Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Từ ngự thư phòng quay về Huyễn Thiên điện, Kì Hủ Thiên liền sai Hồng Tụ và Oánh Nhiên đi chuẩn bị vãn thiện, nghĩ đến sau một ngày bận rộn Kì Minh Nguyệt lại còn đến chỗ Ngưng Lộ, khi trở về hẳn là sẽ cảm thấy mệt mỏi, hắn lại gọi lại Hồng Tụ và Oánh Nhiên vừa mới nhận lệnh rời đi "Đi chuẩn bị chút điểm tâm là được rồi, đợi Minh Nhi trở về, sau khi trẫm cùng y tắm rửa lại truyền lệnh sau"

Nói đến điểm tâm, Hồng Tụ lập tức nhớ ngay đến vài món mới làm đặc biệt chuẩn bị cho điện hạ gần đây lát nữa có thể mang lên, không biết có hợp khẩu vị của điện hạ hay không, còn đang lơ đễnh lại nghe Kì Hủ Thiên nói muốn tắm rửa, nàng không khỏi nhìn ra ngoài một chút "Khi nào điện hạ về, bệ hạ có muốn tắm rửa trước? Nô tì đi chuẩn bị"

Nàng vừa nói xong, Oánh Nhiên ở bên cạnh kéo nhẹ nàng một cái, Hồng Tụ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy Oánh Nhiên cong môi cười khẽ, xem dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.

Chỉ cần không có chuyện gì quan trọng, có khi nào bệ hạ và điện hạ không tắm cùng với nhau đâu, căn bản không cần hỏi nhiều, Hồng Tụ cũng nên hiểu câu trả lời của bệ hạ chứ, Oánh Nhiên khẽ lắc đầu, Hồng Tụ thoáng chốc cũng tỉnh ngộ, vừa mới thất thần vậy mà cũng quên, đỏ mặt cười theo, quả nhiên thấy Kì Hủ Thiên phất tay cản lại "Không cần, lui ra đi"

Hai người nhận lệnh lui xuống, nghĩ đến lần này bệ hạ cùng điện hạ tắm rửa phải mất bao lâu, liếc mắt nhìn nhau một cái, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, có lẽ vãn thiện có thể trễ một chút cũng không chừng.

Kì Hủ Thiên cho Hồng Tụ và Oánh Nhiên lui ra, đi tới cạnh giường, sau khi tháo phát quan xuống liền mở rộng ngoại sam nằm lên giường, trên gối còn vương lại mùi hương nhàn nhạt, đó là hương thơm mát lạnh của ngọc phách băng đàn, còn có mùi của Minh Nhi, sạch sẽ mà thuần túy, trong veo như hồ băng, chỉ có bình thản và lạnh lẽo, không có một chút mùi vị ngọt ngào của nữ tử thế nhưng lại khiến hắn vô cùng động tâm.

Thường ngày thong dong ưu nhã, ôn hòa thản nhiên, ẩn chứa thâm trầm lạnh nhạt, chém giết vô tình, bất luận là dáng vẻ như thế nào toàn bộ đều hóa thành liệt hỏa trong lòng hắn, mị hoặc và tình ý bừng bừng thiêu đốt giá rét khiến hắn năm lần bảy lượt không thể kiềm chế được xúc động của mình, đó là nam nhân thuộc về hắn...

Nghĩ đến lần giao hoan mấy ngày gần đây, người dưới thân hắn liên tục lơ đãng thăm dò, đôi môi Kì Hủ Thiên cong lên, xem ra Minh Nhi của hắn chờ đợi cũng đã lâu, giống như hắn muốn Minh Nhi, Minh Nhi đối với hắn cũng thế, giữa bọn họ không ai phải phục tùng ai, qua một thời gian không bằng cứ để Minh Nhi được toại nguyện, không biết đến lúc đó dáng vẻ khiến người động tâm của hắn sẽ ra sao.

Chờ đợi bóng dáng nguyệt sắc kia quay lại, Kì Hủ Thiên khép hờ đôi mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên trong phòng không phải là của Hồng Tụ hay Oánh Nhiên, cùng với tiếng bước chân còn có mùi hương nhàn nhạt, không ngọt ngào, hương vị hoa cỏ khi có khi không, không giống với mùi hương phi tần trong cung sử dụng.

"Hiếm khi thái tử không ở đây, bây giờ bệ hạ một mình là đang đợi y?" Giọng nữ trầm trầm lộ ra nét kiều diễm phiêu tán trong phòng cùng với hương thơm thoang thoảng từ từ đến gần, nhìn lên giường, người vốn đang biếng nhác nằm trên giường chậm rãi mở mắt nhìn đến nàng, trong đôi mắt ưng không hề có chút cảm xúc.


"Đây không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào, Lạc Phi Yên" Vẫn nằm trên giường, giọng nói của Kì Hủ Thiên trầm xuống, tựa như đang nhắc nhở, trong lời nói lộ ra sự lạnh lùng, thấy nàng thong thả bước đến, đôi mày hơi nhíu lại "Trẫm đã quên, ngươi vốn không phải nữ tử bình thường biết giữ lễ, trước đây như thế, bây giờ cũng vậy"

"Ngươi trước đây không phải là thích ta như vậy sao? Nếu so với nữ tử bình thường không có gì khác biệt thì làm sao có thể làm vua của một nước" Đứng bên cạnh giường, Lạc Phi Yên cũng không bước thêm nữa, một mình đối diện với nam nhân trước mặt, nàng liền hiểu được lời nói của Thấm Vũ, hắn khác hẳn năm đó, đáng sợ hơn, cũng khó dò hơn, mặc dù sắc mặt và lời nói không có nguy hiểm nhưng khí thế áp bách cùng với uy nghi khiếp người cũng đủ khiến cho người khác không dám vọng động, chỉ có thể kính sợ thần phục.

Nhưng đó là người khác chứ không phải là Lạc Phi Yên nàng. Vuốt vuốt lại tóc mai, nàng bước từng bước tiến lên trước, cúi đầu chăm chú nhìn vào nam nhân đang nằm trên giường, trong đôi mắt phượng chợt hồi tưởng lại tình ý ban đầu, chỉ một cái chớp mắt liền che giấu đi, đôi mắt đa tình vẫn đa tình như trước, nhưng hời hợt không khác gì khi nhìn những người khác.

"Chỉ là tình một đêm, sao lại nói là vui vẻ, đúng là ngươi khác với nữ tử tầm thường nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi" Nhắc đến chuyện cũ năm xưa, Kì Hủ Thiên hơi cười cười, ý cười này dừng ở trong mắt Lạc Phi Yên chứa đầy khinh miệt và đùa cợt, phảng phất như việc nàng nhớ lại chuyện của nhiều năm về trước trong mắt hắn không đáng nhắc tới.

"Quả nhiên không hổ danh là phong lưu vô tình mà" Nàng khẽ cười, hình như cũng không để tâm đến câu nói của hắn, ánh mắt linh hoạt, mỉm cười hỏi "Hay là nói đối với ngươi chỉ có Kì Minh Nguyệt là đặc biệt? Nghe nói bệ hạ đã mang y theo bên cạnh từ khi y còn bé"

"Lạc Phi Yên, không cần dò xét nhẫn nại của trẫm" Đánh gãy lời nàng, ý tứ cảnh cáo trong câu nói của Kì Hủ Thiên khiến cho nụ cười của Lạc Phi Yên tắt ngúm, chỉ nhìn thấy hắn từ trên giường ngồi dậy, mái tóc tán loạn rơi trên cơ thể, y phục không chỉnh tề, nhìn như tùy tiện lười nhác lại lộ ra sự sắc bén đáng sợ, hắn vừa đứng lên, không khí xung quanh như ngưng đọng lại, tràn ngập cảm giác nguy hiểm.

Đứng trước người nàng, Kì Hủ Thiên nhướn mày nhìn nàng, đôi môi hơi cong lên cười như không cười "Nếu ngươi muốn biết, trẫm cho ngươi biết, từ khi Minh Nhi mới sinh ra, trong lòng trẫm y đã khác biệt với những người khác, không chỉ như vậy, nhìn y ngày một trưởng thành, trẫm càng ngày càng muốn y, trong hậu cung, vô luận là nam hay nữ, có nhan sắc như thế nào, trong mắt trẫm đều không thể sánh được với Minh Nhi, cho dù y muốn tàn sát người trong thiên hạ, trẫm cũng sẽ không chút do dự, càng không nói chỉ là một Liên Đồng nho nhỏ này..."

"Như thế, đủ hiểu chưa?" Giọng nói nhè nhẹ mang theo ý cười, đôi môi khẽ nhếch, rõ ràng là rất ôn hòa nhưng mỗi câu mỗi từ của hắn, Lạc Phi Yên chỉ cảm thấy áp lực chung quanh càng ngày càng nặng, trong lời nói ngập tràn tình ý và sát ý, toàn bộ đều kiên định dứt khoát làm cho bước chân nàng không tự giác lui về phía sau, cuối cùng không còn giữ nụ cười trên gương mặt như trước được nữa.

Cúi mắt che giấu kinh ngạc, Lạc Phi Yên chưa từng nghĩ đến người vô tình trước mặt sẽ nói ra những lời như thế, không hề che giấu tình ý của hắn dành cho Kì Minh Nguyệt, dành cho hoàng tử thân sinh của hắn...


Mà Kì Minh Nguyệt cũng vậy, khi đôi mắt ôn hòa lạnh nhạt kia nhìn nàng, trong ánh mắt lạnh như băng rành rành ý cảnh cáo, nam nhân trước mắt tuy là phụ hoàng của y, hai người có cùng quan hệ huyết thống với nhau cũng không thấy y có chút kiêng kỵ nào.

"Không ngờ trên đời này lại có người giống ngươi đến vậy, cũng không đem huyết thống luân thường đặt vào mắt, chỉ với điều này, Kì Minh Nguyệt cũng đã đủ đặc biệt rồi" Lạc Phi Yên nhớ đến người luôn mặc y phục nguyệt sắc lộ ra ung dung quý khí, trong mắt tràn ngập sự khâm phục, đè lại tâm trạng, bất chợt nhìn vào Kì Hủ Thiên thản nhiên cười "Yên tâm, bản cung chưa hề tính toán muốn đem Liên Đồng ra mạo hiểm, cũng sẽ không làm chuyện gì uy hiếp đến Kì Minh Nguyệt, vài ngày nữa chắc chắn sẽ trình quốc thư đúng hẹn"

Lạc Phi Yên khôi phục lại cách xưng hô, không bày ra thái độ muốn ôn lại chuyện xưa nữa, xem ra thật sự là muốn buông tay.

Hai mắt khép lại, trong đôi mắt thản nhiên lộ ra sát ý và không kiên nhẫn, Kì Hủ Thiên cười lạnh "Như vậy là tốt nhất, bằng không, trẫm cũng không có cách nào cam đoan có thể chứa ngươi được mấy ngày" Nói xong những lời này, hắn trở lại giường nằm xuống, xem sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, Minh Nhi lúc này lại chưa về, không biết có gặp chuyện gì trì hoãn.

Trong lòng không yên, đôi mày Kì Hủ Thiên nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống, lại không liếc nhìn đến người đang đứng trong phòng một cái, xem như đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nàng.

Thấy hắn như vậy đương nhiên là muốn tiễn khách, Lạc Phi Yên ngược lại không rời đi "Thật vất vả mới gặp nhau, ngươi lại lãnh đạm như vậy, uổng phí bản cung khổ cực năm lần bảy lượt tránh né thủ vệ, tự mình đến đây gặp một lần" Trong Huyễn Thiên điện, nếu không được triệu kiến, không ai có thể tiến vào, may mà công phu của nàng những năm gần đây cũng không bị giảm sút.

Kì Hủ Thiên thấy Lạc Phi Yên vẫn đứng trước giường, quan sát sắc mặt của nàng thấy đôi mắt hơi híp lại lộ ra vẻ nguy hiểm, bỗng nhiên nghĩ đến Minh Nhi đã lâu vẫn chưa về mà lúc này đây Lạc Phi Yên... "Minh Nhi ở đâu?"

"Bệ hạ nhớ đến y rồi" Có vẻ như Lạc Phi Yên cũng không ngoài ý muốn, sắc mặt không đổi khẽ cười "Yên tâm, bản cung sẽ không ngu xuẩn đến mức đem y làm gì, mà cũng không dám đem y làm gì đâu" Cùng là người lãnh huyết vô tình, Kì Minh Nguyệt so với nam nhân trước mặt cũng không yếu kém hơn bao nhiêu, nếu ai dám gây bất lợi cho y chính là tự tìm đường chết.


Hắn có thể xác định được Minh Nhi sẽ không có chuyện gì, ở trong cung không ai có thể gây bất lợi cho y, nhưng không biết vì sao Lạc Phi Yên lại ba lần bốn lượt gây chuyện khiến y mất kiên nhẫn, lần này lại dùng thủ đoạn như thế đem Minh Nhi đi nơi khác không biết lại muốn gì nữa.

Nửa nằm nửa ngồi tựa trên giường, nam nhân biếng nhác liếc mắt nhìn nàng một cái không rõ ý nghĩa khiến cho trong lòng Lạc Phi Yên run lên, nghĩ đến hôm nay gây chuyện không biết sẽ khiến hai người bọn họ có phản ứng như thế nào, hơi do dự một chút nhưng vẫn ráng bước đến gần hơn, cúi người xem thường nói với hắn "Nhiều năm không gặp, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy không thèm nhớ tới tình cũ sao? Chỉ là muốn y rời đi một chút để đôi ta đàm đạo vậy thôi, hay chỉ như thế cũng không được?"

Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp tựa như nỉ non mang theo hương thơm mát lành, chậm rãi ngồi xuống một bên nhìn hắn, tơ tình đan kết trong đôi mắt phượng của Lạc Phi Yên, lời nói khẽ khàng khi thầm thì vô cùng mê người, vài phần oan ức, vài phần oán giận, bất luận người nào nghe được cũng đều nhộn nhạo trong lòng.

Kì Hủ Thiên tựa vào đầu giường, giống như nghe thấy lời nói của nàng nên sắc mặt thoáng dịu đi, cũng không ngăn cản nàng đến gần, cho tới khi Lạc Phi Yên bước đến sát người, hắn mới cong môi, ánh mắt trầm xuống một chút, nâng lên gương mặt của nàng.

Đầu ngón tay chạm lên gương mặt nàng, không lường trước là hắn sẽ làm ra hành động này, Lạc Phi Yên sửng sốt vừa định mở miệng muốn nói gì đó dưới cằm đột nhiên đau nhói, ý cười trong đôi mắt ưng trước mắt vẫn như trước nhưng cuồng phong ẩn chứa bên trong đã hội tụ lại lộ ra tàn khốc khiến người người sợ hãi "Cho dù ngươi muốn làm gì, trẫm từng nói, không cần thử thách kiên nhẫn của trẫm"

Ý cười trong lời nói vẫn không tan, thậm chí độ cong trên môi cũng không đổi, Kì Hủ Thiên niết chặt gương mặt xinh đẹp của nữ tử không hể có chút tiếc thương, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười nhưng lại làm cho người khác kinh hoảng, bàn tay từ từ siết chặt lại.

Cổ họng bị siết càng ngày càng chặt, Lạc Phi Yên nhìn vào nam nhân vẻ mặt tàn khốc cùng với sát khí khiếp người, ngay cả sức đánh trả cũng không có, giờ phút này mới nhận ra, hành vi lần này thật sự đã khơi dậy sát khí của Kì Hủ Thiên, hối hận trong lòng dâng trào, từ lâu đã biết người trước mặt nàng tuyệt đối không phải là người có thể tùy tiện đùa cợt cũng tuyệt đối sẽ không nhớ đến cái gọi là tình cũ, nàng nhất thời nổi hứng, còn chưa kịp nhìn thấy kết quả nàng muốn liền bị trả giá bằng tính mạng, thật sự là không đáng giá...

Đúng lúc này, tiếng bước chân chậm rãi vang lên "Hình như Minh Nguyệt về hơi sớm?" Không biết từ lúc nào trong phòng đã có thêm một người, dáng người nguyệt sắc vẫn thong dong tao nhã như thường nhưng trong lời nói lại tràn đầy lạnh lẽo.

Kì Minh Nguyệt đứng trước cửa nhìn hai người trên giường dây dưa cùng nhau, đôi mắt trong như nước dâng lên ý lạnh thấu xương, tình cảnh trước mắt, nam nhân nằm trên giường chỉ mặc nội sam, vạt áo mở rộng lộ ra cơ ngực rắn chắc, vài sợi tóc tán loạn trước ngực, dáng vẻ biếng nhác nằm trên giường tràn ngập dã tính mị hoặc, ngón tay thon dài đang nâng gương mặt nữ tử lên, khoảng cách giữa hai người gần nhau trong gang tấc.

Thấy y đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Kì Hủ Thiên dịu hẳn đi, buông lỏng tay ra, khẽ gọi y một tiếng "Minh Nhi"

Lạc Phi Yên nhất thời thở nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy sát khí khiếp người ban nãy toàn bộ đều tản đi, bàn tay siết ở cổ họng cũng thả lỏng làm cho nàng thở dốc một hồi, nàng vuốt vuốt lại phần tóc bị rối khi cúi đầu xuống, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn nhưng ngoài miệng lại nói "Thái tử quay vể thật trùng hợp, bản cung đang cùng bệ hạ ôn lại chuyện xưa"


"Ôn lại chuyện xưa? Đúng thật là trùng hợp" Kì Minh Nguyệt đi đến trước mặt hai người, ánh mắt vẫn lạnh như băng.

Từ khi y và phụ hoàng bên nhau đến nay, phụ hoàng cũng không thân cận với ai khác, cho dù người đó từng có liên quan tới hắn đi chăng nữa, lần thứ hai gặp lại cũng chỉ là nói chuyện bên ngoài, chưa từng có ai có cơ hội đến gần, nhưng lần này... Y nhìn chăm chăm vào Lạc Phi Yên, rét lạnh trong mắt sắc bén như băng "Lạc Phi Yên, lúc trước ta đã cảnh cáo ngươi, vật của người khác, ngươi không nên vọng tưởng"

Gằn từng tiếng một, giọng nói lạnh băng vang lên trong phòng, lời nói của y vừa dứt, hương thơm mát lạnh trong phòng bừng cháy, căn phòng an tĩnh dường như bị ngâm vào hồ băng, Lạc Phi Yên cảm thấy không khí xung quanh từ từ rút đi, giá lạnh nặng nề đè xuống làm cho người ta khó thở, khiến cho cổ họng nàng không tự giác như bị siết chặt, giống như lại bị siết cổ lần thứ hai, nhất thời không thể nói được câu nào.

Kì Hủ Thiên ở một bên im lặng không nói. Từ sau khi Kì Minh Nguyệt bước vào, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người y, nghe thấy lời nói đầy ám chỉ lúc nãy của Lạc Phi Yên cũng không phủ nhận.

Trong bầu không khí đầy áp lực, Lạc Phi Yên liếc nhẹ Kì Hủ Thiên một cái, thấy hắn không nói gì, ánh mắt chợt lóe, hồi phục tinh thần, đứng dậy cười nói với Kì Minh Nguyệt "Có thể là thái tử hiểu lầm chăng?"

"Là ta hiểu lầm? Hay là ngươi muốn ta hiểu lầm?" Hơi khép mắt lai, nụ cười lạnh lẽo bên môi Kì Minh Nguyệt ẩn chứa tức giận và trào phúng "Không thể lãng phí ngươi đã hao tâm tổn trí, ta liền thỏa mãn cho ngươi"

Lạc Phi Yên nhìn y từng bước đến gần không tự chủ được bước lùi lại, còn chưa kịp hiểu được ý từ trong lời nói của y liền nhìn thấy một dải màu chợt lóe qua như xé rách không khí, giống như sấm sét đánh tới, thế tấn công ác liệt khiến nàng chỉ có thể lui về sau nhưng vẫn không thể tránh thoát vũ khí sắc bén luôn như hình với bóng này.

"Từ từ, thái tử..." Lúc này Lạc Phi Yên thật sự hối hận, nàng đang muốn mở miệng giải thích thì dải màu kia đã ở ngay trước mắt, ngay khi nàng ngã ngồi lên ghế liền quấn quanh cơ thể của nàng.

Nhìn thì giống như sợi tơ bình thường, mềm mại nhẹ nhàng, nhưng khi quấn quanh người lại tản ra sắc nhọn thấu xương, mặc dù cách một lớp trang phục nhưng nàng đều có thể cảm nhận được, cho dù chỉ nhúc nhích một chút thôi, bản thân bị vây dưới suy nghĩ của Kì Minh Nguyệt sẽ bị dải màu này xoắn nát.

Đứng trước mặt nàng, Kì Minh Nguyệt cúi mắt, đôi môi nở nụ cười, giọng nói ôn nhu đến cực điểm không khỏi làm cho người khác lạnh cả người "Lạc Phi Yên, ngươi không phải muốn biết chúng ta cùng nhau như thế nào sao, muốn biết thâm tình giữa ta và phụ hoàng đến tột cùng ra sao, liệu có đúng như lời của Thấm Vũ nói ngươi không thể chen chân vào?" Cúi sát xuống, y nhìn thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt Lạc Phi Yên, chậm rãi nói tiếp "Lần này ta cho ngươi nhìn rõ ràng"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui