Trong cung điện gần tẩm cung Huyễn Thiên điện, xuyên qua từng lớp mành trướng có thể thấy được thiếu niên ngồi một mình cạnh bàn ăn, Kì Minh Nguyệt nhìn một bàn đầy thức ăn, thức ăn trong miệng hương vị vốn dĩ không tệ nhưng y lại không cảm nhận được mùi vị gì, dùng bữa xong không khỏi nhớ tới nam nhân hẳn là đã trở về tẩm cung, phụ hoàng của y... Lúc này chắc hẳn cũng đang dùng vãn thiện, ngày thường cùng ăn cùng ngủ, y dường như đã quên cảm giác ăn một mình, ngủ cũng một mình.
Gọi Oánh Nhiên dọn thức ăn trên bàn xuống, Kì Minh Nguyệt ngồi cạnh giường, nhớ tới chuyện ban trưa, tâm trạng khi hắn nhìn thấy y bảo vệ Trân Nhi, y hiểu được nhưng vẫn không để hắn ra tay...
Phụ hoàng chắc là sẽ không hiểu lầm... Ánh mắt chăm chú nhìn vào tách trà trên bàn, Kì Minh Nguyệt hơi khép mắt, y biết rõ cảm giác đó, cho dù hiểu được tâm ý của đối phương, cho dù biết rằng đối phương sẽ không phản bội, nhưng đối với những gì tận mắt chứng kiến, y vẫn khó tránh khỏi không để tâm.
Giống như hắn có thể xem như hậu cung không tồn tại, nhưng đối với cung phi được nước lấn tới, y không có cách nào không để ý như hắn, nếu lúc ấy không phải y mà là phụ hoàng gặp Liên phi kia, kết quả chỉ sợ sẽ càng thê thảm hơn, điểm này y chưa từng hoài nghi, đối với chuyện này, y không có cách nào duy trì bình tĩnh thường ngày, cho nên, y rời khỏi tẩm cung.
Nhớ lại mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua tới hôm nay, trong cả một ngày xảy ra chuyện gì, lại liếc mắt nhìn căn phòng đang nghỉ tạm, bên môi Kì Minh Nguyệt lộ ra một nét cười khổ, lần này liệu có tính là chiến tranh lạnh hay kh6ong? Không có tranh chấp, nhưng cả ngày cũng không nói chuyện với nhau câu nào, lại càng không có cử chỉ thân mật nào khác, vì chuyện này, nghe nói ngự thư phòng đã thành nơi mỗi người đều tránh không dám đến gần...
Khi Kì Hủ Thiên đi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên ngồi một mình ở cạnh giường, đôi mắt rũ xuống không biết đang nghĩ đến chuyện gì, lập tức bước vào, đem người trước mắt ôm vào lòng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm "Rốt cuộc Minh Nhi cũng không muốn tránh né phụ hoàng nữa?"
Tuy chỉ có một ngày nhưng đối với hắn mà nói lại là vô cùng đằng đẵng, nhớ nhung cảm giác Minh Nhi ở ngay trong ngực khiến hắn như muốn phát điên, giờ đây cuối cùng cũng được ôm lấy y, giống như cảm giác tìm lại được trân bảo mà mình đã đánh mất, tất cả tức giận phiền não đều bị đánh bay đi, nâng lên gương mặt của Kì Minh Nguyệt, hắn hôn lên một cái thật mạnh.
Môi bị tách ra, chiếc lưỡi xâm nhập vào trong miệng khiến y không thể không quấn mút ngược lại, Kì Minh Nguyệt cũng không bất ngờ khi thấy Kì Hủ Thiên đến đây, đối với nam nhân bá đạo này mà nói, e là đợi đến lúc này đã là giới hạn, câu nói đầu tiên khi thấy y có chút vừa bất mãn vừa tức giận, đó là bởi vì y rời khỏi tẩm cung lại còn tránh mặt hắn, cũng bởi vì sự việc lúc ban trưa.
Y không hề cự tuyệt, cái hôn trên môi y dường như muốn cứ thế lấn tới, lúc trên môi bị hôn đến phát đau, Kì Minh Nguyệt mới đẩy hắn ra, thở dốc tựa vào đầu giường "Khi nào thì Minh Nguyệt tránh mặt phụ hoàng?"
"Dọn khỏi tẩm cung, ngay cả phụ hoàng cũng không muốn gặp, không phải tránh né thì là gì? Không gặp ta, lại cùng người khác ở ngự hoa viên đàn hát ca múa, Minh Nhi cũng biết phụ hoàng sẽ thực sự giết nàng, nếu không phải ngươi đứng đó ngăn lại..." Hừ lạnh một tiếng, Kì Hủ Thiên đã suy tính, bất kể nàng ta đến từ đâu, hắn cũng sẽ khiến cho nàng ta hối hận vì đã vào cung.
Kì Minh Nguyệt lắc đầu "Không phải ta né tránh, chỉ là tạm thời không muốn gặp mà thôi, ta không muốn tranh cãi với ngươi, không muốn khi đang tức giận lại còn cãi nhau với phụ hoàng" Đây cũng là nguyên nhân y không muốn ở lại tẩm cung, y cần bình tĩnh lại, lúc nhất thời xúc động thường sẽ nói ra những lời khiến mình phải hối hận, đối với chuyện này y cũng không thấy vui, giữa y và phụ hoàng không nên lạnh mặt với nhau.
"Không muốn gặp phụ hoàng, lại cùng Trân Nhi kia thân mật như thế? Chẳng lẽ Minh Nhi cố tình làm để phụ hoàng cảm nhận được cảm giác của ngươi khi nhìn thấy cung phi kia đi vào tẩm cung? Nếu là vậy, phụ hoàng đã rõ" Thở dài, đem thiếu niên trước mặt ôm vào lòng lần thứ hai, Kì Hủ Thiên nghĩ lại cả ngày nay, mỗi khi nhớ tới cảnh tượng Minh Nhi cùng thiếu nữ kia ở trong ngự hoa viên, trong lòng liền dậy lên từng trận sát ý, nếu không phải vì Minh Nhi che chở, Trân Nhi kia giờ phút này đã sớm nát bét như cái bàn đá kia, cũng bởi vì Minh Nhi bảo vệ, hắn sẽ cho nàng ta nếm thử một chút cái gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Trong đôi mắt ưng của người đang ôm lấy y chợt lóe qua một tia lạnh lẽo, Kì Minh Nguyệt cũng đã quen, đương nhiên cũng đoán được phần nào, lần này gặp nạn tất nhiên chính là Trân Nhi kia, cười khẽ một tiếng, y đáp lại câu hỏi của Kì Hủ Thiên "Phụ hoàng thật sự nghĩ rằng Minh Nguyệt sẽ làm như thế? Tiếp cận Trân Nhi chỉ để khiến ngươi không vui?"
Y tuy có tức giận đối với chuyện xảy ra trong tẩm cung, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn như vậy để làm phụ hoàng cảm nhận được tâm trạng của y, cũng sẽ không liên lụy đến người không có liên quan gì, không phải y mềm lòng mà là y vốn cũng không muốn làm lớn chuyện này, hậu cung nên nằm trong sự khống chế của Tương Dao chứ không phải đem tất cả dọn sạch, phụ hoàng là đế vương không thể không có hậu cung, giết một đám lại đổi một đám khác tới, còn không bằng khống chế trong tay.
"Cho dù Minh Nhi tiếp cận nàng vì chuyện gì, phụ hoàng cũng không cho phép, cho dù là ích kỷ, bên cạnh Minh nhi của ta chỉ có thể là ta, không thể có người khác, cũng giống như, nếu Minh Nhi không muốn hậu cung tồn tại, phụ hoàng liền sai người giết hết các nàng, ta biết, chuyện tẩm cung khiến ngươi vô cùng không vui, đúng không?" Tựa như hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng người sống, Kì Hủ Thiên thuận miệng nói ra, khiến Kì Minh Nguyệt cảm thấy hắn thật sự nói được làm được.
"Trong tẩm cung vốn là ta và phụ hoàng hẹn trước, nhưng khi vào phòng, nằm trên giường lại là cung phi gần như không có mảnh vải che thân..." Kì Minh Nguyệt nói đến đây cũng không hề có tức giận mãnh liệt như khi đó, nhưng Kì Hủ Thiên nghe y nói vậy lại càng lửa giận phừng phừng, trên chiếc giường kia là nơi hắn và Minh Nhi ngày ngày ôm nhau triền miên, là nơi Minh Nhi trong ngực hắn bày ra đủ loại phong tình trước mặt hắn, trút xuống y phục, thở dốc than nhẹ, lưu lại hơi thở hương vị của Minh Nhi, vậy mà nữ nhân kia dám nằm lên...
Chỉ giết nàng như vậy thật quá dễ dàng cho ả...
"Phụ hoàng có biết cảm giác của Minh Nguyệt lúc đó?" Từ trên mặt Kì Hủ Thiên, y có thể nhìn thấy được tâm tư giống như chính mình lúc đó "Nhìn thấy một cung phi như vậy ở trong tẩm cung của ta và phụ hoàng, đương nhiên sẽ không vui vẻ, nhưng giết hết thì không cần, cái kẻ ta đã ra tay lúc này cũng chỉ còn một thi thể, nhưng, nếu còn xảy ra chuyện tương tự..." Đến lúc đó, y sẽ cân nhắc phương pháp giải quyết từ bên ngoài.
"Sẽ không, phụ hoàng sẽ tuyệt đối không cho phép hậu cung đi vào Huyễn Thiên điện thêm lần nào nữa, nhìn thấy thi thể của nàng liền biết trong lòng Minh Nhi đang nghĩ gì, Minh Nhi trong lòng tức giận, phụ hoàng cũng vậy, nếu lại xảy ra chuyện nữa, hậu cũng không cần tồn tại nữa, mặc kệ đám đại thần lắm lời, phụ hoàng cũng có biện pháp làm cho bọn họ phải câm miệng" Nghĩ tới cảnh tượng trong câu nói của Minh Nhi, hắn có thể đoán được cảm giác của Minh Nhi lúc ấy, mặc dù lúc này hắn vẫn hối hận không thôi, không đến tẩm cung trước một bước, làm cho cung phi kia hiểu được, nơi đó không phải là nơi nàng có thể đặt chân đến.
Tẩm cung, là nơi chỉ thuộc về hắn và Minh Nhi.
Kì Hủ Thiên đối mặt với thiếu niên trong lòng, rét lạnh trong mắt vẫn chưa tản đi, cúi đầu hôn lên đôi môi của y, cảm nhận được sự đáp lại của Kì Minh Nguyệt, đáy mắt mới có chút ý cười "Phụ hoàng đã thay đổi toàn bộ bên trong tẩm cung, Minh Nhi có chịu trở về cùng ta hay không?"
"Minh Nguyệt chỉ là không nghĩ dưới tình huống đó lại gặp mặt phụ hoàng, cũng không phải không muốn gặp, ta chỉ là không muốn vì chuyện này mà nói lời oán giận đối với phụ hoàng" Lúc đó, y cần nhất chính là bình tâm lại.
"Chuyện lần này là lỗi của phụ hoàng, không cho người giám sát hậu cung, nhưng mà phụ hoàng cũng có chút oan ức, ai bảo trong mắt ta chỉ có Minh nhi, làm sao còn có tâm tư quản lý hậu cung cho nên mới có sơ suất, khiến cho Minh Nhi tức giận, cuối cùng người đau lòng vẫn là phụ hoàng, Minh Nhi cần phải an ủi phụ hoàng mới đúng..."
Nụ hôn ở trên môi dần chuyển ra sau gáy, bàn tay ôm lấy thắt lưng y cũng bắt đầu đi xuống, Kì Minh Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả bên cổ mình, cong cong khóe môi, phụ hoàng muốn làm gì, y rất rõ ràng, một tay luồn vào trong y phục huyền sắc, y dường như không chút để ý hỏi "Phụ hoàng có biết Trân Nhi họ gì?"
Lúc này Minh Nhi lại đột nhiên nhắc tới Trân Nhi kia... Đôi mắt hơi híp lại, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một tia nguy hiểm, hắn còn chưa quên Minh nhi đã che chở nàng ta, cởi vạt áo của Kì Minh Nguyệt ra, Kì Hủ Thiên đem y đặt dưới người, đôi môi hôn lên làn da trắng nõn mê hoặc, giọng nói trầm thấp "Dù cho nàng họ gì, sau này cũng không cần nữa" Người chết không cần tên.
Kì Minh Nguyệt khẽ cười, y bảo vệ Trân Nhi, chỉ bởi vì lúc đó nàng không thể chết được, nhưng sau khi biết được suy nghĩ của hắn, sự sống chết của nàng ta không liên quan gì đến y nữa, vươn tay mở nút áo hình rồng trên hoàng bào huyền sắc, y chậm rãi nói "Trân Nhi họ Chân, Chân Trân"
Kì Hủ Thiên nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, hắn đương nhiên biết ngoài kia đang náo nhiệt vì chuyện gì, cũng không quên phi tử đưa điểm tâm vào ngự thư phòng lại còn ngăn cản Minh Nhi đi vào "Phụ hoàng đã biết, vậy thì cứ để cho bọn chúng sống thêm vài ngày, lúc này, vẫn nên tiếp tục..."
Nâng tay vuốt ve phần ngực lộ ra bên dưới lớp y phục huyền sắc, Kì Minh Nguyệt cười cười "Đương nhiên là tiếp tục"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...