứng đầu bảng thì sao? Đương kim võ lâm ai đứng đầu?” Thất Sách khô ran miệng.
“Một năm nay, người đứng đầu và thứ hai bảng chưa từng thay đổi, là Trương Tam Phong, và Nhũ Thái Cực.” Hồng Trung nhìn gã đầy thâm ý.
“Trương Tam Phong?” Thất Sách hơi thất vọng. Những nghĩ lại thấy thế cũng đúng, trở thành nhân vật nổi danh nhất võ lâm đâu có dễ.
“Quân Bảo là Tam Phong, Tam Phong là Quân Bảo. Tam Phong là hiệp danh của Quân Bảo.” Hồng Trung nói, Thất Sách trợn trừng mắt, nắm chặt tay.
“Quân Bảo đúng là! Ta nói y được lắm là y sẽ được. Ta cũng sẽ như thế.” Thất Sách kích động, lộn nhào đầy hưng phấn.
Thất Sách vui mừng đến tận xương, thật lòng muốn thét to: “Trương Tam Phong là con trai đại hiệp Trương Huyền, là Trương Quân Bảo đang chấn động võ lâm. Y, là hảo huynh đệ của ta.”
Hồng Trung lặng lẽ múc cho gã thêm một bát chè nóng, đợi gã ăn xong mới hỏi sang vấn đề khác.
“Đúng rồi, Nhũ Thái Cực đó là ai? Họ Nhũ hiếm lắm, chúng ta cũng được thơm lây.” Thất Sách bừng bát chè, uống hết rồi úp xuống.
“Đâu chỉ thơm lây.” Hồng Trung mỉm cười, đưa một tờ giấy cho gã.
oOo
Đêm tối om. Phủ Nhữ Dương vương.
Cánh cửa đồng kiên cố nặng trịch của vương phủ long một nửa, mấy chục vệ binh Mông Cổ ngả nghiêng, ai nấy hai mắt vô thần, vô số thanh đao lắc lư cắm dưới đất, ngân lên chói tai theo tiếng gió đêm rít gào.
Trận giao chiến đột nhiên vừa rồi không thể coi là mưu sát mà là lời tuyên thệ vừa kiêu ngạo vừa cuồng bạo: Không gì chống được, vô địch thiên hạ. Lần thứ ba trong tháng này rồi. Thích khách quả thật khoa trương.
“Báo danh mau!” Mười mấy lạt ma Tây Tạng võ công trác tuyệt đứng quanh Nhữ Dương vương gầm lên.
Lạt ma nhìn hòa thượng đầu trọc toàn thân vàng chóe, ngồi xổm trên bức tường cao hai trượng. Nhữ Dương vương run rẩy, răng va vào nhau cầm cập.
“Danh? Danh khả danh, phi thường danh.” Thích khách cười lạnh, không coi chúng lạt ma vào đâu.
“Dám làm dám chịu! Báo danh ra, dù chân trời góc biển cũng phải giết ngươi.” Lạt ma đứng đầu khá có lai lịch, lời nào cũng như kim loại vang rổn rảng. Hắn là Tàn Không, đồ đệ đắc ý của Bất Sát đạo nhân.
“Đạo khả đạo, phi thường đạo.” Thích khách ngáp dài, chống tay xuống bức tường cao, chúi đầu trồng cây chuối.
Cung tiễn thủ trong Nhữ Dương vương phủ kéo căng hơn ba mươi vành cung, mũi tên nhắm chuẩn vào thích khách.
“Nhớ cho kỹ, ta là Thái Cực.” Thích khách vàng chóe lộ ra hàm răng trắng bóng.
Mưa tên chưa kịp bắn ra, thích khách lắc mình tan biến vào màn đêm.
“Ta xuất hiện giang hồ, quá nửa là vì đệ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui