Thiều Hoa Túc Duyên

Tiểu Đào không thể tin được một người từ bé luôn cho là mình đúng, bày mưu tính kế để dành được thứ mình muốn, khi biết mình sai luôn cố gắng đổ thừa cho người khác một người như vậy mà lại dễ dàng nói câu xin lỗi sao Tiểu Đào theo hầu từ khi Yến Nguyệt còn bé hiện lên suy nghĩ

(“Đây có thật là Chu Yến Nguyệt không hay là người khác?”)

Những nghi vấn dấy lên trong lòng nhưng mau chóng bị dập tắt bởi dù có thế nào đi chăng nữa cũng là người tốt lúc trước tuy hơi lỗ mãng nhưng thâm tâm lại ấm áp luôn âm thầm quan tâm người khác chỉ là bây giờ đã biết cách thể hiện ra ngoài

Yến Nguyệt tưởng sẽ đi thẳng tới chính phòng để chịu phạt nhưng Chu Dược lại đổi hướng đi đến thư phòng trên đường đi tuy ông vẫn luôn im lặng nhưng có vẻ đã bớt giận một vài phần

Chu phủ khá rộng toàn dùng gỗ quý để dựng cột, nội phủ có bốn gian gồm gian chính, gian phụ, hai gian chia theo hướng đông–tây mỗi gian có một viện, Đình viện ( viện chính), Hậu viện, chia hướng gọi là Đông viện và Tây viện, mỗi viện lại có một sân trồng rất nhiều loại hoa khác nhau riêng chỉ có Đình viện là một cây lưu tô thân rất to cành lớn tán lá rộng che mát cho đình viện ngày hè, mùa xuân nở hoa trắng như tuyết thuần tuý và thơm ngát

Thư phòng kế bên Tây viện muốn đến phải đi qua Đình viện vài ba bước Chu phủ tuy không xa hoa nhưng nhìn cũng đủ biết sự tôn uy của nhà họ Chu và sự ân sủng của cố hoàng đế đối với Chu gia, kẻ ăn người ở rất nhiều nhưng lại không ồn ào mà khá yên tĩnh nhưng không phải theo kiểu của Thanh vương phủ mà yên tĩnh gia phong

Yến Nguyệt còn chưa khoẻ hẳn bị dẫn đi xa như vậy cảm thấy chân mỏi nhừ, thất lất thất lất lầm bầm (“xây cái phủ rộng vậy nhỡ xảy ra cháy chưa kịp chạy đã bị đốt thành tro rồi”)

Đã thế còn thấy cái cây gia pháp trong tay Chu Dược phía trước đúng là áp lực mà

Nàng là thất tha thất thưởng mãi mới tới nơi Chu Dược mở cửa bước vào bên trong căn phòng bày biện đơn giản có bàn gỗ trên bày mực giá bút có kệ đựng văn chương, thư pháp, nhiều sách, rất có khí thế văn phong, ở giữa có bàn ghế để dùng trà phòng này là nơi diện tích nhỏ nhất so với các phòng khác

Tiểu Đào theo sau đóng cửa lại Yến Nguyệt là đang cúi người bóp đầu gối đột nhiên thấy bóng Chu Dược quay lại sau vội đứng thẳng người ông quay lại nhìn xem nàng đang làm gì đặt mạch gia pháp xuống bàn trà cái bộp làm nàng giật hết cả hồn còn Tiểu Đào thấy vậy bèn hai tay đặt lên nhau để trước mặt cúi người giữ lễ

Chu Dược ngồi xuống rót trà uống một hơi cạn hít thở sâu rồi thở ra quay mặt nhìn Yến Nguyệt đang đứng yên ở trước tức giận chỉ tay mắng

“Con giờ giỏi quá rồi, chạy ra ngoài chơi liền không biết quy củ là gì, có phải con nghĩ dối cha dối mẹ là rất tốt không, thân là nữ nhi lại cải nam trang ra ngoài cả đêm không về còn ra cái thể thống gì nữa…”

Yến Nguyệt đã chuẩn bị trước kiểu gì cũng bị chửi te tua mà không ngờ lại nhiều như vậy tai là sắp nổ màng nhĩ luôn cúi mặt mỏi cổ quá nàng bèn ngước lên nhìn phụ thân đang mắng

Chu Dược thấy vậy lại chuyển sang càu nhàu


“Con nhìn ta làm gì? Định mắng ta sao? Liệu nãy giờ ta nói mấy lời vào đầu hay chỉ là «Đối ngưu đàn cầm»* nào nói ta nghe lời biện minh của con xem nào”

Nói một tràng một tràng khát nước nên ông cầm tách rót trà một hơi cạn để Yến Nguyệt biện minh tranh thủ nghỉ hồi sức tí chửi tiếp

Yến Nguyệt biết nếu nói gì bây giờ cũng bị coi là cãi cha còn bị nghe chửi lâu hơn vội phản đối lắc đầu xua tay ngay

“Cha thấu hiểu đạo lí phán đoán như thần cha nói gì cũng đúng là do con gái ngu dốt đâu dám trái lời”

Chu Dược đang uống trà thấy nàng nói vậy cũng phải tiếng nghe cũng mát lòng không ngờ con bé này bây giờ lại biết cách ăn nói như thế này thật đúng làm người ta bất ngờ

“Con đừng có mà nịnh bợ học đâu ra cái thói này vậy hả? Cha nói con nghe a, thân là nữ phải biết tôn ti trật tự không thể xằng bậy mốt còn phải xuất giá giữ cốt cách ra dáng, hôm nay may là ta phát hiện chứ nếu là mẫu thân con e là đổ bệnh vì tức giận rồi”

Ông đứng dậy nằm lấy tay con gái vỗ nhẹ giãi bày tâm trạng

“Mẫu thân con vốn đã hay ốm yếu chuyện hôm nay ta chỉ dạy con nhớ kĩ, ta cũng không nói với mẫu thân con không phải mang tính bao che mà là lo cho thanh liêm của phủ hôm nay ta tạm bỏ qua đừng làm ra việc như vậy lần nào nữa, con cũng lớn thấu trần đời rồi phải ngoan”

Ông cũng chỉ vì lo lắng quá mà hoá giận xưa nay luôn chỉ an phận trong phủ nay lại ra thiên hạ sợ bị kẻ xấu để ý ông bao bọc cưng chiều con gái bao nhiêu lại thận trọng giữ con gái bên mình bấy nhiêu tuy đã lớn nhưng trong lòng cha mẹ thì con mãi là bé con

Yến Nguyệt hiểu thấu tấm lòng của người làm phụ thân như Chu Dược cảm thấy không khỏi nghẹn ngào được quan tâm thích thật cảm nhận được hơi ấm gia đình

Thanh nhan từ nhỏ đã mất mẹ cha đi lấy người khác hai chị em cô sống cùng ông bà ngoại sau khi ông bà rời xa thì cô vừa đi làm vừa đi học nuôi em gái tuy em gái bên ngoài luôn độc mồm độc miệng nhưng bên trong lại rất thương chị dù vậy vẫn là khao khát tình yêu thương của cha mẹ khi được làm Yến Nguyệt cô thầm ghen tị với tình yêu thương mà Chu Dược và Liễu thị dành cho con gái thích thật đấy

Chu Dược ngồi xuống mệt mỏi thở dài ngao ngán đưa tay lên bóp huyệt thái dương Yến Nguyệt thấy vậy liền nghĩ ngay đã xảy ra chuyện gì đó khiến người phiền lòng bèn hỏi thăm

“Phụ thân có tâm sự sao?”

Ông nhìn con gái định nói gì đó xong lại thôi (“thôi bỏ đi, chuyện quan trọng không thể tuỳ tiện”)


Yến Nguyệt ngầm hiểu tiếng lòng của phụ thân nhanh trí nhìn Tiểu Đào

“Trà cũng nhạt rồi phụ thân ta cũng hơi đói em đi đổi một ấm trà khác tiện xuống thiện phòng bảo nhà bếp làm ít bánh đậu xanh mang lên đây”

Tiểu Đào cầm lấy ấm trà cáo lễ đi ngay nàng làm vậy để phụ thân cảm thấy an tâm mà dãi bày có người ngoài là cảm thấy không an toàn

“Phụ thân người có gì phiền lòng nữ nhi có thể chia sẻ cùng người?”

Ông nhìn Yến Nguyệt khuôn mặt hiện lên nét mệt mỏi trầm tư đắn đo

“Cũng không phải chuyện to tát”

“Chuyện về Cao Nguy phải không ạ?!”

Ông là bị câu nói của nàng làm cho bất ngờ đến mức khó hiểu chuyện này chẳng mấy ai trong triều biết ấy vậy sao nó lại biết

“Sao con biết?”

Đâu thể nói con biết trước tương lai được nàng phải diễn nét ngây thơ giống như trước kia

“Nữ nhi đoán vậy nhưng có vẻ đoán đúng rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy phụ thân”

“Hôm qua ta được hoàng thượng yêu cầu ta vào triều diện kiến biết là chuyện khẩn thì chỉ có bên Cao Nguy nhưng ta không ngờ lần này còn liên quan đến nội bộ trong triều”

“Nội bộ? Trong triều vậy mà có phản nghịch sao?”

Nàng nắm trước mọi ngọn ngành nhưng cố tỏ ra hoảng hốt vì chuyện này quá nghiêm trọng


“Đúng vậy thám thính của ta báo từ bên Cao Nguy rằng hàng tháng vẫn có thư được gửi từ kinh thành tới nhưng nội dung viết gì lại không rõ khi điều tra để tìm nội gián thì…haiz”

ông thở dài lắc đầu ngập ngừng không muốn nói nữa chuyện này quá mức nguy hiểm người không biết mới có thể bảo toàn tính mạng

“Thì sao ạ! phụ thân?”

Chu Dược không hiểu thấy lạ tại sao đột nhiên Nguyệt nhi lại quan tâm tới việc triều chính vậy nhìn đôi mắt to tròn long lanh đang mong chờ đó làm ông không cầm lòng được mà kể tiếp

“Thì tất cả mọi chứng cứ đều dồn về Thanh Vương phủ ta cũng không phải nghi ngờ hay gì đâu nhưng chứng cứ rành rành đâu thể chối cãi được, hoàng thượng đang rất tức giận định cho gọi Thanh vương lên triều trực tiếp tra hỏi”

“Không phải là Thanh vương làm đâu ạ nếu như lén lút sao lại không tiêu huỷ dấu phết nà còn để dễ dàng tìm ra Thanh Vương từ trước tới giờ làm việc luôn suy xét trước sau cẩn trọng không thể có chuyện đấy được trừ phi có người cố tình để lại”

Chu Dược như được khai thông trí óc nhận ra tại sao lại bỏ qua được chi tiết quan trọng như vậy sau khi nghe như vậy ông cảm thấy mình là suy nghĩ thiếu cặn kẽ rồi không khỏi bất ngờ về Yến Nguyệt tự bao giờ mà lại thông minh như vậy thật đáng khen

Nhưng lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt trở lên rầu rĩ hơi buồn bã

Yến Nguyệt tưởng giải quyết xong chuyện phản nghịch phụ thân sẽ vui vẻ chứ đâu có trở lên thế này hay còn vướng mắc ở đâu nữa

“Phụ thân còn có chuyện phiền lòng sao?”

“Haiz đúng là không qua mắt được Nguyệt nhi nhà ta, hôm qua ta đi về thì gặp nhị muội của con lâu ngày gặp con bé gầy đi nhiều ta ngỏ ý kêu nó về thăm nhà nhưng nó nói chừng nào học lễ nghi xong sẽ về mà con biết đó năm trước nó cũng nói vậy cuối cùng cũng chả về”

Nàng chợt nhớ ra rằng Yến Nguyệt cũng có một tiểu muội từ bé đã vào cung theo thái hậu học lễ nghi quy pháp thảo nào lại chẳng thấy trong phủ tuy trong mạch chuyện cũng chỉ xuất hiện một hai lần rồi bị sát hại khi còn rất trẻ còn chả biết tính cách ra sao

“Nó là đang tránh mặt người thân đây mà đến cả muốn có một bữa cơm gia đình đủ thành viên cũng khó khăn”

ánh mắt rất tủi thân như sắp khóc cảm giác tưởng chừng dễ có được nhưng lại rất khó mặc dù chưa tiếp xúc bao giờ nhưng gặp mặt khuyên nhủ chắc cũng không phải không thể

“Hay là để mai nữ nhi vào cung gặp muội muội khuyên muội ấy vài câu chắc là muội ấy sẽ về thôi”

Đúng rồi Yến Nguyệt đi khuyên chắc chắn sẽ được


“Nhớ nói nó vài câu khuyên vài câu để nó thăm phụ mẫu mẫu thân con nhớ nó lắm”

“Vâng, vậy nữ nhi xin phép lui xuống phụ thân nghỉ ngơi đi”

Nàng quy củ hành lễ sau đó liền rời khỏi về lại Đông viện của nàng

Ra ngoài thì gặp Tiểu Đào mang trà và bánh vào đợi Tiểu Đào cùng đi chung

“Tiểu thư người nói gì mà khiến lão gia từ tức giận thành vui vẻ vậy ạ”

Ban nãy lúc mang bánh vào thấy lão gia đang hí hửng rất vui vẻ Tiểu Đào thấy làm lạ khi nãy còn nổi giận giờ lại vui vẻ

“Không có gì ta chỉ bảo mai sẽ vào cung khuyên nhị muội hồi phủ thôi”

Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn chủ tử mắt chữ O mồn chữ A cuối cùng tiểu thư là cũng nghĩ thông suốt rồi

“Oa tiểu thư người với nhị tiểu thư làm lành từ bao giờ vậy không phải trước kia người ghét nhị tiểu thư lắm mà”

Yến Nguyệt đang đi lập tức dừng bước quay sang nhìn Tiểu Đào dường như có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ không hề được nhắc tới trong cốt truyện rồi chăng là thắc mắc kéo đến

“Ta từng ghét muội ấy à?”

Tiểu Đào nhìn với cặp mắt ngây thơ khó hiểu hay bản thân có nói nhăng nói cuội gì không

“Vâng hồi trước người có vết sẹo do ngã ở cổ tay không chấp nhận được bàn tay mình có sẹo còn nhị tiểu thư thì không, người cho rằng đó là bất công nên đã dùng mảnh thuỷ tinh cứa mạnh vào cổ tay của nhị tiểu thư nên bây giờ cả hai cùng có sẹo ở đó chỉ là của người tay phải còn nhị tiểu thư là tay trái”

Nàng là không ngờ lại có cái kiểu người điên rồ như thế đấy cái gì mà phải cùng có sẹo lấy thuỷ tinh rạch tay người khác, con nít mà đã độc ác vậy rồi sau này sẽ còn như nào nữa, ta mà là tiểu muội kia chắc chắn không bao giờ bỏ qua đâu là tỷ muội ruột thịt mà lại ganh ghét hơn thiệt





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận