Hiếm khi được xuất cung đi xa, sắc mặt hai nàng đều vui mừng hớn hở, lần này nghe nói có thể theo Nguyệt Hoàng bệ hạ cùng xuất cung, hai nàng vui mừng đến mức ngủ không ngon giấc.
"Nếu đã đến đủ, chúng ta đi thôi" Kì Minh Nguyệt nói với người bên cạnh "Hủ"
Kì Hủ Thiên gật đầu "Hướng đông"
Ngự giá đi về phía bắc chỉ để che mắt người ngoài, rốt cuộc bọn họ muốn đi nơi nào, chỉ có một người biết. Kì Minh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa nghiêng đầu nhìn, phụ hoàng đến lúc này vẫn chưa nói cho y biết là muốn đi đâu, y cũng không hỏi, dù sao tới rồi cũng sẽ biết.
Lưu Dịch đi phía trước, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt cưỡi ngựa đi ở giữa, Hồng Tụ và Oánh Nhiên đã lây chưa ra cung, lúc này đi theo sau hai người lòng đầy hào hứng.
Đoàn người đi thẳng về hướng đông, không biết mục đích là nơi nào, ngẫu nhiên sẽ dừng lại ở một địa phương nào đó, mấy người giống như du sơn ngoạn thủy, Kì Hủ Thiên hình như cũng không gấp rút lên đường, mỗi khi đến địa phương nào đó cũng đều dừng chân lại.
Kì Minh Nguyệt thấy mỗi nơi bọn họ đến đều có người phụ trách an bài là người trong giang hồ, nói cách khác, thân phận hiện tại của bọn họ chính là Ám Hoàng và Thủy Nguyệt công tử, mặt nạ trên gương mặt phụ hoàng từ lâu đã trở thành vật tượng trưng cho Ám Hoàng, chỉ cần là người trong giang hồ vừa nhìn thấy liền nhận ra, cho nên mới có ánh mắt quại dị nhìn họ suốt cả dọc đường như vậy.
Ám Hoàng và Thủy Nguyệt công tử sau khi xuất hiện vào năm đó liền biệt tích, không ai tìm được, trong chốn giang hồ lưu truyền đủ loại ý kiến, nhưng trong nhận thức của mọi người đều thống nhất rằng, từ trước đến nay, các thế lực lớn trên giang hồ vẫn còn nằm dưới tay Ám Hoàng.
Người trong lời đồn bỗng nhiên xuất hiện, cũng khó trách sao bọn họ lại bị nhìn trộm như thế, lúc này...
Để tránh bị liên tưởng tới thân phận Nguyệt Hoàng của y, Kì Minh Nguyệt đã thay đổi một bộ y phục màu xanh nhạt, màu xanh biếc nhàn nhạt dưới ánh mặt trời lộ ra vài phần thanh nhã tươi đẹp, thản nhiên ngồi cạnh cửa sổ, y nâng tách trà, liền phát hiện có người dưới lầu đang ló đầu lên nhìn y.
Chẳng lẽ lại là người trong giang hồ muốn cùng y kết giao chuyện trò? Đặt tách trà xuống, y còn chưa kịp kêu Lưu Dịch đến để hỏi vì sao, người ngồi đối diện đã sa sầm sắc mặt "Tuy rằng đây là địa bàn của Diễm Thanh Viêm Thiến, xem ra cũng không tốt hơn bao nhiêu"
Mặc kệ là đi đến đâu, Minh Nhi vẫn luôn khiến kẻ khác nhìn ngó, vì tránh cho người nhận ra thân phận của Minh Nhi nên đã để y đội nón lụa, đáng tiếc chỉ vì mấy chữ Thủy Nguyệt công tử đã khiến bọn họ chạy theo như vịt, cũng khiến cho hắn vô cùng buồn bực.
Minh Nhi càng trưởng thành, đi lên ngôi vị ngôi vị hoàng đế, tư thế như trăng rằm năm đó cho tới bây giờ dung mạo lại càng mê người đến mức nào, e là Minh Nhi còn chưa phát hiện, dung mạo như vậy, còn có nét mặt không tự giác kia thật khiến hắn hận không thể đem tất cả những người trên thế gian dám nhìn ngó người của hắn dẹp gọn.
Ánh mắt Kì Hủ Thiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn lướt xuống bên dưới. Lưu Dịch ngồi cạnh bên nhìn sắc mặt của hắn lúc này, không cần phân phó liền đứng dậy bước xuống dưới lầu.
Kì Minh Nguyệt đã sớm quen, khóe miệng cong cong, rót cho hắn thêm chén rượu "Chẳng lẽ Hủ muốn ta ngay cả dùng bữa cũng phải đội nó đi?"
Chỉ vào nón lụa trên bàn, y cười khẽ chế nhạo.
"Nếu có thể, ta cũng không ngại, đến lúc đó Minh Nhi dùng bữa bất tiện thì để ta đút cho ngươi, cách này thế nào?" Kì Hủ Thiên nâng tay dùng đũa gắp cho y vài miếng thức ăn đưa lên miệng, nhìn y há miệng ngậm lấy, giọng nói càng thêm trầm thấp, ánh mắt cũng tối lại.
Đáng tiếc trong cung không thể đội nón lụa, nếu không hắn thật muốn từng giây từng phút đều đem Minh Nhi giấu kín đi.
Nhìn ánh mắt của Kì Hủ Thiên, đáy mắt Kì Minh lóe lên ý cười, may mà người trong cung hơn phân nửa đều cúi đầu nói chuyện, không dám nhìn thẳng vào y, nếu không chẳng phải ngày nào cũng sẽ có người gặp tai ương hay sao.
Hồng Tụ và Oánh Nhiên nghe thế liền mím môi cười, trên đường đi cũng không thấy Thiên đế bệ hạ bớt lo, hệt như lo rằng Nguyệt hoàng bệ hạ bị người ta dòm ngó, lại len lén nhìn hai người ngồi bên cạnh đang có cử chỉ thân mật với nhau, các nàng chỉ dám cắm đầu mà ăn, không dám nhìn nữa.
Tuy rằng đã nhìn quen nhưng mỗi khi nhìn thấy hai vị chủ tử có cử chỉ lời nói thân mật với nhau, các nàng vẫn khó tránh khỏi liên tưởng đến cảnh nào đó, ai bảo các nàng vào thời điểm nào đó không cẩn thận nghe thấy chuyện không nên nghe, thế nên cho dù nhìn cái gì cũng tự động nghĩ tới cùng một kiểu...
Hồng Tụ Oánh Nhiên mặt mày đỏ bừng, chỉ nhìn chăm chăm vào thức ăn, không dám quấy rầy hai người bên cạnh đang dùng bữa.
Nơi này là tửu quán trứ danh trong thành, nghe nói chính là thuộc quyền sở hữu của Vân Hạo sơn trang, cũng chính là sản nghiệp của hai vị công tử Diễm Thanh Viêm Thiến, vừa rồi có người dâng lên loại trà mới mà Nguyệt hoàng bệ hạ yêu thích, loại rượu nguyên chất mà Thiên đế bệ hạ quen dùng, trên nhã gian chỉ có nhóm người bọn họ, có thể nói là một sự sắp xếp chu đáo, chỉ là người vừa rồi dám vụng trộm nhìn ngó lên đây đã khiến Thiên đế bệ hạ không vui, sau khi trở về hẳn là sẽ bị hai huynh đệ kia cảnh cáo vài câu.
Nhấm nháp thức ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, Hồng Tụ và Oánh Nhiên tập trung ăn uống, Lưu Dịch đã quay trở lại.
"Bệ hạ, người đến đã nhận ra thân phận của Nguyệt hoàng bệ hạ"
Lời của Lưu Dịch vừa hết, Kì Minh Nguyệt nhíu mi lại, đang nghi hoặc không biết ai có khả năng phát hiện ra thân phận của y, Kì Hủ Thiên trầm ngâm một chút như đã đoán được điều gì đó, cầm khăn lụa lau đi vệt nước trên môi y, vừa lãnh đạm nói "Dù sao cũng là hoàng tử Thương Hách"
Đoán được bọn họ không đến hành cung, phân phó thuộc hạ lưu ý người đi vào thành, có thể đoán ra thân phận của bọn họ, xem ra dạy dỗ thuộc hạ cũng không tồi.
Kì Hủ Thiên vừa nói như vậy, Kì Minh Nguyệt thoáng chốc đã rõ ràng, người mới nhìn trộm ban nãy không phải là người trong giang hồ mà là thuộc hạ của vị hoàng đệ kia, mà nơi này, chính là đất phong của ai đó.
"Là Chung Ly sao? Ta nhớ nơi hắn ở cũng gần đây, chúng ta cũng nên đến thăm một lần"
Kì Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, xuất cung đi hướng đông chính là đất phong của hoàng đệ Chung Ly, nếu không có người mới nãy, y thật sự suýt chút nữa đã quên chuyện này, còn nhớ lúc trước hắn từng sai người đến báo tin rằng hắn sắp sửa làm cha, lúc đó chính vụ bận rộn, y vốn định chuẩn bị sai hạ nhân tặng lễ vật nhưng lại không chọn được món quà gì, lần lựa mãi nên đã quên luôn chuyện này.
"Đương nhiên sẽ đi, Minh Nhi cần gì phải vội, cứ dùng ngọ thiện trước đi" Kì Hủ Thiên gắp thêm cho y vài món nữa, Kì Minh Nguyệt cười cười đem thức ăn trên đũa đến gần miệng hắn, một câu cũng không nói, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Đúng là không vội, chỉ một câu như vậy phụ hoàng đã không vui, y sao có thể nhiều lời, y so với ai khác đều rõ ràng mức độ bá đạo của nam nhân này đến đâu, không chấp nhận được y có chút thân cận với bất kỳ ai, ngay cả con cái cũng bị bài xích, nhớ lại cũng là vì một câu nói trước đây của y...
Kì Hủ Thiên ăn thức ăn đưa đến bên miệng, không hề bận tâm tới nhóm Lưu Dịch bàn kế bên, đứng dậy ngồi cạnh Kì Minh Nguyệt, nhìn chăm chú vào ý cười nơi đáy mắt của y, hiểu được Minh Nhi cũng rõ ràng suy nghĩ của hắn, nâng gương mặt y lên nhẹ nhàng hôn xuống "Minh Nhi lúc này không nói lại muốn dùng cách này để trêu ghẹo ta?"
"Nếu Hủ đã biết cần gì ta nói thêm nữa" Nhướn mi cười khẽ, Kì Minh Nguyệt vẫn giữ điệu bộ cười cợt "Nhưng nếu đã muốn đến thăm Chung Ly vì sao không nói sớm cho ta biết, cũng có thể mang theo chút lễ vật trong cung theo"
Đã muốn ở lại đây một thời gian, phụ hoàng hẳn đã an bài trước đó, dọc đường mà đi vốn chính là đến đây.
Biết được ý tưởng của y, Kì Hủ Thiên bưng tách trà trước mặt lên, lắc đầu "Ta là muốn Minh Nhi xuất cung nghỉ ngơi, tuy Tiểu Ngũ cũng là một trong những nguyên nhân nhưng tính toán ban đầu của ta vốn chính là chúng ta cùng nhau du lịch, lại sợ Minh Nhi vui đến quên cả trời đất, đến lúc đó lại không muốn theo ta trở về"
"Chỉ cần là nơi có ngươi, ta sẽ không rời đi, điều này không phải ngươi không biết, nếu ngươi trở về, ta làm sao còn ở lại bên ngoài" Bên ngoài dù vui nhưng y quyến luyến người nào đó bên cạnh mình.
Đối với sự trêu chọc của hắn, Kì Minh Nguyệt cũng tùy ý trả lời lại, nét mặt tùy ý nói mấy câu kia rơi vào mắt Kì Hủ Thiên lại không chỗ nào không làm người ta động tâm, chỉ một câu nói ngắn ngủi lại khiến lòng hắn rung động, tình ý âm áp chan hòa.
"Đều là lỗi của Minh Nhi, phụ hoàng không đợi được đến tối, chúng ta trở về phòng được không?" Kì Hủ Thiên thì thầm bên tai y, Kì Minh Nguyệt nghe xưng hô của hắn liền biết phụ hoàng đã hết kiên nhẫn, câu nói nhất thời của mình lại đưa tới một cơn tình sự phóng túng.
Nghĩ đến mấy ngày ở lại thành này trôi qua như thế nào, y bỗng nhiên có một loại ảo giác, nhớ lại lúc đăng cơ, dưới sự chứng kiến của các đại thần bước lên ngôi vị hoàng đế, cùng phụ hoàng cai quản thiên hạ, cuộc sống của cả hai sau nghi thức kia càng khiến y đắm chìm vào thứ ảo giác này.
Ở kiếp trước, nghi thức này cũng không khác mấy với hôn lễ, sau đó, chính là tuần trăng mật?
Lắc đầu vì loại cảm giác vớ vẩn này, y bị nam nhân bên cạnh kéo về phòng, trong căn phòng trang nhã chỉ còn lại Lưu Dịch cùng Hồng Tụ Oánh Nhiên đã sớm quen với trường hợp này, ai nấy đều tự mình dùng bữa, đều cảm thấy thức ăn ở tửu quán này đúng là không tồi, bọn họ cũng không ngại hai vị bệ hạ ở lại đây thêm một thời gian nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...