Cael tự cho mình là người điềm tĩnh, người luôn duy trì sự lạnh nhạt, người dẫn đầu. Điều đó cho thấy, Jenner Redwine đã gặp may vì anh đã không bóp chết cô trong giấc ngủ trước khi chuyến hải hành kết thúc. Anh sẽ phải yêu cầu tiền lương quân nhân, xét cho cùng, anh đã bị thương, chứng tỏ anh đã lâm vào một cuộc chiến.
Cô là người phụ nữ quấy nhiễu, dễ cáu giận, khó khăn,… buồn cười… nhất anh từng thấy. Anh không muốn nghĩ cô buồn cười, dù phân nửa những thứ cô nói khiến anh phải cắn chặt hai má để kềm chế nụ cười. Anh muốn ném cô qua mạn tàu và kết thúc. Cô quá gầy, sẽ không có đến một tiếng bắn tóe nước. Anh có một phút thích thú với viễn cảnh của cú rơi tõm nhỏ nhoi cô đã tạo ra khi cô chạm vào mặt nước, mặc dù cô chắc chắn sẽ hậm hực một lát bằng cách xỉa những ngón tay vào anh trước khi cô chìm nghỉm. Những phụ nữ giống như cô nên được dán nhãn “gây rối” trên trán để cho người ta biết mà đề phòng. Nếu anh biết trước những điều bây giờ anh biết, anh đã chọn đối phó với Sydney Hazlett, nước mắt và tất cả, và coi như phúc lành của anh, trong lúc Redwine sẽ ở California đang say mê săn đuổi những người khác.
Nhưng anh đã không biết, và bây giờ anh mắc kẹt với cô. Anh đã cao tay hơn và anh có ý định duy trì điều đó, nhưng cô đã chiến đấu với mỗi ounce sức mạnh cô có, dù cô lâm vào tình huống khó khăn. Anh có lợi thế trong việc biết điều gì sẽ xảy ra, biết rằng với lực lượng con người và sức mạnh làm hậu thuẫn cho anh, anh không thể thất bại, bất chấp điều gì xảy ra.
Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, cô không thể gây cho anh những rắc rối về mặt pháp lý. Cô và Sydney Hazlett sẽ được thả bình an vô sự, không món tiền chuộc nào được đòi hỏi, và dù về mặt pháp lý, anh và đội của anh có thể ghim chặt sự bắt giữ phi pháp, cô quá thông minh để sắp xếp những lời cáo buộc. Bản thân cô sẽ gây nhiều rắc rối để thuyết phục mọi người xung quanh tin rằng họ là một đôi tình nhân, vì vậy, bất kỳ lời phàn nàn nào mà cô đưa ra sau đó đều được xem như cô đang chọc tức nên chúng sẽ bị bẻ gãy. Cô không thể thắng, nhưng cô không biết luật của trò chơi, vì thế cô vẫn giữ lối xử sự cứng rắn như cô đã làm. Anh cảm thấy tiếc cho cô… Cảm giác thương tiếc dành cho nỗi thống khổ giữa một con lửng và một đống phân bò.
Sau khi hộ tống cô trở lại phòng, anh để cô lại dưới sự giám sát của Bridget khi anh đi xuống căn buồng mà anh được cho là chia sẻ với Tiffany trước khi mọi thứ rối bời quanh họ.
Bất kỳ căn phòng nào mà Tiffany cư ngụ lâu hơn một giờ luôn nhìn như thể có bom tàn phá, và căn buồng này không ngoại lệ. Một số lượng lớn nữ trang và giày cao gót đến điên rồ mà cô cứ khăng khăng là cần thiết cho công việc đang nằm rải rác mọi nơi, hành lý được mở ra, những chiếc quần ngắn vứt bừa bãi. Cô sắc sảo và quyến rũ và gây chết người như quỷ, và cô cũng là một người nhếch nhác tầm cỡ thế giới.
