Thiều Hoa Vì Quân Gả

Edited by Bà Còm in Wattpad

Phạm Văn Siêu đi vào Trúc uyển, chạm mặt với Triệu Lâm Thụy trong bộ phận tình báo, lên tiếng hỏi: “Nè, có chuyện gì thế, sao Đại nhân lại kêu ngươi tới?”

Phạm Văn Siêu là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Lâm Thụy, thủ trưởng hỏi chuyện Triệu Lâm Thụy không có đạo lý gì mà không đáp lời: “Đại nhân sai thuộc hạ đi điều tra, thuộc hạ tra xong rồi nên đến phục mệnh.”

“Điều tra? Chuyện gì? Sao ta lại không biết?” Hắn là người đứng đầu bộ phận tình báo, Lâu lão đại muốn biết tin tình báo lại không tìm hắn, cố tình vượt rào tìm Triệu Lâm Thụy, chuyện này Phạm Văn Siêu phải hỏi thật kỹ càng.

Triệu Lâm Thụy cũng không giấu giếm, liền đem vụ Lâu Khánh Vân sai hắn điều tra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều báo cáo cho Phạm Văn Siêu. Phạm Văn Siêu nghe được trong lòng cực kỳ buồn bực.

Vào phòng liền thấy Lâu Khánh Vân đi ra từ sau kệ sách, trong tay cầm một quyển hồ sơ, trên người mặc quan phục Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan bào màu đen bạc khoác lên người hắn hoàn toàn đánh mất dụng ý điệu thấp của quan bào. Vô luận là từ khí độ hay dung nhan, Lâu Khánh Vân thật sự có thể xưng là thượng phẩm trong số thượng phẩm, có một loại tuấn mỹ không thể bắt bẻ.

Cố gắng nuốt xuống sự hâm mộ và ghen ghét đối với dung mạo và dáng người của Lâu Khánh Vân, Phạm Văn Siêu đi vào tự châm cho mình một chén trà rồi mới hỏi: “Ta nghe nói đệ không có việc gì quan trọng lại kêu Triệu Lâm Thụy đi tra Tiết tiểu thư làm gì? Không phải là nhìn trúng người ta rồi chứ? Cô nương kia chỉ vừa mới lớn mà thôi. Đệ muốn nữ nhân thì cứ nói với mẫu thân của đệ một tiếng, vậy là Thương Lan uyển sẽ được nhét đầy ngay lập tức, đệ tin hay không?” Thương Lan uyển là viện của Lâu Khánh Vân ở Vệ Quốc Công phủ, chính là thấy phiền vì nghe nương của hắn -- Trưởng công chúa Tuy Dương -- mỗi ngày nhắc mãi chuyện thành thân cho nên Lâu Khánh Vân mới từ trong phủ dọn ra, đến trụ tại Trúc uyển ở hậu đường của Đại Lý Tự.

Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn Phạm Văn Siêu một cái, Phạm Văn Siêu cảm thấy cảnh trí chung quanh đều thất sắc vì tia nhìn này, chỉ nghe Lâu Khánh Vân nói: “Cô nương này rất thú vị, đệ tra một chút thì có sao đâu chứ?” Ngay cả thanh âm cũng dễ nghe như vậy, Phạm Văn Siêu bi phẫn cảm thấy tâm hồn bé nhỏ yếu ớt của mình lại chịu trăm nghìn thương tổn.

Nghe xong Lâu Khánh Vân trả lời, hắn càng muốn trợn trắng mắt, người ta thú vị thì ngươi đi tra xét người ta à? Đây là lý lẽ gì thế?

“Vậy đệ đã tra được gì?” Phạm Văn Siêu không quên tối hôm đó bọn họ đi đụt mưa, vị này hứng thú bừng bừng làm thân với trang đầu nhà người ta, khoe rằng có quen thuộc với Tiết Đại tiểu thư, là biểu ca của người ta. Nhưng vị biểu ca này... tiểu thư người ta căn bản không thèm để ý đến, đừng nói là ra gặp, ngay cả muốn tá túc một đêm cũng không được mời, làm hại bọn họ phải mạo hiểm giục ngựa trở về thành trong đêm dông tố.

Lâu Khánh Vân khép lại hồ sơ, môi hơi nhếch lên thành một độ cong đặc biệt đẹp mắt, thanh âm mềm nhẹ như lông chim truyền ra: “Có tra được một chút... Rất thú vị.”


Một tiểu nha đầu có đầu óc, có thủ đoạn, có can đảm, thật sự không thể thú vị hơn. Khi còn nhỏ mà đã hung hãn như vậy, nếu lớn lên còn lợi hại đến độ nào?

Phạm Văn Siêu hận không thể nhào tới cắn cho tên kia một miếng, trừng mắt một cái rồi chuyển đề tài: “Nguyên Khanh đã đặt một bàn ở Phù dung viên, hẹn chúng ta tụ hội. Ta nhớ hôm đó không phải đệ cũng nghỉ tắm gội đó sao? Chúng ta cũng đã thật lâu không gặp mặt nên ta làm chủ đáp ứng hắn rồi.”

Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn Phạm Văn Siêu nhưng không cự tuyệt: “Được mà. Qua hết dịp này là hắn phải thi Đình, đến lúc đó thành Trạng Nguyên thì chúng ta có muốn hẹn gặp hắn cũng khó khăn.”

Phạm Văn Siêu hứng thú bừng bừng: “Nói đúng, kỳ này phải "dần" cho hắn một trận. Tiểu tử này tinh quái như tặc. Lần trước cùng hắn đi nghe xướng khúc, hắn muốn thưởng cho ca kỹ kia nhưng lại không bỏ tiền, rốt cuộc lại là ta trả. Kỳ này bất cứ giá nào cũng phải "xin hắn chút huyết", tuyệt đối không thể để hắn chiếm tiện nghi.”

Nói xong Phạm Văn Siêu liền tới ngồi sau án thư của mình, tính toán xem ngày ấy phải làm thế nào để cho Nguyên Khanh đi vào khuôn khổ.

*Đăng tại Wattpad*

Tháng sáu, Phù dung viên thật giống như chốn tiên cảnh, những bông hoa muôn hồng nghìn tía nở rộ cực kỳ diễm lệ, đua nhau tỏa hương trước khi hết hè, các loại kỳ hoa dị thảo tranh giành khoe sắc khiến người xem hoa cả mắt.

Sáng sớm Tiết Thần đã bị Hàn Ngọc kéo ra cửa. Hôm nay Hàn Ngọc mặc bộ váy áo Giao Lĩnh màu vàng nhạt, tóc búi hai bên hình thỏi bạc, trên búi tóc cắm ba phiến bạc nho nhỏ hình quạt, khi bước đi, phiến bạc lắc qua lắc lại giống như cánh bướm đang đậu trên đầu, nhìn thật linh động.

Tiết Thần mặc bộ xiêm y trắng trơn thuần khiết. Vốn dĩ nàng còn giữ hiếu không nên đi tới chỗ náo nhiệt, nhưng Tiết Tú thành khẩn mời như vậy, nếu không đi thì thật sự quá không nghĩa khí, đành phải trước đó đi đến Đông phủ xin phép lão phu nhân Ninh thị. Lão phu nhân thật ra lại rất cởi mở, không những không ngăn cản, ngược lại còn cổ vũ Tiết Thần ra cửa nhiều hơn.

Được trưởng bối cho phép, Tiết Thần cũng chỉ dám mặc một thân trắng bạch, búi tóc xoắn ốc đơn giản không cài bất luận trâm thoa gì, chỉ dùng hoa nhài xâu thành một chuỗi vòng quanh búi tóc, trên người cũng không đeo bất cứ trang sức gì, làm người vừa thấy liền biết cô nương này đang giữ hiếu. Đến đó chỉ cần tránh đi chỗ đông người thì chắc cũng không xem như phá lệ.

Hai cô nương ngồi cùng một chiếc xe ngựa, không mang theo nha hoàn, chỉ có bảy tám hộ vệ đi theo sau, cũng coi như an toàn.


Xe ngựa đi trên con đường chính của kinh thành rồi quẹo vào một khu đất trống thật lớn. Khu đất trống hôm nay đậu đầy xe ngựa của các phủ. Đây là ngày Phù dung viên mở cửa mỗi tháng một lần nên rất náo nhiệt, các tiểu thư từ trên xe ngựa bước xuống, gặp người quen liền tụ thành một nhóm, hoặc chào hỏi hoặc sóng vai đi cùng. Còn có một số cũng giống như Tiết Thần, hẹn nhau gặp mặt.

Hôm nay Tiết Tú mặc bộ xiêm y lụa mỏng màu hồng phấn, trên vai choàng áo khoác bằng lụa tơ tằm lưu quang quý báu, cổ đeo chuỗi trân châu hạt lớn bằng móng tay cái, chải tóc kiểu phi thiên kế nhìn rất thục nữ tú lệ, điểm xuyết bằng một vòng hoa ngọc bích nạm vàng, nhìn vừa quý khí vừa thanh nhã. So sánh với cách trang điểm như thiếu nữ của Tiết Thần và Hàn Ngọc, Tiết Tú thật đúng là dụng tâm khổ công chưng diện, không khỏi làm tăng thêm khí chất thiếu nữ của nàng ta, lại thêm dáng người uyển chuyển, vừa đoan trang lại vừa kiêu sa.

Hàn Ngọc vừa xuống xe liền thấy Tiết Tú, sau đó xoi mói ngắm nghía nàng ta một phen. Tiết Tú định giơ tay muốn đánh, lại bị Hàn Ngọc nhắc nhở phải ‘Thục nữ’ liền dừng ngay lại, sửa thành dùng mắt trừng Hàn Ngọc.

Ba người tay khoác tay cùng nhau đi vào vườn.

Sau khi đi dạo một vòng nhỏ, Tiết Tú liền lôi kéo Hàn Ngọc và Tiết Thần đi đến cửa nhỏ bên cạnh. Hàn Ngọc hỏi: “Chúng ta đi chỗ nào thế? Vườn hoa ở đầu kia mà, từ nơi này đi đến phía trước một lát thì chính là tửu lầu Cảnh Thúy viên.”

Tiết Tú kéo hai người đứng dưới tàng cây hoa quế, nhìn trái nhìn phải rồi mới nói rõ ngọn ngành: “Ta biết đi phía trước là đến Cảnh Thúy viên, chúng ta chính là muốn tới đó. Nha hoàn thiếp thân của mẫu thân ta và nha hoàn thiếp thân của Nguyên phu nhân là tỷ muội, vì thế mới biết được hôm nay Nguyên công tử mở tiệc chiêu đãi bằng hữu ở Cảnh Thúy viên. Trong chốc lát chúng ta cũng đến đó ăn cơm, ta mời khách.”

Hàn Ngọc làm sao từ chối được, liên tục gật đầu. Tiết Thần lại nói: “Ăn cơm không được, muội còn đang giữ hiếu, không thể đi tửu lầu. Nếu không để muội bồi tỷ đi đến đó nhìn một chút, tới khi ăn cơm thì tỷ và Hàn Ngọc cùng đi ăn, muội quay lại xe ngựa chờ mọi người.”

Tiết Tú ngẫm lại, nhìn vòng hoa trắng trên đầu Tiết Thần, cũng không miễn cưỡng nàng đang chịu tang mẫu thân, liền gật đầu nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi trước nhìn kỹ rồi hẵng nói.”

Ba người trước sau đi lên đường mòn thông tới Cảnh Thúy viên, bởi vì nơi này là tửu lầu, hiện tại lại không phải đúng giờ cơm trưa, cho nên trên đường người đi lại cũng không nhiều. Ba người thực mau liền đến hồ nước bao bọc xung quanh Cảnh Thúy viên, đây cũng là cách bài trí khiến tửu lầu này trở nên thập phần tao nhã -- Cảnh Thúy viên được xây giữa hồ, dùng hành lang cửu khúc uốn lượn tinh tế để đi thông, cửa mở tám phiến, bất kỳ phương hướng nào cũng có thể đi vào bên trong.

Bởi vì không xác định vị Nguyên công tử đãi khách ở chỗ nào, cho nên đám Tiết Thần bèn đi một vòng dọc theo bờ hồ tìm kiếm. Đúng là ông trời không phụ kẻ có tâm, khiến cho Tiết Tú ở một nhà ấm tràn đầy hương hoa phát hiện người muốn gặp.


Nguyên công tử đang đứng nhìn ra mặt hồ, đôi tay chống trên lan can, ánh mắt nhìn phía xa xa không biết hướng đến điểm nào. Trên người khoác một trường sam xanh nhạt với hoa văn lá phong, tóc dài dùng một cây trâm gỗ cong cong để cố định, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, rất có hương vị xa rời thế tục.

Tuy thấy không rõ dung mạo, nhưng tóm lại khí chất của Nguyên công tử cũng không tồi. Không biết vì sao trong đầu Tiết Thần lại đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn trời sinh lóa mắt như vầng nhật nguyệt của Lâu Khánh Vân. Cũng không biết trên thế gian này có ai địch nổi gương mặt yêu nghiệt kia không?

Trong đầu Tiết Thần lục lại hồi ức về Nguyên Khanh, đích trưởng tử của Thượng thư lệnh gia. Đời trước cũng chính là qua mùa hè này, vào kỳ thi Đình mùa thu, Nguyên Khanh sẽ trở thành Thám Hoa lang, lúc sau được xưng là Nguyên Thám hoa.

Không thể không nói, ánh mắt Tiết Tú thật sự không tồi.

Từ trước đến nay Hàn Ngọc luôn là loại "sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to", ngày thường tùy tiện nhưng tới lúc này thì lại giống tiểu lão bà cổ hủ, lôi kéo áo choàng của Tiết Tú thầm thì: “Ai nha, nữ tử nhìn lén nam tử còn giống bộ dáng gì? Nhìn thoáng qua là được rồi, chúng ta vẫn nên trở về đi.”

Tiết Tú giật áo choàng ra khỏi tay Hàn Ngọc, ngang ngạnh liếc nàng ta một cái rồi điểm điểm vào trán Hàn Ngọc nói: “Không cói tiền đồ! Thần tỷ nhi có hiếu trong người không còn cách nào khác, muội đã ra hiếu không có lý do để lùi bước. Nếu đã tìm được người thì thế nào cũng phải đi vào một hồi, vậy mới không uổng công chúng ta phí nhiều tâm tư như vậy.”

Hàn Ngọc còn muốn nói thêm gì nữa, lại thấy Tiết Tú đặt ngón trỏ lên giữa miệng "xuỵt" một cái, mọi người ngước lên nhìn lại, quả nhiên thấy Nguyên Khanh đột nhiên rời tay khỏi lan can, quay người vào trong dường như để đón tiếp bằng hữu hắn mời đã tới. Tiết Thần thăm dò liếc nhìn một cái, nháy mắt ngây người.

Hóa ra lại là Lâu Khánh Vân!

Vừa rồi nàng còn thầm lôi hắn ra so sánh với Nguyên Khanh một phen, không ngờ vừa quay đầu lại liền thật sự thấy hắn. Đây, đây thật đúng như thấy quỷ!

Bất quá, tuy bị kinh ngạc nhưng Tiết Thần cũng không thể không thừa nhận, lúc nãy trong đầu mình so sánh tương đối chính xác, thế gian này căn bản không có nam tử nào đẹp hơn Lâu Khánh Vân. Hôm nay chàng ta mặc thường phục gấm đen hoa văn tròn, bên hông đeo một miếng bạch ngọc bóng loáng vô giá, thắt lưng Bàn Long, chân mang ủng Thất Bảo, mặt mày như họa, khí chất phong nhã, giơ tay nhấc chân đều có một cổ quý khí trời sinh toát ra.

Hàn Ngọc cũng thấy Lâu Khánh Vân, ngạc nhiên nói: “Ủa, đó không phải là Lâu Đại biểu huynh sao? Hóa ra huynh ấy là hảo bằng hữu của Nguyên công tử.”

Tiết Tú cũng cảm thấy thật ngạc nhiên, hận không thể ngay lúc này trực tiếp bay đến trước mặt Nguyên công tử của mình để giải bày tâm sự. Từ trước đến nay Tiết Tú thuộc phái hành động, trong đầu nghĩ thế nào liền dám trực tiếp đi làm, bèn lôi kéo Hàn Ngọc hướng về phía hành lang cửu khúc cách đó không xa đi vào.

Tiết Thần đưa bọn họ đến cửa, sau đó khều Hàn Ngọc nói: “Ta nghĩ một lát muội cứ giả thành nha hoàn cho Tú tỷ nhi thì tốt hơn, đỡ phải có người hỏi thăm xuất từ nhà nào.”


Hàn Ngọc tuy rằng tùy tiện nhưng dù sao cũng xuất thân từ Tướng quân phủ. Có thể thấy được Tiết thị vẫn rất trọng quy củ -- nữ nhi ở nhà có thể hồ nháo, nhưng đi ra ngoài nhất định phải đoan trang dục tú cho đúng với thân phận đích nữ của một thế tộc -- cho nên Hàn Ngọc mới thập phần do dự, không biết có nên đi vào hay không? Vào đó lỡ như có người hỏi thăm xuất thân, Hàn Ngọc thật sự không có dũng khí nói ra chiêu bài của Hàn gia Đình Uy Tướng quân phủ. Vì thế khi nghe Tiết Thần đề nghị làm nha hoàn đã cứu nàng ta thoát khỏi vấn đề "lửa sém lông mày". Hàn Ngọc lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ nhàng rất nhiều, bèn thật sự giả dạng như một tiểu nha hoàn, khom lưng cúi đầu đi theo sau lưng Tiết Tú.

Tiết Tú dở khóc dở cười, vẫy tay chào Tiết Thần: “Muội một mình ở trong xe ngồi chờ đừng đi loạn, mọt lát nữa chúng ta sẽ đến tìm muội.”

Tiết Thần gật đầu: “Được, không cần vội! Trong xe muội có sách có trà có điểm tâm, cho dù hai người ở trong đó chơi cả buổi sáng muội cũng không sao.”

Tiết Tú vỗ về mu bàn tay của Tiết Thần nói: “Tỷ muội tốt, lần tới ta cũng bồi muội đi làm chuyện xấu.”

“...”

Hóa ra vị tiểu thư này cũng biết hiện tại bản thân đang làm chuyện không phải tốt đẹp gì.

Tiết Thần một đường vừa đi vừa ngắm cảnh quay trở về chỗ đậu xe ngựa. Lúc trước khi xuống xe Tiết Thần cũng đã nghĩ kỹ rồi, giữa trưa nếu các nàng muốn ở trong vườn ăn cơm thì nàng sẽ quay lại xe ngựa một mình ngồi chờ, vì thế Tiết Thần đã kêu xa phu dừng xe ở một chỗ vắng vẻ dưới bóng cây, vừa râm mát lại vừa an tĩnh.

Bởi vì không mang theo nha hoàn, nên sau khi nàng vào xe ngựa đành phải tự tay sắp xếp, vén màn xe chặn cửa che mất ánh sáng sang một bên, sau đó buông xuống một tầng mành sa mỏng, làm cho ánh sáng tràn vào trong xe ngựa. Xong xuôi nàng mới ngồi xuống băng đệm, ngả người vào gối dựa rồi từ trong hộp ở vách tường xe lấy hai bộ Trâm Hoa Lục ra xem. Cuộc sống đời trước đã tôi luyện cho nàng không sợ tịch mịch, nàng và Tống An Đường quan hệ không thân mật, sau khi hư thai thì thân thể cũng không tốt, hai người cơ hồ không có gần gũi da thịt, cảm tình giữa phu thê rất đơn bạc. Vì thế lúc ấy Tiết Thần phải học cách tự mình tìm vui, mà điều kiện căn bản để tự tìm vui cho bản thân chính là chịu được tịch mịch.

Về điểm này, Tiết Thần tự thấy mình làm thật tốt.

Tự điều chỉnh một tư thế thoải mái, Tiết Thần mở bộ Trâm Hoa Lục ra cúi đầu đọc.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy cửa sổ xe có một thân ảnh lóe qua, lúc nàng vừa định thò mặt ra cửa sổ quan sát thì màn xe đã bị xốc lên, một bóng người cao lớn giống như quỷ mị bay vào trong xe.

Tiết Thần sợ tới mức muốn hét to, người lên xe dường như phát hiện ý đồ của Tiết Thần, động tác mau lẹ cúi người lại gần bưng kín miệng Tiết Thần, gương mặt tuấn dật với khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười tuyệt đẹp: “Biểu muội đừng kêu, là ta nè!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui