Thiệu Hoa

Giao thừa.

Nguyệt Tâm ở nhà ông bà nội ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó vội trở về nhà .

Cô đi dạo vòng quanh một chút rồi trở về phòng trọ của mình . Cô không thích những buổi tụ họp gia đình, hoặc có thể nói rằng cô không thích gia đình này. Ông bà nội đối xử với cô cũng không tệ, nhưng trung tâm của cả nhà chắc chắn là em trai cũng cha khác mẹ của cô. Em trai cô - Chu Hiểu Lỗi học hành không tốt, làm công việc một tháng được hơn một ngàn . Tuy rằng không tính là nhiều, nhưng ngày sống qua ngày thì quá đủ, nó ở chung nhà với ba mẹ, nên cũng không cần tiền để thuê phòng trọ. Nhưng mỗi tháng vẫn đòi tiền cha mẹ, Nguyệt Tâm trong lòng thầm khinh thường nó. Cô ngẫm lại, tuy mỗi tháng lương của Thiệu Hoa vào loại thấp nhất, nhưng người ta tay làm hàm nhai, cũng không chiếm tiện nghi của người khác. Người này có chí khí! Nhưng…cũng có tật xấu!

Nguyệt Tâm trở về nhà, vừa bật tivi lên trong đầu toàn là hình ảnh của Thiệu Hoa . Giao thừa, anh đang làm gì? Anh không có gia đình để trở về? Nhà anh cũng không có tivi để xem. Anh có khả năng đi đâu? Nguyệt Tâm nhìn nhìn đồng hồ , 23: 20. Khóe miệng cô bất giác nhếch lên liền chạy đi thay quần áo cầm lấy ví tiền, sau đó chạy một mạch ra khỏi nhà . Ngày hôm qua cô thấy được đại thiếu gia lúc quét đường thì sẽ ra sao, hôm nay, cô muốn nhìn đại thiếu gia sẽ đón lễ mừng năm mới như thế nào. Nguyệt Tâm gọi một chiếc taxi, rất nhanh chiếc xe dừng lại trước thạch khố môn.

Nguyệt Tâm đi đến gian gác xép dưới lầu kia, nhìn đến cửa cánh của đóng im lìm, cô thật thất vọng. Thiệu Hoa có lẽ đã ngủ rồi, thân thể anh không tốt, ngày mai còn phải đi làm, bị phong thấp còn phải chỉnh đồng hồ báo thức để thức sớm. Aizz, tóm lại là chắc anh đã ngủ rồi. Nguyệt Tâm xoay người muốn đi về, bỗng nhiên ở một ngõ khác thấy một bóng dáng cao, gầy đang đứng đó. Cô đi qua, là Thiệu Hoa! Anh dựa vào tường, hai tay đút vào trong túi áo, lưng thẳng tắp, ngửa đầu nhìn trời. Trên trời mưa phùn chầm chậm rơi xuống, tuy rằng chỉ là những hạt rất nhỏ rất nhỏ nhưng Nguyệt Tâm biết người bệnh phong thấp không được dầm mưa. "Anh đang làm gì vậy? Mau trở về nhà đi! Đừng để thấm mưa sẽ bị cảm lạnh đó !"

Thiệu Hoa vừa rồi nhìn trời có chút xuất thần, bây giờ mới phát hiện Nguyệt Tâm đột nhiên xuất hiện ở bên ngay bên cạnh. Anh nhìn Nguyệt Tâm cười thật ôn nhu, giống như giáo viên dạy chữ cho học sinh tiểu học, nói từng chữ từng chữ: "Xem, pháo, hoa."

Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, pháo hoa được bắn lên, thật sự rất cao, tựa như bắn pháo hoa để ăn mừng. Thiệu Hoa sau khi nói với cô xong thì tiếp tục ngẩng đầu xem pháo hoa. Lúc này, Nguyệt Tâm đột nhiên nghĩ tới một bộ phim, có lời thoại "Một mình ngắm pháo hoa không phải vui mừng mà là tịch mịch" . Anh rất tịch mịch sao? Nguyệt Tâm nhìn anh lúc chăm chú, càng nhìn càng muốn khóc. (Oa, đoạn này trong bản convert khó hiểu quá, may có một bạn đăng một đoạn lên ta mới hiểu, cảm ơn bạn đó rất nhiều ^_^)

"Thiệu Hoa."

"Ừm?" Lúc trước lúc nào cô cũng xưng hô với anh là "Anh Thiệu" , gần nhất thì không xưng hô liền bắt đầu nói chuyện, hoặc là kêu một tiếng "Uy" . Lần đầu tiên nghe Chu Nguyệt Tâm gọi anh như vậy, Thiệu Hoa có chút sửng sốt.

"Em thích anh." Nói xong, Nguyệt Tâm bước từng bước lại gần anh hơn, cúi đầu kéo góc áo của Thiệu Hoa. Nguyệt Tâm so Thiệu Hoa thì thấp hơn nhiều nên lúc cô cúi đầu, Thiệu Hoa căn bản nhìn không thấy biểu cảm của cô.

"Chu …" Cô Chu? Luật sư Chu ? Thiệu Hoa rút tay trong túi áo ra, tay lưng chừng giữa không trung.

"Đùng…đùng…đùng…" gần mười hai giờ, pháo hoa bắn càng nhiều hơn. Nguyệt Tâm bị tiếng pháo hoa làm giật mình, nhưng cô lập tức cảm giác được một đôi tay đang ổn định thân thể cô, ôm cô vào lòng. Thật lâu, không có người nói chuyện. Nguyệt Tâm cúi đầu, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn pháo hoa được bắn lên; Thiệu Hoa vẫn là ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt là màu sắc rựa rỡ của những chùm pháo hoa đang được tung bay trên bầu trời.


Có thể là bởi vì âm thanh của pháo hoa rất lớn , Nguyệt Tâm cảm thấy tim Thiệu Hoa đập càng lúc càng nhanh, tay phải vừa rồi ôm lấy cô không tự chủ được nhanh một chút, cô ngẩng đầu thấy anh đang cau mày, cô khẩn trương hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Thiệu Hoa dừng một chút, trả lời: "Tim của anh không tốt, nơi này âm thanh thật lớn ." Anh có thể cậy mạnh, nhưng không muốn giấu diếm. Nếu Nguyệt Tâm biết anh bị bệnh không có thuốc chữa trị được mà rời xa anh, anh cũng sẽ cảm kích —— đêm nay ôm ấp, cũng đủ để anh phát bệnh tim mà chết. Huống chi, anh biết lúc bản thân rời khỏi nhân thế cũng không còn xa nữa. ( Tiểu Huyền: ôm thôi mà đủ chết rồi lĩnh vực kia sao mà sống hở anh, rồi còn bọn sắc nữ của tụi em làm sao mà sống, ăn chay mấy tháng rồi muốn ăn thịt lắm rồi anh ơi)

"Đi nhanh một chút, mau trở về nhà đi! Mưa chắc còn chưa dứt đâu, đừng để cảm lạnh !" Nguyệt Tâm kéo tay anh, muốn kéo anh về nhà.

Nhưng…Thiệu Hoa không đi, kéo cổ tay cô nói : "Nguyệt …Tâm, " Anh dừng một chút, "Cơ thể của anh rất tệ."

"Em biết! Anh có bệnh phong thấp, sẽ bị ho khan, ngô — tim cũng không tốt, còn không mau về nhà thôi!" Kỳ thực, không cần anh nói, lúc nhìn vóc dáng kia, sắc mặt kia là Nguyệt Tâm có thể biết thân thể kia có bao nhiêu bệnh tật rồi .

"Bác sĩ nói… đại khái sống không quá một năm." Thiệu Hoa nói được mặt không chút thay đổi. Trong đó, hắn tỉnh lược rất nhiều lời nói của bác sĩ: muốn trị tận gốc là không có khả năng , thân thể của cậu giống như máy móc đã biến chất . Nếu bây giờ tinhf trạng cứ đi xuống, chỉ sợ sống không quá một năm. Nhưng là, nếu từ giờ trở đi tích cực trị liệu, điều trị thật tốt, sống thêm ba năm, năm năm là khẳng định không thành vấn đề .Trước tiên phải trị là phong thấp, mấu chốt là trước trị khi trị phong thấp thì... Ngày đó, bác sĩ cho anh đơn thuốc rất nhiều thuốc, có trị phong thấp , có trị bệnh tim , còn có giảm đau , vân vân. Thiệu Hoa ở thu phí chỗ tiếp nhận hóa đơn thu tiền sau đó sải bước đi . Đơn giản vì trên người anh không đủ tiền để trả, mà lúc này tiền chính là tất cả tài sản trên người anh. Bác sĩ còn nói anh phải nhiều nhiều đồ ăn có giá trị dinh dưỡng cao, nghỉ ngơi nhiều, Thiệu Hoa không cần suy nghĩ. Chuyện đó với anh mà nói, làm sao có thể? Quên đi, có thể sống bao lâu liền sống bao lâu, thừa dịp lúc bản thân còn sống, làm nhiều việc một chút để kiếm chút ít tiền, để lại cho Tình Di. Sau lại, anh nghĩ tới di sản của cha để lại…

"Sao, sao …có thể?" từ “có thể”,Nguyệt Tâm nói được rất nhẹ, cô nghẹn ngào . Làm sao có thể? Anh mới 30 tuổi! Có chút gầy, sắc mặt cũng kém một chút; anh bị phong thấp, thoạt nhìn so với mẹ thì tốt hơn nhiều; tuy có chút ho khan, nhưng không phải đó chỉ là quán tính thôi sao; bệnh tim, cũng không phải bệnh nan y gì... Làm sao có thể sống không quá một năm? Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, giơ tay lên, đưa đồng hồ đến trước mặt Thiệu Hoa, mỉm cười nói: "Anh xem, còn có 2 phút nữa là lễ mừng năm mới rồi, anh lập tức có thể sống hơn một năm !"

Thiệu Hoa nhìn kim giây dạo qua một vòng, lại một vòng, bản thân là sống quá một năm sao?

Những chùm pháo hoa xung quanh không ngừng vang lên, Nguyệt Tâm nhìn ra được Thiệu Hoa bộ phận trong bộ ngực của anh đang không ngừng phập phồng, cô lại kéo tay Thiệu Hoa muốn trở về đi, "Về nhà thôi!"

Thiệu Hoa không nói gì, bị Nguyệt Tâm kéo đến bản thân cửa, hắn dừng lại, hít sâu một hơi, nói: "Em về đi."

Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt nhịn không được chảy xuống đến, "Làm ta bạn trai của em được không?" Nguyệt Tâm nhìn anh như đang muốn nói gì đó, nhưng không đợi anh nói ra miệng, cô lập tức nói tiếp: "Em muốn lúc anh còn trên nhân gian thì phải làm bạn trai của em! Một ngày cũng được!"

Thiệu Hoa nhìn cô, không nói lời nào. Đột nhiên "Đùng! Đùng! Đùng!" Xung quanh vang lên âm thanh của pháo hoa. Tim Thiệu Hoa đập rất nhanh, anh không khỏi lấy tay bưng kín ngực, lưng thẳng lên, mày cũng nhăn lại.


Nguyệt Tâm nhìn anh như vậy, đột nhiên giơ lên hai tay che đôi tai của anh, miệng còn lẩm bẩm: "Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy..." Còn không ngừng lắc đầu như trống bỏi. Bỗng nhiên, Nguyệt Tâm cảm thấy có cánh tay đặt sau gáy cô, kéo cô về phía trước.

Thiệu Hoa cúi đầu hôn Nguyệt Tâm. (*Xỉu* Trời ơi, cuối cùng cũng hôn)

"Khụ khụ, khụ khụ." Thiệu Hoa hận thân thể của chính mình không tốt, thế nào ngay lúc thời điểm hôn môi liền ho dậy lên? Này, đây là nụ hôn đầu tiên của anh, nụ hôn đầu ở tuổi gần 30, là nụ hôn đầu tiên của một nam nhân!

Nguyệt Tâm trong lòng khẩn trương, cô nào nghĩ đến được đây có phải là nụ hôn đầu tiên của mình không.

"Mau mau, vào nhà đã!" Thiệu Hoa nhìn cô nở nụ cười, nói:

"Thời gian của anh không còn nhiều, anh muốn nắm chặt khoảng thời gian này, khụ khụ, làm bạn trai em." Nguyệt Tâm nghe được câu nói của anh cảm thấy lòng mình dấy lên cảm giác xót xa, nhưng cũng thật ngọt ngào. Nhưng cô không kịp hưởng thụ phần ngọt ngào, một lòng chỉ nghĩ đến nhường anh vào nhà nhanh chút,

"Lên nhà rồi nói! Đóng cửa sổ lại, âm thanh của pháo có thể nhỏ lại một chút!"

"Ha ha" Thiệu Hoa lắc đầu "Cũng có thể lắm" Anh dùng tay phải kéo tay trái của cô, nói : "Đi, anh mang em đến một chỗ."

"Không được! Anh đi ngủ sớm một chút , ngày mai, không, hôm nay không được làm tăng ca đâu đó!"

"Bây giờ lập tức đi ngủ ngay cho em,nếu không sáng mai thức sẽ không xuống giường đc cho xem.”

"Em"


"Em thật sự là một bà mẹ! Anh cũng không còn nhiều thời gian chờ bà mẹ như em !" Tuy rằng Thiệu Hoa khẩu khí là trêu ghẹo , nhưng Nguyệt Tâm vừa nghe vừa muốn khóc, thời gian của anh quả thật không còn nhiều lắm .

Thiệu Hoa lôi kéo Nguyệt Tâm đi ra ngõ, ở ven đường chờ xe taxi. Anh nhìn nhìn thời gian, đợi 10 phút, vẫn là đợi không được một chiếc taxi, cúi đầu hỏi Nguyệt Tâm: "Chúng ta đi đến công viên Nhạc Dương, được không ?"

"Đi?"

“Nơi này cách công viên Nhạc Dương có phải là cách xa vạn dặm đâu. ”

"Được, vừa đi vừa đón xe."

"Được!" Thiệu Hoa bước nhanh chân, anh đi hai bước, Nguyệt Tâm phải đi ba bước, anh lại đi mau, đi tới đi lui liền so với Nguyệt Tâm nhanh rất nhiều, Nguyệt Tâm càng không ngừng đem anh kéo phía sau. Thiệu Hoa tận lực phối hợp cùng cô, thả chậm tốc độ, giảm nhỏ bước đi, nhưng luôn so Nguyệt Tâm phải nhanh nửa bước. Cứ như vậy, Nguyệt Tâm lôi kéo tay anh, theo ở phía sau, đi một đoạn đường. Gặp được pháo hoa , Nguyệt Tâm lôi kéo Thiệu Hoa mau mau chạy đi; gặp được pháo hoa đang bắn ,cô giữ chặt anh dừng lại xem đến khi bắn xong hoàn toàn. Đi gần nữa tiếng không hơn, rốt cục bắt được một chiếc xe taxi. Xuống xe trả tiền, Nguyệt Tâm nghĩ rằng sẽ dành với anh ở việc trả tiền xe, nhưng vẫn là chậm một bước.

"Tại sao không nhường em trả? Anh tiền lương so với em cao hơn sao?",sau khi xuống xe, Nguyệt Tâm lòng có điểm tức giận hỏi .

"Khụ khụ, tết âm lịch tăng ca, tiền lương được thưởng gấp ba lần."

"Anh không cầm tiền đó để khám bệnh, mua thuốc hay sao? !"

"Em thật sự thích cằn nhằn!"

Dùng chút tiền ấy đến khám bệnh mua thuốc, quả không thiết thực, còn không bằng việc dùng tiền ấy để tiêu xài. Đây là tính cách của đại thiếu gia họ Thiệu. Nói xong, Thiệu Hoa đem Nguyệt Tâm kéo đến bên bờ hồ có tường vây quanh.

"Anh muốn làm gì?" Nguyệt Tâm thấy anh đứng gần sát bên đê bờ hồ, lo lắng anh sẽ ngã xuống .

"Em chờ một chút." Thiệu Hoa nhìn bức tường, hướng bên trong đi vào vài bước, cúi người dò xét một chút, đi trở về, nói: "Lại đây, đi vào." anh có ý nhường Nguyệt Tâm.


"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Hắc hắc" Thiệu Hoa nhảy xuống, đứng ở sau lưng Nguyệt Tâm, ôm lấy thắt lưng của cô, mặc dù tay trái không sử dụng thuận lợi, nhưng vẫn là không có khó khăn đem cô ôm đến dưới đê, nhường cô ngồi, bản thân dùng tay phải chống đỡ, lại nhảy lên. Anh hướng vào bên trong mà đi, dò xét một chút, liền đi vào, vươn đầu, cười với Nguyệt Tâm : "Mau tới đây!"

Nguyệt Tâm thiếu kì, đứng lên, dè dặt cẩn thận rồi đi vào, mới cúi người muốn nhìn xem có cái gì, đã bị Thiệu Hoa một phen kéo vào.

"Ở đây có một cái hang?"

"Uh,lúc anh còn nhỏ thì đã có, là anh phát hiện ra , khụ khụ, trước kia thường xuyên cùng Thiệu Hằng chạy vào đây."

"Hai người còn dùng trốn vé? !" Thiệu gia công tử còn muốn trốn vé? Tuy là khẩu khí chất vấn, nhưng giờ phút này Nguyệt Tâm đã nghĩ đến viễn cảnh hai người ở trong công viên chạy đuổi. Không nói đến "Bạch mã vương tử" Thiệu Hằng kia, Nguyệt Tâm có thể tưởng tượng bọn họ hai anh em hồi còn nhỏ, được bao nhiêu người thích.

"Như vậy có gì không tốt, ha ha."

"Anh cùng Thiệu Hằng …." Nguyệt Tâm trong lòng biết quan hệ hiện tại của bọn họ không tốt, nhưng nhịn không được muốn hỏi một chút chuyện quá khứ, có lẽ việc này đối với case cũng có trợ giúp, dù sao Thiệu Hoa đối với những chuyện trong nhà thì kể rất ít.

"Trước kia tình cảm hai an hem hai người tốt lắm sao?"

"Uh." Thiệu Hoa thở dài một hơi, thì thào: "Em ấy thay đổi."

"Anh nói rằng anh không thay đổi sao?"

Quả nhiên là luật sư, thật đúng là biết đường ăn nói!"Ha ha, cứ xem là anh thay đổi đi." Thiệu Hoa khẩu khí có chút phiền muộn, có bất đắc dĩ: "Không nói về em ấy nữa ."

"Được." Nguyệt Tâm ôm lấy Thiệu Hoa, ôm thật chặt . Cô lại nghĩ đến "Cùng họ nhưng bất đồng số mệnh". Vốn là có cùng số mệnh , nhưng hiện tại anh em lại quá cách biệt một trời cuộc sống, mà trước mắt anh trai lại chỉ có thể tính từng ngày được sống...

"Về sau, em mỗi ngày buổi tối đều có thể theo hang này đi vào, toàn bộ công viên chỉ mình em, coi như anh đưa cho em quà mừng năm mới đi, khụ khụ, khụ khụ." Nguyệt Tâm nghe, hốc mắt lại đỏ, trước mắt"Ma cà rồng" này còn có thể đối với cô lãng mạn bao lâu? Sang năm, cô còn được anh tặng quà mừng được nữa hay sao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận