Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]

“Minh Nhi quả thật chờ không kịp.” Vì câu nói kia của hắn mà bật lên một tiếng cười khẽ, Kì Hủ Thiên đứng lên, ngón tay quệt lấy Bạch Phù, đưa tay tham nhập tiến đến, cũng không xâm nhập vào sâu trong, mà không ngừng cọ xát ở bên ngoài, hai bờ mông vì lây dính bạch phù mà lộ ra màu sắc oánh nhuận, động tác do ngón tay y không ngừng va chạm tạo ra những tiếng vang dính dấp rất nhỏ.

Nhìn cảnh trí trước mặt, đôi mắt hẹp dài dần dần tối lại, trong ánh mắt Kì Hủ Thiên đầy vẻ vừa lòng, Kì Minh Nguyệt bất mãn quay đầu lại nói: “Phụ Hoàng còn muốn ngoạn tới khi nào? Hay là trước để cho ta làm ……….” Một tiếng kêu rên vang lên cắt đứt câu nói của Kì Minh Nguyệt, trong cơ thể đột nhiên bị một dị vật tiến vào thật mạnh khuấy đảo một chút.

“Đã đáp ứng Phụ Hoàng rồi, Minh Nhi không thể nuốt lời.” Ngón tay tiếp tục va chạm vào vách tường hành lang phía trong, khi khinh khi trọng ấn nén, Kì Hủ Thiên ánh mắt càng trở nên hẹp dài, nghe được tiếng hừ nhẹ của Kì Minh Nguyệt, bên môi lại khẽ gợi lên một độ cung. Trong cơ thể Minh Nhi nơi nào mẫn cảm nhất sao hắn lại không biết, đã nhiều ngày không được hảo hảo mà yêu thương hắn, xem ra vẫn nên thoa nhiều Bạch Phù hơn một chút mới được.

Xúc cảm mát lạnh cùng với ngón tay không ngừng ngọ nguậy phía trong cúc huyệt làm cho Kì Minh Nguyệt nhíu mày, mỗi lần Phụ Hoàng chuẩn bị tiến vào đều chuẩn bị kĩ để cho cơ thể hắn thích ứng, nhưng theo động tác của ngón tay trong cơ thể dồn nén cùng với độ trơn của Bạch Phù, trừ bỏ thích ứng được sự xâm nhập của vật lạ từ bên ngoài, việc này còn khiến cho hắn khó có thể kiên nhẫn, lại mở rộng hai chân hơn một chút, hắn quay đầu ra hiệu: “Được rồi, Phụ Hoàng tiến vào đi.”

Thân thể mấy ngày rồi chưa từng hoan ái đối với mỗi đụng chạm của hắn thật sự rất mẫn cảm, Kì Hủ Thiên nhìn Kì Minh Nguyệt đang nằm nửa người ở trên giường, thấy y nắm chặt mớ quần áo hỗn độn ở nửa trên cơ thể, dưới vạt áo, hai chân thon dài tách ra đứng dưới nền, eo lưng rắn chắc như ẩn như hiện tạo nên một độ cung mềm mại, còn có cúc huyệt ở giữa hai chân kia, dưới sự xoa ấn từ ngón tay của hắn khiến cho dần trở nên mềm mại, tuy mới chỉ tiến vào một lóng tay, nhưng lửa nóng phía trong dũng đạo kia đã làm cho dục hỏa của hắn bốc lên, lúc này lại nghe Kì Minh Nguyệt nói như vậy, Kì Hủ Thiên chậm rãi rút ngón tay ra, cúi người khẽ cắn bên tai Kì Minh Nguyệt: “Còn chưa được, Minh Nhi chút nữa sẽ bị đau a.”

Hơi thở nóng rực bên tai thổi qua, vành tai bị đầu lưỡi ướt át nóng rực liếm qua, miệng khẽ cắn, ngữ thanh mang theo sự nhẫn nhịn cùng ám muội kia rơi vào trong tai, làm cho Kì Minh Nguyệt nhướn mày, tự mình đưa tay ra phía sau tìm kiếm, chạm được dục vọng nóng rực đã sớm trướng lớn dựng đứng kia nắm vào trong tay, hắn cười nhẹ vài tiếng: “Đều đã cứng như vậy, Phụ Hoàng còn muốn chịu đứng.”

“Ai bảo ta không thể nhìn Minh Nhi chịu đau a.” Dục vọng căng cứng đứng thẳng dưới thân chiếm được một chút an ủi, ngữ thanh khàn khàn của Kì Hủ Thiên mang theo tiếng thở dốc thật mạnh: “Minh Nhi đừng động, nếu không, Phụ Hoàng sẽ làm ngươi bị thương.” Mỗi một lần hắn đều là chịu đựng cho tới khi Minh Nhi thích ứng được mới tiến vào, đối với Minh Nhi, hắn thật sự không muốn nhìn thấy y phải chịu khổ sau khi hoan ái. Minh Nhi vì hắn mà chấp nhận ở phía dưới, khiến cho hắn cho dù biết thân mình Minh Nhi cũng không yếu ớt như vậy, nhưng lại không tự giác vẫn cảm thấy đau lòng.

Đem dục vọng lửa nóng trong tay luật động vài cái, nghe được bên tai truyền đến tiếng thở dốc, Kì Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, lúc này bên trong đôi mắt Phụ Hoàng ngập đầy hình ảnh hắn cùng với tràn ngập tình ý ôn nhu và dục vọng như hỏa, tất cả đều chiếu rọi vào đôi mắt cũng tràn ngập tình niệm của hắn, thu tay lại, hắn đưa ngón tay dính chút dịch vị đưa lên môi, ở dưới ánh mắt chăm chú của Kì Hủ Thiên hắn ngậm vào trong miệng, lại liếm liếm môi, bộ dáng lơ đễnh, ngoái đầu nhẹ hôn lên đôi bạc thần kia một chút: “Chính là vì chịu không nổi, nên mới nói với Phụ Hoàng.”


Theo ngữ thanh hạ xuống, cự vật đột nhiên tiến mạnh vào khiến cho Kì Minh Nguyệt nhịn không được phát ra một tiếng hừ nhẹ, bất giác túm chặt lấy gối đầu ở bên cạnh hắn, nhiệt độ nóng rát cùng hơi chút nhói đau làm cho hắn thở hắt ra, động tác của người phía sau đã ngừng lại, ngữ thanh lộ ra yêu thương cùng áp lực rơi vào tai hắn: “Có phải có chút khó chịu hay không?”

Đã tiến nhập một nửa, phía bên trong cúc huyệt của Minh Nhi co rút mạnh làm cho dục hỏa của hắn khó nhịn được, nhưng nghĩ đến Minh Nhi có thể bị thương, hắn vẫn là tính toán muốn rút ra. Trán toát ra mồ hôi, Kì Hủ Thiên đỡ lấy thắt lưng của Kì Minh Nguyệt, đang muốn rút dục vọng ra khỏi cơ thể y, không ngờ Kì Minh Nguyệt lại ngăn trở động tác của hắn.

“Ta không sao, Phụ Hoàng tiếp tục.” Đem thân thể thả lỏng, Kì Minh Nguyệt cảm thụ được sự cứng rắn cùng nóng rực của vật trong cơ thể, vừa rồi đã dùng qua Bạch Phù, một chút đau đớn vừa rồi cũng chỉ là do nhất thời chưa thích ứng, thân thể vốn đã quen với chuyện hoan ái chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại, dục vọng phía dưới lại lần thứ hai dựng thẳng lên, hắn kéo bàn tay đang đặt trên lưng mình xuống phía dưới thân: “Minh Nguyệt thật sự không sao, trước đó ta đã nói, chỉ cần là Phụ Hoàng cấp, ta đều muốn.”

Kì Hủ Thiên vỗ về chơi đùa dục vọng lửa nóng phía dưới của Kì Minh Nguyệt, biết hắn không sao, dục vọng đang nhẫn nại lần thứ hai lại bắt đầu tiến nhập, một tay ôm vòng quanh giữ trụ lấy thắt lưng của Kì Minh Nguyệt, một tay bộ lộng hạ thân của hắn, đột nhiên cắm mạnh vào khiến cho Kì Minh Nguyệt miệng bật lên tiếng rên rỉ, mắt mở to, hắn thở hào hển, trong cơ thể có chút bỏng rát, nhưng hắn lại không thấy khó chịu, chỉ cảm thấy dục vọng phía dưới ở trong tay Phụ Hoàng lại lớn thêm vài phần, phát hiện phản ứng của hắn, ánh mắt Kì Hủ Thiên tối lại, mang theo chút trêu tức ngả ngớn, cúi đầu ngữ thanh mang ý cưới hỏi: “Nguyên lai Minh Nhi thích được Phụ Hoàng yêu thương như vậy? Hay là mấy ngày gần đây Phụ Hoàng không bính ngươi, Minh Nhi không chịu nổi?”

“Chỉ cần nghĩ đến ở trong cơ thể ta chính là Phụ Hoàng, Minh Nguyệt sẽ có cảm giác.” Quay đầu nhìn về phía sau, Kì Minh Nguyệt khẽ cười: “Như thế, Phụ Hoàng vừa lòng chưa?” Đau đớn này vẫn chưa làm cho dục hỏa của hắn giảm bớt, lại vì nam nhân ở phía sau mà càng tăng cao. Đã nhiều năm như thế ở chung, hắn nhưng một chút chán ghét cũng không có, cùng Phụ Hoàng giao hoan không biết đã bao nhiêu lần, cho dù mỗi lần đều là ở phía dưới, lại chưa bao giờ khiến cho hắn cảm thấy không cam lòng.

Có lẽ, chỉ vì đó là người nam nhân này. Kì Minh Nguyệt nhìn Kì Hủ Thiên cúi người lại gần, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào hắn giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, đột nhiên đôi môi nóng rực chồm đến cường ngạnh mà bá đạo cướp lấy môi lưỡi hắn.

Kì Minh Nguyệt hút lấy vật mềm mại trong miệng, dục vọng dưới thân vì những lời nói vừa rồi mà càng trở nên sưng tấy lên, nhịn xuống dục vọng muốn phóng thích, bàn tay đặt bên hông của Kì Minh Nguyệt vuốt lên phía trên, vỗ về lồng ngực lõa lồ dưới lớp y bào hỗn độn, xúc cảm rắn chắc lại co dãn làm cho y không ngừng lưu luyến, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua chiếc núm nho nhỏ nổi lên, liền nghe thấy trong đôi môi đang bị hắn hôn trụ kia bật lên một tiếng than nhẹ. Đem tiếng vang nhỏ đầy mị hoặc kia nhốt lại giữa đôi môi của hai người, thẳng đến không thể kiềm chế được, Kì Hủ Thiên mới đứng lên, đem dục vọng chôn sau trong cơ thể Kì Minh Nguyệt chậm rãi rút đi ra, rồi lại đột nhiên cắm mạnh vào.

“Phụ Hoàng …….” Mãnh liệt tiến vào khiến cho Kì Minh Nguyệt nữa nằm trên giường bật lên tiếng gọi trầm thấp, tiếng kêu hàm chứa đầy tình dục cùng sung sướng khiến cho dục niệm như hỏa của Kì Hủ Thiên càng tăng lên, dục vọng trướng to không ngừng rút ra, rồi lại thật mạnh mà tiến nhập vào, giờ phút này hắn chỉ còn cảm thấy sự nóng rực trong dũng đạo kia, còn có tiếng rên rỉ của người nằm dưới thân mình, làm cho dục vọng của hắn càng điên cuồng.


Từ lần đầu chạm vào Minh Nhi, những kẻ khác liền không thể nhập vào mắt hắn, nhưng nếu là Minh Nhi, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói nhỏ cũng sẽ làm cho hắn không thể tự chủ mà muốn đem y áp đảo ở dưới thân.

Ôm sát thắt lưng của y, lại một lần nữa đem dục vọng vùi thật sâu vào cơ thể Kì Minh Nguyệt, một tay Kì Hủ Thiên bộ lộng dục vọng phía dưới của y, cúi người đẩy ra mấy lọn tóc bị mồ hôi làm ẩm thấp ở bên gáy Kì Minh Nguyệt: “Minh Nhi hiện giờ càng ngày càng câu nhân, Phụ Hoàng thế nào cũng cảm thấy muốn không đủ làm sao bây giờ, Minh Nhi nói nên làm như thế nào mới tốt a?” Minh Nhi sau khi lớn lên so với khi còn bé càng làm cho người ta muốn đi chinh phục, cho dù đến nay đã muốn y không biết bao nhiêu lần, hắn cũng không cảm thấy thỏa mãn, sau này nói vậy cũng sẽ không.

