Kì Minh Nguyệt thấy Vô Hào đã khôi phục, lại không còn loại cảm giác trước khi bị Liên Sóc đả thương, biết Bách Lý nhất định sẽ vì hắn mà nghĩ cách loại trừ độc tính, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, quả nhiên đem Vô Hào giao cho Bách Lý là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Sự hiện diện của Vô Hào cũng không khiến người khác chú ý, cũng không ai biết hắn là ai, nhưng Bách Lý Vong Trần đột ngột xuất hiện khiến cho những người có mặt ở đây mỗi người một vẻ, binh sĩ Thương Hách tăng cường phòng bị, binh sĩ An Dương thấy Bách Lý Vong Trần cũng đều thả lỏng một hơi.
Gặp lại Vô Hào, trong lòng Duệ U không rõ là cảm giác gì, đó từng là thứ phế phẩm bị lão vứt bỏ, biết hắn từ lâu đã trở thành thuộc hạ của Kì Minh Nguyệt nhưng lúc này hắn lại đi cùng Bách Lý, hay là Bách Lý...
"Bách Lý tướng quân tới đúng lúc, mau cùng bản tướng đem bắt hết bọn chúng lại!" Duệ U còn chưa lên tiếng, tướng lĩnh phía sau lão thấy Bách Lý Vong Trần xuất hiện vui sướng không thôi, vốn dĩ còn đang lo lắng trận này lưỡng bại câu thương nhưng nhìn thấy Bách Lý Vong Trần đến, thế cục lập tức thay đổi. Chỉ tính nhân số thôi An Dương đã hơn hẳn Thương Hách, dù cho Thương Hách đế kia tài giỏi thế nào lúc này giao chiến trực diện cũng không thể dùng thủ đoạn gì nữa, chỉ có thể trông cậy vào sức lực của binh mã từng người mà thôi.
Bách Lý Vong Trần nhìn Vô Hào đứng bảo hộ phía sau Kì Minh Nguyệt, khoát tay ra lệnh "Bao vây bọn chúng". Câu nói vừa dứt, vị tướng lĩnh kia đang muốn gật đầu khen ngợi lại bất ngờ phát hiện nhân mã Bách Lý Vong Trần vây bắt không phải là quân Thương Hách mà chính là quân An Dương bọn họ.
"Ngươi? Bách Lý Vong Trần! Không lẽ ngươi dám mưu phản? Muốn hàng phục Thương Hách?" Vị tướng lĩnh nọ kinh hãi không dám tin, bầu không khí vốn đã khẩn trương, lời nói của hắn lại làm tăng thêm quỷ bí khó lường. Trong lòng binh lính An Dương kinh ngạc khó hiểu, Bách Lý thế gia vốn được hoàng tộc nể trọng, từ xưa đã có tiếng là trung quân, sao lại đột nhiên muốn quy thuận Thương Hách?!
"Không phải hàng phục, mà là làm chuyện ta nên làm". Bách Lý Vong Trần trả lời, nhìn đến Duệ U "Cái Thương Hách muốn chính là An Dương, mà ta, muốn chính là mạng của ngươi, sư phụ..." Hai chữ sau cùng, vừa chậm rãi vừa nặng nề từng chữ một, hận ý đong đầy không hề che giấu. Khi nghe hắn nói, Kì Minh Nguyệt phát hiện Vô Hào vốn không sao lại chấn động một chút, đôi mắt vẫn trống rỗng nhưng khí tức đã dần bất ổn.
"Muốn mạng của ta? Xem ra ngươi đã biết sự việc năm xưa". Tình thế trước mắt bất lợi, người mặc y phục màu đen dường như có phần tức giận, giọng nói run lên vì phẫn nộ "Hóa ra chiến báo ngươi truyền về đều là giả? Căn bản là ngươi chưa từng giao chiến với Thương Hách?" Nếu không phải Bách Lý thế gia uy tín trong quân cực cao, nếu không phải lão muốn lợi dụng Bách Lý Vong Trần để khống chế quân quyền thì lão sẽ không giữ lại hắn cho đến bây giờ!
"Chiến báo là thật, chẳng qua, đối thủ không phải là quân Thương Hách, người ngươi phái đi giám thị nhân mã của ta đều bị ta giết..." Nâng lên binh khí trong tay, Bách Lý Vong Trần từ từ lau chùi vết máu dính trên đó, nhìn màu máu đỏ rực trên tay dường như tái hiện lại cảnh tượng năm xưa. Trước mắt hắn, thi thể ngổn ngang đầy đất, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên trong tai tựa như không bao giờ dứt "Dưới sự ngầm đồng ý của tiên hoàng, ngươi không ngừng tuyển chọn binh sĩ trong quân để luyện chế cổ độc, thậm chí còn muốn dùng người sống để làm nhân cổ tùy ngươi sai khiến. Trong gia tộc ta có người biết được, phản đối cách làm của ngươi, thế nhưng ngươi lại sai người diệt toàn gia Bách Lý! Hôm nay, nhất định phải dùng mạng của ngươi cùng cả An Dương để trả nợ máu cho mấy trăm mạng Bách Lý gia ta!"
Nghe nguyên nhân Bách Lý Vong Trần xuất hiện cùng với đoạn đối thoại của hắn, quân An Dương tất cả đều sợ đến ngây ngốc cả người. Bách Lý gia làm tướng lĩnh đã nhiều thế hệ, chỉ cần là người trong quân không ai không biết gia tộc này có mệnh trung quân, nhưng nghe nói hai mươi năm trước gây thù chuốc oán với giang hồ nên bị kẻ xấu ám toán, toàn gia gần như bị tiêu diệt, chỉ có một đứa trẻ vừa tròn ba tuổi tránh được một kiếp, vì thế mà tiên hoàng đã thương tâm suốt mấy ngày. Giờ đây nghe Bách Lý tướng quân nói là do chính quốc sư chủ mưu sai người gây ra sự việc này?! Thậm chí tiên hoàng cũng biết chuyện?!
Hai bên giao chiến giằng co từ ngoài thành vào tận trong thành, sự xuất hiện của quốc sư cho tới Bách Lý Vong Trần vạch trần sự kiện Bách Lý gia tộc bị thảm sát toàn bộ, binh sĩ An Dương lúc này đã không biết tình thế sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào nữa. Bọn họ không biết nên nghe theo lệnh ai, binh khí trong tay buông thõng xuống, tất cả chiến ý đã mất sạch, lúc này đây trong lòng họ chỉ có sự rét lạnh khi nghe lời nói của Bách Lý, quốc sư luyện chế nhân cổ... Không ít người nhớ đến thỉnh thoảng bắt gặp vài bóng người mặc áo xám đi lại trong hoàng cung.
"Là lão phu xem nhẹ ngươi, không ngờ ngươi lại có thể điều tra được tới mức này". Nhìn thấy sĩ khí quân An Dương giảm xuống, nét mặt bất thường, Duệ U dường như không hề lo lắng nhưng cũng không phủ nhận, chỉ hừ lạnh một tiếng "Bất quá có thể giúp ta bồi dưỡng nhiều đệ tử như vậy, thậm chí còn có thể xuống tay với bằng hữu thân thiết nhất của ngươi chỉ để khiến ta không còn hoài nghi, quả thật làm người ta bội phục. Không thể ngờ rằng Bách Lý gia tộc lại có một nhân vật có thể nhẫn nhục lâu như vậy".
Lời này của Duệ U khiến cho Bách Lý Vong Trần siết chặt nắm tay, gần như không nhịn được muốn xông lên. Chuyện của Vô Hào luôn là cái gai trong lòng hắn, là hắn làm cho Vô Hào trở thành bộ dạng như bây giờ. Nếu không phải vì sự ích kỷ một lòng một dạ muốn báo thù của hắn thì Vô Hào cũng sẽ không trở thành một con rối không có hồn phách, lại càng không bị dược vật làm mù hai mắt... Cắn chặt răng, đôi mắt hắn đỏ lên nhìn chằm chằm Duệ U, ngay khi hắn muốn xông qua giết lão thì bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người.
Im lặng không nhúc nhích đứng bên cạnh hắn, khí tức mờ nhạt hư vô như không hề tồn tại lại khiến cho Bách Lý Vong Trần trong thoáng chốc đã bình tĩnh trở lại. Là Vô Hào, Vô Hào đang lo lắng cho hắn sao?
Duệ U thấy vậy, ánh mắt dưới mạn che hiện lên một tia thất vọng, nếu như có thể khống chế Bách Lý Vong Trần, hoặc là đem Vô Hào...
"Vô, trước đây nếu như lão phu biết được ngươi không phải thứ vô dụng thì đã không sai người đem ngươi bỏ đi, hiện giờ ngươi lại đi theo thái tử Thương Hách chẳng lẽ cũng là vì muốn báo thù lão phu?"
"Ta, không còn là Vô" Vô Hào run lên khi nghe câu nói của lão, cúi đầu xuống nhìn không rõ nét mặt nhưng hơi thở rối loạn làm cho Kì Minh Nguyệt nhíu mày.
Ra hiệu cho Bách Lý Vong Trần đưa Vô Hào qua một bên, Kì Minh Nguyệt bước tới vài bước, ánh mắt trào phúng, cười nhẹ "Không cần phải nói nữa, những gì ngươi nói cũng chỉ để kéo dài thời gian mà thôi, thực ra ngươi đang chờ chuyện gì?"
Duệ U nghe y hỏi như thế hơi sửng sốt, lắc lắc đầu làm hắc bào lay động, nói "Đúng là lão phu đang chờ, chỉ tiếc, cho dù lúc này điện hạ phát hiện thì cũng không kịp ngăn cản nữa rồi..." Thở dài ra vẻ tiếc nuối thay cho Kì Minh Nguyệt, Duệ U cất tiếng cười cổ quái.
"Trẫm cũng muốn biết không kịp ngăn cản chuyện gì?" Kì Hủ Thiên đứng cạnh Kì Minh Nguyệt, đáy mắt xẹt qua ý cười thần bí, đôi môi khẽ cong, nghiêng đầu hỏi Kì Minh Nguyệt "Minh Nhi có biết hắn đang nói cái gì?"
Kì Minh Nguyệt nhướn mày "Có lẽ là những thứ kia, lúc nãy quên nhắc thế nhưng lại khiến cho quốc sư đại nhân phải chờ đợi, không bằng chúng ta tới hỏi một câu đi". Trong câu nói lộ ra ý cười giễu cợt, y nâng tay vỗ hai tiếng, bên cạnh liền có thêm một người mặc y phục xanh biếc.
Diễm Thanh vừa đến liền bẩm báo "Bệ hạ, điện hạ, mọi chuyện đã ổn thỏa". Theo sau lời nói của hắn là mười thi thể áo xám sắc mặt xanh đen, đúng là đệ tử của Duệ U.
"Hẳn là quốc sư đang chờ những người này?" Chỉ những thi thể trên mặt đất, Kì Minh Nguyệt tuy mỉm cười nhưng sắc mặt lạnh lùng "Người thiện dùng cổ độc, quả thực sẽ không bao giờ quên sở trường của bản thân, ngươi muốn đầu độc bọn chúng chẳng lẽ muốn đem người của mình độc chết hay sao?"
Duệ U nhìn thi thể nằm đó, sắc mặt biến đổi, làn da trắng xanh âm trầm dần lộ ra ngoài. Lão cố tình kéo dài thời gian để chờ Dạ Sử dựa theo phân phó lúc trước đầu độc bọn chúng, vậy mà Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt lại... Chẳng lẽ thật sự là mệnh trời khó cãi?
"Quốc sư...", "quốc sư vậy mà lại..." Khắp nơi trong quân đều nhao nhao bàn tán, nghe được quốc sư không thèm để ý đến an nguy của Vương, biết được quốc sư có liên can tới huyết án thảm sát gia tộc Bách Lý, lại nhìn thấy cái chết của những người áo xám, nhất thời xôn xao một hồi. Chỉ cần là người An Dương, mọi người đều nhìn Duệ U bằng ánh mắt ngập tràn phẫn nộ.
Không chỉ riêng binh sĩ bình thường, ngay cả vị tướng lĩnh phía sau Duệ U cũng trừng mắt, vẻ mặt giận dữ "Quốc sư! Ý ngài là sao? Chẳng lẽ chỉ vì muốn diệt trừ Thương Hách mà ngài cũng muốn độc chết hết chúng ta hay sao? Hòang tộc chúng ta hợp tác với ngài là vì thiên hạ, chứ không phải là..."
"Phập!" Không đợi hắn ta nói hết câu, trước ngực liền hiện ra năm lỗ máu, Duệ U chậm rãi thu tay lại, đầu ngón tay không ngừng nhỏ xuống từng giọt đỏ sẫm. Màu đỏ tươi nhiễm trên bàn tay trắng xanh nhìn mà kinh hãi, lấy một cái khăn lau đi vết máu sau đó vứt xuống bên cạnh thi thể dưới chân, cất giọng âm u lạnh lẽo "Không cần kêu gào với lão phu nữa! Hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là đá kê chân của ta thôi, muốn có thiên hạ, chết vài người thì có sao?!"
Quay người đối diện với hai người đứng cách đó không xa, Duệ U đã không thể tiếp tục duy trì bình tĩnh nổi nữa, tận mắt chứng kiến bố trí toàn bộ từng cái bị phá hủy, mọi chuyện đều thoát khỏi suy tính của lão. Lão ta nhìn chăm chăm vào Kì Minh Nguyệt, lời nói âm u chứa đầy không cam lòng "Thiên mệnh, thiên mệnh chết tiệt! Bố trí biết bao nhiêu năm như vậy đều bị ngươi phá hỏng, Kì Minh Nguyệt, ngươi đúng là dị tinh! Đáng lẽ ra ngươi phải chết từ mười tám năm trước!"
Dị tinh! Lần này đến lượt quân Thương Hách kinh hãi trợn mắt. Dị tinh? Dị tinh không phải là đại hoàng tử Kì Mộ Thịnh hay sao? Tại sao quốc sư An Dương lại nói thái tử điện hạ là dị tinh?
Ánh mắt Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt đông lại như mũi băng sắc nhọn, dị tinh che giấu nhiều năm như vậy hôm nay lại bị Duệ U khơi gợi trước mặt mọi người.
"Đàm Vô có quan hệ gì với ngươi?" Kì Hủ Thiên trầm giọng hỏi lão.
"Đàm Vô? Ngươi đang nói đến sư huynh vô dụng của ta sao?" Nhắc đến Đàm Vô, lời nói âm trầm của Duệ U chứa đầy phẫn nộ "Hắn ở Thương Hách bao nhiêu năm vậy mà lại chưa làm được gì cho ta, nói cái gì thiên mệnh không thể trái, chỉ là muốn hắn đem mệnh cách sửa đổi một chút vậy mà hắn lại cự tuyệt, vô dụng đến mức này thì làm sao làm nên đại sự!"
Duệ U nôn nóng muốn giết y chẳng lẽ là do lời tiên đoán về mệnh cách... Kì Minh Nguyệt bước tới vài bước, nhớ lại lời tiên đoán của Đàm Vô dành cho Kì Hủ Thiên năm đó, trong lòng đột nhiên hiểu ra "Lời của Đàm Vô tất cả đều là mưu kế của ngươi, trong đó có mấy phần là thật?" Nếu mệnh cách mà Đàm Vô tiên đoán đã bị xuyên tạc, như vậy thì mệnh cách của phụ hoàng cũng...
"Là thật thì sao? Là giả thì sao? Người đời tin tưởng mệnh cách, chỉ trách Thương Hách đế đời trước quá vô dụng, ngay cả hoàng tử của mình cũng không đối phó nổi".
Nhắc đến chuyện này, Duệ U vẫn thấy buồn bực, theo lời nói của Đàm Vô, dị tinh giáng xuống đời sau của Kì Hủ Thiên. Đàm Vô nói ra mệnh cách, Kì Hủ Thiên liền bị mang ra ngoài cung tự sinh tự diệt, ai ngờ hắn không những không chết mà còn giành được hoàng vị của Thương Hách, sau đó sửa lại lời truyền về dị tinh. Vốn dĩ Kì Minh Nguyệt phải chết khi còn bọc trong tã lót thế nhưng y lại được sủng ái đến tận bây giờ, thậm chí còn trở thành thái tử Thương Hách... Chẳng lẽ thật sự đúng như lời Đàm Vô nói, không thể sửa đổi hay sao? Hay là nếu lão không muốn Đàm Vô thêm "giết sạch người thân" trong lời nói, Kì Hủ Thiên đã không bị trục xuất khỏi hoàng cung thì sẽ không có Thương Hách đế hôm nay, cũng sẽ không có Kì Minh Nguyệt hôm nay...
Duệ U vì chuyện năm xưa mà hối hận, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt nghe ra được manh mối trong đó, nói như vậy mệnh cách gì đó không phải tất cả đều là sự thật, nhưng không biết tại sao Duệ U lại lưu tâm đến chuyện dị tinh như vậy?
"Ngươi nóng lòng muốn giết ta là vì dị tinh?" Dị tinh, chẳng lẽ không phải chỉ là "loạn thiên, thí mẫu, vô hậu" thôi sao, hay là trong đó còn có điểm nào mà Đàm Vô chưa nói ra.
"Không sai! Dị tinh, phá hủy kế hoạch của lão phu chính là ngươi! Người có thể loạn thiên sao lại không có được mệnh trời, lão phu muốn có được thiên hạ thì ngươi không thể không chết!"
Dị tinh có được thiên hạ?! Thái tử điện hạ là dị tinh? Bất an lúc đầu khi nghe nhắc đến dị tinh dần chuyển thành kính sợ, quân Thương Hách đều nhìn về phía Kì Minh Nguyệt đang đứng ở giữa, những người đứng xa nhìn không thấy trong lòng cũng mừng như điên. Thảo nào thái tử điện hạ bất phàm như vậy, hóa ra y chính là người đã được định sẵn sẽ có được thiên hạ! Thái tử có được thiên hạ, vậy có nghĩa là Thương Hách cuối cùng sẽ nhất thống thiên hạ!
Không giống với các tướng sĩ đang hoan hỉ sùng bái, An Viên vẫn còn đang bị trói quỳ trên mặt đất từ đầu không nói một lời nghe được những lời này, lẩm bẩm tự nói "Quả nhiên không sai, hắn không có gạt ta, hắn không phải dị tinh, dị tinh là Kì Minh Nguyệt, giết Nhược Lam là Kì Minh Nguyệt, là yêu nghiệt, dị tinh, dị tinh "thí mẫu"..."
Bất ngờ một bóng người lao tới tấn công Kì Minh Nguyệt, không biết An Viên mất đi lý trí làm sao giãy được hai tay trói sau lưng ra, tức giận trừng mắt, chưởng phong ác liệt tấn công Kì Minh Nguyệt cách đó không xa. Nhìn thấy y không hề phòng thủ dễ dàng bị đánh trúng, kim mang trong tay Kì Hủ Thiên chợt lóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên, An Viên lập tức ngã xuống đất, một kiếm giữa ngực không còn nhúc nhích được nữa, nhưng cùng lúc đó Duệ U đột nhiên ra tay.
Hắc bào rộng thùng thình như quỷ mị vẽ ra một đạo hư ảnh, Lưu Dịch thấy thế bèn tiến ra ngăn cản, Kì Hủ Thiên phát hiện bất thường cũng quay lại tấn công, không ngờ tốc độ Duệ U lại không chậm hơn bọn họ chút nào, chỉ trong chốc lát, Kì Minh Nguyệt đã rơi vào tay Duệ U.
Diễm Thanh, Viêm Thiến ở bên kia căn bản không kịp đến cứu, mà Vô Hào ở bên cạnh Bách Lý Vong Trần cách bọn họ một khoảng. Đều là cao thủ sao có thể chênh lệch nhiều, công lực của Duệ U gần như không thua kém bọn họ. Nhất thời mọi người lại sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm bừa chút nào.
Chỉ trong khoảnh khắc, thế cục lần thứ hai xoay chuyển.
Kì Hủ Thiên siết chặt thanh kiếm, lệ khí nổi bão cuồn cuộn trong đôi mắt âm trầm "Ngươi muốn thế nào?"
Lúc này năm ngón tay nhuốm máu vừa mới xuyên thủng máu thịt đang nhẹ nhàng đặt ngay cổ của Kì Minh Nguyệt, lời nói của Duệ U âm u phiêu tán lộ ra quỷ khí bên dưới lớp hắc bào "Lão phu đang cân nhắc xem giết y trước tốt hơn hay là rời khỏi đây rồi giết tốt hơn". Chỉ cần Kì Minh Nguyệt vừa chết, mất đi An Dương thì đã sao, lão có thể đến Liên Đồng, Lạc Phi Yên mặc dù có chút đầu óc nhưng dù sao cũng là hạng nữ nhi, muốn khống chế cũng không khó khăn mấy, đến lúc đó đoạt lại thiên hạ cũng không muộn.
Nhìn thấy thái tử rơi vào tay Duệ U, trong quân Thương Hách phát ra một trận kinh hãi. Lúc này ai còn tâm trạng để ý sống chết của An Viên, còn ai nhớ tới dị tinh thí mẫu gì nữa, cái mà bọn họ lo là an nguy của thái tử, mà không chỉ Thương Hách, quân An Dương cũng xảy ra hỗn loạn. Việc phát sinh trước mắt từng cái từng cái đều có liên quan tới An Dương, cũng đều liên quan tới quốc sư. Tiếc là Vương vẫn im lặng không nhúc nhích, giống như du hồn, mà quốc sư lại quỷ dị, tâm tư độc ác như vậy, chưa từng để ý đến an nguy của An Dương và Vương, thậm chí vì muốn diệt trừ Thương Hách ngay cả bọn họ là con dân An Dương cũng không buông tha. Nếu không phải Thương Hách đế và thái tử Thương Hách đã có phòng bị trước, bọn họ cũng không biết tại sao mình chết.
Bây giờ trông thấy Duệ U bắt thái tử Thương Hách làm con tin, bọn họ cũng khẩn trương theo, trong lòng thật sự hi vọng người Thương Hách có thể trừ khử Duệ U, nhớ lại lời của Bách Lý tướng quân, tất cả mọi người không khỏi nghĩ tới quốc sư đáng sợ như vậy nếu còn sống nói không chừng một ngày nào đó sẽ đem bọn họ...
"Ngươi tin rằng có thế giết được ta?" Kì Minh Nguyệt bị Duệ U khống chế, nét mặt vẫn bình thản như lúc trước, thậm chí ngay cả độ cong của nụ cười nhạt khinh miệt trên môi cũng chưa từng thay đổi, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, ngay cả binh sĩ An Dương cũng dần bội phục.
Tay của Duệ U cũng không hề cử động, "Đừng cho là ta không biết công lực của ngươi vẫn chưa hồi phục, nếu không cũng sẽ không lợi dụng Liên Mộ Hi để xuất cung, lại càng không xuất hiện tại chiến trường mà không ra tay, lúc này ta muốn giết ngươi là chuyện vô cùng dễ dàng".
"Thực như vậy sao?" Kì Minh Nguyệt nhếch môi cười, trong tay, ánh cầu vồng bảy sắc đột nhiên xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...