Đó là mọi thứ anh đã lo ngại. Trong giây lát, anh chỉ nhìn Jenner, không phải tay cảnh vệ có vũ khí, sự xao lãng đó có thể trả giá bằng sinh mạng của cả hai người họ.
“Em đã giết chết người đàn ông đó”. Jenner nhìn qua mạn tàu, rồi quay lại và vùi mặt cô vào ngực anh.
“Em không giết hắn. Là anh làm.” Cael nói, ôm cô thật chặt. Cơ thể cô run rẩy, và cô cảm thấy nguôi ngoai, tuy cô vẫn lún sâu trong nỗi hoảng loạn. “Anh đã ném hắn qua mạn tàu, không phải em.”
“Nhưng em… em đã kết thúc hắn.” Giọng cô yếu đuối. Theo lý lẽ, Jenner phải nhận ra rằng cô đã cứu mạng họ, nhưng cô đã tham gia một phần trong việc giết một người đàn ông và điều đó không dễ dàng cho qua, không quan trọng trong tình cảnh nào.
Chết tiệt. Anh ước chi anh có thể đặt được tay anh lên khẩu súng đó trước khi Johnson bị đẩy qua mạn tàu. Anh có một linh cảm thật sự tồi tệ, điều đó nói lên rằng anh sắp sửa cần đến chúng.
“Đi nào. Chúng ta trở về phòng thôi.”
Cô để anh dẫn cô đi, cánh tay anh ôm sát quanh vai cô. Họ lấy thang máy, nếu có ai đi vào khoang Lido, họ chỉ nghĩ rằng đôi uyên ương ra ngoài cho một cuộc dạo khuya. Vết rách trên đầu anh không quá tệ; nếu có ai đó lưu ý đến vết máu và thắc mắc, anh sẽ nói với họ rằng anh bị ngã và bị đập đầu vào lan can. Đó là một lời giải thích đáng tin cậy. Anh không muốn Jenner phải đối phó bằng việc giả bộ một gương mặt dối trá, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn đi từ tầng này đến tầng kế tiếp; anh cũng sẽ không để cô đi xuống bằng thang bộ, không, khi cô đang run rẩy như thế.
May mắn thay, họ không chạm mặt ai trong thang máy, vì thế anh chỉ ôm cô, yên lặng cho đến khi họ về phòng.
“Anh đã nói em…” Anh bắt đầu.
“Không.” Cô nói, quay người vào anh, áp sát gương mặt cô vào ngực anh. “Không phải lúc này.”
Anh cần nói với những người khác về điều đã xảy ra, nhưng phải đợi cho đến sáng. Không cần phải đánh thức họ dậy; họ không thể làm được gì hơn.
Cơn run rẩy của Jennner giảm dần. Anh cố buông cô ra, nhưng cô túm lấy áo anh bằng cả hai tay và giữ chặt.
“Em sẽ làm điều đó lần nữa.” Cô thì thầm vào ngực anh.
“Đừng nghĩ đến nó nữa.”
“Hắn sắp sửa bắn anh.”
Có lẽ. Có lẽ không. “Anh biết.”
“Vì vậy em sẽ làm điều đó lần nữa.” Cô ngửa đầu ra sau và ngước nhìn anh. “Đầu anh đang chảy máu kìa.”
“Không đến nỗi quá tệ đâu.” Nếu anh không bị ngất đi và tầm nhìn của anh không bị dòng máu làm nhòe đi, anh ổn. Một cái táng nhẹ vào đầu sẽ không ngăn cản được anh lúc này.
“Em có một bộ cứu thương cơ bản…”
Anh hôn cô. Không suy nghĩ, không kiểm soát, không nguyên cớ gì khác ngoại trừ anh muốn làm thế. Trong một phút kéo dài, tim ngừng đập, anh nghĩ anh đã mất cô và điều duy nhất anh có thể nghĩ được là anh không sẵn sàng để cô đi. Không phải bây giờ, và chắc chắn cũng không trong một thời gian rất, rất dài nữa.
…
Vào ngày kế tiếp, Tiffany mỉm cười với người pha chế rượu và chấp nhận ly Mary đồng trinh đẫm máu (virgin bloody Mary) mà cô đặt hàng. Nước ép cà chua và rau cần tây thích hợp với vai trò mới “kiêng rượu” của cô, cũng như sự tán tỉnh thái quá, thứ chẳng có gì kiên định. Người pha chế rượu rất đáng yêu. Anh ta cũng như bất kỳ ai khác đều không thể nói được từ những hành động của cô rằng điều gì không đúng chỗ.
Chỉ giám sát thôi, Cael nói với cô khi anh tuyển dụng cô cho nhiệm vụ này. Phải, đúng vậy. Bây giờ một nhân viên an ninh – phải thừa nhận là một nhân viên an ninh xấu, vì lẽ những người tốt sẽ không chỉa súng vào hành khách và không đánh vào cạnh đầu họ bằng báng súng – đã trở thành thức ăn cho cá, và khi tin tức bị lộ ra, sẽ có cả địa ngục để trả giá.
Nhưng mọi sự vẫn tốt đẹp vào buổi chiều, và cô không nhận ra sự bất ổn nào trong nhóm thủy thủ đoàn và hành khách. Frank Larkin đang ăn nhỏ nhẻ bữa trưa của hắn trong một quán café ngoài trời gần quầy bar, nơi hắn đang thết đãi một trong những kẻ chức cao vọng trọng trên chuyến hải hành, một người mà tài khoản ngân hàng của ông ta có thể đặt tài khoản ngân hàng của Larkin vào nỗi tủi hổ. Cô quay về hướng đó, nghịch lơ đãng chuỗi hạt của cô, và chụp một tấm ảnh hai người họ bằng camera siêu nhỏ đính trong chuỗi hạt. Và rồi, trước khi hắn có cơ hội lưu ý rằng cô đã dành ra quá nhiều sự chú ý, cô rời khỏi, vì hành động phiêu lưu của đêm hôm trước đã đặt tất cả nhóm vào rủi ro. Họ phải cực kỳ cẩn thận từ nay trở đi.
Cô xoay nửa người, và ngay lập tức phát hiện ra một nhân viên an ninh đang quan sát Larkin từ xa. Mắt cô quét qua bên phải hắn, cô thấy Buttons đang đứng cạnh lan can, đang thích thú với cảnh vật, và cô tiến thẳng về hướng đó.
Chỉ giám sát thôi ư, cái mông mình ấy! Mọi bản năng cô sở hữu nói với cô rằng nhiệm vụ này có nhiều thứ hơn so với những gì họ biết. Theo cách thức công việc, họ chắc chắn biết nhiều hơn những gì họ muốn trước khi tất cả mọi thứ được nói lên và kết thúc.
…
Việc dính líu với Jenner là một ý tưởng tồi. Cael đã biết tốt hơn nhưng anh không một phút nào hối tiếc. Không dù chỉ một phút đơn lẻ, dẫu cho anh đã để vật đàn ông của anh làm phức tạp mọi thứ vượt xa hơn kỳ vọng. Trước đây, anh chưa bao giờ lo lắng cho người anh làm việc cùng, và bây giờ anh biết điều đó nguy hiểm như thế nào. Fail và Ryan đã phải xoay sở, nhưng chết tiệt nếu anh biết bằng cách nào.
Anh ngồi trên ghế, duỗi dài chân, trí óc anh vơ vẩn ở những ngày tháng phía trước. Nếu những tay bảo vệ của Larkin không chỉ được trang bị vũ khí mà còn ao ước được sử dụng những vũ khí đó ngay tức khắc, điều gì sẽ xảy ra khi một trong bọn chúng được cho là mất tích?
Jenner đi ra ban công, đang mặc một chiếc khác trong những chiếc váy mùa hè quyến rũ đó, chúng gần như hở vai và anh cảm thấy như thể không khí bị hút ra khỏi phổi anh. Chết tiệt, thứ này tệ hại đến mức không ngờ nổi.
Cô ngồi vào lòng anh và trao cho anh một nụ hôn nhanh. Cánh tay anh vòng quanh eo cô. Cô có mùi thật tuyệt, có vị thật tuyệt. Anh hầu như quên mất lý do cô ở đây, và điều đó không phải là việc nên làm.
“Em nên ở lại Hawaii.” Anh nói, một cảm giác cảnh báo nhói buốt trườn dọc xương sống anh.
“Không đâu. Hành trình quay về có vẻ tốt hơn chặng đầu tiên. Em không muốn bỏ lỡ tất cả những trò vui.” Nụ cười của cô mờ đi. Họ đã có được niềm vui riêng, đó là sự thật, nhưng cô không sớm quên được chuyến phiêu lưu đêm trước.
“Đây không chính xác là chuyến du lịch thú vị.”
“Từ nay trở đi, nó có thể là như thế.” Cô hứa hẹn, và mọi thứ trong anh bị kéo căng.
Anh nheo mắt nhìn cô, “Em dự định gì vậy?”
“Khoảng năm trên bốn, chân trần. Thế nào?”
“Chúa ơi, em ta đây quá đấy.”
Cô cười, “Em biết. May mắn cho anh, bởi vì nếu không thì anh sẽ buồn đến chết đi được. Oh! Nói về việc chán ngấy. Anh có nên thích thú nếu như em cho anh biết rằng em đang không mặc đồ lót, và em làm điều này để phòng khi em gặp may không?” Cô thò tay vào trong túi của chiếc váy mùa hè và kéo ra một chiếc bao cao su kẹp giữa hai ngón tay mảnh dẻ.
Cael hít một hơi thở khó nhọc, kéo cô lại gần và đẩy chiếc váy lên cao, anh mơn trớn đùi cô và thẩm tra việc không mặc đồ lót của cô. Ý tưởng tệ, hoặc không. Anh đã chìm đắm quá sâu, có lẽ không bao giờ còn nhìn thấy ánh mặt trời được nữa, và anh không muốn thoát ra.
…
Y như thể Cael bật một công tắc, theo nghĩa đen, mang lại cuộc sống cần thiết mà cô đã chôn vùi, vì trong lúc ấy, họ gần như hoàn toàn lãng quên. Không có sự tin cậy nào có thể sánh với việc đặt thân thể cô trong tay anh, trải rộng bản thân, buông lỏng bản thân cho anh.
Rất dễ ngộ nhận những cảm xúc bản năng của cô với tình yêu, khi cô trườn trên Cael và nghiêng người xuống để hôn vào cổ anh trong lúc anh mơn trớn cô. Cô không muốn để anh đi, nhưng đó hoàn toàn là một đáp ứng thể chất. Cô có thể dễ dàng hình dung ra cách họ trải qua thời gian của họ như thế nào khi họ rời khỏi tàu, khi trên thực tế, cô nghi ngờ sẽ không có lần hẹn hò đầu tiên thật sự nào hết, không có những ngày tháng bình thường nào hết. Cô nên nắm lấy những gì cô có thể có được trong lúc còn có cơ hội. Sự thật chết tiệt.
“Anh thật dễ dàng.” Cô nói, khi cô đặt tay trên vật cương cứng của anh, bên dưới chiếc quần kaki.
“Anh dễ dàng ư?” Anh trượt một tay vào giữa hai chân cô, mơn trớn sự ẩm ướt ở đó. Một cái nhìn của Cael, và cô sẵn sàng một nửa. Một cái chạm nhẹ, và một nửa khác tham gia cùng. “Các chàng trai cần phải dễ dàng. Điều đó nằm trong gen di truyền của chúng tôi rồi.”
Cô kéo khóa quần anh xuống.
“Dể dàng và nôn nóng.” Anh nói.
“Anh nói nhiều quá đấy.” Cô hôn vào miệng anh, để làm anh im miệng và, bởi vì, chết tiệt, cô thích hôn anh. Khi nụ hôn sâu thêm, cô vuốt ve vật đàn ông của anh, bị điều khiển bởi nhu cầu bức bách cảm nhận anh trong tay cô trước khi cô bao bọc chúng bằng chiếc bao cao su chết tiệt. Cô đã bắt đầu thấy ghét chúng. Nếu có một lần hẹn hò trên đất liền, nếu họ còn gặp nhau sau khi chuyến hải hành và nhiệm vụ kết thúc, cô sẽ lấy một toa thuốc cho việc dùng thuốc ngừa thai hàng ngày. Cô không muốn bất cứ thứ gì ngăn cách họ. Nghĩ đến việc anh trượt bên trong cô, cứng rắn và nóng bỏng và trần trụi, tạo nên những tiếng rên rỉ sâu trong cổ họng cô.
Khi anh ở bên trong cô, cô quên hết mọi thứ trừ cách họ đạt đỉnh cùng nhau. Cô không suy nghĩ bất kỳ điều gì trừ niềm hoan lạc và sự nồng ấm. Mọi thứ khác không tồn tại, trong một lúc. Những gì họ tìm thấy là sex – sex tuyệt vời thực sự - nhưng chẳng có gì khác hơn điều đó. Là Cael, cách anh gây ra cảm giác của cô với một cái nhìn, một lời nói. Anh làm tức điên, hống hách, không thương xót … và là của cô, trong lúc này.
Với làn gió biển nhẹ nhàng mơn man quanh họ, và nắng chiều đổ nghiêng trên ban công, cô bồng bềnh trên anh. Cô đu đưa, bốc cao và hạ xuống trong khi anh giữ chặt hông cô và hướng dẫn cô.
Nếu họ không bao giờ rời khỏi căn phòng này trong những ngày con lại của cuộc hải hành, cô sẽ hài lòng biết bao.
…
Tiffany vui mừng chuyển trách nhiệm theo dõi Larkin cho Fail và Ryan. Người đàn ông họ do thám luôn nhìn quanh như thể hắn tin rằng có ai đó đang theo dõi hắn. Hắn nhận thức rõ về nơi hắn và những người ở gần, điều đó khiến cho công việc của họ khó khăn hơn nhiều. Thay vì trở về phòng khi phiên của cô đã xong, cô quyết định ngồi cạnh hồ bơi với Penny và Buttons. Thực ra chẳng có gì tổn hại khi quan tâm đến việc nhìn như thể họ đang chuyển giao quyền trượng theo nghĩa đen, nhưng sự thực khác là cô chẳng có lý do gì để lao về phòng của cô hết.
Mặc dù họ chẳng có điểm gì chung ngoài sự kiện họ đều ở trên tàu Silver Mist. Cô thích Penny và Buttons, và những phụ nữ khác cũng vậy. Linda và Nyna đang trong lớp thể dục tăng cường sức khỏe, để lại những người bạn mới của họ tắm nắng bên hồ bơi.
Buttons có lẽ trẻ hơn mười tuổi so với người bà cùng đi trong chuyến hải hành này, nhưng bà điều chỉnh thật khớp. Những quả phụ giàu có, ra ngoài để tìm cơ hội tốt. Penny luôn lảng vảng tìm đàn ông, nhưng Buttons có vẻ hài lòng với cuộc sống của bà.
Không mất nhiều thời gian để Tiffany nhận ra rằng Button là một sứ giả hòa bình bẩm sinh. Bà muốn mọi người hòa thuận với nhau. Nếu bà có thể làm cho tất cả hành khách nắm chặt tay nhau và hát những giai điệu cắm trại – “Kumbaya” – bà sẽ sung sướng hết sức. Tiffany không nghĩ cô thật sự thích một phụ nữ với những đặc điểm phi thực của Buttons, nhưng cô đã. Cô không một lần vui đùa về cái tên của người phụ nữ, và hoàn toàn tự hào với bản thân.
Ở bên cạnh kia của Buttons, Penny thiếp ngủ trên chiếc ghế dài. Tiffany thoáng nghĩ cô phải đánh thức người phụ nữ có nước da dễ bị bắt nắng để đưa bà ra khỏi ánh nắng. Dù có kem chống nắng hay không thì sự cháy nắng ác hại trên làn da quá nhợt nhạt sẽ gây đau đớn vào buổi sáng. Và tại sao sự cháy nắng của người phụ nữ khác là mối bận tâm của cô? Cô đang biến thành một kẻ mến mộ sự chăm sóc người khác rồi!
“Tôi vui là cô và Jenner đã trở nên hòa thuận.” Buttons nói, “Bất chấp tình cảnh đáng tiếc đã đưa hai người lại với nhau.”
Cô ấy đã vụng trộm với người đàn ông của tôi thật khó là điểm khởi đầu bình thường cho một tình bạn vững chắc.
“Vâng, Tôi cũng vậy. Tôi có thể nói được gì đây? Khi tôi không say, tôi thích cô ấy.” Và đó là sự thật. Một người phụ nữ cứng cỏi đã đánh giá cao một người khác. Không gì thoát khỏi sự chú ý của Tiffany, rằng cô biết phần nhiều phụ nữ, trong hoàn cảnh tương tự, sẽ vứt quý cô Hazlett bên dưới đầu đạn tên lửa mà không suy nghĩ đến một giây. Jenner không làm thế.
Cô chỉ hy vọng Jenner đủ cứng cỏi để vượt qua việc giết người lần đầu tiên – và đủ cứng cỏi để quản lý Cael.
“Hôm nay, đôi uyên ương đi đâu rồi?” Buttons hỏi.
Đang trốn cho đến khi Jenner có thể trưng bày gương mặt của cô ấy mà không bộc lộ quá nhiều sự thật. “Oh, Bà biết hai người đó làm gì mà.” Cô nói, ngụ ý gợi dục. Cô nhấc tay để diễn tả, nhưng nhận ra điều cô định làm, Buttons nhẹ nhàng chận tay cô xuống, mỉm cười.
“Thật giống như những bộ phim xưa.” Buttons nói với một nụ cười dịu dàng. “Cô biết đấy, chuyện tình lãng mạn trên tàu, hai người xinh đẹp tìm ra nhau trong một đám đông và…”
“Không phải ai đó luôn kết thúc bằng cái chết trong những bộ phim đó hay sao?” Tiffany ngắt lời.
Buttons cười. “Tôi đoán cô nói đúng.” Penny cựa quậy, rồi lại chìm vào giấc ngủ chiều của bà.
Tiffany thở dài. Làm sao cô lại mắc vào sự hỗn độn này vậy? “Chào.” Cô nói. Đứng dậy. “Chúng ta cần mang Penny ra khỏi ánh nắng trước khi bà ấy bị chiên dòn.”
…
Dean hiếm khi lúng túng khi phải đối phó với tình huống, nhưng ngay khi hắn gõ cửa phòng của Larkin, hắn không chắc hắn đã quyết định đúng.
“Vào đi.” Larkin gọi ra, và Dean sử dụng thẻ chìa khóa của hắn; Larkin đang đợi hắn. Hắn không dám để bản thân theo cách khác, dùng thẻ khóa hoặc không dùng thẻ khóa.
Đã hơn hai mươi bốn giờ kề từ lúc có người trông thấy Johnson, người đang duy trì sự theo dõi gã chủ hoang tưởng của họ đêm vừa qua. Không lẽ gã đần đã nhảy khỏi tàu trước khi họ rời khỏi Maui ư? Hoặc Larkin bắt gặp người nhân viên an ninh bám gót hắn và ném anh ta ra khỏi tàu? Bạn có nghĩ, ngay trong cái nhìn đầu tiên, rằng Larkin có thể bắt được Johnson trong một trận chiến, nhưng Johnson không mong đợi sự kháng cự để nhận ra việc theo sau Larkin hay không, và sự thật cho thấy, một kẻ điên khùng có thể làm một người đàn ông ngạc nhiên.
Larkin đang khom người qua laptop của hắn, hắn có vẻ khó chịu nhiều hơn bình thường.
“Thưa ngài, tôi có vài tin xấu.” Dean nói sau khi hắn đóng cánh cửa phía sau lưng.
Larkin dập computer của hắn đóng lại. “Chỉ những điều cần thiết. Gì nào?”
Nếu Larkin đã giết Johnson, và Dean nói với ông ta rằng người đàn ông đã ở phía sau, ông ta sẽ biết đó là một lời nói dối. Nếu ông ta phát hiện ra một trong những nhân viên của hắn, một trong những thành viên trong kế hoạch phạm tội, chỉ đơn giản là biến mất, ông ta có thể hoảng sợ. Điều này phải được giải quyết ngay.
“Johnson đã biến mất.” Dean nói đơn giản.
Larkin nhổm người khỏi ghế. Gương mặt của ông ta chuyển sang một sắc thái đỏ kỳ lạ. “Ý anh là gì, anh ta biến mất?”
“Anh ta đã không được nhìn thấy từ khi chúng ta ra khỏi Maui. Tôi e rằng anh ta đã nghĩ lại và tìm cách ở lại phía sau.”
“Thế quái nào mà lại xảy ra điều đó chứ?” Larkin đã rối loạn đến thế, có vẻ không chắc là ông ta biết nhiều hơn về việc anh ta đang ở đâu.
“Anh ta ở trong đội an ninh, anh ta có thể đã rời khỏi, tìm kiếm một đường vòng. Điều chính yếu là : Chúng ta có thể xoay sở với việc thiếu đi một người không?”
Gương mặt của Larkin trở lại sắc thái bình thường, và hắn ngồi xuống. “Dĩ nhiên chúng ta có thể.” Hắn nhìn Dean, đôi mắt hắn đã vững vàng hơn cách đó một lát. “Sẽ khó khăn hơn, dĩ nhiên, nhưng chúng ta không thể để sự vắng mặt của Johnson ngăn cản chúng ta. Quá nhiều kế hoạch phải thực hiện vào lúc này.”
“Anh ta đã biết quá nhiều.” Dean nói, nghĩ rằng Johnson có lẽ sau rốt đã thật sự nhảy khỏi tàu.
“Khi chuyện này đã xong, anh nên truy lùng và xé toạc cổ họng anh ta.”
“Vâng, thưa ngài. Ý tưởng tốt.”
“Giờ thì đi đi. Tôi có việc phải làm.”
Dean gật đầu chào và lướt ra ngoài hành lang, thở phào ngay khi nhiệm vụ kết thúc. Nhìn chung, sự việc có thể còn tệ hơn.
…
Bức thư vẫn chưa đúng ý hắn, và hắn có năm trái bomb ở khoang trên để lập trình. Điều đó không mất nhiều thời gian, và công việc có thể thực hiện bất kỳ lúc nào trong hai mươi bốn giờ tới, nhưng có vài rủi ro bao hàm. Hắn không thể bị nhìn thấy, không thể để bắt gặp. Hắn không tin tưởng người khác thực hiện công việc này.
Có lẽ hắn sẽ tìm dịp để cài đặt thiết bị định giờ. Một cái trong rạp hát đêm nay; một cái bên dưới quầy bar trong khoang Lido rất sớm vào buổi sáng. Những cái khác khi ngày trôi qua. Nếu hắn thực hiện từ từ, ngẫu nhiên, từng cái một, sẽ không ai biết được. Không như thể hắn có thể chạy từ khoang này sang khoang kia cài đặt tất cả chúng một lượt mà không gây ra sự nghi ngờ của người nào đó.
Tên Johnson chết bầm. Anh ta đã biết về những quả bomb; anh được tin rằng sẽ ở đây khi chúng nổ tung. Thậm chí Larkin còn chưa bắt đầu, và chắc chắn có một người sống sót.
Hắn mở file nháp và đọc những gì hắn đã viết, rồi xóa tất cả và bắt đầu lần nữa.
Những đồ ngốc bọn bay, ta ước chi có thể ném hết tất cả bọn bay vào địa ngục.
Có lẽ sự thật đơn giản đó sẽ được thực hiện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...