Mồ hôi ở bên gáy được từng nụ hôn hút đi, Kì Minh Nguyệt nghe xong câu hỏi này, nhẹ liếc mắt một cái, bàn tay nắm chặt lấy giường túm lấy một lọn tóc từ trên rơi xuống của người ở phía sau: “Nếu như không đủ, Minh Nguyệt cũng muốn Phụ Hoàng……..” Hôn nhẹ lên lọn tóc quấn trên tay, hắn hơi ngẩng lên đầu, ngoái đầu nhìn Kì Hủ Thiên, dục vọng trong mắt cùng tình niệm làm cho Kì Hủ Thiên minh bạch, Minh Nhi của hắn cũng giống hắn, đều muốn đem hết thảy của đối phương hoàn toàn giữ lấy.

“Chỉ cần đó là Minh Nhi, Phụ Hoàng sẽ cho ngươi.” Nói xong những lờ này, Kì Hủ Thiên hạ một cái hôn sâu xuống hõm cổ với độ cung mê người trước mắt. “Bất quá, phải chờ một lát nữa.” Nhẹ nhàng ấn vào cúc huyệt đam ngậm chặt lấy dục vọng của hắn, cảm thụ được sự run rẩy phía dưới, Kì Hủ Thiên hài lòng giương lên khóe môi, ngón tay từ cửa vào dò xét tiến vào.

Trong cơ thể đã bị vật cực đại chiếm tràn ngập lại dần dần bị thêm một ngón tay tiến vào, Kì Minh Nguyệt cảm thấy ở cúc huyệt bó chặt phía sau lại có thêm một dị vật tiến vào, cùng cự vật nóng rực kia bất đồng, ngón tay của Phụ Hoàng lại có chút mát lạnh, ở bên trong vách tường bắt đầu nhẹ nhàng vỗ về trêu đùa, vật cứng rắn nóng rực cùng những vuốt ve mang hơi lạnh thoáng chốc làm cho thân mình hắn run lên, dục vọng bừng bừng phấn chấn dưới thân thoáng chốc càng trở lên cứng rắn dựng thẳng đứng, đưa tay xuống bộ lộng dục vọng đã khó nhịn lửa tình, bắn ra một loạt tinh dịch ướt át, hắn hướng nhìn về phía Kì Hủ Thiên, hàm chứa cảnh cáo cùng oán giận kêu lên: “Phụ Hoàng……” Trong thời tiết như thế này, ngón tay Phụ Hoàng lại mang hơi lạnh như vậy nhất định là do cố ý làm cho, dẫn tới hắn càng trở nên không kiên nhẫn.

“Ân?” Giống như không hiểu rõ lắm ý của hắn, Kì Hủ Thiên vẻ mặt vô tội, không đợi Kì Minh Nguyệt tiếp tục nói, ngón tay đang vỗ về chơi đùa trong dũng đạo đột nhiên rút ra, rồi lại hung hăng đem dục vọng cắm mạnh vào khiến cho Kì Minh Nguyệt không kịp chuẩn bị chỉ có thể nắm chặt gờ giường trúc để giữ cho thân thể không bị lao về phía trước.

Sự xâm nhập bất ngờ cũng giống với những nụ hôn vừa rồi, đều mang theo sự bá đạo không thể kháng cự cùng thâm tình, một lần lại một lần thật sâu tiến vào cơ thể hắn, bám trụ lấy giường trúc để ổn định lại thân mình, Kì Minh Nguyệt hơi hơi khép hờ đôi mắt, bên tai nghe được tiếng va chạm rất nhỏ, cùng với tiếng rên rỉ do khoái cảm phát ra từ miệng hắn, còn có tiếng thở dốc từ phía sau truyền đến của Phụ Hoàng, tuy rằng rất nhỏ, ở trong căn phòng vốn yên tĩnh này lại dị thường rõ ràng.

Những tiếng động nhỏ khác thường này vang lên trong phòng tạo thành một mảnh tình mầu kiều diễm, tại trong phiến kiều diễm này, Kì Hủ Thiên nhìn Kì Minh Nguyệt ở trước mắt đang không ngừng đón ý thuận theo dục vọng của hắn, hai chân thon dài thẳng đứng dưới lớp y bào hỗn độn không trật tự vì hắn mà mở ra, vì sự cọ sát nóng rực mà không ngừng run rẩy, nơi giao hợp giữa hai người tràn ra Bạch phù cùng với dịch vật hỗn hợp, ở dưới ánh nắng hạ xuống bên cửa sổ chiếu vào lóe lên màu sáng bóng dâm mĩ, theo mỗi một động tác luật động của hắn, lại kéo ra theo những chỉ bạc lấp lánh cùng tiếng động ướt át.


“Minh Nhi có nghe thấy không?” Chậm rãi đâm vào, Kì Hủ Thiên phát ra vài tiếng cười nhẹ ám muội.

Cùng với khoái cảm mãnh liệt đánh úp lại lúc trước bất đồng, sự thong thả tiến vào như vậy càng khiến người ta lâm vào tình niệm, thở hào hển, Kì Minh Nguyệt tiếng nói không rõ vang lên: “Nghe thấy cái gì?”

Kì Hủ Thiên lại chỉ tiếp tục cười khẽ, cũng không trả lời, dục vọng rút ra lại đột nhiên tiến mạnh vào, theo động tác của hắn, chỗ tiếp giáp giữa hai người phát ra tiếng vang dính dấp lại ướt át, lập tức từ miệng cúc huyệt của Kì Minh Nguyệt lại có gì đó tràn ra, ở chỗ tương liên giữa hắn cùng Phụ Hoàng kia chậm rãi chảy ra, lại men theo bắp đùi của hắn chảy xuống.

“Hôm nay dùng Bạch phù hơi nhiều quá, lãng phí.” Hàm chứa ý trêu tức, Kì Minh Nguyệt cố ý co thắt phần phía sau lại, đáp lại trêu đùa của người phía sau.

Vì động tác của hắn mà thở mạnh một tiếng, Kì Hủ Thiên không chịu nổi dục niệm bó chặt dưới thân, lần thứ hai lại đẩy động tác nhanh hơn: “Chỉ cần là do Minh Nhi dùng, sao lại là lãng phí.” Kì Minh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, chỉ cảm thấy vật cực đại trong người mình lại đột nhiên luật động nhanh hơn, giường trúc ở phía dưới do sự va chạm mãnh liệt mà vang lên những tiếng vang nhỏ, bắt lấy giường trúc, khoái cảm không ngừng đánh úp lại làm cho hắn chỉ có thể há miệng hào hển bật lên những tiếng rên rỉ.

Mồ hôi cùng mùi hương của hỗn hợp Bạch phù cùng dịch vật lan tỏa trong không khí, không khí trong căn phòng nóng rực ẩm ướt, những tiếng động va chạm chưa từng ngừng lại, trong từng trận tiếng rên rỉ cùng thở dốc, mùi thơm thản nhiên lạ lùng cùng những hơi thở nóng rực của tình tự tràn ngập trong phòng.

Ánh mặt trời lọt vào từ cửa sổ, trong căn phòng nửa sáng nửa tối, hai ống tay áo huyền mầu cùng nguyệt sắc cùng lộ ra những tú văn thêu lấp lánh kim mang, dưới chân hai người, tất cả đều là dấu vết của tình dịch tích lạc lại, người trên giường không ngừng đón ý hùa theo luật động của người phía sau, thẳng đến lúc hai người cùng phóng ra bạch trọc trong cơ thể, ở sau một tiếng rên khẽ mới rốt cục thả mình rơi xuống giường.

Lấy ra một chiếc khăn, đem trọc vật ở bên mông của Kì Minh Nguyệt lau đi, lại tiếp tục tinh tế lau đi những dấu vết bên bắp đùi hắn, đến khi đã lau rửa sạch dấu vết trên cơ thể hai người, Kì Hủ Thiên mới ôm lấy thắt lưng hắn, đem Kì Minh Nguyệt ôm vào trong ngực, nằm trên giường nghỉ, ở bên môi hắn khẽ hôn vài cái: “Minh Nhi có mệt hay không?”

Nằm úp sấp trên giường nhịn không được hít thở vài hơi, Kì Minh Nguyệt phất đi đám tóc ẩm thấp trước trán, ở giây khắc cuối cùng vừa rồi Phụ Hoàng cũng không bắn vào trong cơ thể hắn: “Phụ Hoàng cẩn thận như vậy, Minh Nhi sao có thể làm người thất vọng được, chờ chốc lát nữa sẽ đến lượt Phụ Hoàng.”

“Xem ra Minh Nhi vẫn còn giữ lại thể lực a, liền vẫn như vậy muốn Phụ Hoàng?” Ở bên môi Kì Minh Nguyệt khẽ hôn, Kì Hủ Thiên mỉm cười hỏi.


“Phụ Hoàng rõ ràng biết, từ rất lâu trước đây, Minh Nhi đã có ý muốn người, chỉ là lúc ấy không quá thích hợp.” Khi đó thân thể hắn mới chỉ là thiếu niên, nếu thật sự muốn đem Phụ Hoàng đặt ở dưới thân, chỉ sợ cũng khó làm cho song phương đều được khoái cảm. “Bất quá bây giờ……..” Gợi lên khóe môi, Kì Minh Nguyệt mới nói đến đây, liền nghe thấy từ gian ngoài truyền đến tiếng nói quen thuộc.

“Quấy rầy Bệ Hạ, An Dương Vương lẽ ra đang chờ ở Chiếu Hoa Điện, lại nghe nói Thái Tử vẫn đang cùng Bệ Hạ nghị sự, nên bây giờ đang chờ ở ngoài Huyễn Thiên Điện.” Lưu Dịch đứng ở bên ngoài hướng về phía hai người bên trong nói như vậy, lần này hắn chính là đã nhìn sắc trời, thấy thời gian cũng đã không sai biệt lắm mới đến thông báo, nói vậy sẽ không lại làm cho Bệ Hạ tức giận đi.

Nhăn lại mi, Kì Minh Nguyệt tại hõm cổ người bên cạnh để lại một hôn ấn, vỗ về mạt đỏ sậm kia, có chút ảo não nói tiếp: “Bây giờ lại có người quấy rầy, xem ra muốn thưởng thức được tư vị của Phụ Hoàng, còn phải lưu lại sau a.” Lần đầu tiên của Phụ Hoàng hắn cũng không muốn bị người đánh gẫy giữa chừng.

Kì Hủ Thiên cười rộ lên một tiếng thật to, đem bạch khố vốn bị hắn cởi ra để sang bên cạnh đưa cho Kì Minh Nguyệt: “Minh Nhi đừng nóng vội, Phụ Hoàng sẽ có một ngày là của ngươi a.” Tại trên môi y lại lấy thêm một cái hôn, hắn lúc này mới buông tay cho Kì Minh Nguyệt xuống giường.

Lưu Dịch đứng ngoài của đợi trong chốc lát, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng cười, lo lắng liệu có phải đánh gãy chuyện tốt của Bệ Hạ hay không, đang lo sợ trong chốc lát đã thấy Kì Minh Nguyệt với khuôn mặt bình tĩnh đi ra.

Nguồn:

“Đi thôi.” Vẫn chưa nói thêm cái gì, Kì Minh Nguyệt lại sửa sang lại y bào, hướng đi về phía trước.

Lưu Dịch đi theo ở phía sau, mắt thấy Thái Tử Điện Hạ đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, trong mắt vẫn là vẻ thản nhiên, lại hơn chút thâm trầm khác lạ, lúc này mới tỉnh ngộ, suy nghĩ một chút, sau này tính toán thời gian cần phải chuẩn hơn một chút mới được. (H trần: *lăn bò ra cười* Bác Dịch đứng hầu nhìu quá tính được cả thời gian anh ấy “ra” *lăn lăn lăn*)

Một đường đi thẳng tới chỗ An Dương Vương đang chờ, tới ngoài điện, Kì Minh Nguyệt hướng cách đó không xa liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy Liên Mộ Hi đang còn đứng tại chỗ kia chờ.

========== Hết chính văn chương 145 ===========


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui