Jenner nhìn vào những trang tài liệu kích cỡ tiêu chuẩn trong tay, cố hiểu được thứ cô đang đọc. Cô chỉ vừa ra khỏi Ngỗng, trong bãi đậu xe của công ty bao bì thực phẩm Harvest, khi một người đàn ông không có vẻ gì nổi bật tiến đến.
“Cô là Jenner Redwine ?”
Cô nghĩ cô đã học được nhiều điều vào lúc này rồi, vì hai tuần vừa qua, từ khi cô công khai tấm vé thắng giải, có đầy người muốn cô đầu tư trong lời gợi ý kinh doanh hiệu quả, hoặc cho từ thiện, hoặc cho họ, hoặc bất kỳ những biến tấu của chủ đề Trao-Cho-Tôi-Tiền. Cô lẽ ra nên chạy thật nhanh, thay vì thế, giật mình, cô quay lại và nói. “Phải?”
Người đàn ông đưa một bì thư dày cho cô, và cô tự động cầm lấy chúng. “Cô được chuyển giao.” Ông ta nói, rồi gã đê tiện nháy mắt với cô trước khi quay người vội vã rời khỏi.
Chuyển giao ư ?
“Tôi còn chưa có lấy một xu may mắn đó.” Cô cáu tiết la hét vào lưng anh ta.
“Không phải chuyện của tôi” Anh ta nói khi trèo vào chiếc Nissan màu trắng và lái đi.
Jenner xé bì thư và mở ra một tập tài liệu kích thước tiêu chuẩn được kẹp lại với nhau, nhanh chóng xem lướt qua chúng. Cơn thịnh nộ hoàn toàn áp đảo cô, làm cô đỏ bừng. Trong giây phút đó, nếu cô có thể đặt tay lên Dylan, cô sẽ siết chết anh ta.
“Gặp rắc rối à?” Một đồng nghiệp chế nhạo cô khi gã đi ngang qua. “Ai mà biết được một con chồn cái sẽ trở nên giàu có như thế chứ ?” Gã cười với trò đùa của chính mình khi hắn đi vào nhà máy, và mọi người xung quanh cũng cười.
Giá như cô biết, giá như cô có chút ý tưởng nào, cô sẽ sắp xếp một tập đoàn mù và không bao giờ công khai trúng giải, thậm chí cũng không kể với Michelle, không, cho đến khi cô thật sự nhận được tiền. Không phải Michelle không tốt, mà vì hai tuần vừa qua y như dịa ngục… và ngay lúc này, Dylan đang kiện cô đòi chia một nửa giải thưởng, đang yêu cầu… bất kể thứ gì, đó là điều anh ta đang đòi hỏi, rằng họ đã sống cùng nhau, cùng chia sẻ phí tổn, cùng tham gia tấm vé trúng giải, và cùng cả đống những chuyện nhảm nhí khác.
Bị săn lùng đến chết là mô tả hợp lý về điều mà cuộc sống của Jenner trải qua suốt hai tuần qua. Thực sự từ lúc tên cô được tung ra như là người trúng giải độc đắc, điện thoại của cô reng, reng, và reng. Mọi lúc, ngày cũng như đêm, điện thoại cứ reng cho đến khi cô cuối cùng phải tắt nguồn của nó, hầu như thường trực. Những hội từ thiện, những người họ hàng lâu ngày không gặp – lâu không gặp đến mức cô thậm chí còn không biết có họ trên đời nữa kìa - những người đề nghị với cô về một cơ hội cả đời để tham gia vào cổ đông sáng lập trong những thời cơ kinh doanh tuyệt vời, những người bạn băn khoăn liệu cô có thể giúp đỡ họ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn căng thẳng… Cả một danh sách bất tận. Thoạt đầu cô kiên nhẫn thanh minh với từng người rằng cô còn chưa nhận được một đồng trinh cắc bạc nào, và vẫn chưa thể có trong hàng tháng nữa, nhưng chẳng bao lâu sau cô hiểu được rằng thật ra chẳng gây được ảnh hưởng gì đối với sự dai dẳng của họ. Phần lớn mọi người chỉ đơn giản là không tin cô.
Cô lấy điện thoại ra và gọi cho Al, người đã trở thành sự minh mẫn của cô, chỗ dựa của cô. “Tôi bị kiện đòi chia một nửa giải thưởng.” Cô nói thẳng thừng khi Al trả lời. “Một bạn trai cũ - Người mà tôi đã chia tay từ trước cuộc rút thăm trúng thưởng, và tôi có thể chứng minh điều đó, bởi vì tôi đã gọi cho một người bạn và chúng tôi còn tổ chức tiệc mừng.”
“Hai người có chung sống cùng với nhau không ?”
“Không, Chưa bao giờ. Anh ta lạm dụng sự chào đón khá nhanh.”
“Tôi biết cô không muốn, nhưng cô phải thuê một luật sư. Vụ kiện phải được giải quyết và xử lý, hoặc anh ta thắng do đối phương vắng mặt.” Al tiến cử một luật sư chuyên về sự sản và Jenner chống lại, không muốn bỏ ra khoản phí tổn đó khi việc nhận tiền vẫn còn quá lâu, nhưng rồi Jenner nhận ra sự cần thiết khi cô xem xét nó.
“Được rồi, một luật sư. Dylan có thể thắng không ?”
“Tôi nghi ngờ điều đó. Luật sư có thể nói với cô về điều đó nhiều hơn tôi. Hắn chắc chắn chỉ muốn cô trả tiền để hắn ra đi, vì phí luật sư có thể tăng thêm nhanh chóng. Khi luật sư của cô tiếp xúc với luật sư của hắn, đừng ngạc nhiên nếu như ông ta đề nghị hoà giải bên ngoài toà án cho, oh, năm mươi ngàn, đại loại thế.”
“Tôi không cho hắn một cắc, bất kể phí tổn luật sư là bao nhiêu.” Jenner nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi đi vào cửa nhân viên. Cô sắp bị trễ giờ, nếu cô không đi vào ngay. “Tôi cần phải đi. Tôi sắp bị trễ giờ rồi.”
“Tôi vẫn tiếp tục nói với cô thế này : Nghỉ việc đi.”
“Tôi phải kiếm sống cho đến khi nhận được tiền chứ.”
“Vậy thì vay ngân hàng mười lăm, hai mươi ngàn đi. Họ sẽ vui mừng trao nó cho cô chỉ với một chữ ký chuẩn của cô, không cần thế chấp. Hãy lấy một kỳ nghỉ, đi khỏi nơi này cho đến khi mọi thứ đâu vào đấy.”
Al đã khuyên như thế từ lúc tên của Jenner được công khai, nhưng Jenner vẫn còn quá quen thuộc với việc phải xoay sở giữa các kỳ lương để sống được ung dung mà không phải mắc nợ nhiều tiền đến mức như thế. Hai mươi ngàn là một số tiền lớn đối với cô, một phần năm của số tiền thưởng được cô sắp đặt vào khoản tiền mặt tuỳ nghi sử dụng. Đối với cô, đó là sự lãng phí tiền bạc, đơn giản là không ném tung đi thứ gì đi, và cô chỉ không thể khiến cho bản thân làm điều đó. Vẫn chưa, bất luận thế nào. Mọi thứ đang trở nên quá bất tiện cho công việc, cô không bác bỏ điều nào hết.
“Tôi sẽ nghĩ về điều đó.” Đó là lần đầu tiên cô nhượng bộ, dù chỉ chút ít, căn cứ vào lập trường của cô rằng cô phải làm việc. “Tôi không biết mất bao lâu để thực hiện điều này.” Cô xấu hổ thú nhận sự non kém, như thể cô vừa dời đến vùng đất của kẻ ăn hại. Cô kết thúc cuộc gọi và lê bước đến cổng vào của nhà máy.
Nhưng tất cả mọi người không chỉ hỏi đến tiền, ngay cả Dylan. Đó là mọi thứ. Là cách đồng nghiệp của cô cùng vui mừng với cô vào lúc đầu - trước khi những lời cạnh khoé ác ý bắt đầu. Họ không bằng lòng việc cô vẫn còn ở đó. Vì cô vẫn đang làm việc khi cô không cần tiền sao ? Cô đang chiếm việc làm của người nào đó thật sự cần một việc làm – dành cho một người họ hàng, một người bạn mà họ biết là đang bị thất nghiệp. Sự thanh minh của cô về thời gian nhận giải không hơn gì việc phí hoài hơi sức, vì bọn họ mà cô phải lựa chọn, vì thế cô không biện hộ nữa. Và có lẽ cô không thèm biện hộ. Có lẽ cô nên làm như Al gợi ý, vay một số tiền, và đi khỏi, việc đi đến một nơi nào đó sẽ cho cô một thêm một lợi ích là Jerry không thể tìm được cô, ít ra trong một thời gian.
Cha cô đã xuất hiện gần như ngay lập tức, cô đã biết ông ta sẽ làm như thế. Khởi đầu bằng một cuộc điện thoại, vào buổi sáng sau khi tên cô đăng trên báo. “Hey! Con gái cưng!” Ông bùng nổ, tất cả vui vẻ và thương yêu, như thể hàng tháng – dù đã gần như hàng năm - từ khi cô nghe tiếng ông và không có ý niệm nào về nơi ông ở. “Đi nào! Chúng ta cần ra ngoài và ăn mừng thôi.”
“Ba ở đâu?” Jenner hỏi, không hưởng ứng với ý tưởng “ăn mừng”. Quá nhiều người muốn “ăn mừng” với cô, điều đó dĩ nhiên có nghĩa là trả hoá đơn. Sau đôi lần “mời mọc” lúc đầu, thứ phải trở nên quen thuộc nhanh thôi, trước tiên là Michelle, vì Michelle phải trả hoá đơn cho Jenner trong suốt giai đoạn tồi tệ này, nhưng còn những người khác? Còn lâu.
“Huh? Oh! Không nơi nào quan trọng.” Jerry vô tình đáp, “Ta có thể đến đó trong vài giờ.”
“Đừng bận tâm. Con đang làm việc. Và phải mất hai tháng trước khi con có được đồng tiền nào.”
“Hai tháng.” Sự vô tình chuyển thành sửng sốt. “Làm gì mà lâu vậy?’
Jerry già tốt bụng, cô nghĩ. Ít ra ông đã không giả vờ muốn gặp cô vì cô là con gái của ông và ông yêu cô, hoặc bất kỳ thứ rác rưởi uỷ mị nào khác. “Yêu cầu lãnh giải đang được tiến hành.” Cô nói, đưa ra câu trả lời nhàm chán của cô.
“Phải, không đề cập đến tiểu bang chiếm giữ số tiền lãi mà hai trăm chín mươi lăm triệu sinh ra trong lúc ‘việc tiến hành’ diễn ra.” Ông càu nhàu.
“Cả điều đó nữa.” Phải thừa nhận bằng ước đoán sơ sài của cô, trong hai tháng tiểu bang sẽ nhận được khoảng một triệu dollar tiền lời – và cô không thể làm được gì về điều đó, vì nó có vẻ là điều vô nghĩa để lãng phí thời gian bực dọc rằng tiền đáng ra đã phải nằm trong tài khoản của cô và sinh ra cho cô phần lợi tức đó.
“Thôi, đừng bao giờ phiền muộn. Chúng ta vẫn có thể ăn mừng.”
“Chỉ khi ba trả tiền, con khánh kiệt rồi.” m thanh đó đặt dấu chấm hết cho bất kỳ ‘tiệc tùng’ nào mà ông muốn làm, cô nghĩ. Trong thế giới của Jerry, người khác trả tiền cho các món đồ trong khi ông ta lang thang dạo chơi.
“Ồ, con nói con phải làm việc. Nếu con cần phải làm thế thì cứ làm. Ba sẽ tóm con vài lần vào ngày mai, Okay?”
Ông đã làm vậy, và mọi ngày kể từ lúc đó cũng vậy. Nếu ông không gặp cô trên hiên trước, muốn có một ly cà phê với cô - mặc dù, dĩ nhiên, ông không hề muốn ly cà phê hoà tan mà cô có trên tay – thì ông gọi điện thoại, trút vào cô sự quan tâm của tình cha, tất cả những thứ đó gây chưng hửng nhiều hơn vì ông chưa bao giờ tỏ vẻ như thế trước đây. Cô không biết làm thế nào để thoát khỏi ông, bởi vì ông phớt lờ đi lời gợi ý rằng cô không có ý định trở thành Trung Tâm Cứu Tế của ông - nếu bạn có thể gọi việc nói với ông ấy một cách rõ ràng là một ‘lời gợi ý’. Thứ đi cùng với Jerry là việc ông quá tập trung vào điều ông muốn đến nỗi mọi thứ khác phần nào bị loại bỏ khỏi ông.
Cô không biết làm cách nào để ông tránh đi. Thậm chí cô phải thú nhận rằng một phần nhỏ nhoi trong cô vẫn còn hy vọng, vì lý do nào đó, lúc này Jerry có thể hạnh phúc vì cô và không cố lấy cắp tiền của cô. Niềm tin và hy vọng là những điều khác nhau : Cô không hề tin ông một chút nào, nhưng cô vẫn hy vọng con báo sẽ thay đổi vết đốm nhơ nhuốc của nó.
Bất chấp điều đó, cô phải đề phòng. Cô không để túi xách của cô ở nơi ông có thể đến được. Nếu cô phải vào nhà vệ sinh trong lúc ông ở nhà cô, cô mang cái túi theo cùng. Mọi thứ liên quan đến cuộc xổ số và những sự xếp đặt tài chính mà cô thực hiện cho đến lúc này, và những thứ khác cô đang tiến hành đã được khoá chặt trong một ngăn két an toàn mà cô tốn một khoản đắt đỏ từ tiền lương của cô để thuê. Chìa khoá của nó móc chung với chìa khoá xe hơi, và chúng nằm trong túi của cô trừ phi cô ở trên giường, khi đó cô trượt chúng vào bên trong áo gối - chỉ là một sự phòng bị thông thường mà một người con gái phải làm để ngăn cản cha cô làm cho Ngỗng nổi tiếng thôi.
Khi cô bước vào nhà máy, người giám sát tiến lại gần cô. “Jenner, tôi cần nói chuyện với cô trước khi cô bấm thẻ.”
“Tôi sẽ bị trễ mất.” Cô miễn cưỡng, liếc nhìn đồng hồ.
“Đừng bận tâm điều đó nữa. Chúng ta hãy vào trong văn phòng nào.”
Một cảm giác lạnh lẽo, ốm yếu cuộn lên trong bao tử khi cô đi theo người giám sát, Don Gorski, vào trong văn phòng nhỏ bé tồi tàn của ông ta, được xây dựng từ những khối bê tông quét vôi trắng, cùng một sàn bê tông không sơn, bị chiếm đóng bằng một chiếc bàn bằng kim loại mòn vẹt, vài tủ sắt lưu trữ tài liệu và hai chiếc ghế.
Ông ta nặng nhọc thả người vào trong chiếc ghế đàng sau cái bàn mòn vẹt, nhưng không yêu cầu cô ngồi, thay vì thế ông ta xoa cằm, nhìn vào mọi nơi, trừ cô, và thốt ra một tiếng thở dài nặng nề gần bằng cái mông của ông ta.
“Cô là một nhân viên tốt.” cuối cùng, ông ta nói. “Nhưng cô đã gây ra nhiều tình trạng chia rẽ quanh đây trong đôi tuần lễ vừa qua. Mọi người…”
“Tôi không gây tình trạng chia rẽ nào hết.” Jenner nói, cơn giận mài sắc giọng cô, “Tôi đang làm công việc của tôi theo cách tôi vẫn luôn làm.”
“Vậy để tôi diễn đạt theo một cách khác : Cô là nguyên nhân của tình trạng chia rẽ. Những phóng viên gọi điện thoại đến, xuất hiện ở cổng, mọi người phàn nàn. Tôi không biết tại sao cô vẫn còn ở đây. Cô không cần việc làm, và có thừa người cần nó. Vậy tại sao cô không ban cho ai đó một ân huệ và nghỉ việc?”
Sự bất công của nó làm cho cô muốn đập đầu vào tường. Thay vì thế cô vươn thẳng đôi bờ vai của cô và siết chặt hàm, “Bởi vì tồi cần phải ăn, và trả tiền thuê nhà, và thanh toán những hoá đơn cần thiết, giống như mọi người khác.” Cô đáp, giọng của cô không hơn gì tiếng gầm gừ. “Hãy tin tôi, ngay khi tôi nhận được một ít tiền để sống, tôi sẽ biến khỏi đây. Cho đến khi đó, tôi được cho rằng phải làm gì? Sống ngoài đường sao?”
Ông ta thở dài lần nữa. “Hãy nhìn đi, tôi cũng chỉ đang làm việc của tôi thôi. Những chàng trai ở phía trước muốn cô ra đi.”
Thất vọng, điên tiết, cô vung tay lên. “Tốt, vậy thì sa thải tôi đi, để tôi vào hàng ngũ thất nghiệp cho đến khi tiền được tiếp nhận.”
“Họ không muốn…”
“Tôi không quan tâm điều ‘họ’ muốn. Tôi quan tâm việc làm thế nào để sống.” Cô nghiêng người tới trước và chống hai tay trên bàn. Sự giận dữ rành rành trong mọi đường nét của cơ thể cô. “Tôi đã đóng thuế thất nghiệp từ năm mười sáu, và chưa bao giờ thu lại một hào. Nếu ông muốn tôi đi – mà không có một vụ kiện nào được đệ trình, hãy tin tôi khi tôi nói rằng trong thời gian rất ngắn tôi sẽ đủ khả năng thuê một luật sư đủ tốt để giữ công ty này bị trói buộc với toà án hàng năm, và sẽ trả giá cao hơn nhiều so với vài tuần trợ cấp thất nghiệp – đó là thoả thuận. Sa thải tôi, chấp nhận bồi thường thất nghiệp, và tôi biến khỏi đây. Cư xử tệ bạc với tôi theo bất kỳ cách nào thì án phí theo luật pháp sẽ làm phá sản công ty này. Chúng ta đã làm rõ điều này rồi chứ? Hãy thoả thuận với những gã đàng trước, rồi hãy tìm tôi.”
Cô rời khỏi văn phòng, thay đổi đồng phục lao động xấu xí và đội nón trùm tóc, và bấm thẻ. Cô đã bị trễ ca, nhưng đã sao nào? Cô chẳng màng đến. Thật vậy, với sự giận dữ vẫn chảy rần rật trong huyết mạch cô, cô cảm thấy khá tốt. Okay, tuy cô chưa có đồng tiền nào, nhưng cô có những lựa chọn, và cô mới vừa sử dụng một cái.
Không người nào quanh cô nói chuyện hoặc thực hiện việc giao tiếp, không, ngay cả Margo. Jenner cố tình phớt lờ họ giống như họ phớt lờ cô. Vài người trong số họ đã đến ban quản đốc để phàn nàn về cô, cô suy đoán, thổi phồng về sự hiện diện của cô gây ra điên cuồng nhiều như thế nào, bày ra tình thế để yêu cầu cô ra đi. Có lẽ cô nên mang đến những hộp bánh vòng mỗi ngày, thết đãi mọi người, nhưng, chết tiệt, cô không có tiền. Điều gì khó hiểu đến mức như thế chứ?
Bởi vì đó không phải là cách họ muốn mọi thứ trở thành, cô nhận ra. Trí tưởng tượng của họ biến nó thành điều lớn lao – có lẽ bằng cách trúng số - một sự chiến thắng ngay lập tức mang đến sự phú quý, một kết thúc cho tất cả những vấn đề và nỗi âu lo về tiền bạc. Họ sẽ hài lòng hơn nếu cô mua một cái xe mới, thết đãi họ những chuyện tào lao về những căn hộ và những ngôi nhà mới đồ sộ mà cô đang có ý định mua, để họ sống trong cảm nhận thông qua cô. Thay vì thế, cô vẫn y như cũ : Khánh kiệt. Cô làm họ thất vọng, mất lòng tin vào những hình ảnh tưởng tượng của họ, và bây giờ họ không muốn cô ở quanh quẩn bên họ nữa.
Khoảng một giờ sau, Don Gorski tiến lại gần cô. “Tôi có những giấy tờ để cô ký nhận.” Ông ta nói, và cô đi theo ông ta, không phải đến văn phòng của ông, nhưng đến một văn phòng lớn phía trước, được chiếm cứ bởi hai người đàn ông mà cô đã thấy quanh đó nhưng cô không biết tên của họ.
“Chúng tôi đồng ý đề nghị của cô.” Một trong hai người nói, đặt ngón tay lên một tờ giấy và đẩy nó ngang qua bàn về hướng cô.
Jenner nhặt trang giấy lên và cẩn thận đọc từng từ. Trao đổi cho lời hứa rằng cô không đệ đơn thưa kiện gì chống lại công ty bao bì thực phẩm Harvest họăc cá nhân họ, tiền bồi thường thất nghiệp của cô được chấp thuận. Có một chỗ cho chữ ký của cô.
“Hai điều.” Cô nói, “Thực ra, ba. Chỉ có một bản , giả sử tôi muốn lưu giữ, tôi cũng cần một bản. Hơn nữa không có ngày tháng chỉ định rõ khi nào các ông chấp thuận trợ cấp thất nghiệp, thế nên các ông có thể giữ nó vài tuần, không chừng tôi lấy được tiền trúng số còn trước cả khi tiền bồi thường được chấp thuận, và khi đó nó sẽ bị từ chối. Điều thứ ba là không có chỗ cho chữ ký của các ông. Tôi sẽ không là người duy nhất ký vào đây đâu.”
Al đã gõ liên hồi vào đầu cô rằng cô không được ký vào thứ gì mà không đọc nó, và đặc biệt không, trừ phi cô hiểu rõ từng từ. Cô ấy đã bảo ban Jenner vài thứ cần phải để ý đến, nhưng với trí thông minh đường phố của chính Jenner, cộng với việc cả đời phải đối phó với Jerry, người luôn tận dụng lợi thế từ mọi lỗ hổng mà ông ta có thể tìm thấy hoặc bịa đặt ra, khiến cho điều đó đúc kết vững chắc trong cô. Cô cũng làm quen với một số từ chuyên môn của Al, thế nên cô có thể nói được ngôn ngữ của những gã này. Cô nhìn thấy trong mắt họ rằng cô đã nêu ra tất cả bẫy của họ.
Cô chuyển tờ giấy trở lại cho người đàn ông đã đẩy nó cho cô. “Tôi sẽ thực hiện những thay đổi đó.” Ông ta nói mà không có một dấu hiệu tranh luận, và bước khỏi văn phòng.
Họ đứng trong im lặng, đợi ông ta quay lại. Gần mười lăm phút trôi qua. Khi ông ta quay lại, có hai tờ giấy trong tay ông ta. Jenner cầm lấy chúng, đọc cẩn thận và thấy chỗ dành cho chữ ký của họ đã được thêm vào - thật vậy, một chữ ký, của người chủ và là người đại diện cho bao bì thực phẩm Harvest, đã có sẵn rồi – và tiền bồi thuờng thất nghiệp của cô được phê chuẩn có hiệu lực cùng ngày ký. Cô hiểu điều đó có nghĩa là họ muốn cô nghỉ làm ngay và rời khỏi. Tốt thôi.
Trong yên lặng, cô nguệch ngoạc tên cô trên cả hai tờ giấy, quan sát khi họ ký vào chỗ dã chuẩn bị sẵn, rồi cô cầm lấy một tờ và gấp nó lại cẩn thận.
Gorski tháp tùng cô trở lại hộc tủ của cô, nơi cô lột ra bộ đồ lao động và chiếc nón nhựa, trao chúng cho ông ta, rồi thu gom đồ đạc của cô - chẳng nhiều nhặt gì – và đi ra cửa lần cuối cùng.
Mặt trời vẫn toả sáng. Cô kiểm tra đồng hồ, ít hơn một giờ đã trôi qua từ khi cô bấm thẻ. Dù cho cô đã quay cửa sổ mở hé một chút, khi cô mở cửa của Ngỗng, hơi nóng cuồn cuộn thoát ra và tống vào mặt cô, vì thế cô đứng đó trong một phút, kéo điện thoại ra trong lúc đợi. Đầu tiên cô gọi cho Al. “Tôi đã bị sa thải. Có vẻ cuối cùng tôi cũng phải vay một ít tiền. Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây, vì vậy hãy chỉ cho tôi cách thực hiện.”
Sau khi Al hoàn tất việc giải thích tiến trình và những thứ cô nên làm, Jenner trèo vào trong Ngỗng và nổ máy. Khi cô ầm ầm ra khỏi bãi đậu xe, cô gọi cho Michelle.
“Hey, muốn nếm trải một kỳ nghỉ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...