Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Không bao lâu, tin tức ta và Kim Nguyên Bảo muốn đi xa liền truyền khắp cả trấn Bạch Vân, vui mừng nhất chính là tiên sinh ở học đường rồi, về sau cũng không ai dám càn quấy trên lớp của ông ấy nữa, ông ấy có thể mất hứng sao?

Hơn nữa, con chó kia nhà Tiền viên ngoại giống như cũng biết Kim Nguyên Bảo muốn đi. Ta từ xa nhìn thấy nó, chân chó không què, đầu chó cũng không cúi rồi, ngay cả đi bộ đều có tinh thần, một hơi chạy từ đầu đến cuối hẻm, cũng không thở gấp một tiếng.

Dĩ nhiên, trừ một người một chó này ra, đại đa số người trên trấn vẫn là rất lưu luyến chúng ta. Đặc biệt là đám hỗn tiểu tử trong thư viện kia, vừa nghe nói ta muốn rời đi một đoạn thời gian, đều không nỡ. Vì vậy ta nói cho bọn họ: "Các ngươi không nỡ cũng không làm gì được, cũng không thể đều đi theo ta đúng không? Không bằng như vậy đi, các ngươi đưa chút đồ cho ta làm kỷ niệm, ta tại trên đường thấy những thứ đó cũng như nhìn thấy các ngươi, thật tốt nha!"

Ta đây vừa nói xong, ngày thứ hai trên bàn có cả đống đồ, ăn, dùng, chơi, muốn gì cũng có. Xem ra ta phải về nhà nói với mẹ ta, bảo nàng đừng mua quá nhiều đồ cho ta, chọn từ nơi này là được.

Chẳng qua ta Sở Tiểu Bắc cũng không phải là loại trắng trợn nhận đồ của người khác, mỗi người đến tặng quà tiễn ta, ta đều tặng bọn họ một nhúm tóc. Những người đó nhận được tóc, mỗi người đều như nhận được bảo bối, cao hứng khỏi phải nói. Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của bọn họ, ta thật sự không đành lòng nói cho bọn họ biết, tóc này là tối hôm qua ta cắt từ thủ lĩnh mập.

Điều này lại một lần nữa chứng minh, con người của ta trừ rất xinh đẹp ra, vẫn còn rất thiện lương.

Ta nhờ Kim Nguyên Bảo giúp ta chuyển mấy thứ trên bàn về nhà, cậu ta cũng không vui, trên đường đi cứ bày mặt thối cho ta xem.

"Này, ngày mai chúng ta phải xuất phát đi đại hội võ lâm rồi, bộ mặt bị người thiếu nợ của ngươi là thế nào đây hả? Ngươi cười, cười một cái thì chết sao!"

Ta đưa tay đi kéo mặt của Kim Nguyên Bảo. Cậu ta mặt đỏ lên nhảy ra thật xa, "Ngươi...ngươi cho là ta là ngươi à? Không có việc gì cũng hướng về phía người ta cười khúc khích!"

Ta đây nhưng buồn bực, ta cười ngây ngô lúc nào nha?

"Còn nói không có cười khúc khích, hôm nay ngươi cười với đám tiểu tử ngốc trong viện kia lâu như vậy làm gì?"

Thì ra là cậu ta là nói cái này nha! Ta giận, "Ngươi ngu nha, người ta tặng ta đồ, ta đương nhiên sẽ cười với người ta, chẳng lẽ ta phải khóc với người ta à? Hơn nữa, ta vậy không gọi cười khúc khích, gọi mỉm cười! Mỉm cười! Có hiểu hay không?"

"Ta lười nói với ngươi!" Kim Nguyên Bảo nói xong, vung tay một cái, đi. Có lúc, ta thật sự không hiểu trong lòng nam nhân nghĩ gì, cha ta như thế, Kim Nguyên Bảo cũng thế.

Chờ Kim Nguyên Bảo giúp ta đem đồ vật chuyển về nhà, ta liền chạy đi tìm mẹ ta, ta muốn dặn bà không cần chuẩn bị nhiều đồ cho ta, dù sao có người sẽ đưa đến.

Mới vừa đi tới cửa phòng, ta liền nghe mẹ ta đang kêu tên cha ta, một chữ.

"Mẹ!" Ta hô một tiếng, đẩy cửa ra, chỉ thấy cha ta và mẹ ta đang cởi áo khoác, mặt sung huyết đỏ bừng.

"Cha, mẹ, các ngươi rất nóng sao? Nếu nóng, sao còn phải ôm nhau?" Có thể là vấn đề ta hỏi quá nhiều, cha ta và mẹ ta cũng không trả lời ta, vội vã mặc quần áo tử tế, sau đó mẹ ta liền đuổi cha ta ra ngoài.

"Tiểu Bắc, tới đây, đến bên mẹ này." Mẹ ta ngoắc ta, trên mặt vẫn còn có chút hồng, nhìn cũng đẹp.

Ta nhịn không được hỏi mẹ ta, "Mẹ, mẹ với cha mới vừa rồi đang làm gì vậy?"


"Ta với cha con á. . . . . ." Mẹ ta thần thần bí bí nhìn ta, "Ta với cha con đang bồi dưỡng tình cảm đấy."

Thì ra là như vậy là có thể bồi dưỡng tình cảm, ta chính là lần đầu tiên biết !"Mẹ, ta cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với người." Ta nói.

Mẹ ta vội khoát tay, "Này cũng không được."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì tình cảm này, con chỉ có thể bồi dưỡng với tướng công tương lai của con."

Ta lại càng không hiểu, không thể làm gì khác hơn là nghi ngờ xem mẹ ta.Mà mẹ ta cũng không giải thích cho ta, chỉ nói, "Nhớ mẹ nói, con chỉ có thể bồi dưỡng tình cảm với tướng công tương lai của con, nhớ chưa?"

"Nhớ." Ta gật đầu một cái, "Chờ con nhìn thấy Võ Lâm Minh Chủ, con sẽ bồi dưỡng tình cảm với hắn."

"Nha đầu ngốc!" Mẹ ta cười, "Làm sao cứ khẳng định Võ Lâm Minh Chủ thì hắn sẽ là tướng công tương lai của con cơ chứ?"

"Cái này. . . . . ." Mẹ ta hỏi vấn đề thâm ảo như vậy, thật khó trả lời!" Dù sao ta chính là nhất định phải gả cho Võ Lâm Minh Chủ, cho nên hắn ta nhất định phải là tướng công của ta!"

"Vậy nếu là con thấy Võ Lâm Minh Chủ, không thích hắn ta làm thế nào?"

"Làm sao có thể? Võ công cái thế như cha, đại anh hùng trừ bạo giúp yếu, làm sao con lại không thích chứ?" Ta nói.

Trong thoáng chốc, ta thấy mẹ ta giống như thở dài một cái, bà kéo tay của ta, "Tiểu Bắc, con nhớ, nếu như gặp phải người mình thích sẽ phải tóm chặt lấy, hiểu không?"

"Đó là đương nhiên!" Ta vỗ ngực một cái, đồ Sở Tiểu Bắc ta thích, còn chưa bao giờ không chiếm được đấy.

"Nhưng là nếu như không bắt được, sẽ phải buông tay ngay, ngàn vạn lần đừng do dự."

"Hả?" Ta sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn là nghe không hiểu, "Mẹ, đang nói cái gì đấy? Không phải nói muốn con bắt được à, thế nào một lát lại muốn con buông tay rồi?"

Mẹ ta lại không trả lời ta, chỉ là nắm tay của ta, nhẹ nhàng vuốt, "Tiểu Bắc, có một số việc chính con phải đã trải qua mới có thể hiểu." Ai! Có một số việc, ta thật sự là không hiểu!

Mặt trời rơi xuống lại mọc lên, ta liền phải xuất phát đi đại hội võ lâm rồi.

Cha ta mặc dù vẫn phản đối ta đi, nhưng dù sao ông vẫn thương ta, không chỉ có chuẩn bị xe ngựa cho ta, trước khi xuất phát vẫn còn thần thần bí bí gọi ta tới.Ta nghĩ, cha ta nhất định là len lén giấu tiền riêng, chuẩn bị cho ta làm lộ phí, kết quả ông lại móc trong ngực ra hai túi gấm .

"Cha, đây là bạc sao?" Ta hỏi cha ta.


"Nha đầu thối, còn nhỏ tuổi đã nghĩ đến tiền!" Cha ta trợn mắt nhìn ta một cái, sau đó mặt hả hê nói, "Vật trong túi gấm này so với bạc còn hữu dụng hơn nhiều."

So bạc còn hữu dụng hơn? Chẳng lẽ là ngân phiếu! Vì vậy ta mở thật nhanh túi gấm thứ nhất, móc từ bên trong ra một khối ngọc bài.

"Cha, một khối nhỏ như vậy, có thể đáng mấy đồng tiền chứ? Cha vẫn là trực tiếp cho con bạc đi, cho ngọc bài còn phải đi cầm, phiền toái lắm!"

Ta nói xong, lập tức bị cha ta nhìn khinh bỉ, "Cất kĩ, chớ làm mất, ngọc bài này so với bạc còn có tác dụng hơn. Nhớ, chờ đến khi con đến Kinh Thành, cầm lệnh bài đi tìm Gia Cát Hoành, hắn ta sẽ an bài cho các con tất cả."

"Cha, người tên heo a cẩu cha nói này, là ai vậy?"

(ở đây chị nghe Gia => Trư là con heo, cùng là /zhu/, hoành/hòng/, cẩu/ gou/, cát/ge/)

Pằng ——

Ta bị cha ta vỗ đầu, "Người ta là Thừa Tướng, ngươi nói người ta là heo a cẩu, còn ra thể thống gì?"

Không phải heo a cẩu, chẳng nhẽ gọi là gọi heo chó hồng, đây không phải là tự chửi sao! Chỉ là lời này ta không có nói với cha ta, nếu không nhất định cha ta lại muốn mắng ta rồi.

Nói đi nói lại thì, cha ta thật đúng là thương ta, bài này bài mặc dù không phải là bạc, nhưng có thể bao ăn bao ở, còn không tốn tiền, thật là hơn nhiều so bạc.

"Vậy còn có một túi gấm để cái gì chứ?" Túi gấm thứ nhất cha ta cho hữu dụng, cái thứ hai khẳng định càng hữu dụng. Vì vậy ta vội vàng muốn mở nó ra, lại bị cha ta ngăn cản, "Túi gấm này bây giờ còn không thể mở."

"Tại sao vậy?" Cha ta thật là kỳ quái, cho ta lại không cho ta mở ra.

Mà cha ta lại thần bí cười một tiếng, "Tóm lại con phải nhớ, túi gấm này chỉ khi cần nhất mới có thể mở ra, nếu không thì không phát huy được tác dụng."

Mặc dù ta thật sự vô cùng muốn mở ra xem một chút trong này rốt cuộc có cái gì, nhưng cha ta nói hiện tại mở ra là vô dụng, vì không để cho nó mất đi tác dụng, ta quyết định nhịn không nhìn.Dù sao đồ cha ta cho, không bị hao mòn đi tý nào là được. Chờ cha ta đưa thứ đó cho ta, chỉ nghe thấy mẹ ta ở dưới lầu hô lên, nói là Kim Nguyên Bảo tới.

Ta đi xuống nhìn. A! Đúng vậy, Kim bá bá, Kim bá mẫu tất cả đều tới, Kim Nguyên Bảo đứng ở chính giữa, cầm trong tay bảo bối đao, trên vai đeo một gói đồ nhỏ. Kim bá bá bọn họ và cha mẹ ta ở trong nhà nói chuyện, ta và Kim Nguyên Bảo chờ ở bên ngoài xe ngựa.

"Sao đồ của ngươi ít như vậy?" Ta hỏi cậu ta.

Kim Nguyên Bảo khinh thường nhìn ta một cái, khinh miệt nói, "Ta cũng không phải là ngươi."


". . . . . ." Ta cảm thấy được Kim Nguyên Bảo người này thật không uyển chuyển.

Đợi trong chốc lát, còn không thấy xe ngựa, ta gấp đến độ đi đi lại lại ở ngoài cửa. Kim Nguyên Bảo không nhịn được, "Ngươi đừng lại đi, đều sẽ tới."

"Ta có thể không vội sao? Nhiều đồ như vậy còn phải dời đến trên xe ngựa, một hồi đều tối."

"Ngươi có rất nhiều đồ?" Kim Nguyên Bảo hỏi ta.

"Còn không phải sao! Không tin ngươi xem đi." Ta chỉ vào đống đồ vật trong nhà.

Sắc mặt Kim Nguyên Bảo của lập tức trở nên rất kém, "Sở Tiểu Bắc, nhiều đồ như vậy, ngươi là đang dọn nhà à?"

Nhiều hả? Ta xem một chút đống đồ trong nội đường kia, "Thật ra thì cũng không nhiều nha, chỉ là bánh đậu xanh Trương đại mụ làm, cơm nắm của Lý Đại mụ, bánh mè Vương lão phu nhân đưa, còn có trứng gà Khỉ Ốm trong học đường đưa, kẹo hoa quế Vương Mập đưa, nướng Triệu Nhị mua gà. . . . . ." Ta đếm ngón tay, ngẩng đầu nói với Kim Nguyên Bảo, "Ta cảm thấy cũng tạm, thật không nhiều lắm."

". . . . . ."

"Này, ngươi làm sao vậy?"

Không đợi Kim Nguyên Bảo trả lời, cha mẹ ta đi ra rồi.

"Tiểu Bắc, đây là Kim bá mẫu đưa cho ngươi, ngươi xem một chút có

thích hay không." Kim bá mẫu chợt đem một vật nhét vào trong tay ta, ta vừa nhìn, thì ra là một cái vòng ngọc màu xanh. Kim bá mẫu thật là kỳ quái, người ta đều là đưa đồ ăn, nàng cố tình đưa ta vòng tay.

"Thế nào, không thích?"

"Thích." Ta nhận lấy vòng tay. "Cám ơn Kim bá mẫu."

Mẹ ta nói rồi, được tặng quà phải nói cám ơn, đây là lễ tiết căn bản. Chỉ là tại sao bọn họ còn phải nhìn ta cười vậy? Trừ Kim Nguyên Bảo, mặt của cậu ta hồng đến như một quả hồng chín. Ta nghĩ nhất định là Kim bá mẫu chỉ chuẩn bị quà tặng cho ta, chưa chuẩn bị cho cậu ta, cậu ta tức đấy. Hết cách rồi, ai bảo dung mạo ta đẹp hơn đây? Tất cả mọi người yêu thích ta, chẳng những là Kim bá mẫu, hàng xóm cũng đều tới, tặng ta rất nhiều đồ, đều nói là trên đường phải dùng.

Ta vừa thu quà tặng vừa chờ, đợi đến lúc quà tặng thu được tương đối, xe ngựa đã tới rồi. Lại chờ chất toàn bộ đồ lên xe ngựa, mặt trời cũng bò đến trên đỉnh đầu rồi.

Rất nhiều người đến tiễn chúng ta, đều đứng ở đầu trấn Bạch Vân, ta phất tay cáo biệt bọn họ, nước mắt Kim bá mẫu cũng rơi ra ngoài. Thật ra thì ta và Kim Nguyên Bảo chỉ đi đại hội võ lâm một chuyến thôi, nhiều nhất mấy tháng trở về, làm gì long trọng như vậy.

Ta quay đầu lại muốn nói ý nghĩ của ta cho Kim Nguyên Bảo, lại nhìn thấy Kim Nguyên Bảo trầm lặng ngồi ở trên xe ngựa, nhìn mẹ cậu ta xa xa, ánh mắt chợt trở nên rất thâm trầm. Ta nghĩ, cậu ta nhất định không muốn thấy mẹ khóc, Kim Nguyên Bảo là một hiếu tử.

"Ngươi đừng buồn, chúng ta sẽ trở lại thật nhanh." Ta khuyên Kim Nguyên Bảo.

Cậu ta không lên tiếng.

"Như vậy đi, ta chia cho ngươi mấy đồ ta nhận được nhé?" Lại nói cậu ta cũng quá đáng thương, ta và cậu ta cùng nhau xuất môn, mọi người lại tranh nhau đưa đồ cho ta, ta nghĩ trong lòng cậu ta nhất định không dễ chịu.

Không nghĩ tới tiểu tử này thế nhưng không cảm kích, "Ai muốn vật của ngươi hả ?"


Tốt lắm, còn xem thường đồ của ta! Ta không cho ngươi! Vì vậy ta hung hăng cắn một miếng bánh đậu xanh, vừa ăn vừa nói, "Ngươi không ăn, ta ăn."

Đang nói, xe ngựa chợt dừng lại, ta suýt bị sặc bánh đậu xanh.

"Cao bá, sao thế?" Phu xe họ Cao, cha ta bảo chúng ta gọi ông ấy là Cao bá.

Ta vén rèm xe ngựa lên nhìn, chỉ thấy trước mặt có một nữ Oa Nhi, trong tay còn ôm một con gà mẹ. Ta thấy người này nhìn thật quen mắt, hình như là Tiểu Hoa, khuê nữ nhà Liễu đại gia trấn Bạch Vân.Thì ra là sức quyến rũ của ta lớn như vậy, liền tiểu cô nương cũng đến tiễn ta. Ta vui mừng, nhảy xuống xe ngựa muốn gọi nàng, nhưng nàng lại liếc mắt "hừ" ta một tiếng, bỏ qua ta đến gặp Kim Nguyên Bảo.

Vừa thấy Kim Nguyên Bảo, bộ mặt thối mới vừa rồi liền khẩn trương, hướng Kim Nguyên Bảo ha ha cười không ngừng. Quá đáng xấu hổ, mỹ nhân ta đây đứng ở trước mặt, nàng thế nhưng không để ý tới, lại cười với tiểu tử ngốc Kim Nguyên Bảo này, đây không phải là xem thường ta sao?

Ta đang muốn đi lên giáo huấn nàng một chút, nàng lại chạy nhanh như làn khói, chờ ta phản ứng kịp, mới phát hiện trên tay Kim Nguyên Bảo thêm một con gà mẹ. Gà mẹ ở kêu quang quác trong ngực Kim Nguyên Bảo, mặt của cậu ta cũng biến đen.

"Cho, ngươi cầm."

Kim Nguyên Bảo đưa Gà cho ta, gà mẹ này từ trong lòng ta lao thẳng lên, khiến toàn thân ta đều là lông gà.

"Làm gì, người ta đưa cho ngươi, đương nhiên là muốn ngươi cầm!"

Ta nhớ tới thái độ mới vừa rồi của Tiễu Tiểu Hoa đó, ta liền rất ấm ức. Ai mà thèm con gà mái này chứ? Sở Tiểu Bắc ta ngoắc ngoắc tay, muốn gà có gà, muốn vịt có vịt, ngỗng trắng cũng không có vấn đề gì!

"Vậy thì vứt đi." Kim Nguyên Bảo bỏ xuống lời nói, xoay người liền lên xe ngựa.

"Này!" Ta đuổi theo, "Vứt rất đáng tiếc nha!" Dầu gì cũng là con gà, có cả một cánh gà, hai đùi gà ! Nhìn thân thể, nhiều thịt, nói không chừng còn có thể đẻ trứng đấy.

Kim Nguyên Bảo hướng trên xe ngựa ngồi xuống, "Vậy thì ngươi giữ lại."

Vì vậy ta liền giữ gà mẹ lại, lấy tên gọi là Tiểu Hoa, ai kêu con gà giống hệt Liễu Tiểu Hoa đó, vừa thấy được ta liền vỗ cánh phành phạch, vừa để xuống bên cạnh Kim Nguyên Bảo liền ngoan như con thỏ, cái này gọi là chủ nào gà nấy!

"Tiểu Hoa, ngươi không ngoan ta liền hầm ngươi!"

Vì vậy, Tiểu Hoa cũng không kêu.

Tiểu Hoa không kêu, Kim Nguyên Bảo cũng không nói chuyện, một mình ta liền đặc biệt nhàm chán, không thể làm gì khác hơn là vén lên cửa sổ xe ngựa lên nhìn ra ngoài.

Xe ngựa của chúng ta chạy nhanh ở một cái đường núi, một bên là núi lớn thật cao, một bên là mặt hồ mênh mông bát ngát, gió thổi tới, nước hồ liền tràn ra bên bờ, làm ướt hết cỏ bên bờ.

Quay đầu lại, Bạch Vân trấn sớm đã bị bỏ lại xa xa, duy chỉ có một mảnh trời còn giữ một luồng khói bếp nhàn nhạt, ta biết rõ đó là khói bếp từ trấn Bạch Vân, bây giờ là thời gian nấu cơm tối rồi.

Con ngựa chạy, xe ngựa rung lắc, đường phía trước thế nào cũng trông không đến cuối.

Không biết vì sao, ta bỗng nhiên hơi nhớ cha mẹ ta rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui