Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Theo tiếng nói dần nhỏ xuống, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt, một chuỗi âm thanh thư hoãn dễ nghe của huyền tranh vang lên, từ cửa sổ bay vang xa ra phía ngoài, giống như bông tuyết theo gió vũ động, phiêu phiêu nhẹ nhàng lọt vào tai người nghe, chỉ cảm thấy thư thái dễ nghe nói không lên lời, liền ngay cả người qua đường cũng phải dừng chân lại, ngẩng đầu hướng về phía vọng lâu các nhìn lại, chỉ thấy từ cửa sổ phía trên tung bay trong gió lộ ra một vài lọn tóc đen, ở giữa trời chiều càng mang vẻ mị hoặc, khiến người ta không khỏi thêm vài phần mơ tưởng xa xôi.

Nguyễn Thiên Kì bên tai nghe được âm thanh tự nhiên mượt mà như thế, đôi mắt lại nhìn theo đôi tay đang lướt theo các dây đàn, đầu các ngón tay khi lướt khi ấn, giống như đang trêu chọc tiếng lòng của hắn, trong lúc nhất thời, nhìn đến ngây ngốc.

Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên không khỏi bội phục không thôi, năng lực Thiên Âm của điện hạ thực sự làm cho người ta sợ hãi, ngay cả Sở Ngu cũng không thể làm được, có thể sử dụng Thiên Âm chỉ ở trên một người mà không làm liên lụy tới người khác, điện hạ đã lĩnh ngộ, không hổ là thiên âm chi tư. Lúc này hai người nhìn thấy Nguyễn Thiên Kì đã bị tiếng nhạc làm cho say sưa, hồn phách phiêu phiêu, đều tán thưởng sự kì diệu của thiên âm.

Các khu phụ cận tiểu lâu, vô luận là ai, đều bị nhạc thanh từ trong đó truyền ra tác động, trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới, không có một người nào phát ra tiếng động, tất cả đều ngưng thần lắng nghe những âm thanh vang vọng trong khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp này, cho đến khi nhạc thanh dần dần nhỏ lại rồi tiêu tán, mới như ở trong mộng tỉnh lại mở mắt đánh giá lại xung quanh, không biết là người nào có thể tấu ra được âm sắc hiếm có trên nhân gian như thế.

Phía trên tửu lâu, Kì Minh Nguyệt dừng lại tiếng đàn, từ trong miệng Nguyễn Thiên Kì hỏi thăm vài câu, mới lộ ra vẻ trầm tư, dưới lầu đã thình thịch chạy lên hai người.

“Mới vừa rồi có ai ở đây tấu huyền tranh chăng?” Một đứa nhỏ tuổi tác không lớn đứng ở trước người tiểu nhị, thấy huyền tranh ở trên tay Kì Minh Nguyệt, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn không chớp mắt.

Tiểu nhị cúi khom lưng hướng tới Kì Minh Nguyệt nói: “Vị công tử này, tiểu nhân cả đời cho đến bây giờ chưa từng nghe khúc nhạc nào hay đến như vậy, bên ngoài mọi người ồn ào hỏi là người phương nào sở tấu, tiểu nhân cũng không có biện pháp, không thì … vị tiểu ca này là bị chủ tử của hắn sai tới, nói là có chuyện muốn nói với công tử ngài.”

Kì Minh Nguyệt không chút để ý đưa tay lướt qua vài cái tùy ý trên dây đàn, Nguyễn Thiên Kì giật mình tỉnh lại vẫn ngồi ở chỗ cũ, không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy mới vừa rồi nhạc thanh rất say lòng người, giống như một khúc tiên nhạc, lúc này nhìn Kì Minh Nguyệt, đang muốn mở miệng, đã nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt tiểu nhị: “Đây là ai?”

Đứa nhỏ kia thi lễ với Kì Minh Nguyệt nói: “Thiếu gia nhà ta mới vừa rồi ngẫu nhiên đi qua đường này, may mắn nghe được tiếng đàn huyền tranh của công tử, muốn cùng công tử kết bạn, đây là của thiếu gia ta giao phó chuyển cho công tử a, xin hỏi công tử tục danh.”

Kì Minh Nguyệt tiếp nhận vật trong tay hắn, chỉ thấy một miếng ngọc dài màu xanh đậm, đúng là được làm từ phỉ thúy, những hoa văn nhỏ, bám theo một tinh thể nhánh cây, tạo thành hình dạng một phiến lá rất tinh tế, trông rất đẹp mắt, trong phiến lá ẩn ẩn lấp lóe mầu đỏ sẫm, giống như nhụy hoa, vừa nhìn trông rất thanh nhã vui mắt, lại lộ ra vài phần kiều diễm.


Đang muốn hỏi, tiểu nhị trông thấy đã kinh diễm hô lên: “Cái này không phải là Thanh hoa giản trong truyền thuyết của Diễm Thanh thiếu gia đây sao?”

Đứa nhỏ kia khẽ gật đầu: “Đúng là thanh hoa giản, được vật ấy, tùy ý lúc nào cũng có thể đi đến Lưu Danh quán định ngày hẹn thiếu gia nhà ta, cho đến nay cũng chỉ mới xuất ra hai cái, công tử là người thứ ba.”

“Tử Nghiêu có thể hỏi hai người trước là ai không?” Cầm Thanh Hoa giản trong tay, Kì Minh Nguyệt có vẻ bị gợi lên hứng thú.

Đứa nhỏ kia mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Tất nhiên đều là người có thân phận hiển quý cả, không những ở Thương Hách, mà ngay cả An Dương cùng Liên Đồng đều mộ danh mà đến cầu kiến thiếu gia của chúng ta.”

Nghe trong lời nói của y, hai người trước được nhận Thanh Hoa giản tất nhiên là người có địa vị cao quý, nói không chừng còn không phải là người Thương Hách.

Kì Minh Nguyệt nắm Thanh Hoa giản trong tay, hướng đứa nhỏ kia mỉm cười nói: “Thay ta đa tạ thiếu gia nhà ngươi, Tử Nghiêu nhất định sẽ đến.”

Đứa nhỏ kia bị vẻ tươi cười của hắn mê hoặc, ngốc lăng trong chốc lát, mới khom người lui xuống.

Nguyễn Thiên Kì ở một bên nghe xong, lúc này không khỏi nhíu mày: “Tử Nghiêu không phải là định đi Lưu Danh quán đó thật chứ?”

Kì Minh Nguyệt đem Thanh Hoa giản cất vào trong lồng ngực: “Có gì không thể?”

Bảo Hồng Tụ thu hồi huyền tranh, Kì Minh Nguyệt tiếp theo nói với hai người: “Chốc nữa các ngươi đi trước trở về, nói với phụ thân, ta hết thảy đều không có việc gì.”


Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên lúc này không tiện khuyên nhủ, đành phải lĩnh mệnh, vốn định để lại xe ngựa, lại bị Kì Minh Nguyệt cự tuyệt: “Đoạn đường ngắn như vậy, còn sợ ta không đi được sao, các ngươi yên tâm trở về được rồi, ở đây còn có Vô Hào.”

Hai người bất đắc dĩ, may mắn là đã ở trong thành, chỉ cần trở về bẩm báo bệ hạ, cũng không sợ Minh Nguyệt điện hạ gặp chuyện không may, liền ngồi lên xe ngựa đi về.”

Chờ đến lúc Kì Minh Nguyệt và Nguyễn Thiên Kì rời khỏi tửu lâu, sắc trời đã tối đen, người đi lại trên đường mặc dù vẫn còn không ít, nhưng cũng đang dần dần tản đi, bông tuyết vẫn không ngừng bay xuống như cũ, lấp lánh phản chiếu ánh bạc.

Kì Minh Nguyệt lệnh cho Vô Hào đi theo phía sau, Nguyễn Thiên Kì lại nói cũng muốn đi mở rộng kiến thức, một chút cũng không rời khỏi Kì Minh Nguyệt, cùng nhau hướng Lưu Danh quán mà đi.

Mặc dù không biết Lưu Danh quán ở nơi nào, nhưng tiểu nhị thấy hai người muốn đi, đã sớm tường tận chỉ dẫn vị trí cụ thể, còn nói chỉ cần tùy tiện tìm một người hỏi. chắc chắn sẽ biết. Có thể thấy được Lưu Danh quán ở trong thành, không ai không biết.

“Tử Nghiêu cũng không biết vị trí của Lưu Danh quán, có thể thấy được không phải là định cư ở Diệp Diệu thành, chắc là cũng giống như ta, là tới nơi này du ngoạn a?” Nguyễn Thiên Kì thấy hắn đối với nơi này cũng không quen thuộc bèn hỏi.

Lúc trước nếu không phải vì thí nghiệm Thiên Âm lực, hắn căn bản cũng chẳng buồn để ý tới người này, y nếu muốn theo đến, cũng là tùy y đi. Nhưng lúc hắn trúng Thiên Âm lực đã hỏi được lý do hắn đến đây, lúc này hắn lại nói vì du ngoạn mà đến, xem ra việc đã hỏi hắn lúc đó đúng là không thể để cho người ta biết a, nhưng thật ra cũng thú vị. Khóe môi khinh dương nhếch lên, Kì Minh Nguyệt trong mắt xẹt qua một tia dị quang: “Không sai, chính là tùy tiện du ngoạn.”

Hai người mang theo tâm tư khác nhau, một đường đi thẳng tới trước cửa Lưu Danh quán, nhìn tấm biển treo cao trên đầu, trên biển có đề hai chữ “Lưu Danh”, nét chữ tùy ý, còn có vài phần tình mầu kiều diễm, nhưng thật ra lại rất tương xứng với nơi này, Kì Minh Nguyệt cũng không nói chuyện, chỉ là lấy Thanh Hoa giản từ trong ngực ra, tiểu đồng trông cửa trông thấy, mang theo thần sắc kinh ngạc đánh giá hai vị công tử trước mặt, rồi vội vàng đón bọn họ đi vào.

Đã sớm ra lệnh cho Vô Hào tới Lưu Danh quán thì ẩn thân, lúc này Kì Minh Nguyệt cùng Nguyễn Thiên Kì theo tiểu đồng đi vào.

Nguyễn Thiên Kì đi theo một bên, như là có chút chột dạ, mang theo vẻ trốn tránh, tựa hồ sợ bị người ta nhận ta, Kì Minh Nguyệt đã biết thân phận của hắn, liếc liếc mắt một cái, nhưng chỉ cười không nói, vẫn vẻ mặt thản nhiên như cũ bước vào trong.


Đi qua một đoạn đường, trong phòng khách đã ngồi không ít quan to hiển quý, có mấy người Kì Minh Nguyệt thậm chí còn gặp qua, may mà nơi hắn đi chính là hành lang gấp khúc, không sợ dẫn tới sự chú ý của người khác, cũng tránh được phiền toái bị người khác nhận ra.

Có rất nhiều bóng nam tử tuổi còn trẻ diện mạo tuấn tú, dáng người cân xứng ở trong đó thường xuyên tới lui đi lại, mỗi người trên mặt đều mang theo ý cười, nhưng cũng không quá lả lơi, vì thế không làm cho người ta sinh ra phản cảm, quần áo của bọn họ cũng không kì dị, cử chỉ cũng thập phần tự nhiên, ở trong phòng tràn đầy tình mầu ám muội, mà lại không hề có một chút không khí dâm mĩ thấp kém nào.

Đứng ở nơi này, thật làm cho Kì Minh Nguyệt hồi tưởng nhớ đến những ngày tháng còn làm Ngưu lang, ngợp trong thời kì vàng son ngày đêm sênh ca trong bầu không gian “Nửa đêm”, so sánh với nơi này, Lưu Danh quán càng có thêm vài phần tươi mát lịch sự tao nhã hơn, cũng khó trách được mọi người tôn sùng như thế.

Được tiểu đồng dẫn đến một gian phòng, Kì Minh Nguyệt đánh giá sơ qua căn phòng một chút, từ bàn nước trà cụ đều được trang bị đồ quý và rất tinh tế, tranh chữ trên tường là một bộ mẫu đơn đồ, ở trong căn phòng thanh lịch càng bắt mắt hơn, cũng khiến bức tường tăng thêm vài phần đẹp đẽ, mùi thơm thanh thanh từ tách trà nóng tỏa ra nhiệt khí, đưa tay cầm chén trà cũng không phỏng tay, là đã châm rất vừa nhiệt độ, khoảng cách giữa đệm ngồi với mặt bàn rất vừa tầm tay, làm cho người ta ngồi xuống liền cảm thấy vô cùng thoải mái.

Kì Minh Nguyệt vốn cũng chỉ là có chút tò mò, lúc này cũng lại muốn thực sự được gặp vị Diễm Thanh thiếu gia này một lần.

Nguyễn Thiên Kì ngồi ở một bên có chút không kiên nhẫn, Kì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, bưng chén chè xanh lên uống một ngụm, thản nhiên nói: “Nguyễn công tử nếu sợ, có thể trở về.”

“Tử Nghiêm nói đùa, nơi này bất quá là nơi truy hoan thôi, nam nhân đến đây bất quá cũng là tìm hoan mua vui mà thôi, ta sao phải sợ.” Nguyễn Thiên Kì chấn định lại tinh thần, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, nhìn Kì Minh Nguyệt cười nói: “Vì sao vẫn còn gọi ta là công tử, Tử Nghiêu quá mức khách khí rồi.”

Kì Minh Nguyệt nhíu mày, tựa hồ có chút cho là không đúng: “Ngươi và ta bất quá quen biết có mấy ngày, nhiều nhất cũng chỉ là giao tình qua một bữa ăn trưa, chẳng lẽ chính là như thế, Nguyễn công tử liền có thể nhận biết ta là người như thế nào, muốn cùng ta kết giao?”

“Như Tử Nghiêu như thế này …” Nguyễn Thiên Kì tựa hồ không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung con người như tiên đồng trước mặt, thật lâu, mới nhìn chăm chú vào Kì Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Thiên Kì chưa bao giờ đối với người nào cảm thấy vướng bận sâu như thế, chỉ có một mình Tử Nghiêu, từ lần ngẫu ngộ ở trấn nhỏ lần trước, liền lúc nào cũng nhớ tới, hối hận khi đó không nên để ngươi đi…”

Kì Minh Nguyệt ngắt lời nói: “Không để ta rời đi? Nguyễn công tử định làm như thế nào?” Trong miệng hỏi như vậy, trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như trước.

Nguyễn Thiên Kì thấy y thờ ơ, vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ mặc kệ hắn nói gì đó, y cũng chẳng thèm để ở trong lòng, nghĩ đến Nguyễn Thiên Kì hắn chưa khi nào phải ăn nói khép nép như thế, đối phương còn không chút nào cảm kích, trong lòng không khỏi giận dữ, đột nhiên cầm lấy bàn tay y đang để ở trên bàn, chỉ cảm thây mười ngón thon dài, lại không yếu ớt như tay nữ hài tử, xúc cảm ôn nhuận nhất thời làm cho trong lòng hắn rung động.


Kì Minh Nguyệt không nói bất động, thấy hành vi của hắn như thế chính là nhíu nhíu mày lại: “Nguyễn công tử có thể buông ra không?”

“Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không buông ra đâu.” Không biết từ chỗ nào truyền ra một giọng nam dễ nghe, thanh âm nhẹ nhàng từ tốn, như đang thì thầm, lộ ra vẻ hấp dẫn, mỗi chữ một lại rất rõ ràng, khiến cho tâm thần rúng động, nhịn không được muốn nghe y nói thêm nữa.

Hai người trong phòng nghe thanh âm đều cùng quay nhìn lại, chỉ thấy ở trước cửa không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam tử cao gầy tuấn tú đang đứng ở đó, y bào màu xanh đậm, mặc ở trên người hắn lại trở nên rực rỡ hơn bình thường, mái tóc dài buộc lại thành một dải đặt ở trước ngực, một vài lọn tóc không bị bó buộc mềm nhẹ như liễu, không nhiều không ít, tăng thêm chút say lòng người, ở trên nền y bào màu xanh, vô cùng mị hoặc, lúc này hắn dựa vào khung cửa, bóng đổ dài xuống, khuôn mặt trong khung cảnh tranh tối tranh sáng nhìn không rõ nét mặt, chỉ lộ ra một đoạn lông mày khinh dương, nhưng chỉ cần vẻ phong tình này, đã không khỏi khiến tâm người ta sinh ra ý niệm.

Thu hồi lại bàn tay đang bị Nguyễn Thiên Kì cầm, Kì Minh Nguyệt đứng dậy, nhìn nam tử kia, ánh mắt lộ ra tia hứng thú: “Diễm Thanh thiếu gia quả nhiên chưa từng làm cho Tử Nghiêu thất vọng, phong tư như thế, quả thực khiến người ta động tâm, khó cầu được gặp cũng là đương nhiên.”

“Vậy Diễm Thanh liệu có thể làm cho Tử Nghiêu động tâm?” Nam tử từ trong bóng đêm vươn ra một bàn tay, tựa hồ mang theo ý mời.

Nghe như vậy Kì Minh Nguyệt cười khẽ, chậm rãi hướng hắn đi đến, vươn một cánh tay, đầu ngón tay khẽ xẹt qua lòng bàn tay hắn đưa ra, nhẹ giọng nói: “Nếu nói tâm không động, đó là lời nói dối gạt người rồi.” Theo tiếng nói ngữ thanh mễm nhẹ dần nhỏ xuống, động tác giống như đem bàn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn kia, ôn nhu đến cực điểm.

Nguyễn Thiên Kì trong phút chốc đứng dậy, thấy hai người như thế, nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, lập tức lại liễm hạ tiêu thất đi, khẽ cười nói: “Xem ra Nguyễn mỗ lúc này cũng là dư thừa, vốn Diễm Thanh thiếu gia mời chính là Tử nghiêu ngươi, hai ngươi mới gặp đã như quen thân, ta cũng không tiện quấy rầy, vẫn là nên cáo từ.”

Diễm Thanh nắm lấy tay Kì Minh Nguyệt, uốn thân nói: “Diễm Thanh dẫn Nghiêu đi một chỗ rất tuyệt, phòng ngủ của ta so sánh đẹp hơn nơi này rất nhiều.”

Nhìn thấy hai người thân ảnh đã rời đi, chén trà cầm trong tay Nguyễn Thiên Kì đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Xa xa nghe được tiếng động phía sau, Diễm Thanh cười nhẹ, quay đầu nói: “Mọi người đều biết Nguyễn minh chủ ghét nhất chính là chỗ thanh lâu pháo hoa, Thiếu chủ vẫn là nên nhanh chóng trở về đi, Diễm Thanh xin lỗi không tiếp được.”

Nghe được xa xa truyền đến tiếng cười vẫn như trước mang theo vẻ mị hoặc không ai sánh được, Nguyễn Thiên Kì đứng ở trong phòng khuôn mặt dần dần trở nên lạnh lẽo.

_____ HẾT CHÍNH VĂN CHƯƠNG 55 _____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui