Editor: Serena Nguyen
Ông trời phù hộ, mạng của ta coi như lớn, quay một vòng trong hoàng cung, vừa gặp được tiểu hoàng đế hoang dâm vô đạo, cũng gặp phải Tuấn Hiền vương âm tình khó lường, thế nhưng không chút tổn hao nào, thật không dễ dàng. Nhưng vừa ra cửa cung, chân của ta liền mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tim đập bịch bịch.
Chuyến đi hoàng cung lần này quả thật như mơ, tới một lần, giống như đi Quỷ Môn quan một chuyến, mới vừa rồi rốt cuộc ta làm cái gì? Tự ta đều không nhớ rõ, hình như là làm một giao dịch với Tô Mộ Bạch, trong vòng ba tháng nếu như không tìm được Phệ Hồn đao, đừng nói là Ngự Phong sơn trang và những nhân sĩ võ lâm kia, cả ta và Vô Đạo đường đều gặp rắc rối. Xem ra ta thật đúng là đào cho mình cái hố không nhỏ, nếu là cắm đầu ngã vào, vậy thì thật là đời này đều không thể bò ra ngoài.
Ta rất sợ, vô cùng sợ, hận không thể lắp cánh bay về trấn Bạch Vân, núp sau lưng cha ta không ra, nhưng vừa nghĩ tới tính mạng nhiều người như vậy đều liên quan đến ta, cũng chỉ có thể len lén thu lại cảm xúc sợ hãi, không để người ta phát hiện.
Người của Phủ Thừa Tướng thấy ta không chút tổn hao nào trở lại, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dọc theo đường đi cũng không thiếu người bàn luận xôn xao, giống như toàn thế giới đều biết ta mới vừa làm một việc lớn khủng khiếp, giờ phút này trong đầu ta toàn là suy nghĩ làm như thế nào tìm được Phệ Hồn đao, hoàn thành giao dịch với Tô Mộ Bạch, bị những người này quấy nhiễu, càng lúc càng tâm phiền ý loạn.
Ta tiện tay túm lấy một hạ nhân hỏi: "Thừa Tướng đâu?"
"Hồi. . . . . . Hồi bẩm đại nhân, Thừa Tướng ở trong phòng khách." Gã sai vặt nhút nhát trả lời.
Kỳ quái, thường ngày cũng không thấy bọn họ coi ta ra gì, sao hôm nay thay đổi gọi đại nhân? "Ở phòng khách làm gì? Có khách sao?"
"Hồi bẩm đại nhân, ngày hôm nay tới không ít khách."
Mở miệng một tiếng đại nhân, thật đúng là không quen, ta đuổi cậu ta, đi tới phòng khách, chuyện quá khẩn cấp cũng không đoái hoài tới có khách hay không, trước tiên phải tìm lão Thừa Tướng thương lượng một phen. Ta nghĩ tới đây, vội vội vàng vàng đi tới phòng khách, đưa tay đẩy cửa ra.
Theo tiếng cửa mở, phòng khách vốn ồn ào chợt yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng rơi xuống trên người ta, thật để cho ta lấy làm kinh hãi, trong này khách không phải là người khác, thế nhưng tất cả đều là những nhân sĩ võ lâm bị triều đình bắt. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi. . . . . . Mấy môn phái tất cả, còn có người phái Thanh Thương cùng Ngự Phong sơn trang ta quen thuộc nhất, d.đ,l;q'đ bao gồm Công Tôn Liệt. Trong nháy mắt nhìn thẳng cậu ta, ta rất chột dạ đưa mắt qua một bên.
"Chưởng môn! ! !" Thanh Sơn cực vui mà khóc, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, chạy vội hùng hổ bổ nhào đến chỗ ta, ôm lấy ta vừa khóc vừa kêu, "Chưởng môn, đệ tử rất nhớ người, thì ra là người không chết, đệ tử cho là lúc này chúng ta đều không sống nổi, ô ô ô. . . . . ."
"Ngươi mới chết đó, ta sống thật tốt." Trên miệng ta mặc dù nói như vậy, lỗ mũi nhưng có chút chua, tiểu tử này thường ngày một bộ không tim không phổi, lương tâm vẫn có tí chút, ít nhất còn băn khoăn sống chết của một chưởng môn gà mờ như ta đây. Nhưng là ngươi cũng ôm quá chặt rồi đó? Mẹ ơi, ta sắp không thở được!
Hoắc Đạt vừa nhìn tình huống không đúng, vội vàng kéo Thanh Sơn ra, đang muốn cùng ta nói chuyện, lão Thừa Tướng liền tiến lên đón, vô cùng đau đớn nhìn ta: "Tiểu Bắc, ngươi hại chết lão phu rồi! Hại chết!"
Ta đương nhiên biết ta gây họa lớn, nhưng là nhiều người như vậy ở đây, ta không thể mất mặt được, ta nói: "Bá bá, ngài đừng nóng vội, chuyện cũng đã xảy ra, không bằng chúng ta ngồi xuống, thảo luận một chút nên làm cái gì?"
Sắc mặt lão Thừa tướng tái nhợt: "Thảo luận thế nào? Thảo luận cái gì? Lão phu thật là bị ngươi làm cho tức chết, chuyện đến nước này ngươi mới tới cùng ta thảo luận, trước làm sao ngươi không có nói cho ta ngươi là chưởng môn phái Thanh Thương, sao không nói cho ta ngươi là cô nương, sao không nói cho ta ngươi có hôn ước với Ngự Phong sơn trang?"
"Chuyện này. . . . . ." Ta bị lão Thừa Tướng hỏi một tràng dài á khẩu không trả lời được, trong lòng biết ta làm những chuyện tốt kia sợ là ông ấy đều biết rõ, dứt khoát cam chịu không nói lời nào.
Lão Thừa Tướng bộc phát tức giận, tiếp tục chất vấn ta: "Ngươi nói thật cho lão phu, ngươi vào cung lại làm chuyện tốt gì, tại sao hơn nửa đêm, những người này không ở trong tù lại đưa hết đến phủ Thừa Tướng? Còn là Tuấn Hiền vương ra lệnh, nói là để lão phu nhìn xử lý, lão phu một bó tuổi, sang năm sẽ phải cáo lão về quê rồi, bản thân mình còn không chú ý được, sao chú ý được nhiều người như vậy? Ngươi ngươi, ta. . . . . . Ta thật sự là bị ngươi tức chết rồi, tức chết! ! !" Lão Thừa Tướng kích động đến không kịp thở, thiếu chút nữa ngất đi, ta nhanh chóng tới trước đỡ ông ấy.
"Đại nhân không cần quá tức giận, tất cả đều bởi vì chúng ta, Sở chưởng môn nhân hậu từ bi, cứu tính mạng mọi người, lão nạp thay phái Thiếu Lâm cảm tạ Sở chưởng môn ra tay cứu giúp, cũng cám ơn Gia Cát Thừa Tướng đại nhân đại lượng, chứa chấp đệ tử bổn phái." Trí Viễn Trượng của Phái Thiếu Lâm không hổ là Nhất Đại Tông Sư, thấy tình huống không đúng liền thay ta giải vây.
Được đại sư nhắc nhở, mấy môn phái khác cũng rối rít cảm tạ chúng ta, trái một câu Sở chưởng môn, phải một câu đại ân nhân, không chỉ có tạ ta xấu hổ, cũng tạ lão Thừa Tướng bớt giận hơn phân nửa, sắc mặt vốn là xanh mét hòa hoãn không ít, ngược lại hỏi ta, "Nha đầu này mặc dù lỗ mãng, nhưng cứu nhiều người như vậy, ngược lại cũng coi như làm chuyện tốt. Chỉ là lão phu không nghĩ ra, hoàng thượng cho gọi ngươi vào cung đến tột cùng vì chuyện gì, sao có thể khiến Tuấn Hiền vương nhượng bộ, nói thả là thả?"
Thật ra thì ta thật muốn nói cho ông ấy biết chân tướng, nhưng là suy tính đến chuyện nhỏ vừa rồi đã hù cho ông ấy sắp ngất, nếu là ta nói cho ông ấy biết ta làm một giao dịch với Tuấn Hiền vương, trong vòng ba tháng nếu như không tìm ra Phệ Hồn đao, tất cả mọi người đều phải chết, vậy ông ấy còn không trực tiếp ợ ra rắm? (em vô tội~~ bà tác giả nói thế đó TT-Se) Suy nghĩ một biện pháp uyển chuyển mới được. . . . . .
Ta đang cúi đầu suy tư, Vũ Liên đạo trưởng phái Võ Đang ở một bên trầm mặc không nói chợt cười lạnh một tiếng: "Thả người, sợ rằng không đơn giản như vậy chứ?"
Hắn vừa nói, toàn trường trầm mặc, không khí mơ hồ có chút không đúng.
Vũ Liên đạo trưởng nhìn quanh bốn phía một cái, tiếp tục nói: "Lần này triều đình huy động lực lượng lớn như vậy, rốt cuộc là hướng về phía mục đích gì mà đến, các vị đang ngồi ở đây trong lòng biết rõ. Bần đạo vốn tưởng rằng, chỉ có giang hồ nhân sĩ mới có hứng thú với Phệ Hồn đao, không nghĩ tới lần này triều đình cũng tới thò một chân vào, có thể thấy được tin đồn trên giang hồ không hoàn toàn là giả, Phệ Hồn trên đao xác thực cất dấu bí mật không muốn người biết. Thiếu trang chủ, ngài cảm thấy thế nào?" Hắn ta chợt đẩy lời thoại cho Công Tôn Liệt, làm ta bất ngờ.
Ta nhịn không được nhìn Công Tôn Liệt một cái, hơn nửa tháng lao ngục hình như làm hắn gầy đi không ít, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cậu ta trầm mặc không lên tiếng.
"Thiếu trang chủ không nói, liền để bần đạo nói, giang hồ đồn chủ nhân sớm nhất của Phệ Hồn đao chính là một tên đạo tặc Giang Dương tên La Sát. Năm đó La Sát dựa vào một thanh Phệ Hồn đao này, tung hoành võ lâm, phạm vào không ít đại án tử giết người phóng hỏa, từ hoàng thân quốc thích, cho tới thương nhân giàu có, tất cả đều là mục tiêu gây án của y, tài vật cướp đoạt càng thêm đếm không hết, phú khả địch quốc. Đáng tiếc La Sát bởi vì quá nhiều thù địch, tuổi già liền bị kẻ thù giết cả nhà, y tự biết tránh không khỏi, liền giấu hết tài vật cướp đoạt cả đời, lại giấu tất cả bí mật ở trong thanh đao bảo bối của mình, di ngôn chỉ cần ai có thể lấy được Phệ Hồn đao, tìm ra bí mật trong đao, liền tặng hết tài phú của mình cho người đó."
Vũ Liên nói xong, toàn bộ người ở chỗ này sôi trào, trừ phái Thiếu Lâm tứ đại giai không coi như bình tĩnh, mấy môn phái khác đều bắt đầu bàn luận xôn xao, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ phức tạp. Một lát sau, có người bắt đầu nháo lên:
"Giang hồ quả thật có không ít tin đồn về Phệ Hồn đao, hôm nay nghe Vũ Liên đạo trưởng phân tích, ta cũng cảm thấy có đạo lý. Nếu triều đình muốn tìm Phệ Hồn đao, người nào có người đó giao ra, cần gì tìm những người không liên quan như chúng ta tới gây phiền toái? Mọi người nói phải không?"
"Có đạo lý, chúng ta là môn phái nhỏ, đâu biết đao nào, muốn tìm cũng nên tìm người cầm Phệ Hồn đao."
"Đúng là vậy, vì thanh đao này đệ tử Phong Hỏa chúng ta lại nhận hết uất ức, ta đây làm một chưởng môn nhất định phải lấy lại công đạo cho bọn họ!"
Mâu thuẫn liên tục không ngừng hướng về Ngự Phong sơn trang, nhân sĩ các phái mới vừa rồi còn đắm chìm trong cảm giác sống sót, giờ phút này tất cả đều giống như không kịp chờ đợi để vạch rõ giới hạn cùng Ngự Phong sơn trang, còn có người nói năng lỗ mãng, trực tiếp hỏi: "Thiếu trang chủ, nếu triều đình muốn đao, ngươi giao ra cũng được, cần gì che giấu?"
"Ta không có Phệ Hồn đao!" Rốt cuộc Công Tôn Liệt cũng lên tiếng, ta nghĩ hắn kìm nén quá lâu rồi, sắc mặt gần như là xanh mét.
"Tại sao sẽ không có chứ? Đao kia là vũ khí của cha ngươi, trên giang hồ không ai không biết, bây giờ ngươi nói không có, không phải có chút bịt tai trộm chuông sao?"
"Lúc cha ta qua đời, Phệ Hồn đao tùy thân liền mất tích, ta cũng không biết đao ở đâu."
"Cái chết của cha ngươi vốn là kỳ quặc, đao kia là vũ khí tùy thân của cha ngươi, sao có thể nói mất tích là mất tích? Không phải là các ngươi biết trong Phệ Hồn đao có kho báu bí mật, sợ người khác biết, cho nên len lén giấu đi? Hay là nói cha ngươi vốn dĩ cũng không có chết, cầm đao len lén chạy đi tìm kho báu rồi?"
. . . . . .
Lời nói càng nói càng quá đáng, ta ở một bên nghe, coi như là thấy rõ rồi, bọn giang hồ nhân sĩ này vừa nghe nói đến kho báu, toàn bộ đều đỏ mắt, cũng muốn ép Công Tôn Liệt giao ra, có thể chia một chén súp. Nhưng ta hiểu biết rõ, Công Tôn Trang chủ đúng là quy thiên rồi, bằng không Công Tôn Liệt cũng sẽ không ở đại hội võ lâm bức mình thành bộ dáng kia.
"Chưởng môn, chúng ta có cần hỏi một chút hay không?" Thanh Sơn đại khái cảm thấy nhiều môn phái như vậy đều ép hỏi Công Tôn Liệt, phái Thanh Thương chúng ta không nói một lời như vậy thật mất mặt, xoa tay áo nhao nhao muốn thử.
Ta nói: "Ngươi câm miệng cho ta."
"Cái gì?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ta ráng hết hơi sức toàn thân, hét lớn một tiếng, trấn áp toàn bộ mọi người.
Mới vừa rồi người các môn phái còn gây sự, giờ phút này đều không nói không rằng mà nhìn chằm chằm vào ta.
Ta cười lạnh một tiếng với Thanh Sơn đang khiếp sợ: "Ngươi ngu hay là óc úng nước, nói có kho báu ngươi sẽ tin, chứng cớ đâu? Bình thường ta giáo dục ngươi thế nào, trăm nghe không bằng một thấy, không cần người khác nói cái gì ngươi tin cái đó, lại càng không phải nghe đến kho báu là hai mắt sáng lên, làm cho người ta thấy còn tưởng rằng Thanh Sơn chúng ta rất nghèo? Ngươi biết bây giờ ngươi rất khó coi, rất mất mặt không? Ta thật sự hối hận cứu ngươi ra ngoài, còn không bằng nhốt lại, đỡ mất mặt phái Thanh Thương chúng ta, mất mặt tổ sư gia!"
Vừa mắng xong, Thanh Sơn uất ức đến độ mau khóc: "Chưởng môn ta không có. . . . . ."
"Không có gì không có, ngươi còn nói xạo? Ngươi vừa nói gì với ta, ngươi nói muốn đi hỏi Công Tôn Liệt đao ở đâu, nếu là hắn biết đao ở đâu thì có thể bị nhốt đến bây giờ không? Nếu ngươi là hắn, muốn tiền không muốn mạng, vì cây đao cũ rích mạng cha mẹ huynh đệ cũng có thể không cần sao? Ngươi dùng đầu óc đi có được hay không? Ta cho ngươi hỏi, ta cho ngươi hỏi, ta cho ngươi hỏi. . . . . ."
Ta vừa mắng, vừa đánh Thanh Sơn, đánh cho cậu ta nước mắt nước mũi đều tràn: "Chưởng môn Thanh Sơn biết sai rồi, là Thanh Sơn đần, là Thanh Sơn trí tuệ không phát triển, Thanh Sơn không nên người khác nói cái gì tin cái đó, van ngài đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ô ô ô, ô ô. . . . . ."
Dạy dỗ tương đối, ta thu tay lại, quay đầu lại khẽ mỉm cười với võ lâm nhân sĩ đang trợn mắt há mồm: “Sao vậy, sao mọi người chợt đều không nói chuyện? Nhìn ta làm gì, ta chỉ là giáo dục đệ tử vô dụng này một chút, mọi người ngàn vạn lần không được để ý, không nên không nên, không cần phải để ý đến ta."
Trầm mặc đi qua, ai cũng không tiếp tục nói nữa, rối rít đứng lên chào từ giã lão Thừa Tướng.
Đầu tiên là Thiếu Lâm, sau đó là Nga Mi, Võ Đang, Phong Hỏa môn, Thường Vân các. . . . . . Đến cuối cùng, phòng khách to như thế chỉ còn lại Công Tôn Liệt còn ở lại chỗ, hắn nhìn ta...ta cũng nhìn hắn, nửa tháng không thấy như cách ba thu, hôm nay nhìn thẳng vào nhau như vậy, đối với ta mà nói tràn đầy cảm giác lạ lẫm.
Thanh Sơn còn ở bên cạnh khóc ô ô: "Chưởng môn, ta sai lầm rồi, Chưởng môn ngài đánh ta thật là đau, Chưởng môn về sau ta không dám. . . . . ."
"Đừng khóc, một đấng mày râu khóc thành ra như vậy đẹp mắt chết rồi, ta xoa xoa cho ngươi vẫn không được sao?" Ta dời ánh mắt, chuyên tâm dụ dỗ Thanh Sơn, đợi lại nâng đầu lên thì Công Tôn Liệt đã đi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...