Cô ngồi trên giường, đôi chân dài bắt chéo và một chiếc giày cao gót đang đung đưa trên ngón chân cô. Toàn bộ sự chú ý của cô đặt vào công việc khi cô tháo rời một cái xuyến ồn ào có nhiều lớp và lấy ra một mẩu có vẻ khả nghi – bất kỳ sự canh gác an ninh nào cũng xứng tầm với những dụng cụ đắt cắt cổ của anh. Cô ngước nhìn anh, một biểu hiện bận tâm trong đôi mắt màu quả mận gai của cô. “Việc giữ Redwine thế nào rồi?”
“Tốt” anh đáp, không kể với cô, hay bất kỳ ai trong nhóm, về tất cả cách Redwine tìm ra là một nỗi đau vương giả trên mông. Họ đã có quá nhiều thích thú với tình huống này rồi. Hơn nữa, một cách thành thật, anh không thể chỉ trích Redwine về tất cả những việc cô thực hiện để làm vỡ hàm anh. Anh hết sức chắc chắn sẽ không gỡ bỏ sự dối trá thối tha này xuống nếu anh ở vị trí của cô.
Tiffany không có tính kiên trì của anh, thứ không nói lên nhiều. Anh không hề kiên nhẫn chút nào, nhưng anh có sự kiểm soát bằng thép, một thứ khác hoàn toàn. Tiffany nói, “Nếu cô ấy bắt đầu suy sụp, chúng ta có thể đánh thuốc và giữ cô ấy theo cách đó trong phần còn lại của hành trình. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho anh.”
Dễ dàng hơn cho anh, chắc chắn rồi, nhưng Redwine nói đúng. Sự vắng mặt hoàn toàn của cô trong những sự kiện xã hội của chuyến hải hành sẽ gây ra những thắc mắc không cần thiết. “Cho đến lúc này vẫn chưa cần đến điều đó, nhưng tôi sẽ lưu ý.”
Tiffany trao cho anh một hạt carema. Trong một hoàn cảnh khác, với một nhiệm vụ khác, cô sẽ thu thập súng ống. Tuy nhiên, việc mang vũ khí, dù chỉ là một khẩu Glock, lên một chiếc tàu du lịch là một việc khó khăn đến nỗi anh quyết định không thử. Có vẻ như họ không cần vũ khí cho nhiệm vụ này vì nó chỉ là theo dõi. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy gần như trần trụi khi không có sức nặng quen thuộc của khẩu Sig Sauer 9 ly nằm sát thận phải của anh.
Khi Tiffany sắp xếp lại nữ trang với nhau, không còn hạt camera, cô nhìn lên Cael, “Tìm được thứ gì của Larkin chưa?”
“Chưa.” Cho đến lúc này, gã đó vô tội y như ba tuần trước, khi một đội khác phát hiện ra hắn. Việc duy trì sự chú ý Larkin sát sao đến thế khi hắn ở ngoài khơi chắc chắn không cần thiết, nhưng ngược lại, còn nơi nào để sắp xếp một thỏa thuận với Bắc Triều Tiên tốt hơn giữa Thái Bình Dương? “Chúng ta hy vọng Matt hoặc Bridget vào được phòng của Larkin hôm nay, ngày mai là trễ nhất, để gài những con mắt vào phòng khách.” Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Larkin chấp nhận Bridget như một người phục vụ phòng của hắn, nhưng hắn đã mang theo người phục vụ riêng, đồ khốn đa nghi.
Cael không có tất cả chi tiết, nhưng Larkin đã bị nghi ngờ là người trung gian giữa một nhà thầu quân sự phản bội và Bắc Triều Tiên. Họ không biết loại thông tin nào đang được bán, nhưng chính phủ rõ ràng tin rằng nó đủ quan trọng để tiến hành một loạt nỗ lực nhằm dập tắt thỏa thuận. Họ không chỉ muốn Larkin, họ muốn những cuộc tiếp xúc của hắn qua những mục đích của thỏa thuận, cũng như những chi tiết dựa trên bất kể thông tin nào đã được thông qua. Điều đó cho thấy họ phải có được những bức hình của tất cả những người mà Larkin nói chuyện cùng, đó là lý do tại sao anh có quá nhiều người trên tàu : Việc có cùng một người lảng vảng mọi lúc sẽ khiến ai đó nghi ngờ, với Larkin lại càng không nên. Họ phải trao đổi bên ngoài thời gian và vị trí, họ phải dùng thiết bị theo dõi tại chỗ trong phòng của hắn. Hắn phải được bám theo, ngay cả trên tàu. Cho đến lúc này, hắn đã làm cho mọi thứ dễ dàng hơn họ mong đợi, vì hắn tiêu tốn nhiều thời gian ở trong phòng.
Có một tiếng gõ cửa nhẹ, và Tiffany buông chân xuống, lập tức cảnh giác. Đến bên cửa, cô nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, rồi kéo cửa mở ra.
Fail bước vào phòng, với Ryan theo sau. Họ đều không nói gì cho đến khi Tiffany đóng cửa. Căn phòng được an toàn – tất cả những phòng của họ, bao gồm cả phòng của Redwine, được quét bởi những con rệp ghi âm – nhưng họ không chắc chắn phía ngoài hành lang.
Ryan có thể chuyển hạt camera cho Cael bằng một cái bắt tay, nhưng Cael thích để người của anh gặp gỡ thường xuyên. Họ có thể truyền đạt thông tin bằng điện thoại được bảo mật, dù vậy việc sử dụng phương pháp đó với Bridget và Matt thì khó khăn hơn vì công việc của họ, nhưng việc đích thân mọi người hội họp gây ra một sự mạnh mẽ hơn việc nói qua điện thoại. Có lẽ vì có thể đọc được biểu hiện của nhau, có lẽ chỉ đơn giản là sự hiểu biết lẫn nhau trong nhóm, để từ đó ý thức đồng đội được nâng cao, nhưng anh thường nhận ra những vấn đề được giải quyết cùng với nhau như một nhóm chỉ mất vài phút đơn giản, sau khi họ đã làm việc trong nhiều ngày qua e-mail và điện thoại.
Họ đã có một kế hoạch khá tốt để có thời gian cùng nhau, trừ Bridget và Matt. Với công việc của họ, họ phải có lý do để nói chuyện với hành khách, nhưng họ không thể cùng ngồi uống trà. Mặt khác, họ có lý do hoàn hảo để đến phòng của Redwine bất cứ lúc nào, vì Bridget là người hầu phòng, trong khi Matt có thể phân bổ phục vụ phòng, hơn nữa họ có thể nói chuyện với cậu trên boong giống như cậu đang bố trí những chiếc ghế hoặc bất cứ thứ gì.
Họ không thể tụ họp mọi người trong phòng của Redwine, nơi Larkin hoặc những thiết bị an ninh của hắn có thể thấy được họ đến hoặc đi và, tùy thuộc vào người đã chứng kiến cảnh trình diễn của Tiffany đêm trước, tự hỏi vì lý do quái nào cô lại trở nên thân thiết với họ. Thêm nữa Ryan và Fail từ ban đầu đã đặt chỗ căn phòng phía bên cạnh kia của phòng Larkin, vì vậy Cael không muốn họ ở bất cứ nơi nào gần đó. Mặt khác, phòng của Tiffany ở khoang bên dưới, họ có thể đến và đi mà không ai để ý. Ngoại trừ khu vực công cộng, con tàu riêng tư hơn phần lớn mọi người nhận biết. Một phần do thiết kế, với những nhóm phòng tách biệt khác nhau được phục vụ bằng những cầu thang khác nhau, vì thế không có hiện tượng lưu thông chằng chéo nhau. Anh chỉ đi ngang qua chính xác một người trong nhóm phòng này trên đường đến phòng của Tiffany, ngay sau khi ra khỏi thang máy. Về cơ bản không ai chú ý đến ai.
Căn phòng mà Ryan và Fail được tái phân bổ ở trên cạnh đối diện phòng của Larkin, vẫn trên cùng một khoang, nên họ chắc chắn có thể gặp nhau không có rắc rối gì. Phòng của Tiffany an toàn hơn nhiều.
“Chương trình mã hóa có được cài không?” Cael hỏi Fail, chuyên gia máy tính của nhóm, quỷ thật, cô ấy là một hacker, và cô ấy giỏi cực kỳ.
“Không phải.” Fail đáp quả quyết. “Bất kỳ thứ gì Larkin gõ trên laptop của hắn, chúng ta sẽ thu thập được. Tôi có một máy tính cài đặt để chuyển thông tin bất cứ khi nào hắn đăng nhập vào internet và trong khoảng thời gian mười lăm phút sau đó.”
“Cô biết không.” Cael sửng sốt, “Tôi đã từng thích thú việc sử dụng máy tính trước khi tôi phát hiện ra điều mà những hacker giống như cô có thể làm từ những tiện nghi trong phòng riêng của họ.” Anh thấy vui mừng vì Fail là đồng đội của anh thay vì hoạt động chống lại anh.
Nhiều hành khách mang theo laptop của họ, vì vậy chẳng có gì đáng nghi ngờ khi Fail có máy tính của cô – một chiếc hiệu Dell màu hồng lố lăng, được dán vài hoa văn trang trí kỳ quái với những đồng sequin bạc. Tàu Silver Mist được trang bị một tháp thu phát sóng, nên sóng internet được truyền khắp tàu, và không ai ở ngoài vùng tiếp xúc, dù họ không muốn. Ngoại trừ những đồng sequin, máy tính của Fail có vẻ thông thường, hoàn toàn lừa bịp. Nó không bình thường, và cô cũng không.
Họ lập một kế hoạch nhanh cho buổi tối, để biết chắc chắn Larkin sẽ ở đâu khi không ở trong phòng riêng, một hoặc nhiều người của họ sẽ ở gần hắn. Mọi thành viên trong nhóm đều được trang bị những camera siêu nhỏ để thu hình tư liệu những kẻ Larkin gặp, trong trường hợp một hoặc nhiều hơn những cuộc tiếp xúc của hắn thực hiện trên tàu. Điều kỳ lạ là những việc kinh doanh đã được thực hiện không tiến hành trong phòng của Larkin, nhưng họ phải chuẩn bị cho bất kỳ điều gì. Bridget hoặc Matt sẽ làm tăng thêm khả năng truy cập trong phòng khách của dãy phòng Larkin ngay khi có thể, và sau đó chúng sẽ được cài đặt.
Tiffany làm bộ mặt chanh chua. “Tối nay, Tôi sẽ chưng diện và cố thử dùng sự quyến rũ nữ tính của tôi trên Larkin. Chúa ơi. Tôi hy vọng hắn không cắn.” Cô dùng từ với ý nghĩa cô hy vọng ông ta không quấy nhiễu, nhưng Cael có thể nhận ra một chuyển động nhẹ trên môi cô khi cô chiến đấu để kềm chế một nụ cười. Fail nhìn lên trần, giả bộ như cô không nghe thấy điều gì. Ryan cười toe toét một cách công khai.
“Ha ha.” Cael nói. Anh không bao giờ quên được Redwine đã xoay sở để cắn ngập răng vào anh. Nếu anh không cố chịu đựng như thế để không làm tổn thương cô, anh có thể đàn áp cô trong đúng một giây; sự bực mình này là điều anh mắc phải khi là một quý ông.
“Hắn đáng sởn gai ốc.” Tiffany tiếp tục. Cô không điên rồ với ý tưởng bỏ thời gian với Larkin, nhưng nó là phương án khả thi khác để thu thập thông tin. Hắn có phải là người ba hoa không? Hắn có cố gây ấn tượng với phụ nữ để kể với họ rằng hắn quan trọng như thế nào, và để miếng mồi thoát được? Không có vẻ gì phù hợp, nhưng không quan trọng, Cael không yêu cầu người của anh có sex với người mà họ không muốn, nhưng nếu cô có thể lọt vào trong phòng của Larkin, và cài một số thiết bị do thám, thì quá tốt.
“Sau khi nhìn thấy những thứ thích hợp mà cô mặc tối nay, hắn chắc chắn sẽ chạy thật xa và thật nhanh nếu cô đến bên hắn.” Ryan nói nhẹ nhàng, rồi làm hỏng hiệu quả đó bởi việc cười toe toét lần nữa. “Tôi biết tôi sẽ như thế.”
Cô trao cho anh một nụ cười tự mãn kiểu “anh có muốn cá không?”. Nhiều người đàn ông ao ước được trải qua nhiều thời gian với một phụ nữ giống như Tiffany.
“Bluetooth sniffer ? (Thiết bị theo dõi không dây dựa trên tần số vô tuyến)” Anh nhắc nhở, đưa cuộc thảo luận trở về đúng hướng.
“Đang tiến hành.” Fail đáp. “Chúng ta phải kiểm soát hắn thật tích cực. Chúng ta thiếu người ở cùng phòng với hắn.”
Họ xem xét tỉ mỉ những khía cạnh khác nhau của các biện pháp theo dõi. Nếu Larkin có sự nghi ngờ và muốn phòng của hắn có sự rà soát những con rệp theo dõi, Cael sẽ phải dùng một remode để ngắt pin. Nếu rệp không hoạt động, thiết bị rà soát không thể tìm ra. Đối với những con rệp có chức năng liên kết với máy tính mà anh đã lách qua phòng ngủ của Larkin, anh có thể kéo chúng ra một cách đơn giản. Những thiết bị liên kết với máy tính đáng tin cậy và khó phát hiện hơn, nhưng đôi lúc họ không có lựa chọn nào ngoài đường truyền wireless. Phần lớn nhiệm vụ, tương tự nhiệm vụ này, anh phải kết hợp cả hai.
Anh nhìn đồng hồ; Bridget đã canh gác được một giờ, đó là một khoảng thời gian dài cô lơ là công việc hầu phòng. “Tôi phải đổi phiên cho Bridget.” Anh nói, tự hỏi không biết Redwine đã bày những trò tinh quái nào trong một giờ đó. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh phải ở đó để tìm hiểu xem Birdget có còng và bịt miệng cô ấy không, điều làm anh băn khoăn. Anh không lo lắng về việc Redwine chạy trốn, vì Bidget sẽ bắt giữ cô với một tay bẻ ngoặt ra sau lưng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không bày trò gây rối. Cô quá hiếu kỳ về những điều họ đang làm và điều sắp xảy ra, anh có thể thông cảm cho cô, nhưng cô biết càng ít càng tốt, vì cô không thể để lộ điều cô không biết.
Khi anh quẹt thẻ khóa để mở cửa, anh nín thở cho đến khi anh thấy Bridget ngồi bình thản trên ghế dài, laptop đặt trên bàn cà phê trước mặt cô ấy, tai nghe nằm đúng vị trí, tận dụng thời gian để thực hiện công việc ghi lại audio/video thật tốt, tránh bớt rắc rối cho anh.
Redwine không ở trong tầm nhìn. Cael cảm giác ‘bi’ của anh teo lại, như thể cô sẽ tấn công anh từ phía sau vào bất kỳ giây nào. “Cô ấy đâu?” Anh hỏi, giọng khiếp đảm.
Bridget ngước lên, “Cô ấy đang chợp mắt một lát.” Cô nói, cứ như đó là điều bình thường nhất trên thế giới.
Không thể tin được, Cael đảo tròn mắt lên trời, lắc đầu rầu rĩ. “Tại sao cô ấy chưa từng làm điều đó khi tôi ở đây?” Anh hỏi, không mang tính cá nhân.
Y như tín hiệu, cô xuất hiện ở khung cửa phòng ngủ, mắt cô có vẻ ngái ngủ và mái tóc rối bời. Ánh mắt cô chiếu thẳng vào anh như một tia laser. “Oh, là anh à!” Cô nói với giọng điệu miễn cưỡng, trước khi trao cho anh một nụ cười tuyệt hảo hoàn toàn lừa gạt, nhìn giống một con hổ đang gầm gừ nhiều hơn, “Chào mừng trở lại, người yêu dấu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...