Số di động của Nguyệt Tâm không thể gọi được, Thiệu Hoa lại không có số điện thoại nhà cô nhưng anh nhớ rõ nhà cô ở đâu. Ngày đó đi bệnh viện không tìm được cô, ngày hôm sau Thiệu Hoa đã kêu Tiểu Trần lái xe đưa anh đến khu nhà cô ở.
“Tiểu Trần, cậu bấm chuông từ nhà số 101, nói tìm Chu Nguyệt Tâm.” Thiệu Hoa không biết cụ thể nhà cô là nhà số mấy.
“Vâng.” Tiểu Trần bấm chuông cửa: “Xin chào, tôi tìm Chu Nguyệt Tâm tiểu thư.”
“Không có người này.”
“Cậu tìm nhầm nhà rồi.”
“…”
“Chính là tôi, xin hỏi anh là ai?”
Thiệu Hoa ghé sát vào cửa nói: “Anh là Thiệu Hoa.”
“Thực xin lỗi, tôi không biết anh.”
“Nguyệt Tâm, anh là bạn trai em.”
“Ai cần bạn trai! Đi chết đi!”
Câu “đi chết đi” quả nhiên là phong cách của Nguyệt Tâm.
Nguyệt Tâm hung hăng nói, thở phì phò ngồi xuống sô pha, nghĩ thầm: lão nương đây giờ cái gì cũng đều không nhớ, như thế nào đột nhiên xuất hiện lắm bạn trai như thế?
Hai ngày trước cô đi siêu thị gặp lại Lâm Vĩ, Lâm Vĩ cười đầy cao hứng tiến gần về phía cô nói: “Hi, không biết có thể cho bạn trai đầu tiên của em chào hỏi một câu không?” Nói xong, Lâm Vĩ tiến tới định “ôm ấp” kiểu Tây Âu. Tối qua Nguyệt Tâm đang dắt chó đi dạo thì đụng phải cậu thực tập sinh, cái cậu thực tập sinh này cũng hưng phấn nhìn cô nói: “Thật tốt quá! Chị Tâm không chết! Em đã xem trên TV rồi.” Nhìn thấy bộ dáng không hiểu ra sao của Nguyệt Tâm, cậu thực tập sinh còn sổ sung thêm câu: “Chúng ta trước kia đã từng hẹn hò, haiz, đáng tiếc bố mẹ em lại không đồng ý…” Cậu thực tập sinh blabla một thôi một hồi. Hôm nay lại đụng thêm một Thiệu Hoa, mở miệng ra chính là: “Anh là bạn trai em.”
Nguyệt Tâm lấy tay day day trán, trong lòng chợt tức giận, cô hận toàn bộ đàn ông trên thế giới này sao không chết hết đi.
Ngày hôm sau Thiệu Hoa gọi điện đến văn phòng luật Kim Mậu tìm Lisa.
“Chị Lisa, tôi là Thiệu Hoa.”
“A… Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn hỏi một chút về tình hình của Nguyệt Tâm bây giờ.”
“Sao cậu không tự mình đi mà hỏi?” Lisa tức giận, Nguyệt Tâm nằm viện hai ngày, cô một mực trông ở bệnh viện thế nhưng lại không thấy bóng dáng của Thiệu Hoa xuất hiện.
“Tôi đã đến nhà tìm cô ấy nhưng cô ấy không nhớ rõ tôi.”
“Cô ấy đương nhiên không nhớ anh! Tôi nói cho anh biết bác sĩ nói cô ấy mất trí nhớ, có thể vĩnh viễn không khôi phục được!” Nói xong Lisa liền tức giận ngắt điện thoại. Lisa là tức giận Thiệu Hoa không đến thăm Nguyệt Tâm nhưng cô xác thực không nói sai, Nguyệt Tâm đã mất trí nhớ.
Ngày đó bác sĩ đã nói cho Thiệu Hoa biết Nguyệt Tâm mất trí nhớ nhưng anh không nghĩ đến bệnh tình lại nghiêm trọng như vậy. Vĩnh viễn không thể khôi phục được sao? Thiệu Hoa cầm điện thoại, tay run run, bỗng nhiên anh giống như đã suy nghĩ thông suốt: từ từ chuyện gì đến sẽ đến, Nguyệt Tâm nhất định sẽ nhớ lại. Nếu như cô thật sự không thể nhớ lại đoạn ký ức trước kia, vậy thì anh sẽ theo đuổi cô một lần, giống như trước kia cô đã từng theo đuổi anh.
Cuối tuần Thiệu Hoa lại đến nhà Nguyệt Tâm nhưng người nhà cô nói cô đi vắng, ngày hôm sau, vẫn là cuối tuần, anh lại đến, người nhà cô vẫn nói cô đi vắng. Sau đó Thiệu Hoa chọn những khoảng thời gian khác nhau đến nhà cô nhưng cũng không gặp được cô lần nào. Anh biết Nguyệt Tâm đang cố tình trốn tránh anh, đương nhiên là không phải chỉ trốn tránh mỗi mình anh.
Nguyệt Tâm từ sau khi về nhà, rất nhiều phóng viên từ các tòa soạn muốn tới phỏng vấn cô, muốn viết bài về cô, còn có nhà xuất bản muốn viết hẳn một cuốn sách về cô nữa. Nguyệt Tâm cảm thấy phiền đến mức muốn nhảy lầu cho nên cô không bao giờ tiếp họ, còn nữa, cô nhờ người nhà, cứ là đến tìm cô thì đều nói là cô đi vắng. Sau khi mất trí nhớ, ngoài Lisa và Janet thường đến thăm cô thì tất cả bạn bè trước kia cô đều chắt đứt tin tức, cô chắc chắn những người tìm đến cửa nhà cô cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Bởi vì cô cùng Lisa, Janet đều liên lạc bằng di động, nếu như các cô ấy đến gõ cửa không được thì chắc chắn sẽ gọi điện cho cô.
Nguyệt Tâm cố gắng hồi tưởng lại quá khứ nhưng mỗi lần cô muốn nhớ lại, đầu sẽ đau như muốn nổ tung. Sau đó cô nghĩ thông suốt, cô không cần quá khứ, cô sẽ bắt đầu sống một cuộc sống mới. Dù sao người ta đã nói cho cô biết cô vô cùng may mắn thoát chết từ vụ tai nạn máy bay, vậy thì cứ coi như cô được đầu thai, một lần nữa trở lại làm người đi.
Nguyệt Tâm nhận được một khoản bảo hiểm lớn, do đó cô chuẩn bị mở một cửa hàng thời trang. Hôm nay cô đến văn phòng luật lấy lại mấy đồ dùng trước đây, nhưng kỳ thực thì mấy thứ đó cũng không phải là quan trọng gì, chủ yếu là cô muốn tới gặp Lisa, cô muốn mời Lisa đi ăn cơm. Không biết vì lý do gì nhưng cô cảm thấy đối với cô, bố cô thực có chút đáng sợ nhưng cô lại rất thân thiết với Lisa. Sau khi mất trí nhớ cô chỉ biết tìm Lisa để tâm sự.
“A! Tiên sinh, thực xin lỗi!” Nguyệt Tâm vừa gọi điện thoại vừa chạy chậm, không để ý va phải Thiệu Hoa làm gậy của anh rơi xuống đất. Cô nhanh chóng giúp anh nhặt gậy lên, đặt vào tay anh rồi nói vài câu “xin lỗi”
Thanh âm của Nguyệt Tâm Thiệu Hoa làm sao có thể không nhận ra. Chỉ là anh nhất thời phản ứng chậm chạp. Anh rất kích động, nhiều lần anh đến nhà tìm cô nhưng đều không gặp được, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, Thiệu Hoa nhất định phải nói với cô vài câu, anh không sợ cô thực sự đã quên anh, anh muốn nói cho cô biết anh chính là bạn trai cô, nếu như cô nhất mực phủ nhận vậy thì từ nay trở đi anh sẽ theo đuổi cô từ đầu.
Nguyệt Tâm kéo lấy tay anh rồi đặt cậy gậy vào, anh định vươn tay ra cầm lấy tay cô nhưng chỉ vừa mới đụng vào thì tay anh chợt run lên: “Nguyệt …” Thiệu Hoa chợt dừng lại, chỉ nói: “Cảm ơn.”
Nguyệt Tâm vẫn chân thành nói: “Thực ngại quá, xin lỗi anh.” Mãi cho đến khi thanh âm biến mất theo hướng thang máy, Thiệu Hoa di chuyển từng bước từng bước một sang bên cạnh, anh không muốn lại va vào người vào nữa. Anh hiện tại hi vọng Tiểu Trần mau chóng trở lại, giúp anh xác nhận một chuyện. Nếu không phải anh không nhìn thấy gì, anh có thể dùng chính mắt của mình xác nhận chuyện đó, với tự tin của Thiệu đại thiếu gia, anh nhất định sẽ lập tức theo đuổi Nguyệt Tâm, cùng lắm thì đi bắt người lại. Chỉ là anh hiện tại không nhìn thấy gì, không còn phong thái tự tin như trước kia nữa.
“Lisa chị thật tốt, cảm ơn chị thay em mang xuống, em vừa rồi gọi điện cho chị định bảo chị đợi em một chút.” Nguyệt Tâm gặp Lisa từ thang máy đi ra, lập tức chạy tới ôm một cái.
“Sao em lại đeo cái này?” Lúc Nguyệt Tâm đưa tay ra đỡ lấy thùng đựng đồ, Lisa liếc qua là thấy trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn rất chói mắt.
“Nhẫn kết hôn a, vị bác sĩ tâm lý kia muốn theo đuổi em, em nói với anh ta em dã kết hôn rồi, trước đó không lâu vừa mới kết hôn…”
Sau đó còn nói gì đó nhưng Thiệu Hoa lại không còn nghe thấy gì nữa cho đến khi hai người đi xa. Anh chỉ nghe được Nguyệt Tâm nói đã kết hôn. Vừa rồi lúc anh chạm vào tay trái của cô, ngón áp út có đeo nhẫn, trong đầu anh liền hiện lên một ý niệm – nhẫn cưới, nhưng anh không chắc chắn, huống chi cũng có thể là cô chỉ đeo cho vui. Hiện tại anh lại nghe từ chính miệng cô nói cô đã kết hôn… Anh vô cùng bất ngờ, chỉ một thời gian ngắn như vậy cô đã kết hôn sao, anh vẫn còn chưa kịp theo đuổi cô, vậy mà… Nhưng bộ dáng của cô giống như vô cùng vui vẻ, còn dùng lý do đã kết hôn để cự tuyệt người khác theo đuổi. Cô vui là tốt rồi, người mù như anh sẽ không tới ngăn cản cô nữa.
“Kia không phải là Chu tiểu thư sao?” Tiểu Trần vừa rồi lên lầu cầm xuống mấy đồ vật này nọ, từ thang máy đi ra cậu liền nhìn thấy Nguyệt Tâm đang đi xa, cậu định đuổi theo thì bị Thiệu Hoa kéo lại, anh lắc đầu nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Thiệu tổng?!” Đến nhà Nguyệt Tâm tìm bao lần đều không gặp được, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy người, Tiểu Trần trông hai người kia, gấp đến độ muốn chạy đi ngăn lại. Cậu nghĩ muốn thay Thiệu Hoa đuổi theo cô nhưng nào ngờ lại bị anh kéo lại.
“Chu tiểu thư đã kết hôn rồi.”
“…”
—————- ———-
“… Em nói với anh ta em đã kết hôn rồi, trước đó không lâu đã kết hôn.” Nguyệt Tâm giơ giơ chiếc nhẫn trong tay, lại nói tiếp: “Thật may em đeo nhẫn, liền chìa tay ra cho anh ta nhìn, lúc này anh ta mới tin em nói thật.”
“Em lại không phải kết hôn thật, sao lại nghĩ đến muốn đeo nhẫn?”
“Thật sự là quái đản, trước đó một thời gian em lại đụng vào một người từng nói là bạn trai em! Em phiền muốn chết, vậy là đi mua nhẫn đeo vào. Chị Lisa chị xem, chiếc nhẫn này làm thật khéo, giống hệt nhẫn kim cương!” Nói xong, Nguyệt Tâm lại đưa bàn tay ra phía trước ngắm nhìn, miệng lẩm bẩm: “Ma quỷ khỏi tới làm phiền nữa! Ha ha!”
Về đến nhà, Thiệu Hoa trực tiếp đi vào phòng ngủ, anh lôi chai Vokda từ kệ tủ ra uống một hơi hết sạch. Cũng may trước đó mỗi ngày anh đều lôi ra uống vài ngụm cho nên đến lúc này trong chai cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhưng với sức lực của anh lúc này chỉ nhiêu đó cũng coi như là rất nhiều, sau khi anh một hơi uống hết, trái tim liền trở lên khó chịu. Thiệu Hoa cũng không phải muốn tự sát, anh ôm ngực gọi Tiểu Trần đưa anh đến bệnh viện. Tiểu Trần bị anh dọa cho chết khiếp.
Thiệu Hoa không nghĩ muốn tiếp tục lãng phí sức khỏe chính mình nữa, sau đó anh cũng chẳng còn sức đâu mà khiêu chiến với trái tim đã đến cực hạn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...